Chương : 58
Khi trở lại Tử Đường sơn trang, lại mới chỉ là hoàng hôn, vốn muốn thu dọn đồ đạc, nhưng vẫn tâm thần bất ổn.
Lời vừa rồi của Trọng Liên là ý gì?
Hắn muốn buông tha cho ta?
Không thể nào. Vô luận ta làm gì, hắn cũng sẽ không buông tha đâu.
Ta vỗ vỗ đầu, trước cứ đi tìm Tư Đồ Tuyết Thiên. Nhưng đi ngang qua phòng Hoa Di Kiếm, nghe được bên trong có tiếng đánh nhau.
“Hoa Di Kiếm, lão tử mặc ngươi là đại hiệp loại gì, chỉ biết ngươi là huynh đệ của tiểu Hoàng điểu, nhường ngươi thôi, ngươi cho là ta sợ ngươi à?”
Không nghe Hoa Di Kiếm trả lời. Nhưng thanh âm vũ khí va chạm vẫn kịch liệt như cũ.
Ta phá cửa lao vào.
Khuyết Hữu Nhãn cầm Đại Thiết Luân, đang chống đỡ công kích của Hoa Di Kiếm. Thấy ta vào, lập tức lớn tiếng nói:
“Tiểu Hoàng điểu, mau tới đây, bằng hữu của ngươi nổi điên!”
“Ta phải đi ra ngoài.” Trong đao quang kiếm ảnh, thanh âm Hoa Di Kiếm trầm thấp đến quỷ dị.
“Hoa đại ca, huynh muốn đi Thiên Sơn đúng không. Vậy thì chúng ta cũng đi, cùng nhau đi.”
Quả nhiên Hoa Di Kiếm ngừng tấn công, kiếm quang xanh biếc chợt lóe, giây lát đã vào vỏ:
“Lâm Hiên Phượng còn sống.”
“Ta biết.”
“Bạch Linh chính là Lâm Hiên Phượng.”
“Thật là Bạch Linh?”
“Đúng, đại hội anh hùng ta đã nhìn thấy mặt y.”
“Được, không thành vấn đề, thu dọn bây giờ đi, ngày mai đi Thiên Sơn.”
Lúc rời đi ngày hôm sau, dường như Hoa Di Kiếm không hề có biểu hiện gì đổi ý. Ta bây giờ bắt đầu suy đoán vị đại hiệp này mới là đại hiệp chân chính. Không suy nghĩ nhiều mà có thể lăn lộn trên giang hồ lâu như vậy, võ công kia tuyệt đối là thiết đả.
thiết đả: làm bằng sắt (ví với sự kiên cố hoặc kiên cường)
Huynh ấy đi Thiên Sơn tìm Bạch Linh. Cũng không hề hỏi Bạch Linh có ở Thiên Sơn hay không.
Vấn đề này ta đã cùng Tuyết Thiên lén thảo luận qua. Hắn nói, mỗi khi Bạch Linh hoàn thành nhiệm vụ đều sẽ về Thiên Sơn đưa tin. Ý kiến của ta là ở Thiên Sơn chờ y, dù sao mục đích của ta cũng không đơn giản là nhìn Bạch Linh một cái. Nhưng mà để Hoa Di Kiếm biết, khẳng định trực tiếp đi tìm y.
Mặt khác, di thư của Lâm Hiên Phượng cũng có vấn đề.
Không còn nghi ngờ gì nữa, nhà gỗ nhỏ đã được trùng tu, nhưng nếu đã trùng tu, sao Trọng Liên lại không phát hiện được di thư bên trong.
Hơn nữa, chuyện trùng tu Đản lão đệ cũng không nói cho ta biết.
Kỳ quái nhất chính là, nếu Hoa Di Kiếm từ cái nhìn đầu tiên đã nhận ra đó là Lâm Hiên Phượng, điều này chứng minh mặt y không có vấn đề. Vậy vì cái gì không muốn ta biết y còn sống.
Nếu Diễm Tửu là nguyên nhân, ta tự nói là mình vì Bạch Linh mà tới Thiên Sơn, thì chỉ có đường chết.
