Chương 11:
Tay chân cô bị sung sướng ngứa ngáy kỳ lạ xâm chiếm, sức lực toàn thân như tiêu hao hết, đầu óc trở nên trống rỗng, chỉ cảm thấy toàn thân căng thẳng run rẩy, tê dại không thể giải thích được khiến cô cảm thấy sung sướng chưa từng có.Triệu Mạc không ngờ mình lại bắn tinh nhanh như vậy, đúng là mất mặt trước cô vợ mới cưới quá đi?Không biết cô có hài lòng với chính mình không…Triệu Mạc rút côn thịt to như roi lừa của mình ra, vẩy tinh dịch trên đó, mồ hôi lấm tấm trên trán, bả vai nhún xuống vì thở hổn hển, dưới ánh trăng anh trông giống như một con thú.Sau khi khoái cảm kết thúc, tiểu huyệt đau rát, Ngô Uyển Uyển chưa từng biết vợ chồng lại phải làm chuyện như vậy, tiểu huyệt sẽ đau như vậy, cô có chút sợ hãi, kéo chăn bông đắp lên người.Triệu Mạc vén chăn bông lên khỏi người cô, ôm cô đang trần truồng vào ngực: "Sao vậy?""Đau quá ..."Ngô Uyển Uyển chỉ nói một chữ, trong lòng anh lại đau vô cùng, chăc là do anh quá bốc đồng, đã dùng sức lớn, làm cô không thoải mái.“Từ con gái lần đầu tiên thành phụ nữ sẽ đau như vậy.” Triệu Mạc không biết làm sao để an ủi, càng ôm chặt cô hơn, giống như bảo bối quý hiếm nào đó, sợ rằng nếu buông tay sẽ mất đi. .Uyển Uyển đang nép vào vòng tay anh bỗng bật khóc, thân hình gầy guộc của cô nghẹn ngào nức nở trong ngực anh.Triệu Mạc đau khổ: "Uyển Uyển, có chuyện gì vậy? Vừa rồi anh có làm em bị thương không?"Ngô Triệu Uyển Uyển nước mắt lưng tròng lắc đầu, mắt ngấn lệ nhìn anh: "Em đã là người phụ nữ của anh rồi, sau này anh không thể không cần em ... "Triệu Mạc ôm chặt cô vào lòng và dịu dàng dỗ dành cô."Anh thương em còn không kịp, sao có thể không cần em? Đừng lo lắng, sau này anh sẽ thương em, mạng sống của anh cũng dành cho em."Ngô Uyển Uyển lấy tay che miệng anh: "Em không muốn mạng sống của em, em chỉ muốn anh tốt với em."Triệu Mạc nắm lấy tay cô, hôn cô, ánh mắt anh chân thành"Được rồi! Anh hứa sẽ đối xử tốt với em cả đời này."Anh không biết phải nói gì, anh chỉ có một trái tim chân thành, tất cả những gì trong trái tim anh đều là cô, giờ anh đã có được điều mình muốn, anh mong rằng cô sẽ ở bên cạnh anh trong cuộc đời này, và anh sẽ dùng hết sức đối xử tốt với cô, trân trọng cô.Nghe lời của anh, trong lòng Ngô Uyển Uyển cũng thiếu oan ức, kể từ đó, cô không còn là một cô gái mới lớn nữa, mà là một người phụ nữ, một người phụ nữ của Triệu Mạc.Ngô Uyển Uyển mệt nhoài nằm trong lòng ngực anh nhắm mắt lại, còn chưa kịp chìm vào giấc ngủ thì cô đã cảm thấy côn thịt cứng ngắc giữa hai chân cô nóng lên dính chặt vào hai chân khiến cô khó chịu.“Lấy chim lớn của anh ra đi, nóng quá em không ngủ được.”Ngô Uyển Uyển nghĩ rằng côn thịt đó nóng như vậy, nhưng cô không biết là do người đàn ông không chịu được nên mới dày và nóng như vậy. .Cô duỗi tay muốn đẩy, móng tay cạ vào đầu dương vật mẫn cảm của anh, khiến Triệu Mạc phải kêu rên một tiếng.Triệu Mạc nắm lấy cổ tay cô, giọng nói dường như khàn khàn: "Đừng đụng vào! Chồng em không chịu được?""Sao? Anh bị thương à?" Cô có chút lo lắng nhìn vào dưới háng anh, ánh trăng rọi vào nhà không thấy rõ lắm, nhưng cô vẫn có thể thấy đường nét to lớn của côn thịt, vừa hung tợn vừa rậm rạp.Theo bản năng tiểu huyệt co rụt lại và khép hai chân lại với nhau, cô vẫn chưa quên được cơn đau vừa rồi.Nhìn thấy cô sợ hãi, Triệu Mạt không đành lòng thương tổn cô, lại càng sợ hãi dọa cô chạy đi.Thời gian còn dài, và anh không thể quá sốt sắng.Anh vòng một tay qua người, kéo tay cô chạm vào nơi đó: "Em giúp anh sờ đi, sờ như vậy sẽ không nóng nữa.”