Chương 1:
Nhóm dịch: Thất Liên HoaPhía bắc thôn Chiêu Dương có một con sông lớn, vừa rộng lại dài.Những lúc rảnh rỗi, không có gì chơi, những người đàn ông và thanh niên trong thôn đều thích ngâm mình dưới nước.So xem kỹ năng bơi lội của ai tốt hơn, ai có thể nín thở lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn.... May mắn, nói không chừng có thể bắt được cá tôm.Điền Mật ăn rau nửa tháng, mặt cũng sắp chuyển sang màu xanh cũng tìm cơ hội xuống sông."Ầm!"Chỗ rất hiếm người qua lại, phá vỡ sự yên lặng của mặt nước xanh biếc, những giọt nước mát văng tung tóe.Điền Mật ra khỏi mặt nước, đưa tay lên lau nước còn đọng lại trên mặt, một thân ướt nhẹp, men theo nền đá loang lổ, để lại một dãy những dấu chân ướt át.Ném những con cá đang giãy giụa vào trong sọt, lại vẩy đi những giọt nước còn lại trên quần áo, mới đặt mông lên hòn đá nghỉ ngơi.Bầu trời xanh thẳm, không một đám mây, gọn gàng đơn thuần, ngay cả một vệt mây cũng không.Đây là tỉnh S, là một thôn trang nằm giữa phương nam và phương bắc, đây là tuần cuối cùng của tháng mười, mặt trời giữa trưa lại rất gay gắt, đốt cháy người.Phơi người dưới ánh nắng mặt trời, chỉ hơn mười phút, cả người gần như khô ráo.Hái xuống một chiếc lá to không biết tên, che nắng trên đầu, ngón tay Điền Mật thoăn thoắt, lại bện mái tóc đen dài thành hai bím tóc dày rồi đặt ở trước người.Lại cúi đầu quan sát bản thân, chắc chắn không có gì kỳ lạ, mới xách giỏ, đi trên con đường đất quanh co, đi vào thôn.Đi bộ chừng mười phút, liền thấy ngôi nhà vừa quen vừa lạ ở xa xa.Điều kiện của nhà họ Điền cũng không tệ, là căn nhà bằng gạch ngói hiếm hoi trong thôn, nhưng vào lúc này, ở trước cửa của ngôi nhà bằng gạch ngói, là một người con gái gầy yếu đang nhìn xung quanh.Khoảng cách hơi xa, Điền Mật chỉ có thể xác định được là em ba Điền Lai Đễ, nhưng không nhìn rõ biểu tình trên mặt cô.Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, bởi vì cô gái nhỏ đã thấy mình, liền nhanh chân chạy tới.Thấy vậy, Điền Mật như hiểu ra cái gì, dừng bước chờ đợi.Nói tới cũng thật là thần kỳ, bởi vì một tai nạn máy bay, trùng tên trùng họ, Điền Mật có một cuộc sống đầy đủ sung túc, từ kiếp sau phồn hoa, lại chuyển kiếp đến một nông thôn nghèo khó vào những năm 70.Từ lúc mới đến, cũng không thể thích ứng được, nhưng bây giờ cũng đã quen, cũng mới qua nửa tháng.Chỉ có thể nói, năng lực thích nghi của con người cũng quá mạnh mẽ."Chị hai, bà cô lại tới!" Điền Lai Đễ năm nay mới 16 tuổi, da mặt vàng khè, dáng vẻ xinh đẹp, tay chân gầy nhỏ, nhìn nhiều lắm cũng chỉ mới 13 tuổi.Trong trí nhớ, cô gái này sinh non, hơn nữa lúc đó cũng rất khó khăn, một bữa cơm no cũng khó, đừng nói đến những món thức ăn mặn hay là đồ bồi bổ cho cơ thể."Đến lúc nào?" Điền Mật đưa giỏ trên tay cho cô gái nhỏ, gạt một lớp rau phía trên trước, ở dưới lộ ra một con cá lóc nặng chừng ba cân."Cá?" Điền Lai Đễ khuôn mặt gầy gò liền lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, chị hai đã bắt cá ba ngày liên tục."Suỵt... Nhỏ tiếng một chút ... Giấu trước đi." Điền Mật nhắc nhở cô gái nhỏ một chút.