Chương 3
Edit: Sweetie
Thấy Lý Thanh Lê không sao, Phó Bạch liền buông tay, giọng nói cũng giống người, lạnh lùng như dòng suối chảy từ trên núi tuyết xuống.
“Đồng chí Lý Thanh Lê, cô có sao không?”
Lý Thanh Lê lắc đầu.
Phó Bạch gật đầu, nghiêng người đi qua.
Lý Thanh Lê nhìn Phó Bạch gánh hai thùng nước đi về phía giếng nước đại đội, trong đầu đột nhiên nhớ tới một sự kiện, cất bước chạy theo.
Phó Bạch mới ra ngoài cửa được mấy bước thì bị người nào đó dùng lực túm chặt, kéo về phía rừng trúc. Hắn không giận mà chỉ kinh ngạc:
“Đồng chí Lý Thanh Lê?”
Ngón trỏ trắng nõn mượt mà của Lý Thanh Lê đặt lên môi, đôi mắt ngập nước nhìn ngó xung quanh rất giống con chuột chuẩn bị ăn vụng, trong cảnh giác còn mang theo giảo hoạt.
Phó Bạch bị Lý Thanh Lê kéo đến phía sau đống rơm trong rừng trúc, rơm phơi dưới mặt trời đã bay hết mùi đất, chỉ còn lại mùi lúa thanh mát.
Lý Thanh Lê lau mồ hôi trên trán, bất chấp sau lưng ướt đẫm mồ hôi, áp sát vào tai Phó Bạch thấp giọng nói nhỏ:
“Đồng chí Phó Bạch, tôi nghe nói có người đục tường bên dưới giường anh, bên trong cất rất nhiều sách cấm! Anh mau trở về tìm đi, bằng không ngày nào đó bị người trên huyện tới lục soát, anh có một trăm cái miệng cũng không giải thích được đâu!”
Trong «Tình yêu ngọt ngào thập niên 70», nhân vật Phó Bạch offline rất sớm, Lý Thanh Lê nhìn thấy Phó Bạch mới nhớ ra vụ này.
Chuyện là Phó Bạch bị người trên huyện tới điều tra, tìm được sách cấm nên bị bắt đi, hơn nữa thành phần gia đình hắn không tốt lắm, sau khi bị bắt đi cũng chưa từng trở lại đại đội, không ai biết hắn rốt cuộc đã phải trải qua những gì.
Cũng may tác giả có giải thích, sách cấm thật ra là Vương Húc Đông cùng bạn thân của gã - Từ Tự Cường trộm nhét vào, Phó Bạch là người vô tội.
Sở dĩ cô nhớ rõ tình tiết này hoàn toàn là bởi vì sau khi Vương Húc Đông trở về thành phố, gã nhiều lần vấp phải trắc trở, làm buôn bán làm lỗ vốn táng gia bại sản, cuối cùng nhảy hồ tự tử năm 40 tuổi.
Mà hết thảy mọi chuyện đều là do Phó Bạch trả thù!
Lý Thanh Lê không để bụng sách cấm hay không sách cấm, cô chỉ biết nếu hiện tại dưới giường Phó Bạch thật sự có giấu sách, lại thêm chứng cứ nhật ký của Hoàng Quảng Linh, vậy thì cô thật sự chính là cô em chồng cực phẩm vừa lười vừa béo, vừa ngu vừa ác rồi!
Đôi mắt đen như mực mang theo tìm tòi nghiên cứu dừng trên mặt Lý Thanh Lê, cô không có cảm giác bị mạo phạm, ngược lại chỉ cảm thấy trong mắt Phó Bạch dường như có chút lạnh lẽo.
Cô ưỡn ngực, trừng mắt hỏi:
“Làm sao, anh không tin tôi? Tôi với anh nói chuyện tổng cộng chưa đến mười câu, không oán không thù tôi lừa anh làm gì? Tôi nói riêng cho anh biết là bởi tôi là cô gái tâm địa thiện lương, không muốn một đồng chí tốt bị oan uổng, anh hiểu chưa?”
Lý Thanh Lê nói liền một hơi lại không thấy Phó Bạch có phản ứng nào khác, mặt hắn vẫn lạnh lùng như thể người bị người vu oan không phải mình, mà dường như hắn một chữ cũng không nghe vào.