Nhưng dựa và cổ trên người ta thì có thể thấy, Diễm Tửu cũng không có ý định muốn lấy mạng ta. Chẳng lẽ hắn và Lâm Hiên Phượng có thỏa thuận?
Còn có, cổ là của Thiên Sơn. Ân Tứ có lẽ cũng ở Thiên Sơn.
Thiên Sơn ở phương bắc đảo Kim Môn. Khoảng cách từ Lạc Dương đến Thiên Sơn chỉ có một tháng cước trình (đi bộ). Ba người chúng ta đi, khoảng chừng bảy ngày. Sau khi nói lời tạm biệt Tư Đồ Tuyết Thiên, chúng ta đi theo hướng tây bắc.
Bên ngoài mỗi môn phái đều có mê trận. Dọc đường đi thương lượng với Hoa Di Kiếm và Khuyết Hữu Nhãn, làm sao mới có thể phá giải trận pháp của Thiên Sơn. Nhưng đối với trận pháp của Thiên Sơn, truyền lưu trên giang hồ ít nhất mười lăm loại. Chúng ta tham khảo qua từng loại, đều có sơ hở.
Khi chúng ta nới chân núi Thiên Sơn đã là ban đêm.
Từ dưới nhìn lên, trong núi trùng điệp những ngọc lâu kim cung ngọc điện khác nhau, hiên son ngói xanh. Trong lâu hoa đăng *** thải (hình sao) phong phú như tranh, giống như cửu hoa loạn vũ, xanh đỏ đan xen.
Đếm kỹ, sẽ thấy lâu phía ngoài có hai mươi tám cái, ở giữa, có năm đại lâu, phía trên bị mây mù che lấp, thấy không rõ.
Ở chính giữa, có một cửa đá, một cầu đá dẫn thẳng lên, giống như đi thẳng tới quỳnh lâu tiên giới.
quỳnh: ngọc.
“Giờ làm gì đây?” Khuyết Hữu Nhãn nói.
“Đi lên thôi.”
“Đi như thế nào?”
“Đường lớn như vậy ngươi không nhìn thấy sao.”
“Thật sự đi từ nơi này sao?”
“Nơi này là nơi cơ quan không thể xuất hiện nhất. Nếu người tới thì giết, bọn họ cũng chẳng nhận người.”
Hoa Di Kiếm hơi hơi sửng sốt: “Ý của ngươi là……”
“Đúng vậy. Đi thôi đi thôi.”
Dọc theo thềm đá đi lên, gió hè trăng lạnh. Đi qua từng tòa lâu, quả nhiên không có nguy hiểm.
Đã đi qua hai mươi tám tòa lâu, nhìn thấy năm cổng lớn. Sau năm cổng lớn có năm tòa lâu, chỉ có một là còn sáng. Chỉ chốc lát sau, ngay cả tòa cuối cùng cũng tắt.
Chúng ta đang do dự xem có tiếp tục đi hay không, một đám người từ trong lâu bay ra, phi như bay xuống núi.
Người đi đầu là Cơ Khang. Hắn quay đầu liếc chúng ta một cái, vậy mà không hành động gì, tiếp tục dẫn người lao xuống.
Khuyết Hữu Nhãn nói: “Hay cơ quan ở phía trên? Bọn họ cũng không động thủ, cơ quan này linh hoạt như vậy sao?”
Ta khoát tay: “Xem ra Thiên Sơn là như vậy, mọi nhánh không can thiệp chuyện của nhau, chỉ quan tâm nhiệm vụ của chính mình.”
“Phi phi, nếu ngươi nói vậy, người có quyền ngoại trừ Diễm Tửu, thì là tiểu tử Lâm Hiên Phượng chết cũng không xong kia?”
“Khuyết lão đệ, ngươi muốn chết sao.”
Ta vừa mới dứt lời. Kiếm của Hoa Di Kiếm liền ‘khanh’ một tiếng, rời vỏ.
“Đi thôi đi thôi, dù sao cũng chết, để hai tiểu tử ngươi chết, không bằng để người Thiên Sơn chết, ít nhất còn có chút thể diện.”
