Chương 48:
Vào thời điểm năm 1977, kỳ thi tuyển sinh đại học vẫn chưa được khôi phục, và cũng không có phân khối tự nhiên và xã hội như sau này.Như trường của Tạ Miêu, lớp 9 chỉ học năm môn là toán, ngữ văn, vật lý, hóa học và chính trị, và họ đã hoàn thành kiểm tra chỉ trong chưa đầy một ngày rưỡi.Tất cả thành viên nhà họ Tạ chỉ học cho có, chưa bao giờ lo lắng về việc thi không được thì phải làm sao.Ngược lại mỗi lần kiểm tra xong sẽ nghỉ hẳn một ngày rưỡi vào chủ nhật, khiến ai nấy đều vui vẻ.Chỉ là có vài học sinh hễ nghỉ ngơi ở nhà là lại phải đi làm, thật ra so với nghỉ học nói không chừng còn mong chờ khai giảng hơn.Khi trở lại lớp vào ngày thứ hai, Tạ Miêu phát hiện Đoàn Thụ Hoa cứ như bị người ta vắt khô, bơ phờ nằm bất động trên bàn.Thấy Tạ Miêu, cô ta tỉnh táo lại, lập tức nạp đầy máu, “Người đứng đầu lớp chúng ta đến rồi.”Vài bạn nữ bên cạnh cô ấy mỉm cười nói, “Đừng nói bậy, không chừng là thứ hai đó.”Tạ Miêu vẫn luôn rộng lượng với những con châu chấu sau mùa thu này, cô chỉ cười rồi nói, “cảm ơn đã chúc mừng”, rồi để lại cho họ đủ không gian, để cho họ vui vẻ tận hưởng quãng thời gian bay nhảy tốt đẹp cuối cùng này.Vài đứa con gái thì cứ như đấm trên nệm mềm, trong lòng đừng hỏi không thoải mái nhường nào, ngay sau đó liền có người cười lạnh kéo Đoàn Thụ Hoa lại, “Cậu nói cái này với cậu ta làm gì? Dù sao đợi có kết quả, cậu ấy đều phải nhổ lông chân trước mặt chúng ta thôi.”Đoàn Thụ Hoa nghĩ cũng đúng, nên không tức giận nữa, “Các cậu nói xem có phải cậu ta phô trương thanh thế không?”“Chắc chắn rồi, tớ cảm thấy lần này tớ kiểm tra khá tốt, bắt cậu ta nhổ 80, 100 sợi cũng không nhằm nhò, các cậu thì sao?”Nghe bọn họ nói như vậy, trong lòng Lý Lạp Mai vốn lo cho Tạ Miêu càng thêm thấp thỏm, sáp lại gần tai Tạ Miêu thì thào: “Tạ Miêu, cậu nói thật cho tớ, rốt cuộc lần này cậu kiểm tra như thế nào?”Tạ Miêu: “Cũng được.”“Cũng được là thế nào?”“Thì là chắc chắn không thể thua.” Tạ Miêu vừa nói như thế, Dương Tiểu Mao phía sau lưng chọc cô, “Xét thời gian chúng ta ngồi trước ngồi sau cũng một thời gian khá dài rồi, cậu cũng không ít lần cho tớ mượn bài tập để chép, lát nữa lông chân cậu không đủ thì cứ nhổ của tớ đi.”Tạ Miêu: “...”Thế nào là chân cô không đủ lông?Trong suy nghĩ của mấy người này, rốt cuộc cô phải thi kém bao nhiêu điểm so với nhóm của Đoàn Thụ Hoa đây chứ?Lúc Tạ Miêu đang nghĩ phải nghiêm túc uốn nắn lại nhận thức của bạn học Dương Tiểu Mao đối với mình thì thầy Lưu kẹp giấy kiểm tra dưới cánh tay đi vào.Sắp phát bài rồi ư?Đám học sinh vừa thấy thì đều ngồi thẳng lưng, ánh mắt long lanh nhìn lên bục giảng.Thầy Lưu đã dạy học hơn hai mươi năm nhưng chưa từng nhìn thấy qua tình huống như vậy, nên sững người ngay lúc đó.Anh đúng là đến phát bài, chứ không phải là đến để thông báo nghỉ học, sao đứa nào trông cũng mong đợi thế kia? Tập thể này uống nhầm thuốc sao hả?Đặc biệt là những em bị điểm kém ở hàng sau, anh đã dạy chúng hơn hai năm, nhưng chưa hề thấy chúng hưng phấn như thế ngoại trừ lúc nghịch ngợm bao giờ.Bước chân của thầy Lưu bỗng dừng lại, sau đó đi đến trên bục giảng nhẹ gõ bàn, “Thầy thấy các em cũng đến đông đủ rồi, thế thì phát bài thi toán đi, các em dò xem có tính điểm sai chỗ nào không, thầy sẽ đến giảng vào tiết thứ tư.”Đến rồi đến rồi, trận quyết đấu đầu tiên giữa Tạ Miêu và Đoàn Thụ Hoa đến rồi!Các học sinh xung quanh xoa xoa tay, trông còn căng thẳng mong chờ hơn cả Tạ Miêu, đương sự trong cuộc.Mã Kính Nghiệp, đại diện lớp toán vừa xem, bèn dứt khoát vừa phát bài vừa đọc điểm, “Hà Bảo Đán, 12 điểm. Dương Tiểu Mao, 16 điểm...”Ước chừng đọc khoảng năm sáu bài, cậu ta mới đọc đến một bạn nữ bên phía Đoàn Thụ Hoa, “Triệu Tiểu Hồng, 24 điểm.”, tiếp đó là Đoàn Thụ Hoa và một người khác, điểm số đều tầm 20 điểm đến 30 điểm, tốt nhất cũng chỉ mới 37 điểm.Đợi Mã Kính Nghiệp đọc đến: “Vương Đại Lực, 61 điểm.” Các bạn đã ngồi không yên nữa.Bài thi được phát từ thấp đến cao, và đều đọc từ điểm đạt trở lên, thế nhưng vẫn chưa nghe đến tên của Tạ Miêu?Đám nữ sinh Đoàn Thụ Hoa vô cùng sốt ruột.“Rốt cuộc Tạ Miêu làm được bao nhiêu điểm đây? Cậu ta chắc không thi đạt rồi đó chứ?”“Nói không chừng bài của cậu ta bỏ nhầm rồi, đợi thêm đi.”Ngay cả Ngô Thục Cầm cũng có chút sốt sắng.