Chương 12: 12: Mùa Gặt 2
“Thêm bốn năm nữa là con có thể bế em được rồi.” Cố Nhã Cầm nói đại một con số, đợi đến lúc đó, An An cũng lớn thêm chút, e rằng cậu cũng không bế nổi.“Bốn năm?” Hai bạn nhỏ tụm lại một chỗ, bọn họ biết một năm có 365 ngày.Đương nhiên, có một số năm có nhiều thêm một ngày, cái này thì bọn họ không biết rồi.Hai người đếm trên đầu ngón tay, bốn năm có bao nhiêu ngày, đếm đi đếm lại trên đầu ngón tay cũng không đủ đếm, đầu mày nhăn lại vì lo lắng, dáng vẻ đáng yêu đó khiến Cố An An nhìn mà không nhịn được cười.“Nhanh lên, các bạn nhỏ, nhân lúc mấy người kia không chú ý mau chóng đem đồ kéo về hang ổ.”“Hắc Mập, cậu béo quá rồi, đừng có bịt miệng nữa, mấy ngày nay cậu ăn cái gì, bụng có thêm một tầng mỡ kìa.”“Tam Hoa, cậu ở phía sau đá Hắc Mập một cái, đem cậu ta đá ra ngoài.”Cố An An nghe có mấy âm thanh xào xạc, sau đó là một giọng nói sắc bén truyền tới, giống như âm thanh bóp nghẹt cổ họng.Cô tò mò quay đầu, muốn nhìn xem là ai đang nói chuyện, dù sao nội dung của câu nói này, nghe có chút kỳ lạ.“An An của chúng ta đang nhìn gì vậy?” Cố Nhã Cầm ôm đứa con gái bảo bối không yên phận, một tay bảo vệ sau đầu của cô, sợ cô sẽ bị thương.Cố An An buồn rầu, xung quanh ngoại trừ mẹ của cô, và hai người anh trai đang bận đếm ngón tay thì không còn ai khác, giọng nói mình vừa nghe được rốt cục là được truyền đến từ đâu.“Cuối cùng cũng chen ra được rồi.Hắc Mập, bắt đầu từ hôm nay phần ăn của cậu sẽ giảm một nửa, cứ tiếp tục thế này, tất cả thức ăn trong kho lương của chúng ta đều đi vào bụng của cậu hết.”Giọng nói quen thuộc đó lại vang lên lần nữa, Cố An An mở to mắt, nhìn về phía âm thanh truyền đến, nhưng phía đó không có không hề có bóng người nào.Cố An An sợ đến da gà nổi lên không ngừng, không phải là cô gặp quỷ rồi chứ?Cố An An nhát gan rút vào trong lòng của mẹ, ban ngày thế này, ở đâu ra ma quỷ có thể xuất hiện dưới ánh mặt trời, hay là mấy bộ phim ma lúc trước lừa cô.“An An sao vậy, sao mặt lại tái nhợt?” Miêu Thúy Hoa ở dưới ruộng lên uống nước, nhìn cháu gái bảo bối mở to mắt, gương mặt nhỏ tái nhợt, lo lắng đưa tay sờ lên trán cô.“Cũng không có sốt, không phải là bị trúng nắng rồi chứ.” Chỉ trong chốc lát, Cố Nhã Cầm cũng không hiểu tại sao con gái mình vừa rồi vẫn còn ổn, giờ lại đột nhiên tái mặt rồi.“Đại ca, anh xem cái con bé mập lại đang nhìn anh.”“Ở đâu?”Giọng nói quen thuộc lại vang lên, chỉ là lần này, ngoài giọng nói quen thuộc sắc bén đó ra, còn có một giọng nói ngọt ngào, giống như giọng nói của đứa trẻ.Cố An An định thần lại, lấy hết can đảm, nhìn kỹ lại phương hướng âm thanh truyền đến.Lần này, cô không bỏ qua bất kỳ thứ đáng nghi nào.Cuối cùng, cô phát hiện mấy bóng dáng khả nghi ở bên cạnh một cái cây khô cách đó không xa.Trước giờ Cố An An vẫn chưa từng nhìn thấy con chuột nào béo đến như vậy, cả thân hình đen sì, má phồng lên, đôi tai tròn dựng đứng ở trên đầu.Lúc này trong miệng nó đang gặm một nắm bông lúa, móng vuốt còn đang bốc một nắm lúa nữa, bụng còn to hơn cái đầu đến ba bốn lần, một đống thịt mỡ rung rinh rung rinh theo động tác của nó, so với lớp mỡ dày trên bụng của nó, thì đầu và tứ chi của nó không tính là gì.Cố An An không tưởng tượng ra, rốt cục con chuột này làm sao có thể ăn thành dáng vẻ này được.Dưới sự so sánh, thì một con chuột nhỏ khác ở bên cạnh của nó tốt hơn nhiều, cũng trơn nhẵn bóng bẩy, nhưng thân hình mượt mà hơn, vừa nhìn liền biết nó là một con chuột nhanh nhẹn.Cố An An nghĩ như vậy, liền không khỏi cau mày.Cơ thể của mình biến nhỏ rồi, dung lượng não bộ cũng bị nhỏ theo sao, tại sao lại quan tâm đến thân thủ của con chuột rồi.Còn nữa, giọng nói mà mình nghe thấy có thật là từ hai con chuột này phát ra không, không phải cô bị ấm đầu, trúng nắng rồi chứ.“Thật là mập, cái con nhóc mập này đã lãng phí bao nhiêu lương thực rồi.”Con chuột nhỏ mảnh khảnh đó nhìn về phía Cố An An, lời ở trong miệng đầy vẻ ghét bỏ.Lúc này Cố An An có thể chắc chắn, đúng là hai con chuột đó đang nói chuyện.Nhưng nhìn biểu cảm của mẹ và bà nội, hình như lời nói của hai con chuột kia chỉ có một mình cô nghe thấy.Cố An An cũng không so đo tại sao mình có thể nghe thấy tiếng của chuột, bị lời của con chuột đen nhỏ làm cho tức chết, cô vậy là mập sao, cô vậy là phúc khí đó.“Không xong, đám người lớn đó cũng nhìn qua đây rồi.”.