Ta tiếp tục đi lên trên.
Dường như là xuyên qua mây mù, chúng ta mới nhìn thấy ba tòa lộng lẫy.
Lúc này, trong ba cái vẫn chỉ có tòa bên trái là sáng như cũ.
Đi tiếp thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra, chúng ta đi đến cửa trước của tòa lộng lẫy kia. Bảng hiệu màu đỏ, chữ đen như mực, viết rõ ràng:
Ta vỗ vỗ Khuyết Hữu Nhãn: “Hai ngươi có thể đi, ta không được.”
“Ta hiểu, ngươi với Trọng Liên.”
Ta tìm được một ghế đá ngồi xuống, ngồi còn chưa ấm, hai người kia đã ra rồi.
“Thế nào?”
Hoa Di Kiếm nói: “Các nàng bảo cứ trực tiếp đi lên.”
“Lão đại của lục môn thì có ba người ở, những người khác đều là tiểu nha đầu. Đều tung xúc xắc đanh bạc, áp chú mỹ thiếu niên hai mươi người, tơ lụa hai mươi rương, trâm cài hai trăm cái, chơi khá vui vẻ, cũng không có thời gian lo chúng ta.”
Một chỗ thần kỳ làm sao.
Đi lên tiếp sẽ là thần điện, kia chẳng phải cùng trực tiếp đối mặt Diễm Tửu sao?
Nhưng mà ta đoán sai rồi.
Phía trên không phải thần điện, mà là tòa thành.
Một tòa thành lớn tới nỗi không giống thành mọc rễ trên đỉnh núi.
Một dòng sông nhỏ chảy quanh thành, tiếng nước tàu đi, yên ảnh phong thanh.
Sao sáng ánh trắng, nhuộm từng con sóng, đèn sáng vạn nhà. Trong thành là sương khói quanh năm không tan.
Giữa thành, một tòa cung điện lơ lửng tọa lạc trên không trung, chậm rãi xoay tròn, như quan sát vạn vật dưới đại địa.
Ba người chúng ta hai mặt nhìn nhau, đang chần chừ chưa quyết, một cô nương như mây khói từ không trung đáp xuống, đứng trước mặt chúng ta:
“Xin hỏi, ba vị tới Thiên Sơn, để gặp cung chủ sao?”
Đối phó với trường hợp này, Hoa Di Kiếm lợi hại nhất. Ta đẩy đẩy cánh tay của huynh ấy. Quả nhiên huynh ấy cầm kiếm chắp tay, hạo nhiên chính khí.
“Đúng vậy.”
“Xin đi theo ta.”
Chúng ta đi theo lên phía trước một đoạn, rốt cuộc phát hiện, ra trong sương khói còn có cầu. Dài mà hoa mỹ, nối thẳng tới thần điện Thiên Hồ.
Một đường hướng lên trên, giống như đi tới Nguyệt cung. Lại cúi đầu nhìn thành trì dày đặc bên dưới, thiên nhai phồn hoa, sóng nước mênh mông.
Chúng ta đi vào Thiên Hồ cung dưới đêm trăng.
Phóng mắt nhìn ra, nữ tử trong điện cầm đèn lưu ly, tựa như minh châu hải thần.
Trong bóng đêm, kính san hô và đèn tỏa ánh sáng trong điển, hoa sen mọc, chạm tới vạt áo la quần của nữ tử, cành hoa đen nhạt, hoa sen dưới trăng như thạch anh.
Mành châu rủ xuống dừng trên bậc thang, bình phong khổng tước.
Bóng người sau bình phong không rõ ràng, chỉ thấy hắn mặc hồng y, thân khoác áo choàng lông màu trắng, lông tơ xoay tròn trên đất, rơi xuống trên bậc thang thành đuôi.
Bên người hắn có một nữ tử.
