Chương 5: 5: Cuộc Sống Tốt Nhất 1
Nhóm dịch: Phù DuThẩm Uyển Chi cho rằng mình có thể tay không bắt thỏ hoang, không nghĩ là còn chưa kịp khoe thì đã cảm giác có người đang giành thỏ với mình, có thứ gì đó túm chặt thỏ hoang đang giãy dụa lại.Thẩm Ngọc Cảnh phản ứng nhanh, quay đầu lại đỡ em gái dậy, liền nhìn thấy cô ôm chặt thứ gì đó trong ngực, chờ cúi đầu mới thấy, hai anh em liếc nhau, ánh mắt vừa mừng vừa sợ.“Con thỏ hoang béo mập thật đó.” Thức ăn trong núi vào tháng bảy tháng tám không thiếu, thỏ cũng to khỏe hơn so với bình thường.Mãi đến khi anh út cầm con thỏ, Thẩm Uyển Chi mới nhận ra là con thỏ này bị một sợi dây leo đặc biệt có tính đàn hồi quấn vào hai chân sau, thảo nào nó lại bị đè lại.Thẩm Ngọc Cảnh thấy em gái muốn cởi dây leo quấn chân của con thỏ, vội ngăn cản: “Tiểu Ngũ, em dùng dao cắt dây leo thôi, đừng cởi dây khỏi chân nó, lỡ mà nó chạy mất, tối nay chúng ta sẽ không có thêm món đâu.”Thẩm Uyển Chi nghe lời chặt dây leo, vất vả lắm mới tìm được thịt, không dám sơ ý hay qua loa.Thấy cô cắt đứt dây leo, Thẩm Ngọc Cảnh dùng đoạn dây còn dư trói gô con thỏ lại, sau đó lại gom một đống cỏ xanh ở dưới đất lót ở dưới đáy sọt hắn đeo trên lưng.Sau khi bỏ con thỏ vào, hắn lại chém mấy cành cây nhỏ bằng ngón út, cắm ở chỗ mấy khe hở trong sọt, làm thành một cái lồ ng đơn giản, lại đắp thêm một ít cỏ dại lên trên, che con thỏ kín mít, ở bên ngoài nhìn vào sẽ không thấy con thỏ béo mập bên trong sọt.Hai anh em một thu dọn lại tất cả những chỗ vừa đụng tới, giỏ trúc cũng hái không ít nấm mối, còn có một ít tạp khuẩn.Thẩm Uyển Chi lại hái được một ít rau dại mọc trên mặt đất, sài hồ¹ lúc này đang phát triển tươi tốt, cô hái được rất nhiều, hồi trước lúc xây tiểu viện thì cô đã thích đi đào rau dại, lúc đó là tình thú, hiện tại là sinh hoạt.(¹sài hồ: loại thuốc quen thuộc trong Y Học Cổ Truyền, có vị đắng, tính hơi hàn; đi vào các kinh can, đởm, tâm bào và tam tiêu.Vị thuốc sài hồ có tác dụng phát biểu, hòa lý, thoái nhiệt, giải uất, điều kinh, thăng dương, sơ can chỉ thống.)Cũng bởi vì có hai năm kinh nghiệm kia, Thẩm Uyển Chi cũng có chút kiến thức ít ỏi để phân biệt được loại rau dại nào có thể ăn được, đến bây giờ cũng chưa từng nhầm lẫn.Chồi non của sài hồ này đem về nấu một chút, ăn thanh nhiệt hạ hỏa, vừa lúc hai ngày trước cha còn nói cổ họng có chút đau, thật đúng lúc.Thẩm Ngọc Cảnh thấy bộ đáng nghiêm túc hái rau dại của em gái, một bên vác cái cuốc theo, một bên đeo sọt giúp cô dò xét bụi cỏ.Mãi đến khi trong giỏ tre của cô chất đầy rau dại, hai anh em mới xuống núi.Lúc đi tràn ngập hy vọng, lúc về thì mang thắng lợi trở về, Thẩm Uyển Chi đã bắt đầu ngâm nga hát.Thẩm Ngọc Cảnh đi ở phía sau, vừa đi vừa gạt hoa dại hai bên ra, thời buổi này không có ai cảm thấy có hứng thú với hoa, thứ này lại cố tình mọc nhiều, chưa đi được mấy bước, trong tay hắn đã ngắt một đống hoa dại đủ màu sắc.Hắn lại đi chặt thêm hai sợi dây mây có tính đàn hồi, rất nhanh đã bện dây mây thành vòng hoa, sau đó lấy từng bông hoa trong tay, gắn từng đóa từng đóa lên, mãi đến khi sắp ra khỏi núi, hắn mới làm xong vòng hoa.