Chương 10: Anh Cả (2)
Nhóm dịch: Thất Liên HoaTrình Lệ Phương tìm thời gian đến trường Lăng Cẩn dẫn cậu đi tiệm ăn Quốc Doanh, thuận tiện nói chuyện trong lòng.“Anh cả, con sắp tốt nghiệp, có ý định gì hay không.” Trình Lệ Phương nhìn con trai lớn hào hoa phong nhã của mình.Ban đầu Lăng Cẩn không hiểu được mẹ mình tìm mình làm gì, nghe thế thì hiểu là bà nội nói cho mẹ, khoảng thời gian này cậu cũng suy nghĩ cặn kẽ xem tương lai mình muốn làm gì.“Mẹ, mẹ nói cho con biết muốn làm bác sĩ trong bệnh viện giống mẹ phải nên làm như thế nào.”Trình Lệ Phương không ngờ tới anh cả vậy mà muốn làm nghề chữa bệnh. Nhưng mà bác sĩ cũng quả thật không tệ, bây giờ lôi thôi nhất là không thể thi đại học, giống như bác sĩ Lý trước đây chính là tốt nghiệp trường y kinh thành, song cũng không phải không còn cách nào khác.“Bây giờ không thể thi đại học, có hơi phiền phức, có thể đến trạm y tế đại đội làm bác sĩ chân trần, con đồng ý không?”“Mẹ, con đồng ý, con thích giống như bác sĩ Lý cứu sống người khác vậy.” Hai mắt Lăng Cẩn kiên định.Trịnh Lệ Phương có thể cảm nhân được quyết tâm của con trai mình: “Tốt lắm, mẹ sẽ hỏi thăm giúp có đại đội nào cần bác sĩ chân trần hay không, mẹ trở về bệnh viện hỏi bác sĩ Lý có sách y học có thể cho con mượn đọc hay không.”“Cảm ơn mẹ.” Lăng Cẩn khôn ngoan nói lời cảm ơn.Trịnh Lệ Phương thấy anh cả hiểu chuyện, bất đắc dĩ nói: “Anh cả, con có chuyện gì kỳ thực đều có thể nói với ba mẹ, đừng để trong lòng buồn bực.”“Mẹ, con biết rồi.” Thông minh như Lăng Cẩn, đoán được ba mẹ mình nhất định bị bà nội dạy dỗ.Sau khi ăn ở tiệm ăn Quốc Doanh xong, Lăng Cẩn quay về trường học, Trịnh Lệ Phương trở về bệnh viện.Trịnh Lệ Phương tìm bác sĩ Lý hỏi có sách y học có thể mượn hay không, bác sĩ Lý rất vui mừng trong hoàn cảnh này còn có người muốn trở thành bác sĩ, ghi lại những kinh nghiệm nhiều năm qua của mình và sách y học hữu dụng cho Lăng Cẩn mượn, còn vui vẻ biểu thị có gì không biết có thể hỏi ông ấy.Trịnh Lệ Phương vô cùng cảm kích nhận lấy sách vở quý báu. Mặt khác, bác sĩ Lý tiết lộ một tin tức khác, bây giờ hoàn cảnh trong kinh thành đang dần dần rõ ràng, có thể sẽ khôi phục kỳ thi tuyển sinh. Trịnh Lệ Phương biết bác sĩ Lý vốn là bác sĩ nổi danh kinh thành, nếu không có chạy chọt gì, chắc chắn sẽ không lưu lạc tới huyện thành nhỏ hẻo lánh ở Tây Nam này, cho nên tin tức này từ bác sĩ Lý có thể là thật.Ngày hôm sau, Trịnh Lệ Phương mang sách vở cho Lăng Cẩn đồng thời nhỏ giọng nói cho Lăng Cẩn nghe tin tức có thể khôi phục kỳ thi tuyển sinh, dặn Lăng Cẩn không được buông lỏng việc học.Cuối tháng tư, Lăng Cẩn về nhà. Đại gia đình Lăng gia mở cuộc họp dòng họ, để bọn nhỏ nói xem sau này muốn làm gì.Trần Tú Uyển ôm Lăng Nguyệt ngồi cùng Lăng Hằng Nghị trên bàn chủ trì, yêu thương nhìn tất cả cháu trai lớn nhỏ.“Tiểu Cẩn, nghe mẹ cháu nói cháu muốn làm bác sĩ, có phải không?” Trần Tú Uyển rất vui mừng khi cháu trai lớn có chủ kiến của mình.Lăng Nguyệt cũng mở to ánh mắt blingbling nhìn anh trai.“Nội, đúng vậy, cháu muốn trở thành người lợi hại giống như bác sĩ Lý vậy, bây giờ cháu đang đọc sách bác sĩ Lý cho cháu mượn.” Lăng Cẩn nở nụ cười, rất vui vẻ khi người nhà hiểu ước mơ của mình, đồng thời ủng hộ mình thực hiện.