Nàng bất quá vừa qua nhi lập, trong tóc đen cài một cây trâm vàng, búi tóc buông xuống như dương liễu, tay cầm quạt tròn, một thân tuyết trắng, tuyệt cũng hơn người. (cái này chém! Bản gốc là: 再无它物)
Là đá ngọc thuần khiết, vật chẳng cần trang điểm. Nàng cứ đứng chỗ đó, đã thể hiện nhân tài kiệt xuất.
Mà nhân tài kiệt xuất ấy lúc này, tuyệt đối là một đóa hoa trên tường.
Hắn ngồi, nàng cũng chỉ dám đứng.
Ta chưa bao giờ thấy qua bộ dáng nàng nhã nhặn lịch sự ôn nhu như thế.
“Hoan nghênh ba vị khách nhân đường xa mà tới.” Tiếng của hồng y nhân kia thật êm tai, uyển chuyển mê người.
Chẳng bao lâu, bình phong chậm rãi đẩy ra.
Trước kia khi nhìn Trọng Liên, cảm thấy thế giới thật không công bằng. Dựa vào cái gì mà hắn lớn lên suất như vậy bóng dáng cao như vậy võ công tốt như vậy còn có tiền nam nữ ăn sạch, bao nhiêu ưu điểm của nam nhân đều bị hắn chiếm đi, những người chúng ta biết sống thế nào.
Nhưng bây giờ nhìn Diễm Tửu, mới chính thức hiểu được cái gì gọi là thế giới không công bằng.
Y phục trên người hắn toàn bộ là tơ tằm thủ công. Vô luận là hàng cắt hay hàng thêu, đều cầu kỳ tới chết.
Bên người hắn toàn nữ nhân, là nhóm nữ nhân xinh đẹp nhất trên đời này. Mà người xinh đẹp nhất trong nhóm này, lại quyết một lòng với hắn.
Nam nhân tầm thường nếu dám liếc Bộ Sơ nhiều hơn một cái, sợ ngay sau đó sẽ mất mắt luôn.
Lúc này, nàng ở trước mặt hắn lộ bộ ngực sữa, tư thái vô cùng quyến rũ.
Hắn mang vẻ mặt khinh thị tập mãi thành quen.
Mà bộ dáng của hắn khi trưởng thành này, thực không bạc đãi tiếng tăm vang lừng lan truyền trên giang hồ.
Lời vừa rồi của Trọng Liên là ý gì?
Hắn muốn buông tha cho ta?
Không thể nào. Vô luận ta làm gì, hắn cũng sẽ không buông tha đâu.
Ta vỗ vỗ đầu, trước cứ đi tìm Tư Đồ Tuyết Thiên. Nhưng đi ngang qua phòng Hoa Di Kiếm, nghe được bên trong có tiếng đánh nhau.
“Hoa Di Kiếm, lão tử mặc ngươi là đại hiệp loại gì, chỉ biết ngươi là huynh đệ của tiểu Hoàng điểu, nhường ngươi thôi, ngươi cho là ta sợ ngươi à?”
Không nghe Hoa Di Kiếm trả lời. Nhưng thanh âm vũ khí va chạm vẫn kịch liệt như cũ.
Ta phá cửa lao vào.
Khuyết Hữu Nhãn cầm Đại Thiết Luân, đang chống đỡ công kích của Hoa Di Kiếm. Thấy ta vào, lập tức lớn tiếng nói:
“Tiểu Hoàng điểu, mau tới đây, bằng hữu của ngươi nổi điên!”
“Ta phải đi ra ngoài.” Trong đao quang kiếm ảnh, thanh âm Hoa Di Kiếm trầm thấp đến quỷ dị.
“Hoa đại ca, huynh muốn đi Thiên Sơn đúng không. Vậy thì chúng ta cũng đi, cùng nhau đi.”
Quả nhiên Hoa Di Kiếm ngừng tấn công, kiếm quang xanh biếc chợt lóe, giây lát đã vào vỏ:
“Lâm Hiên Phượng còn sống.”
“Ta biết.”
“Bạch Linh chính là Lâm Hiên Phượng.”
“Thật là Bạch Linh?”
“Đúng, đại hội anh hùng ta đã nhìn thấy mặt y.”
“Được, không thành vấn đề, thu dọn bây giờ đi, ngày mai đi Thiên Sơn.”
