Chương 1: Xuyên Qua. (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!”Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất.Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé.Cô xuyên qua rồi.Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô.Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn.Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có con nhỏ còn phải nuôi không thể gánh vác được gánh nặng như vậy.Chỉ có Sở Chí Quốc thành thật nhìn đôi mắt ngấn nước đầy sợ hãi của Phúc Đoàn, nghĩ tới đứa bé này không cha không mẹ, lời từ chối nghẹn ở cổ họng, dù thế nào cũng nói không nên lời.Đại đội trưởng bèn gõ một búa đưa ra quyết định, Phúc Đoàn sẽ do Sở Chí Quốc nuôi nấng.Sở Chí Quốc mang Phúc Đoàn về nhà, mặc dù vợ là Trần Dung Phương không vui cho lắm, nhưng người cũng đã dẫn về nhà rồi, còn có thể trả lại được sao? Cô ấy cũng đành phải dốc lòng nuôi Phúc Đoàn cho tốt, cứ xem như thêm một đứa con gái.Cứ như vậy hơn một năm trôi qua, đến Tết năm sau thì không được tốt, toàn bộ đội sản xuất đều có thu hoạch kém, gia đình Sở Chí Quốc chỉ có hai người lớn có sức lao động có thể kiếm điểm công, số lương thực, tiền bạc đổi lấy được dựa theo điểm công tính trên đầu người kia vừa phải hiếu kính mẹ già, lại còn phải nuôi ba đứa con nhỏ, thật sự là không chống đỡ được.Sở Chí Quốc không còn cách nào, cắn răng đi tìm sơn trân(*) lén đổi chút tiền, vô tình làm chân bị thương, hoàn cảnh gia đình lại càng thêm khó khăn.(*) 山珍 (sơn trân): Món ăn quý của vùng núi, tức thịt rừng.Mặc dù Trần Dung Phương thật lòng thật dạ nuôi nấng Phúc Đoàn, nhưng bây giờ nhìn thấy hai đứa con ruột của mình đều đói đến xanh xao vàng vọt, chồng cũng nằm liệt ở trên giường, cuối cùng cô ấy cũng không thể chống đỡ được nữa, bèn đi tìm đại đội trưởng nói rõ tình huống, nói nhà mình không nuôi được Phúc Đoàn nữa.Cũng không thể để Phúc Đoàn chết đói với gia đình mình được.Đó là sự khởi đầu của thảm kịch.Sau đó Phúc Đoàn được em trai của Sở Chí Quốc là Sở Chí Nghiệp nhận nuôi, sau đó khi Sở Chí Nghiệp nuôi Phúc Đoàn, cuộc sống càng ngày càng rực rỡ, cho dù vào thời đại thu hoạch không tốt, gần như mỗi người đều phải chịu đói, heo nhà khác đều bị dịch tả lợn, số heo mà nhà Phúc Đoàn chịu trách nhiệm nuôi dưỡng lại trắng trẻo mập mạp.Ngay cả khi lên núi cắt cỏ cho heo ăn, cũng có thỏ nhỏ gà rừng này kia chui vào trong lòng Phúc Đoàn, được Phúc Đoàn đưa về nhà, cả nhà ăn uống đến mức cảm thấy mỹ mãn.Dần dần, trong đội rộ lên tin đồn, nói Phúc Đoàn là người có phúc khí, ai đối xử tốt với Phúc Đoàn, người đó có thể lây dính sự may mắn của Phúc Đoàn. Mà ai đối xử tệ với Phúc Đoàn… Ví như Sở Chí Quốc nuôi Phúc Đoàn rồi vứt bỏ kia, sẽ bị xui xẻo.