Trái với Phó Bạch, Lý Thanh Lê sốt ruột hỏi, “Đồng chí Phó Bạch? Anh có đang nghe tôi nói không đấy? Nếu anh không tin, hiện tại về tìm dưới gầm giường không phải là biết rồi sao?!”
Cuối cùng Phó Bạch cũng mở miệng:
“Cảm ơn, tôi biết rồi.”
Nói xong câu này, hắn nhặt đòn gánh lên, không quay đầu mà rời đi.
Lý Thanh Lê trợn mắt há mồm, Phó Bạch giống như nghe hiểu, lại giống như cái gì cũng không nghe.
Thái độ này rốt cuộc là có ý gì? Cô còn đang chờ đáp án đó!
Lý Thanh Lê bụng đầy u sầu trở về nhà, qua cầu gỗ liền thấy ống khói nhà mình bốc khói trắng, các anh trai cô đều tan tầm về rồi.
Lý gia là một đại gia đình, tổ tôn ba đời tổng cộng 22 người, ngoài Lý Thành Dương đang ở quân đội, những người khác đều ở nhà.
Mỗi ngày tan tầm trở về, người lớn gánh nước, rửa mặt, uống nước nghỉ ngơi, nấu cơm, cho gà heo ăn,... Trẻ con thì ở ngoài sân đùa nghịch, một lát lấy chổi đánh nhau, một lát lại doạ gà vịt, cả nhà náo nhiệt vô cùng.
Hai chị em sinh đôi Lý Tứ Nha và Lý Tứ Bảo ra ngoài chơi cả buổi sáng, về nhà còn mang theo một con xén tóc màu đen trắng, con bọ với hai sợi râu dài hơn ngón tay giữa đamg kêu két két chói tai.
Hai chị em nó xem con xén tóc này như đồ chơi, Lý Tứ Nha thả bọ lên vai Lý Tứ Bảo, Lý Tứ Bảo không cam lòng thua kém lại để con bọ cắn Lý Tứ Nha, ném qua ném lại hai chị em cười hề hề không dứt.
Lý Thanh Lê chân trước mới bước vào sân, một con xén tóc đột nhiên từ trên trời giáng xuống, không nghiêng không lệch đậu trúng đầu cô.
Tiếng cười bỗng chốc im bặt, hai đứa nhỏ không hẹn mà cùng hóa thành rùa đen rụt cổ, ra vẻ đáng thương nhìn Lý Thanh Lê.
Lý Thanh Lê nghiến răng nghiến lợi, không gỡ được con bọ xuống, chỉ có thể nhanh chân chạy vào phòng bếp, đồng thời không quên trừng hai đứa cháu, “Chị dâu cả… Mau bắt con xén tóc này xuống giúp em, để thêm tí nữa chắc em trọc mất!”
Lý đại tẩu Giang Huệ Lan từ trong bếp đi ra, mất một lúc mới tách được con bọ ra khỏi đầu.
“Tiểu Lục, hai đứa Tứ Bảo và Tứ Nha không phải cố ý đâu, em là cô bọn nó đừng chấp nhặt trẻ con nhé?”
Lý Thanh Lê ném con xén tóc ra sân, ôm nhật ký đi thẳng về phòng mình, hình ảnh cô nhỏ mắng cháu trai cháu gái mà Lý đại tẩu dự đoán thế mà không hề xảy ra.
“Ủa?” Cô Đại Bảo hôm nay sao thế? Mặt trời mọc đằng Tây à?
Lý Thanh Lê đóng cửa phòng lại, lưng vừa dựa vào ván cửa liền gấp không chờ nổi mở nhật ký ra.
Nói thật, cô không có hứng thú gì với mấy câu chửi mắng kia của Hoàng Quảng Linh, chỉ muốn tận mắt nhìn thấy những tình tiết được đề cập trong «Tình yêu ngọt ngào thập niên 70» mà thôi, chưa nhìn thấy trong lòng cô vẫn còn một chút hy vọng, có lẽ những gì mình thấy hôm nay là giả!
Để tiện đường che giấu, Hoàng Quảng Linh mua quyển nhật ký không dày lắm, chỉ khi nào tâm trạng cực kỳ tốt hoặc cực kỳ xấu mới viết một đoạn, đọc cũng mất không quá nhiều thời gian.