Lúc rời đi ngày hôm sau, dường như Hoa Di Kiếm không hề có biểu hiện gì đổi ý. Ta bây giờ bắt đầu suy đoán vị đại hiệp này mới là đại hiệp chân chính. Không suy nghĩ nhiều mà có thể lăn lộn trên giang hồ lâu như vậy, võ công kia tuyệt đối là thiết đả.
thiết đả: làm bằng sắt (ví với sự kiên cố hoặc kiên cường)
Huynh ấy đi Thiên Sơn tìm Bạch Linh. Cũng không hề hỏi Bạch Linh có ở Thiên Sơn hay không.
Vấn đề này ta đã cùng Tuyết Thiên lén thảo luận qua. Hắn nói, mỗi khi Bạch Linh hoàn thành nhiệm vụ đều sẽ về Thiên Sơn đưa tin. Ý kiến của ta là ở Thiên Sơn chờ y, dù sao mục đích của ta cũng không đơn giản là nhìn Bạch Linh một cái. Nhưng mà để Hoa Di Kiếm biết, khẳng định trực tiếp đi tìm y.
Mặt khác, di thư của Lâm Hiên Phượng cũng có vấn đề.
Không còn nghi ngờ gì nữa, nhà gỗ nhỏ đã được trùng tu, nhưng nếu đã trùng tu, sao Trọng Liên lại không phát hiện được di thư bên trong.
Hơn nữa, chuyện trùng tu Đản lão đệ cũng không nói cho ta biết.
Kỳ quái nhất chính là, nếu Hoa Di Kiếm từ cái nhìn đầu tiên đã nhận ra đó là Lâm Hiên Phượng, điều này chứng minh mặt y không có vấn đề. Vậy vì cái gì không muốn ta biết y còn sống.
Nếu Diễm Tửu là nguyên nhân, ta tự nói là mình vì Bạch Linh mà tới Thiên Sơn, thì chỉ có đường chết.
Nhưng dựa và cổ trên người ta thì có thể thấy, Diễm Tửu cũng không có ý định muốn lấy mạng ta. Chẳng lẽ hắn và Lâm Hiên Phượng có thỏa thuận?
Còn có, cổ là của Thiên Sơn. Ân Tứ có lẽ cũng ở Thiên Sơn.
Thiên Sơn ở phương bắc đảo Kim Môn. Khoảng cách từ Lạc Dương đến Thiên Sơn chỉ có một tháng cước trình (đi bộ). Ba người chúng ta đi, khoảng chừng bảy ngày. Sau khi nói lời tạm biệt Tư Đồ Tuyết Thiên, chúng ta đi theo hướng tây bắc.
Bên ngoài mỗi môn phái đều có mê trận. Dọc đường đi thương lượng với Hoa Di Kiếm và Khuyết Hữu Nhãn, làm sao mới có thể phá giải trận pháp của Thiên Sơn. Nhưng đối với trận pháp của Thiên Sơn, truyền lưu trên giang hồ ít nhất mười lăm loại. Chúng ta tham khảo qua từng loại, đều có sơ hở.
Khi chúng ta nới chân núi Thiên Sơn đã là ban đêm.
Từ dưới nhìn lên, trong núi trùng điệp những ngọc lâu kim cung ngọc điện khác nhau, hiên son ngói xanh. Trong lâu hoa đăng *** thải (hình sao) phong phú như tranh, giống như cửu hoa loạn vũ, xanh đỏ đan xen.
Đếm kỹ, sẽ thấy lâu phía ngoài có hai mươi tám cái, ở giữa, có năm đại lâu, phía trên bị mây mù che lấp, thấy không rõ.
Ở chính giữa, có một cửa đá, một cầu đá dẫn thẳng lên, giống như đi thẳng tới quỳnh lâu tiên giới.
quỳnh: ngọc.
“Giờ làm gì đây?” Khuyết Hữu Nhãn nói.
“Đi lên thôi.”
“Đi như thế nào?”
“Đường lớn như vậy ngươi không nhìn thấy sao.”
