Chương 36:
----An Tĩnh Nguyên rất ghét người khác nói về thành phần gia cảnh này nọ với mình, ấy vậy mà người phụ nữ này cứ bày đặt nói là muốn tốt cho Chi Nghiên mà năm lần bảy lượt chọc vào đúng chỗ ngứa của anh, không những thế, cái giọng điệu còn rất ngả ngớn tự cho là đúng, cái kiểu này đúng là đang thách thức anh bóp cổ cho mà.Nhưng cả đời anh cũng chưa từng đối xử với đàn bà con gái như vậy, đương nhiên sẽ không thực sự động tay động chân với phụ nữ, vì thế sau khi nói hết câu của mình, anh đã nhanh chóng buông tay ra, sau đó quay người rời đi.Nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng những lời nói kia đã in sâu trong lòng người đàn ông.Kỳ thi tuyển sinh đại học năm ngoái đúng là có rất nhiều người đăng ký thi lại, nhưng điều kiện xét tuyển lại làm rất nghiêm ngặt vụ chính trị, những nhà có gia cảnh như bọn họ đều bị trực tiếp cho rớt.Cũng vì chuyện này mà cả một buổi tối An Tĩnh Nguyên chẳng họp hành gì cả, bộ dạng lơ đễnh không chú ý.Nhưng mấy cuộc họp kiểu này cũng không phải bàn họp chuyện gì to tát, cũng đi lại mấy chuyện phân bổ cày cấy vụ xuân thôi, và chuyện đó chắc chắn An gia bọn họ không có tư cách để lên tiếng ở đây.Mấy người cứ thể nói ngang nói dọc trong khoảng hai tiếng.Đợi đến khi anh kết thúc cuộc họp rồi về đến nhà thì phòng ngủ của Cố Chi Nghiên đã sớm tắt đèn rồi.An Tĩnh Nguyên nhìn cánh cửa đen kịt của căn phòng trước mặt, bỗng không nhịn được nở nụ cười, xem ra hôm nay cô phải đi bộ mấy tiếng đồng hồ nên khá là mệt mỏi, mới hơn chín giờ đã tắt đèn đi ngủ rồi.Anh cứ thế đứng ngoài cửa đắn đo suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng đành phải thầm nuốt xuống những lời anh muốn hỏi cô về chuyện thi đại học.Bởi vì bây giờ hai người họ đã kết hôn rồi, nó chính là một sự thật bất di bất dịch, không thể thay đổi được nữa, vì vậy nếu đến lúc đó cô thật sự muốn thi tuyển sinh đại học hoặc thi đỗ hay gì đi chăng nữa thì cứ tới lúc đó rồi tính.Mà cùng lúc đó, chỉ cách có một bức tường, Cố Chi Nghiên đang nằm trên giường và ngủ một cách ngon lành, hoàn toàn không biết rằng chỉ một câu nói bông đùa của bản thân với Ngô Ngọc Như thôi mà khiến đáy lòng của người đàn ông như dậy lên hàng ngàn cơn sóng cuồn cuộn.Lúc cô ngủ dậy cũng là sáng ngày hôm sau rồi.Trời quang trong vắt, nhìn mặt trời thì chắc đã sắp mười giờ rồi, cô ngồi dậy rồi đi ra khỏi phòng, thấy An Tĩnh Nguyên đã cưa rất nhiều gỗ trong phòng chính.Thấy khi không anh lại cưa nhiều gỗ như vậy, Cố Chi Nghiên đầy khó hiểu hỏi anh:"Anh cưa nhiều gỗ như vậy để làm gì thế?"An Tĩnh Nguyên hơi dừng lại, nhìn cô đáp:"Hôm qua đã chốt là đóng một cái chuồng gà rồi đó thôi.”Cố Chi Nghiên cau mày."Đóng chuồng đi chăng nữa thì cũng không cần tốn nhiều gỗ như vậy chứ!”An Tĩnh nguyên còn chưa kịp trả lời cô thì An Tĩnh Hân bên cạnh đã lên tiếng nói:“Anh bảo là còn muốn đóng một chiếc giường cho mình để kê vào phòng của chị nữa ấy.”Cố Chi Nghiên sững sờ một lúc lâu, sau khi sắp xếp và hiểu được ý tứ trong câu nói của em ấy, cô mới hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông kia rồi nói:“Anh muốn đóng cho mình một chiếc giường riêng cho mình sao?”Ánh mắt của cô lúc này đầy sự hung dữ, An Tĩnh Nguyên thấy vậy chột dạ ho nhẹ một tiếng sau đó gật đầu nói:“Thời tiết càng ngày càng nóng, trong phòng lại không có quạt, như vậy sẽ rất nóng nực, chính vì vậy chúng ta cứ mỗi người một giường sẽ mát mẻ thoải mái hơn ít nhiều.”Sao Cố Chi Nghiên lại không hiểu ý tứ trong câu nói của anh chứ, người đàn ông này cốt là không muốn ngủ chung với cô.Cô ngay tức khắc cạn lời luôn, anh sợ chung chăn gối với cô vậy sao? Cô cũng có phải là hổ cái ăn thịt người đâu mà lo chứ!Không những thế cô còn có khuôn mặt cũng xinh đẹp ưa nhìn, dáng dấp cũng không tồi, dù nhìn thế nào cũng được xếp hạng nhất nhì trong làng.Ấy vậy mà anh hoàn toàn không có ý định gì với cô ngay cả khi bọn họ đã kết hôn với nhau rồi sao?Nghĩ tới nghĩ lui, cô càng cảm thấy nóng máu, đang định nổi cơn tam bành thì đột nhiên đầu lại đột nhiên nảy ra một suy nghĩ đáng sợ khiến đầu cô như được khai sáng giác ngộ.Chẳng lẽ việc An Tĩnh Nguyên miễn cưỡng không muốn ngủ chung giường với cô như vậy là vì vấn đề của cơ thể sao?Nghĩ đến đây, Cố Chi Nghiên hơi đơ người một chút, sau đó đưa ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới về phía người đàn ông trước mặt mình.