Đọc hết tờ giấy cuối cùng, nhật ký bị Lý Thanh Lê ném sang một bên.
Bây giờ trong đầu cô giống như bị nhét một nùi chỉ gai, không tìm ra manh mối, chỉ có thể như kiến bò trên chảo nóng đi vòng vòng trong phòng.
––––––––––
Ngoài nhà chính, đồ ăn đều đã được dọn lên bàn, thế nhưng lại không thấy Lý Thanh Lê đâu.
Các thành viên đều nhất trí cho rằng có điều bất thường, bởi vì Lý Thanh Lê luôn là người ngồi trên bàn chờ ăn cơm đầu tiên!
Bà Điêu thấy Lý Đại Nha ngồi vào bàn chỉ chăm chăm cầm đũa gắp thịt thì lập tức trầm mặt, cầm đũa hung hăng đập lên mu bàn tay cháu gái:
“Ăn cái gì mà ăn? Ngày thường làm việc sao không thấy cháu tích cực như vậy? Không thấy cô nhỏ trên bàn mà cháu vẫn nuốt trôi được à? Con nhóc thối tha không có lương tâm này, cơm đều cho chó ăn rồi hả, một chút việc cũng không hiểu! Còn ngồi đó làm gì? Không mau đi gọi cô nhỏ ăn cơm đi!”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Khoe Vợ Hằng Ngày
=====================================
Lý Đại Bảo bên cạnh gục đầu xuống nghẹn cười phì phì, mặt cũng suýt chút nữa vùi vào bát cơm.
Mặt Lý Đại Nha lúc đỏ lúc trắng, thời điểm xoay người hung hăng đá vào chân Lý Đại Bảo một cái, sau đó nhanh như gió chạy lướt ra ngoài.
Lý Đại Bảo đau đớn quăng đũa muốn đuổi theo, lại bị Lý đại tẩu túm lại.
“So đo với em gái làm gì, con ngồi xuống mau!”
Lý Đại Nha dẩu miệng đứng ngoài cửa phòng đông, gân cổ lên kêu to:
“Cô nhỏ! Ăn trưa thôi! Cô nhỏ, đi ăn cơm…”
~⭐⭐⭐
Thấy Lý Thanh Lê không sao, Phó Bạch liền buông tay, giọng nói cũng giống người, lạnh lùng như dòng suối chảy từ trên núi tuyết xuống.
“Đồng chí Lý Thanh Lê, cô có sao không?”
Lý Thanh Lê lắc đầu.
Phó Bạch gật đầu, nghiêng người đi qua.
Lý Thanh Lê nhìn Phó Bạch gánh hai thùng nước đi về phía giếng nước đại đội, trong đầu đột nhiên nhớ tới một sự kiện, cất bước chạy theo.
Phó Bạch mới ra ngoài cửa được mấy bước thì bị người nào đó dùng lực túm chặt, kéo về phía rừng trúc. Hắn không giận mà chỉ kinh ngạc:
“Đồng chí Lý Thanh Lê?”
Ngón trỏ trắng nõn mượt mà của Lý Thanh Lê đặt lên môi, đôi mắt ngập nước nhìn ngó xung quanh rất giống con chuột chuẩn bị ăn vụng, trong cảnh giác còn mang theo giảo hoạt.
Phó Bạch bị Lý Thanh Lê kéo đến phía sau đống rơm trong rừng trúc, rơm phơi dưới mặt trời đã bay hết mùi đất, chỉ còn lại mùi lúa thanh mát.
Lý Thanh Lê lau mồ hôi trên trán, bất chấp sau lưng ướt đẫm mồ hôi, áp sát vào tai Phó Bạch thấp giọng nói nhỏ:
“Đồng chí Phó Bạch, tôi nghe nói có người đục tường bên dưới giường anh, bên trong cất rất nhiều sách cấm! Anh mau trở về tìm đi, bằng không ngày nào đó bị người trên huyện tới lục soát, anh có một trăm cái miệng cũng không giải thích được đâu!”
Trong «Tình yêu ngọt ngào thập niên 70», nhân vật Phó Bạch offline rất sớm, Lý Thanh Lê nhìn thấy Phó Bạch mới nhớ ra vụ này.
