Chương 2: Sống Lại (2)
Nhóm dịch: Thất Liên HoaTrung Quốc, tháng 7 năm 1975, dưới tàng cây đại thụ trong sân phơi lương thực của đại đội thôn Lăng Gia, thị trấn Liễu Giang huyện An Lăng, thành phố Dương Xương tỉnh Tây Nam."Vợ đại đội trưởng ơi, con dâu út nhà bà sắp sinh rồi, sợ rằng lại là một lãnh đạo khác, nhà bà đúng là có phúc." Vợ của bí thư Đại đội hâm mộ nói."Phi phi, lần này nhất định là cháu gái." Vợ Đội trưởng Trần Tú Uyển khẳng định nói.Có trời mới biết, nhà bọn họ muốn có cháu gái đến mức nào, trong nhà đã có mười một thằng nhóc, suốt ngày nghịch ngợm quậy phá, đến đau cả đầu. Chỉ mong cái bụng của con dâu út biết ganh đua, có thể sinh được cô con gái, như vậy mình sẽ có cháu gái ngoan ngoãn, thơm tho lại mềm mại. Nghĩ tới đây, vợ đội trưởng không khỏi mỉm cười.Một người phụ nữ gầy gò có gò má cao đứng ở trong góc hung tợn nhìn chằm chằm vào vợ đội trưởng, trong lòng thầm oán hận: "Tại sao người phụ nữ này sinh được bốn đứa con trai, mà đứa con trai mình trông mong mãi mới có sau khi sinh đươc bốn đứa con gái giờ lại sinh ra ba đứa con gái, đến một đứa cháu trai cũng không có, ông trời đúng là không công bằng!""Mẹ ơi, về nhà ăn cơm thôi." Có người đứng gọi ở phía xa xa.Trần Tú Uyển nhận ra là giọng nói của con dâu thứ ba nhà mình, bà ấy quay sang nói với mấy người có quan hệ khá tốt với mình ở bên cạnh đó: "Con dâu nhà tôi gọi tôi về nhà ăn cơm rồi, tôi đi về trước đây, lúc nào rảnh lại qua nhà nói chuyện nhé."Lúc Trần Tú Uyển về đến nhà, cơm nước đã dọn xong.Trên mặt bàn phủ đầy sắc xanh, món mặn duy nhất là đậu phụ hầm cá con."Ông này, cá ở đâu ra đấy?" Trần Tú Uyển nhìn về bạn già nhà mình, Đại đội trưởng Lăng Hằng Nghị."Mẹ ơi, vợ con sắp sinh rồi còn gì, con ra ngoài sông bắt cá, bồi bổ cho vợ và con gái ngoan của con." Lão Tứ Lăng Vệ Gia đắc ý nói.Trần Tú Uyển cũng rất vui khi nghe con trai nói đứa bé trong bụng con dâu là con gái, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ tức giận nói: "Suốt ngày chỉ làm mấy trò oai ma tà đạo, chẳng chịu làm chuyện đứng đắn."Sau đó, bà ấy quay sang hòa ái nói với con dâu út Trần Bội Dung: "Vợ lão Tứ à, con ăn nhiều vào, canh cá bổ lắm.""Con biết rồi mẹ ạ." Trần Bội Dung vuốt ve bụng mình, trong lòng cũng mong cái thai này là con gái.Lăng Vệ Gia nhìn tốc độ thay đổi sắc mặt của mẹ mình, gắp một miếng cải xanh cho vào miệng, thầm cảm thán mình là công cụ người đáng thương."Bà nội ơi, chúng cháu cũng muốn ăn cá cá." Lăng Đường ba tuổi nhìn chằm chằm vào canh cá trên bàn, trên khuôn mặt nhỏ búng ra sữa tràn đầy khát vọng.Trần Tú Uyển gắp một miếng thịt cá cho cháu trai, cẩn thận gắp xương ra: “Ăn đi."Nhìn mấy đứa cháu trai còn lại, Trần Tú Uyển ghét bỏ nói: "Các cháu lớn rồi, tự ăn đi, bà nội không gắp cho các cháu đâu."Các cháu trai biết rõ bà nội ghét bỏ mình, tự chủ động kiếm cơm no áo ấm cho mình, ăn như gió cuốn mây tan.Mấy người lớn đều không động vào thịt cá, chỉ ăn rau xanh đậu phụ, để thịt lại cho trẻ con và phụ nữ có thai.Trên thực tế, nhà Đại đội trưởng không đến mức không ăn nổi thịt, chỉ là hiện tại muốn mua thịt đều cần phải có phiếu, phiếu thịt mỗi tháng lại đều có hạn.