Chương 22:
“Đừng nhúc nhích.” Triệu Mạc tiến lên ngăn cản cô cởi váy, ôm eo cô ngồi ở trên ghế, để cô ngồi ở trên đùi mình. Một tay ôm eo một tay xao bóp vú cô.“Hmm… anh muốn làm gì… vừa mới làm xong mà?” Cơ thể Ngô Uyển Uyển bị anh xoa mềm.Triệu Mạc thở ra một hơi thở nóng bỏng và phun ra trước ngực cô, anh há miệng và gặm nhấm bầu ngực cô cách lớp vải tơ lụa.“A ha… đừng làm vậy, ngứa… làm bẩn quần áo.” Ngô Uyển Uyển xô đầu anh.“Bẩn rồi anh mua cho em bộ khác.” Triệu Mạc nhìn cô, mặc dù cô ngồi trên đùi anh nhưng vẫn thấp hơn anh nhiều, anh có cảm giác như đang ôm đồ chơi vậy."Bộ quần áo này có đắt không? Một bộ cũng đủ rồi..." Cô không tham lam, nghĩ đến việc anh mua cho mình bộ quần áo cả đời này cô sẽ không bao giờ có, cô đã thõa mãn.Bàn tay to có kén của Triệu Mạc nhào nặn bộ ngực mềm mại của cô, cách lớp vải dệt có một cảm giác khác lạ không nói nên lời, tóm lại, anh cảm thấy rất thoải mái."Nếu em thích anh sẽ mua cho em, vợ là để yêu thương, về sau anh sẽ không để cho ngươi bị ấm ức." Triệu Mạc cúi đầu hôn lên trán cô.Sau đó lập tức đi tìm bộ ngực của cô, gặm qua lớp váy.Anh đã nói như vậy, làm sao cô có thể chống đối? Cô ưỡn ngực ra cho anh ăn nhiều hơn, từng đợt sướng trào ra từ lồng ngực, cô ôm đầu anh ánh mắt mê ly rên rỉ."Uh-huh... cắn nhẹ thôi..."Ngô Uyển Uyển sợ anh sẽ làm rách chiếc váy mới mua.Triệu Mạc ăn no nê rồi mới giúp cô cởi váy, nhìn cặp vú xinh xắn, anh cúi xuống ăn thêm một lúc nữa, đến lúc cây gậy thịt căng phồng mới buông ra cô đang đỏ bừng mặt.Triệu Mạc liếm đôi môi tràn ngập hương thơm từ bộ ngực của cô."Chờ đến tối, anh mua hai cái bánh ngọt, em đưa cho mẹ một cái, anh sẽ không đi, còn phải cho heo ăn." Triệu Mạc thì thầm bên tai cô.“Hôm nay em vừa về rồi, hay để ngày mai đi…” Mẹ cô nói, sau khi kết hôn không thể ngày nào cũng chạy về nhà mẻ đẻ. Cho dù thân thiết đến mức nào cũng không thể ngày về hai lần."Để ý nhiều như vậy làm gì? Mẹ sống một mình thì mình phải chăm sóc chứ, với bà đang bị bệnh chưa khỏi mà."Triệu Mạc nhân cơ hội bóp mông cô một cái.Nghe anh nói, Ngô Uyển Uyển cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cô thay quần áo, lấy món bánh ngọt bọc trong giấy dầu chuẩn bị về nhà, lúc quay đầu lại nhìn còn không quên nói:“À, thịt kho tàu em chưa ăn hết, anh đói bụng thì lấy mà ăn đi nhá.”Ăn chưa hết? Anh nhớ là kho có ít mà.Triệu Mạc vào bếp nhìn, nhấc nắp nồi lên, thịt kho vẫn còn ở đó, nhìn vết dầu loang ngay ngắn trên thành bát, liền biết cô chưa có ăn, chắc là mang một nửa về nhà mẹ đẻ.Lần này Ngô Uyển Uyển không dám ở nhà lâu, cô đặt bánh xuống, giải thích với mẹ vài câu rồi rời đi.Khi cô về đến nhà, mùi cơm heo từ trong bếp bay ra, lũ heo trong sân dường như cũng ngửi thấy mùi đó, kêu hừ hừ.Ngô Uyển Uyển vội vàng chạy vào bếp để giúp đỡ.Nhà Triệu Mạc có cái bếp nấu được hai nồi, một để nấu cơm heo và một để nấu ăn.Lúc này, cả hai chiếc nồi đều đang được đun nóng cháy bằng củi, Triệu Mạc đang dùng xẻng lớn đảo cám heo để tránh làm cháy nồi.“Anh nấu hai nồi cám heo à?” Ngô Uyển Uyển đi vào hỏi.“Không, nồi kia đang hầm đồ ăn, tối chúng ta ăn.”Ngô Uyển Uyển mở ra xem, là sườn heo! Đang lăn trong nước sôi, mùi thịt tỏa ra ngào ngạt, bụng cô réo rắt."Sao lại ăn xương sườn nữa? Sáng nay đã ăn thịt kho tàu mà."Cuộc sống xa hoa như vậy, sao có thể có mấy ngày như thế?"Thịt kho thì lát nữa anh lấy mấy củ khoai tây hầm thêm, buổi tối anh nấu mì, mì ăn với canh sườn heo là ngon nhất, lát nữa em có thể uống nhiều chút." Triệu Mạc không để ý đến ý kiến của cô.