Chuyện là Phó Bạch bị người trên huyện tới điều tra, tìm được sách cấm nên bị bắt đi, hơn nữa thành phần gia đình hắn không tốt lắm, sau khi bị bắt đi cũng chưa từng trở lại đại đội, không ai biết hắn rốt cuộc đã phải trải qua những gì.
Cũng may tác giả có giải thích, sách cấm thật ra là Vương Húc Đông cùng bạn thân của gã - Từ Tự Cường trộm nhét vào, Phó Bạch là người vô tội.
Sở dĩ cô nhớ rõ tình tiết này hoàn toàn là bởi vì sau khi Vương Húc Đông trở về thành phố, gã nhiều lần vấp phải trắc trở, làm buôn bán làm lỗ vốn táng gia bại sản, cuối cùng nhảy hồ tự tử năm 40 tuổi.
Mà hết thảy mọi chuyện đều là do Phó Bạch trả thù!
Lý Thanh Lê không để bụng sách cấm hay không sách cấm, cô chỉ biết nếu hiện tại dưới giường Phó Bạch thật sự có giấu sách, lại thêm chứng cứ nhật ký của Hoàng Quảng Linh, vậy thì cô thật sự chính là cô em chồng cực phẩm vừa lười vừa béo, vừa ngu vừa ác rồi!
Đôi mắt đen như mực mang theo tìm tòi nghiên cứu dừng trên mặt Lý Thanh Lê, cô không có cảm giác bị mạo phạm, ngược lại chỉ cảm thấy trong mắt Phó Bạch dường như có chút lạnh lẽo.
Cô ưỡn ngực, trừng mắt hỏi:
“Làm sao, anh không tin tôi? Tôi với anh nói chuyện tổng cộng chưa đến mười câu, không oán không thù tôi lừa anh làm gì? Tôi nói riêng cho anh biết là bởi tôi là cô gái tâm địa thiện lương, không muốn một đồng chí tốt bị oan uổng, anh hiểu chưa?”
Lý Thanh Lê nói liền một hơi lại không thấy Phó Bạch có phản ứng nào khác, mặt hắn vẫn lạnh lùng như thể người bị người vu oan không phải mình, mà dường như hắn một chữ cũng không nghe vào.
Trái với Phó Bạch, Lý Thanh Lê sốt ruột hỏi, “Đồng chí Phó Bạch? Anh có đang nghe tôi nói không đấy? Nếu anh không tin, hiện tại về tìm dưới gầm giường không phải là biết rồi sao?!”
Cuối cùng Phó Bạch cũng mở miệng:
“Cảm ơn, tôi biết rồi.”
Nói xong câu này, hắn nhặt đòn gánh lên, không quay đầu mà rời đi.
Lý Thanh Lê trợn mắt há mồm, Phó Bạch giống như nghe hiểu, lại giống như cái gì cũng không nghe.
Thái độ này rốt cuộc là có ý gì? Cô còn đang chờ đáp án đó!
Lý Thanh Lê bụng đầy u sầu trở về nhà, qua cầu gỗ liền thấy ống khói nhà mình bốc khói trắng, các anh trai cô đều tan tầm về rồi.
Lý gia là một đại gia đình, tổ tôn ba đời tổng cộng 22 người, ngoài Lý Thành Dương đang ở quân đội, những người khác đều ở nhà.
Mỗi ngày tan tầm trở về, người lớn gánh nước, rửa mặt, uống nước nghỉ ngơi, nấu cơm, cho gà heo ăn,... Trẻ con thì ở ngoài sân đùa nghịch, một lát lấy chổi đánh nhau, một lát lại doạ gà vịt, cả nhà náo nhiệt vô cùng.
Hai chị em sinh đôi Lý Tứ Nha và Lý Tứ Bảo ra ngoài chơi cả buổi sáng, về nhà còn mang theo một con xén tóc màu đen trắng, con bọ với hai sợi râu dài hơn ngón tay giữa đamg kêu két két chói tai.
Hai chị em nó xem con xén tóc này như đồ chơi, Lý Tứ Nha thả bọ lên vai Lý Tứ Bảo, Lý Tứ Bảo không cam lòng thua kém lại để con bọ cắn Lý Tứ Nha, ném qua ném lại hai chị em cười hề hề không dứt.
Lý Thanh Lê chân trước mới bước vào sân, một con xén tóc đột nhiên từ trên trời giáng xuống, không nghiêng không lệch đậu trúng đầu cô.
