Chương 36:
Nhóm dịch: Thất Liên HoaCái này là việc riêng của Chu Thì Dự, bà ấy không phải là lãnh đạo của Chu Thì Dự, cũng không phải là trưởng bối của anh ta, không nhất thiết phải đi vào vũng bùn này, chẳng may cả hai người quen nhau, vì tiền đồ, Chu Thì Dự lại hối hận, nói không chừng sẽ đổ lỗi cho họ, hơn nữa nữ đồng chí đó cũng đã cứu Lục Hải Trung, chẳng may lại bị Chu Thì Dự tổn thương, không phải là đẩy người ta vào hố lửa sao?Nếu là vì Chu Thì Dự, thì việc này không thành, còn vì Tống Tri Uyển, thì sự tình này cũng không thể làm.Lục Hải Trung nhìn vợ mình nói như thế, than thở một tiếng: “Xem ra vẫn phải can thiệp vào chuyện này, được thôi, nhưng lúc đang ăn cơm, những việc khác đừng có đề cập đến nữa”Tiểu Ngũ cảm thấy bản thân đã nói quá nhiều, anh ấy quyết định trước khi Chu Thì Dự biết, nhanh chóng chuồn đi.Rất nhanh hai người đều đến.Đây là lần đầu tiên Tống Tri Uyển đến một nơi như vậy, khuôn viên và bên ngoài giống như hai thế giới tách biệt, nơi này bất cứ lúc nào đều có binh lính tuần tra đi ngang, trong tim cô ấy có chút căng thẳng khó nói nên lời, đây là cảm xúc do thân phận mang đến, nhưng mà quay đầu nghĩ lại, cả cuộc đời sóng to gió lớn gì đều đã gặp qua, cũng chẳng có gì đáng để mà sợ.Lục Hải Trung sống trong căn nhà rộng 120 mét vuông, để có được một ngôi nhà như vậy ở Nam Thành, thì phải có một chức vị cao mới được, chứ những người khác không thể có nơi cư trú ở một nơi độc lập như vậy đâu.Người chưa kết hôn như Chu Thì Dự, vẫn ở ký túc xá.Nếu mà kết hôn rồi, với nhiệm vụ của anh ấy, đại khái có thể sở hữu một ngôi nhà 80 mét vuông.Vừa xuống xe.Tống Tri Uyển nhảy xuống, và giữ khoảng cách nhất định với Chu Thì Dự.Nhìn thấy động tác của Tống Tri Uyển, Chu Thì Dự cũng không làm những gì anh muốn, hai người vừa mới quen biết, việc cô cảnh giác với anh cũng là chuyện bình thường, căn cứ theo tình cảnh của cô, vậy mà vẫn là có thể cư xử một cách không khiêm tốn cũng chẳng hổng hách, việc này càng làm cho Chu Thì Dự tán thưởng.Chu Thì Dự chỉ về phía Tống Tri Uyển: “Đi thôi, đó là nhà của thủ trưởng”Hai người một đường đi tớiTrong phòng.Vương Trân Phượng vì chuyện này, liền cảm thấy do dự bất an, nhìn ra bên ngoài, thấy hai người đang bước vào.Đặc biệt là Tống Tri Uyển, cô ấy lớn lên xuất chúng, đẹp như người bước ra từ trong tranh, khó trách khiến Chu Thì Dự rung động, Vương Trân Phượng lập tức quay đầu lại nhìn về phía Lục Hải Trung, nói:“Anh nhanh chóng thu xếp đi, bây giờ em muốn đi nấu cơm, anh đến tiếp khách một chút, đồng chí Tống là ân nhân của gia đình chúng ta mà”