Chương 5:
Nhóm dịch: Thất Liên HoaNhà họ Mã cũng không phải chỉ có một mình Mã Liên ở, đã bị đạp cửa, người bên trong lại chẳng có ai lên tiếng hay ra ngoài, nghĩ đến có lẽ là sợ Ngô Truyện Phương còn đang hùng hổ ở cửa.“Đó là vì cháu chưa từng nhìn thấy mẹ cháu khi còn trẻ, lúc đó mới gọi là mạnh mẽ.” Bà cụ Trần nhớ lại chuyện đã qua: “Năm ấy mùa màng không tốt, nhà nào cũng thắt chặt lưng quần mà sống, kết quả còn bị một vài kẻ ăn trộm ăn cắp theo dõi, mẹ của cháu xách theo một cái dao phay, đoạt lại lương thực đã bị trộm đi.”“Tôi cũng còn nhớ.” Bên cạnh có một người phụ nữ trung niên tới gần: “Lúc ấy cũng may có Truyện Phương, lúc ấy tôi vẫn còn là một đứa bé còn bú sữa, nếu không có thức ăn, đừng nói là người lớn, trẻ con khẳng định sẽ không sống sót được.”Hai người nhớ lại chuyện xưa, Dung Hiểu Hiểu ở bên cạnh nghe được không ít chuyện trước kiaKhông chỉ mẹ nguyên thân dũng cảm chiến đấu với ăn trộm, hình như còn có thuần phục… Khụ khụ, đàn ông.“Nhìn đại tạp viện của chúng ta xem, ông già nhà nào mà chẳng vênh váo kêu gào? Chỉ có Truyện Phương đè ép được Thủy Căn, có thể quyết định được tất cả chuyện ở trong nhà, Thủy Căn ở bên ngoài là thợ rèn cấp sáu, nhận được tiền lương cao nhất ở đại tạp viện, về đến nhà không phải cũng phải phụ giúp nấu cơm giặt quần áo đó sao. Ông chồng nhà tôi thì sao? Về đến nhà thì chỉ biết đặt mông ngồi chờ cơm ăn, chưa từng phụ giúp được việc gì.”Một bà thím cười ha ha nói: “Thế này gọi là gì? Thế này gọi là có cách dạy chồng, mấy người trẻ tuổi như cháu phải học hỏi cho thật tốt, cuộc sống sau này mới có thể sống tốt được, cứ giống như Truyện Phương vậy, nắm chặt chồng ở trong tay…“Bà của Thạch Đầu, bà ăn nói bậy bạ gì trước mặt trẻ con vậy.” Ngô Truyện Phương cắt ngang lời của bà cụ.Trợn trắng mắt, đẩy Dung Hiểu Hiểu đi vào trong nhà: “Về thôi, nên nấu cơm.”Thật ra bà cũng muốn con cái giống như bà vậy, mạnh mẽ một chút.Như vậy mới đỡ phải bị người ta bắt nạt.Nhưng mạnh mẽ thì mạnh mẽ, nghe người khác kể chuyện cũ của mình trước mặt con cái, cái bản mặt già của bà cũng cảm thấy hốt hoảng.Sáu người nhà họ Ngô đều ở trong hai gian phòng sát gần nhau.Vào nhà, Dung Hiểu Hiểu bèn đi theo phía sau Ngô Truyện Phương bận rộn chuyện cơm chiều.Nói là cùng nhau bận rộn, nhưng thật ra cô làm cũng không được bao nhiêu.Chỉ là đưa giùm cái chén, nhìn bếp lửa một chút.Theo lời của Ngô Truyện Phương, chính là chướng mắt cô tay chân chậm chạp, thời gian chờ cô thì không bằng tự mình làm tất cả những việc cần làm.Dung Hiểu Hiểu không cho là nhục nhã, trái lại còn rất vui vẻ thoải mái.Đồ ăn còn chưa nấu xong, người nhà đã lục tục trở về.Dung Thủy Căn rửa tay ở trong sân, sau đó lại thay thế vị trí của Dung Hiểu Hiểu, lượn lờ sau mông vợ.Ngô Truyện Phương chán ghét: “Đi đi, đừng đứng đây chiếm chỗ.”Dung Thủy Căn cười khà khà hyai tiếng, cầm đũa bưng chén đi vào trong phòng.Chờ bọn họ ngồi vào bàn chuẩn bị ăn cơm, Ngô Bình An mới cầm theo một cây xương về, vẻ mặt tươi cười rực rỡ: “Ba nói con mang về nhà, mẹ à, mai hầm canh xương húp.”Ba ở đây tất nhiên cũng không phải là Dung Thủy Căn.Ngô Truyện Phương trừng mắt nhìn anh một cái: “Còn chưa kết hôn, gọi ba gì chứ.”Ngô Bình An không thèm để ý: “Chuyện sớm muộn thôi mà.”