Tiếng cười bỗng chốc im bặt, hai đứa nhỏ không hẹn mà cùng hóa thành rùa đen rụt cổ, ra vẻ đáng thương nhìn Lý Thanh Lê.
Lý Thanh Lê nghiến răng nghiến lợi, không gỡ được con bọ xuống, chỉ có thể nhanh chân chạy vào phòng bếp, đồng thời không quên trừng hai đứa cháu, “Chị dâu cả… Mau bắt con xén tóc này xuống giúp em, để thêm tí nữa chắc em trọc mất!”
Lý đại tẩu Giang Huệ Lan từ trong bếp đi ra, mất một lúc mới tách được con bọ ra khỏi đầu.
“Tiểu Lục, hai đứa Tứ Bảo và Tứ Nha không phải cố ý đâu, em là cô bọn nó đừng chấp nhặt trẻ con nhé?”
Lý Thanh Lê ném con xén tóc ra sân, ôm nhật ký đi thẳng về phòng mình, hình ảnh cô nhỏ mắng cháu trai cháu gái mà Lý đại tẩu dự đoán thế mà không hề xảy ra.
“Ủa?” Cô Đại Bảo hôm nay sao thế? Mặt trời mọc đằng Tây à?
Lý Thanh Lê đóng cửa phòng lại, lưng vừa dựa vào ván cửa liền gấp không chờ nổi mở nhật ký ra.
Nói thật, cô không có hứng thú gì với mấy câu chửi mắng kia của Hoàng Quảng Linh, chỉ muốn tận mắt nhìn thấy những tình tiết được đề cập trong «Tình yêu ngọt ngào thập niên 70» mà thôi, chưa nhìn thấy trong lòng cô vẫn còn một chút hy vọng, có lẽ những gì mình thấy hôm nay là giả!
Để tiện đường che giấu, Hoàng Quảng Linh mua quyển nhật ký không dày lắm, chỉ khi nào tâm trạng cực kỳ tốt hoặc cực kỳ xấu mới viết một đoạn, đọc cũng mất không quá nhiều thời gian.
Đọc hết tờ giấy cuối cùng, nhật ký bị Lý Thanh Lê ném sang một bên.
Bây giờ trong đầu cô giống như bị nhét một nùi chỉ gai, không tìm ra manh mối, chỉ có thể như kiến bò trên chảo nóng đi vòng vòng trong phòng.
––––––––––
Ngoài nhà chính, đồ ăn đều đã được dọn lên bàn, thế nhưng lại không thấy Lý Thanh Lê đâu.
Các thành viên đều nhất trí cho rằng có điều bất thường, bởi vì Lý Thanh Lê luôn là người ngồi trên bàn chờ ăn cơm đầu tiên!
Bà Điêu thấy Lý Đại Nha ngồi vào bàn chỉ chăm chăm cầm đũa gắp thịt thì lập tức trầm mặt, cầm đũa hung hăng đập lên mu bàn tay cháu gái:
“Ăn cái gì mà ăn? Ngày thường làm việc sao không thấy cháu tích cực như vậy? Không thấy cô nhỏ trên bàn mà cháu vẫn nuốt trôi được à? Con nhóc thối tha không có lương tâm này, cơm đều cho chó ăn rồi hả, một chút việc cũng không hiểu! Còn ngồi đó làm gì? Không mau đi gọi cô nhỏ ăn cơm đi!”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Khoe Vợ Hằng Ngày
=====================================
Lý Đại Bảo bên cạnh gục đầu xuống nghẹn cười phì phì, mặt cũng suýt chút nữa vùi vào bát cơm.
Mặt Lý Đại Nha lúc đỏ lúc trắng, thời điểm xoay người hung hăng đá vào chân Lý Đại Bảo một cái, sau đó nhanh như gió chạy lướt ra ngoài.
Lý Đại Bảo đau đớn quăng đũa muốn đuổi theo, lại bị Lý đại tẩu túm lại.
“So đo với em gái làm gì, con ngồi xuống mau!”
Lý Đại Nha dẩu miệng đứng ngoài cửa phòng đông, gân cổ lên kêu to:
“Cô nhỏ! Ăn trưa thôi! Cô nhỏ, đi ăn cơm…”
~⭐⭐⭐