“Thật sự đi từ nơi này sao?”
“Nơi này là nơi cơ quan không thể xuất hiện nhất. Nếu người tới thì giết, bọn họ cũng chẳng nhận người.”
Hoa Di Kiếm hơi hơi sửng sốt: “Ý của ngươi là……”
“Đúng vậy. Đi thôi đi thôi.”
Dọc theo thềm đá đi lên, gió hè trăng lạnh. Đi qua từng tòa lâu, quả nhiên không có nguy hiểm.
Đã đi qua hai mươi tám tòa lâu, nhìn thấy năm cổng lớn. Sau năm cổng lớn có năm tòa lâu, chỉ có một là còn sáng. Chỉ chốc lát sau, ngay cả tòa cuối cùng cũng tắt.
Chúng ta đang do dự xem có tiếp tục đi hay không, một đám người từ trong lâu bay ra, phi như bay xuống núi.
Người đi đầu là Cơ Khang. Hắn quay đầu liếc chúng ta một cái, vậy mà không hành động gì, tiếp tục dẫn người lao xuống.
Khuyết Hữu Nhãn nói: “Hay cơ quan ở phía trên? Bọn họ cũng không động thủ, cơ quan này linh hoạt như vậy sao?”
Ta khoát tay: “Xem ra Thiên Sơn là như vậy, mọi nhánh không can thiệp chuyện của nhau, chỉ quan tâm nhiệm vụ của chính mình.”
“Phi phi, nếu ngươi nói vậy, người có quyền ngoại trừ Diễm Tửu, thì là tiểu tử Lâm Hiên Phượng chết cũng không xong kia?”
“Khuyết lão đệ, ngươi muốn chết sao.”
Ta vừa mới dứt lời. Kiếm của Hoa Di Kiếm liền ‘khanh’ một tiếng, rời vỏ.
“Đi thôi đi thôi, dù sao cũng chết, để hai tiểu tử ngươi chết, không bằng để người Thiên Sơn chết, ít nhất còn có chút thể diện.”
Ta tiếp tục đi lên trên.
Dường như là xuyên qua mây mù, chúng ta mới nhìn thấy ba tòa lộng lẫy.
Lúc này, trong ba cái vẫn chỉ có tòa bên trái là sáng như cũ.
Đi tiếp thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra, chúng ta đi đến cửa trước của tòa lộng lẫy kia. Bảng hiệu màu đỏ, chữ đen như mực, viết rõ ràng:
Ta vỗ vỗ Khuyết Hữu Nhãn: “Hai ngươi có thể đi, ta không được.”
“Ta hiểu, ngươi với Trọng Liên.”
Ta tìm được một ghế đá ngồi xuống, ngồi còn chưa ấm, hai người kia đã ra rồi.
“Thế nào?”
Hoa Di Kiếm nói: “Các nàng bảo cứ trực tiếp đi lên.”
“Lão đại của lục môn thì có ba người ở, những người khác đều là tiểu nha đầu. Đều tung xúc xắc đanh bạc, áp chú mỹ thiếu niên hai mươi người, tơ lụa hai mươi rương, trâm cài hai trăm cái, chơi khá vui vẻ, cũng không có thời gian lo chúng ta.”
Một chỗ thần kỳ làm sao.
Đi lên tiếp sẽ là thần điện, kia chẳng phải cùng trực tiếp đối mặt Diễm Tửu sao?
Nhưng mà ta đoán sai rồi.
Phía trên không phải thần điện, mà là tòa thành.
Một tòa thành lớn tới nỗi không giống thành mọc rễ trên đỉnh núi.
Một dòng sông nhỏ chảy quanh thành, tiếng nước tàu đi, yên ảnh phong thanh.
Sao sáng ánh trắng, nhuộm từng con sóng, đèn sáng vạn nhà. Trong thành là sương khói quanh năm không tan.
Giữa thành, một tòa cung điện lơ lửng tọa lạc trên không trung, chậm rãi xoay tròn, như quan sát vạn vật dưới đại địa.
