Chương 13: Chương 13
Các cô gái trẻ thích hoa chẳng có gì lạ.Tiết Hoa Khang hỏi được điều muốn hỏi, không cản trở ba cha con đi chợ nữa.Ba cha con họ rời đi, cậu tìm vị trí tốt, đặt hai cái ghế nhỏ xuống đất.Ghế nhỏ dành cho mẹ và chị gái ngồi.Đặt băng ghế xong, Tiết Hoa Khang bắt đầu đi lại gần đó, nhìn thấy người thành phố liền hỏi có muốn mua trứng gà hay không.Chợ có quy tắc của chợ, trứng gà dựa theo kích thước phân chia ra giá cố định, giá cả thống nhất, khách hàng chọn nhà ai mua thì đều dựa vào bản lĩnh.Trước kia có phiếu trứng gà, hiện giờ phiếu trứng gà vẫn tồn tại, nhưng chỉ lưu thông giữa công nhân viên chức sẽ không vào tay xã viên, các xã viên không cần phiếu trứng gà.Không cần phiếu trứng gà không có nghĩa là bọn họ có trứng gà ăn không hết, gà xã viên nuôi trong nhà có hạn, nhà mình cũng phải ăn, trứng gà có thể bán không nhiều lắm, số trứng mỗi nhà lấy ra bán đều rất thưa thớt, thậm chí một số người có ba bốn quả cũng lấy ra bán.Dù là mấy quả, chỉ cần không bị hỏng, người thành phố đều sẵn sàng mua.Không phải người thành phố nào cũng có đủ phiếu trứng gà, chỉ đành đến chợ công xã mua vài quả về nhà.Người thành phố rất dễ phân biệt, cách phân biệt đơn giản nhất là nhìn cách ăn mặc, mặc đồ lao động chắc chắn là người thành phố.Phiếu vải ở chỗ nào cũng coi như đắt hàng, người thành phố cũng không đủ phiếu vải, chỉ có thể cả ngày mặc quần áo lao động do nhà máy đơn vị phân phát.Chẳng qua có thể mặc quần áo lao động lên người đã là một chuyện đáng kiêu ngạo, phần lớn người chỉ biết hâm mộ nhìn họ.Trừ quần áo lao động ra, thần thái của người thành phố rất dễ phân biệt, Tiết Hoa Khang không cần phí sức đã nhận ra người nào là dân thành phố.Trứng gà không cần giới thiệu nhiều, bán không tốn sức, giá đỗ cần phải rao thêm vài câu.Tiết Hoa Khang ngoài miệng hô giá đỗ trộn với nước sốt, nhỏ vài giọt xì dầu vừng dấm chua ăn với cơm ngon lắm, đi ngang qua đừng nên bỏ lỡ vậy thôi, chứ thật ra bản thân cũng không thích ăn giá đỗ.Giá đỗ chủ yếu bán cho xã viên đến họp chợ, nhà họ ở gần, mang về nhà thuận tiện.Rao hàng một hồi, nửa thùng giá đỗ đã hết.Thu nhập nửa thùng giá đỗ còn chưa tới hai hào, ánh mắt Tiết Hoa Khang quét qua hai vòng, không thấy người muốn gặp, thu hồi ánh mắt, đi tới bên cạnh chị ngồi xổm xuống: "Chị, có muốn em đi tìm Miêu Thiêm Minh hay không, bảo nó nói với chị nó một tiếng, sau này dẫn chị đi chơi.”Mẹ cậu ta ở trong công xã không có các thím và các dì nào có thể nói chuyện cùng, chị của cậu ta cũng như vậy, không thân cận với các cô gái trong công xã.Chị gái không có bạn tốt, quanh năm ở cùng một chỗ với mẹ, thời gian dài cũng không phải là cách.Miêu Thải Ngọc trong nhóm các cô gái bằng tuổi coi như là đại tỷ, chỉ cần cô đồng ý thì chị gái cậu ta tuyệt đối có thể thành công chơi chung với bọn họ.Lúc nãy nghe được Miêu Thải Ngọc nói muốn lên núi hái hoa, Tiết Hoa Khang bèn nghĩ ngay đến việc nói cho chị gái.Chị gái nghe xong không có bao nhiêu phản ứng, cậu ta nhịn không được lại nói một câu.Lần này không kịp, lần sau có thể đi cùng nhau.Tôn Tố Lan nghe được lời con trai nói, đi theo khuyên bảo con gái: "Bình Bình, con đang tuổi thích chơi, nên cùng các cô gái trẻ tuổi đi chơi nhiều hơn, Thải Ngọc là đứa nhỏ ngoan, con bé sẽ không ghét bỏ con.”Tiết Hoa Bình lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Con không thích chơi, con thích ở bên cạnh mẹ.”Tiết Hoa Khang vẫn muốn khuyên bảo vài câu, nhưng ánh mắt quét tới người nào đó.cậu ta không định khuyên bảo chị gái nữa, rất nhanh đứng lên nói với mẹ và chị: "Tư Niệm tới rồi, con đi tìm cô ấy nói chuyện.”Hai mẹ con đều biết Trình Tư Niệm, cũng biết Trình Tư Niệm là người trong lòng của Tiết Hoa Khang, Tiết Hoa Bình không đáp lời, Tôn Tố Lan bảo con trai nói chuyện đàng hoàng, đừng dọa con gái người ta sợ..