Chương 1: Cuộc Sống Một Mình!
nhóm dịch: bánh baoVào đầu mùa xuân, bầu trời có mưa phùn, thị trấn nhỏ ở Giang Nam khẽ rơi mưa bụi.Tô Du xách nửa giỏ rau dại từ bờ sông trở về, dùng xẻng băm bỏ lá ố vàng bên cạnh cùng với rễ cây, sau đó ném vào chuồng gà, mấy con gà tranh giành đồ ăn ríu rít.Bạch mai ở góc tường vừa vặn nở rộ, Tô Du rửa tay cắt một cành cắm vào trong bình sứ trên bàn sách trước cửa sổ.Đương lúc buổi sáng, ống khói nhà nào cũng bốc lên khói bếp, Tô Du cởi áo khoác bên ngoài, vào phòng thay áo mỏng bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.Sân nhà Tô Du không lớn, chỉ có ba gian chính phòng và một gian bếp, trong sân trải gạch xanh, dựa vào tường phía nam để xây một chuồng gà, trên mặt tường cũ loang lổ tràn đầy rêu xanh, căn phòng này đã có tuổi đời rồi.Buổi trưa ăn mì, rau dại xanh điểm xuyết giữa sợi mì trắng mịn, mấy vắt dầu rải trên canh mì, phía dưới mì còn có một quả trứng chiên, nhỏ vài giọt giấm thơm, trông có vẻ thanh đạm, nhưng cũng làm cho người ta thèm ăn.Mưa xuân không ngừng, sau khi Tô Du ăn cơm thì không ra ngoài nữa, từ trong tủ sách tìm ra mấy quyển sách tiếng Anh lật xem, những quyển sách này phần lớn là kể về một ít cấu tạo và thiết kế máy móc, bản thiết kế bên trong tuy rằng có chút cũ kỹ, nhưng ý tưởng không lỗi thời, nhất là hệ thống tuần hoàn làm mát, ứng dụng trong ô tô và thuyền có hiệu quả rất lớn.Tô gia trước kia cũng coi như là gia đình giàu có, mở xưởng dệt ở thành phố biển, cha của Tô Du là Tô Thành Nhân còn ra nước ngoài du học, sau khi về nước thấy tình thế nguy cấp, dứt khoát bỏ bút từ nhung gia nhập cách mạng, về sau vì ủng hộ cách mạng mà đem quyên góp gần hết tài sản của mình, chỉ để lại rất nhiều sách ngoại ngữ ở nhà.Lúc ấy ông Tô quyết đoán chia nhà cho ba đứa con trai, hai đứa con trai nhỏ không giỏi kinh doanh, hơn nữa thế đạo loạn lạc làm ăn không dễ, gia nghiệp rất nhanh sụp đổ, cuối cùng người một nhà trở về trấn nhỏ mua mấy sân viện sinh sống.Hai chú của cô ngày thường vung tiền tiêu sài mãi quen rồi, làm sao có thể trải qua ngày tháng nghèo túng chứ, chút trang sức vàng bạc còn sót lại trong tay cũng rất nhanh bán sạch sẽ, sau lại đánh chủ ý lên đầu hai vợ chồng già.Nếu không phải ông Tô vẫn còn đủ tỉnh táo, thì đã không biết bị bọn họ lừa gạt bao nhiêu lần, có điều cũng bởi vậy mà trong lòng bọn họ tích tụ bất mãn, bình thường ít khi lộ diện, chỉ đến khi cần mà thôi.Trước đó tin tức cha mẹ Tô Du hy sinh truyền về trấn nhỏ, ông bà Tô đau lòng tột đột lần lượt buông tay rời đi.