Ba người chúng ta hai mặt nhìn nhau, đang chần chừ chưa quyết, một cô nương như mây khói từ không trung đáp xuống, đứng trước mặt chúng ta:
“Xin hỏi, ba vị tới Thiên Sơn, để gặp cung chủ sao?”
Đối phó với trường hợp này, Hoa Di Kiếm lợi hại nhất. Ta đẩy đẩy cánh tay của huynh ấy. Quả nhiên huynh ấy cầm kiếm chắp tay, hạo nhiên chính khí.
“Đúng vậy.”
“Xin đi theo ta.”
Chúng ta đi theo lên phía trước một đoạn, rốt cuộc phát hiện, ra trong sương khói còn có cầu. Dài mà hoa mỹ, nối thẳng tới thần điện Thiên Hồ.
Một đường hướng lên trên, giống như đi tới Nguyệt cung. Lại cúi đầu nhìn thành trì dày đặc bên dưới, thiên nhai phồn hoa, sóng nước mênh mông.
Chúng ta đi vào Thiên Hồ cung dưới đêm trăng.
Phóng mắt nhìn ra, nữ tử trong điện cầm đèn lưu ly, tựa như minh châu hải thần.
Trong bóng đêm, kính san hô và đèn tỏa ánh sáng trong điển, hoa sen mọc, chạm tới vạt áo la quần của nữ tử, cành hoa đen nhạt, hoa sen dưới trăng như thạch anh.
Mành châu rủ xuống dừng trên bậc thang, bình phong khổng tước.
Bóng người sau bình phong không rõ ràng, chỉ thấy hắn mặc hồng y, thân khoác áo choàng lông màu trắng, lông tơ xoay tròn trên đất, rơi xuống trên bậc thang thành đuôi.
Bên người hắn có một nữ tử.
Nàng bất quá vừa qua nhi lập, trong tóc đen cài một cây trâm vàng, búi tóc buông xuống như dương liễu, tay cầm quạt tròn, một thân tuyết trắng, tuyệt cũng hơn người. (cái này chém! Bản gốc là: 再无它物)
Là đá ngọc thuần khiết, vật chẳng cần trang điểm. Nàng cứ đứng chỗ đó, đã thể hiện nhân tài kiệt xuất.
Mà nhân tài kiệt xuất ấy lúc này, tuyệt đối là một đóa hoa trên tường.
Hắn ngồi, nàng cũng chỉ dám đứng.
Ta chưa bao giờ thấy qua bộ dáng nàng nhã nhặn lịch sự ôn nhu như thế.
“Hoan nghênh ba vị khách nhân đường xa mà tới.” Tiếng của hồng y nhân kia thật êm tai, uyển chuyển mê người.
Chẳng bao lâu, bình phong chậm rãi đẩy ra.
Trước kia khi nhìn Trọng Liên, cảm thấy thế giới thật không công bằng. Dựa vào cái gì mà hắn lớn lên suất như vậy bóng dáng cao như vậy võ công tốt như vậy còn có tiền nam nữ ăn sạch, bao nhiêu ưu điểm của nam nhân đều bị hắn chiếm đi, những người chúng ta biết sống thế nào.
Nhưng bây giờ nhìn Diễm Tửu, mới chính thức hiểu được cái gì gọi là thế giới không công bằng.
Y phục trên người hắn toàn bộ là tơ tằm thủ công. Vô luận là hàng cắt hay hàng thêu, đều cầu kỳ tới chết.
Bên người hắn toàn nữ nhân, là nhóm nữ nhân xinh đẹp nhất trên đời này. Mà người xinh đẹp nhất trong nhóm này, lại quyết một lòng với hắn.
Nam nhân tầm thường nếu dám liếc Bộ Sơ nhiều hơn một cái, sợ ngay sau đó sẽ mất mắt luôn.
Lúc này, nàng ở trước mặt hắn lộ bộ ngực sữa, tư thái vô cùng quyến rũ.
Hắn mang vẻ mặt khinh thị tập mãi thành quen.
Mà bộ dáng của hắn khi trưởng thành này, thực không bạc đãi tiếng tăm vang lừng lan truyền trên giang hồ.