“Tiểu Ngũ.” Thẩm Ngọc Cảnh gọi em gái đang đi ở đằng trước lại.Thẩm Uyển Chi quay đầu lại, “Anh út, có chuyện gì vậy?”Thẩm Ngọc Cảnh không nói chuyện, đi nhanh tới chỗ em gái, chờ đi đến trước mặt cô, mới bất ngờ lấy đồ cầm trong tay giấu ở sau lưng ra, sau đó đem vòng hoa đã bện xong đội lên đầu em gái.Thẩm Uyển Chi cảm giác trước mắt mình xẹt qua thứ màu sắc rực rỡ gì đó, sau đó lập tức cảm giác trên đầu đội thứ gì.Cô duỗi tay cầm lấy vòng hoa, vòng hoa được bện tinh xảo rơi vào đáy mắt.Thẩm Ngọc Cảnh nhìn ý cười trong mắt em gái như là gợn sóng trên mặt hồ, từng vòng từng vòng tràn ra, hàng mi dài phủ trên đôi mắt, giống như cây quạt nhỏ.Em gái hắn đúng là vừa đáng yêu vừa xinh đẹp.“Oa, anh út, anh bện khi nào vậy, đẹp quá.” Hồi trước Thẩm Uyển Chi lên núi cũng thích hái chút hoa dại tự mình bện vòng hoa cho mình.Nói xong lại nhanh chóng đội lên đầu, “Anh út, đẹp không?”“Đẹp.” Thẩm Ngọc Cảnh duỗi tay chỉnh vòng hoa lại một chút.Sau đó lấy mũ rơm vốn đội trên đầu của Thẩm Uyển Chi đội lên đầu mình, “Đi thôi, chúng ta về nhà.”“Về nhà ăn thịt thôi.” Thẩm Uyển Chi vui vẻ quơ chân múa tay, lúc này nghèo, nhưng vui vẻ cũng là thật.Một bữa thịt cũng có thể khiến người ta cười thoải mái.Thẩm Ngọc Cảnh thấy em gái thật sự quá kích động, nhanh chóng “suỵt” một tiếng, “Tiểu Ngũ, nhỏ giọng chút, không thể để người khác nghe được.”Thẩm Uyển Chi quay đầu lại cười với hắn nói, “Anh út, em biết, em chỉ ở trong núi kêu một cái, đợi đi ra ngoài em nhất định sẽ im lặng, cuối cùng cũng được ăn thịt, em có chút kích động.”“Ừm.” Thẩm Ngọc Cảnh vừa lòng gật gật đầu, “Tiểu Ngũ, em yên tâm đi, anh út nhất định cố gắng nỗ lực, sau này bữa nào cũng để em có thịt ăn.”Lời nói giản dị cỡ nào chứ, Thẩm Uyển Chi cảm động muốn chết.Thẩm Ngọc Cảnh cũng có năng lực này, tới thập niên 80, hắn là người đi tới vùng duyên hải kiếm tiền sớm nhất, vốn dĩ con đường phía trước vô cùng thuận lợi, nếu không phải biết được em gái bị bắt nạt, chạy đi tìm nguyên nam chủ trong sách tính sổ, cũng sẽ không vì nửa đêm lái xe mà gặp tai nạn xe, xe hủy người vong.Không đề cập đến mấy thứ này cũng được, Thẩm Uyển Chi không phải loại yêu mù quáng, càng sẽ không tùy tiện gả chồng, vất vả lắm mới có người nhà, cô thực sự rất quý trọng.“Anh út, em tin tưởng anh, anh út của em là người lợi hại nhất.” Thẩm Uyển Chi vừa nói, một bàn tay vừa cuộn thành nắm đấm, giơ cao lên, cỗ vũ trợ uy cho Thẩm Ngọc Cảnh.“Vậy sau này anh út sẽ cho Tiểu Ngũ sống cuộc sống tốt nhất.”“Í, anh út phải nói là cho chị dâu của em sống cuộc sống tốt tốt nhất, em đi theo hưởng ké chút ánh sáng là được rồi.”Thẩm Ngọc Cảnh tức giận nói, “Em là em gái của anh, cũng là người nhà của anh, cái gì mà hưởng ké chút ánh sáng là được, chăm sóc em cũng là trách nhiệm của anh út.”Thẩm Uyển Chi nhìn người nào đó như ông cụ non, chớp chớp mắt nhìn hắn, “Anh út, anh chỉ lớn hơn em có mười phút, đừng có coi em như con nít.”“Lớn mười phút thì anh cũng là anh trai.”“Vậy thì không chắc, nói không chừng vốn dĩ là em ra trước, mẹ nhớ không rõ nên mới để anh làm anh trai, giành chức chị gái của em.”“Thẩm Tiểu Ngũ, em tìm đánh có phải hay không?”“Ha ha ha, ai là Thẩm Tiểu Ngũ, anh mới là Thẩm Tiểu Ngũ, Thẩm Ngọc Cảnh mới là Thẩm Tiểu Ngũ……” Thẩm Uyển Chi nói xong liền vác rổ chạy về phía trước.Thẩm Ngọc Cảnh tức không chịu được, cũng không dám đuổi, hắn sợ chạy một cái, em gái hoảng sợ không nhìn đường mà té ngã..