Chương 16: 16: Anh Trai 1
Tối nay, Cố Di Gia vẫn ngủ không ngon.Cô mơ thấy gia đình trước đây của mình, có cha mẹ, có anh trai, còn có mấy anh chị em họ, mọi người ngồi cùng với nhau vừa ăn cơm vừa nói chuyện, không khí rất náo nhiệt, ai nhìn vào cũng hiểu được đây là một đại gia đình cực kỳ hòa thuận.Sau khi tỉnh dậy, cô nhìn thấy màn giường màu trắng đã giặt đến ố vàng, nhìn thấy chiếc chăn mẫu đơn màu đỏ thẫm đang đắp trên người mình, nhìn thấy khung giường nông thôn cồng kềnh vuông vắn, nhìn thấy chiếc radio trên bàn, nhìn thấy hai cánh cửa sổ! Trong lòng Cố Di Gia buồn bã mất mát, lót gối cũng ướt hơn một nửa.Cô ngạc nhiên nhìn căn phòng u ám, cổ họng đột nhiên cảm thấy hơi ngứa, cô che miệng ho khan mấy tiếng.Mấy ngày này, Cố Di Gia có thể cảm giác được thân thể này yếu ớt đến mức nào, chẳng trách sẽ bị người khác lén gọi là ma ốm.Đặc biệt cô còn cảm giác tay chân lạnh lẽo dù trời nắng nóng, ban ngày thì mệt mỏi, buổi tối còn bị tức ngực, lúc nào tỉnh dậy cũng ho khan nên càng thêm ốm yếu.Cơ thể này thật sự là quá yếu ớt.Cô cực kỳ nhớ nhung thân thể khỏe mạnh quý giá của mình lúc trước, nhưng dù sao cũng không làm được gì.Khi Cố Di Gia ho xong thì có tiếng đập cửa nhẹ nhẹ vang lên, giọng nói của cháu gái truyền vào tai cô."Cô út, cô tỉnh chưa ạ?"Cô bé hạ thấp giọng như sợ làm ồn tới cô.Chất lượng giấc ngủ của Cố Di Gia không tốt là chuyện ai cũng biết, mọi người đều cố gắng không làm ồn lúc cô ngủ để cô có thể ngủ thẳng giấc.Bảo Hoa có lỗ tai rất nhạy, cô bé chỉ cần nghe được tiếng động trong phòng mỗi khi Cố Di Gia tỉnh lại là biết được cô đã thức dậy.Cố Di Gia đáp lại một tiếng rồi sờ soạng đi xuống giường.Cô thay quần áo xong rồi ra cửa, mặc kệ đầu tóc rối tung.Mặc dù hôm nay là thứ sáu nhưng trường học vẫn đi học buổi sáng, hai mẹ con Trần Ngải Phương đã ra ngoài từ sớm, trong nhà chỉ còn lại Cố Di Gia và Bảo Hoa.Bảo Hoa đã chuẩn bị sẵn nước rửa mặt cho cô, thau nước được đặt trên một bậc cao được xây bằng mấy viên gạch ngay trong sân.Cố Di Gia rửa mặt xong rồi vào ăn bữa sáng ở phòng khách.Bữa sáng là một chén cháo trắng không mùi không vị kèm theo một ly sữa lúa mạch."Con uống sữa lúa mạch không?" Cố Di Gia hỏi cô cháu gái nhỏ.Bảo Hoa cười tủm tỉm vẫy tay: "Cô út yên tâm đi, con uống xong rồi ạ."Sữa lúa mạch trong nhà là do Cố Minh Thành gửi về, vừa bồi bổ cho cơ thể của Cố Di Gia vừa bổ sung dinh dưỡng cho hai đứa nhỏ.Giữa trưa, hai mẹ con Trần Ngải Phương mới về nhà.Mọi người ăn cơm trưa xong thì nghỉ tạm một lúc, đợi chiều tối mới đi đến văn phòng đại đội để gọi điện thoại.***Một ngày huấn luyện kết thúc, Cố Minh Thành không kịp trở về đổi bộ đồ huấn luyện đã dơ trên người mà vội vàng đi nhanh về phía văn phòng.Đi được nửa đường, anh ấy gặp được chính ủy Lưu và Chu Kiến Quốc, đội trưởng của trung đoàn hai.Hai người đang nói chuyện với nhau thì nhìn thấy Cố Minh Thành, cả hai lên tiếng chào hỏi.Cố Minh Thành còn đang vội đến văn phòng nhưng nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của hai người kia thì dừng lại hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì à?"Chính ủy Lưu thở dài: "Vẫn là chuyện của Phong Lẫm, lần này cậu ấy bị thương trong lúc làm nhiệm vụ! "Trong lòng Cố Minh Thành căng thẳng: "Vết thương nghiêm trọng không?""Thật ra cũng không nghiêm trọng, nhưng mà! " Chính ủy Lưu lắc lắc đầu: "Cậu cũng hiểu tính tình của Phong Lẫm rồi đó, bảo cậu ấy nghỉ ngơi cho tốt còn khó hơn lên trời."Cố Minh Thành nghe được mới thả lỏng lại, cười nói: "Mời Lão thủ trưởng hạ lệnh xuống thì tôi đoán cậu ấy sẽ chịu nghỉ ngơi.Dù sao thì cậu ấy cũng không thể làm trái lệnh của Lão thủ trưởng đúng chứ?”"Tôi thấy khó đó!" Chu Kiến Quốc cũng cười rộ lên: "Không bằng tìm một cô vợ cho cậu ấy, để cho vợ cậu ấy quản lý.".