Chương 9:
Nhìn rõ ràng một trong hai người là ai, Hoắc San đứng bên cạnh Hoắc Thịnh liền lập tức tái nhợt, cô ta vội vàng chạy tới vài bước, nói với người đàn ông cao lớn kia: “Anh đến đây làm gì!” Cô ta đã bảo anh ta đừng có đi tới đây, nhưng anh ta không nghe, lại muốn chạy đến đây làm gì?Người đàn ông cao lớn ăn mặc chỉnh tề, dáng người cao lớn lạnh lùng, khuôn mặt cứng rắn, nhưng khi nhìn thấy Hoắc San thì vẻ mặt dần dần dịu lại."Ở đây quá hẻo lánh, anh lo lắng cho em, cho nên anh đến đón em."Sắc mặt Hoắc San nhất thời trắng bệch, quay đầu lại xấu hổ nhìn Hoắc Sênh, lẩm bẩm một câu: "Chị." Nói được chữ "chị" cô ta lập tức im lặng, cô ta đã đánh giá thấp ham muốn kiểm soát của người đàn ông này.Hoắc San cảm thấy xấu hổ khó xử cũng không có gì lạ, dù sao thì người đàn ông trước mặt cô cũng là đối tượng năm xưa của Hoắc Sênh - Đàm Hạc Thanh. Sau khi hai người chia tay, Hoắc Sênh vẫn một lòng với anh ta, khi còn là một thanh niên trí thức ở thôn Hà Câu, cô đã viết rất nhiều thư cho Đàm Hạc Thanh, bức thư mà cách đây không lâu Hoắc Sênh đã xé bỏ chính là bức thư mà cô muốn gửi cho anh ta.Nhìn thấy người yêu cũ cặp kè với em gái mình, theo lệ Hoắc Sênh trong nguyên tác sẽ rất ghét Hoắc San. Hoắc San khiến cô ghen tị, phải nói là ghen tuông đến phát điên, cô hận người phụ nữ đã cướp đi tình yêu của cha mẹ cô và cả người đàn ông mà cô yêu. Nhưng ai mà ngờ được, những thứ này từ trước đến nay chưa bao giờ là của cô, dù có dốc hết tâm tư đến thế nào thì cuối cùng cũng chỉ là dã tràng xe cát biển đông.Đáng tiếc Hoắc Sênh bây giờ lại không có cảm giác gì cả, cô mỉm cười đi tới: "Đã lâu không gặp." Cô và Đàm Hạc Thanh cũng đã không gặp nhau một năm nay rồi.Đàm Hạc Thanh là nam chính trong cuốn sách, là người mà Hoắc Sênh muốn ở bên trong nguyên tác, anh ta đẹp trai và vẫn còn độc thân, trong mắt luôn chỉ để ý đến Hoắc San, anh ta cũng từng hẹn hò với Hoắc Sênh một khoảng thời gian ngắn. Nhưng sau khi ở chung với nhau, anh ta không thích tính khí của Hoắc Sênh, sau khi chia tay, anh ta gặp được tình yêu thực sự của đời mình, đó chính là Hoắc San.“Đã lâu không gặp.” Giọng nói của Đàm Hạc Thanh rất dễ chịu, ấm áp và trong trẻo, Hoắc Sênh có thể cảm nhận được tim mình đang đập “thình thịch, bùm, bùm”. Bây giờ nhiều người ở thôn Hà Câu đang nhìn về phía này, dù sao thì Đàm Hạc Thanh cũng khá bắt mắt về ngoại hình và khí chất, không phải người thường nào cũng sánh được."Anh và Tiểu San đang hẹn hò."Hoắc Sênh cũng chỉ cười nói: "Chúc mừng."“Đủ rồi!” Hoắc San đột nhiên mất bình tĩnh hét lớn, khuôn mặt cô ta không còn giọt máu, cả người như sắp ngất đi, cô ta siết chặt lấy cánh tay của Hoắc Sênh: "Chị, em—" Cô ta thật sự không biết nên nói gì với Hoắc Sênh, quay sang Đàm Hạc Thanh, hai mắt đỏ hoe: "Đàn Hạc Thanh, em có chuyện muốn nói với anh."Đàm Hạc Thanh gật đầu, liếc nhìn Hoắc Sênh rồi đi theo Hoắc San sang một bên.Hoắc Sênh nhìn thấy Hoắc San tát Đàm Hạc Thanh một cái, Đàm Hạc Thanh nhanh chóng ôm lấy cô ta và dịu dàng dỗ dành cô ta, cô mơ hồ nghe thấy từ "em bé" từ chỗ họ, một người muốn đánh, còn người kia sẵn sàng chịu đựng.Vào những năm 1970, sự cởi mở trong mối quan hệ yêu đương nam nữ vẫn còn rất khắt khe, hành vi thân mật của họ nơi công cộng ở đầu làng được coi là hành động đáng xấu hổ, có thể bị đưa đi cải tạo lao động.Nhiều người bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ về hướng này, thậm chí có người còn tìm đến trung đoàn trưởng, mắt thấy sự việc sắp trở nên mất kiểm soát, nhưng người có liên quan căn bản lại không quan tâm, Hoắc San cùng Đàm Hạc Thanh đều không phải người thôn Hạ Câu, thôn Hạ Câu dù có là gì cũng không quản được bọn họ, hơn nữa nếu biết được thân thế phía sau của Đàm Hạc Thanh có lẽ sẽ chẳng ai dám đụng vào.Theo như tình tiết trong cuốn sách, nam chính và nữ chính không phải là một mối quan hệ yêu đương nồng ấm, mà phải gọi là tình yêu gượng ép. Đàm Hạc Thanh thích Hoắc San, nhưng ban đầu Hoắc San không thích anh ta, nhưng vì mối quan hệ của Hoắc Sênh, cho nên Đàm Hạc Thanh bị buộc phải yêu đương nồng nàn với Hoắc Sênh, trong thời gian đó đều do nữ phụ ác độc Hoắc Sênh đổ thêm dầu vào lửa."Em...dạo này vẫn khỏe chứ?"Lúc này Hoắc Sênh mới chú ý tới ngoài Đàm Hạc Thanh còn có Lưu Thừa đi cùng với anh ta đến thôn Hà Câu. Lưu Thừa là cấp dưới của Đàm Hạc Thanh, hai người họ lớn lên cùng nhau, thành công sau này của Đàm Hạc Thanh ít nhiều không thể không nhắc tới con người này. Còn đối với Lưu Thừa, Đàm Hạc Thanh chính là ánh trăng trắng, là nốt chu sa trong lòng anh ta.