Chương 4:
"Mượn? Ai cho con mượn? Nhà chúng ta rất nghèo không xu dính túi, thậm chí người thân còn đi vòng qua cửa, vì sợ chúng ta mở miệng vay mượn tiền. Ai cho con vay nhiều tiền như vậy?""Là Triệu Mạc, ngày hôm qua chính anh ấy đưa mẹ đi viện, lúc đó mẹ ngất xỉu không biết.” Ngô Uyển Uyển cũng không giấu diếm nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống trả lời."Là cậu ta? Cậu ta không liên quan đến nhà mình ..." Tại sao cậu ta lại cho nhà học vay tiền, biết rõ rằng họ không thể trả nổi…Ngô quả phụ đặt ánh mắt trên con gái mình, đánh giá toàn thân. Con gái đã lớn, xinh đẹp xuất sắc, gương mặt nhanh nhẹn hoạt bát nhưng mới mười tám, trước giờ bà luôn cố chịu, dù nhà không có tiền nhưng bà không muốn con gái chịu khổ đi lấy chồng sớm. Nên bà chưa bao giờ tìm con chồng cho cô.Bây giờ nghĩ lại, bà thật ích kỷ, nếu một ngày bà ốm nặng mà chết, thì chỉ còn lại một mình cô bé lẻ loi hiu quạnh?Hơn nữa, bây giờ mỗi nhà đều nhiều ruộng, lại cần nhân lực làm việc, thân hình mỏng manh của Uyển Uyển cũng không thể làm được nhiều, xinh đẹp nhưng không nhất định có người muốn cưới về nuôi dưỡng.Triệu Mạc là một tên đồ tể, tuy rằng người ... không thể nói là trông đẹp trai, nhưng trong nhà không còn ai khác, cậu ta là người duy nhất có thể sống bằng nghề mổ lợn và bán thịt. Nếu cậu ta thật lòng muốn cưới Uyển Uyển.Ngô quả phụ vẫn còn không thể nhẫn tâm giao con gái mình như thế này, vì vậy bà hỏi: "Con vay tiền như vậy, làm sao có thể trả?""Bán lương thực ở nhà từ từ trả lại.” Cô cũng biết dù bán hết lương thực ở nhà cũng không đủ trả lại tiền cho Triệu Mạc, nhưng luôn phải trả lại, không phải sao?“Nếu mẹ nói, nhà ta không đủ tiền trả cho Triệu Mạc, để con làm vợ cậu ta, con đồng ý không?” Ngô quả phụ ngập ngừng hỏi.Ngô Uyển Uyển đột nhiên đỏ mặt, cô có chút kinh ngạc: "Mẹ ..."Tuy rằng trong lòng rất cảm kích Triệu Mạc, nhưng cô không muốn gả cho anh vì tình nghĩa, anh vạm vỡ, lớn lên nhìn hung ác, nhìn đã sợ, sống cùng nhau sao được."Mẹ rất nghiêm túc. Cậu ta sẵn sàng đẩy mẹ đến bệnh viện vào ban đêm và cho chúng ta vay tiền, chủ yếu là vì vừa ý con. Trước đây, mẹ nghĩ rằng con còn nhỏ, thân mình còn yếu đuối và luyến tiếc con về nhà chồng bị mẹ chồng bắt nạt, nhưng cậu ta không cha không mẹ, sau chuyện này, mẹ thấy phải tìm người gửi gắm con cả đời, nếu không, một ngày nào đó mẹ chết sẽ không thể nhắm mắt. ""Mẹ ... "“Nghe lời mẹ, mẹ sẽ không làm khó con đâu. Nếu con nghĩ Triệu Mạc không có vấn đề gì thì cứ đến với cậu ta.”Mặc dù mẹ không có ý ép cô, từ khi mẹ nói lời này, nhìn Triệu Mạc cảm xúc của cô đã thay đổi.Ngày hôm sau Triệu Mạc lại đến thị trấn bán thịt lợn, nhân tiện hầm một nồi canh sườn lợn, đưa đến bệnh viện.Triệu Mạc vẫn không nói gì, bỏ canh và bánh nướng mua ở thị trấn xuống, nhét cho cô một nắm tiền rồi vội vàng rời đi.Sau một vài ngày, mẹ và cô ở bệnh viện dưỡng bệnh mà béo lên vài kí.Ngày xuất viện cũng là Triệu Mạc đến đón, anh vẫn không nói một lời nào mà lo lót sẵn đẩy của mình, Ngô Uyển Uyển giúp đỡ Ngô quả phụ yếu ớt lên xe, cô không chịu ngồi vào xe một mình, mà đi theo sau Triệu Mạc.Khi về đến nhà, Ngô Uyển Uyển đã dọn dẹp giường, đun nước nóng cho mẹ cô và pha thuốc lấy từ bệnh viện vềỞ bệnh viện mấy ngày, Ngô quả phụ tình trạng rất tốt, chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, uống thuốc là khỏi.Có thể coi bà ấy đã tìm lại được mạng sống, nhìn con gái đã sống nương tựa với mình, bà Ngô thở dài một hơi: "Uyển Uyển, con đi đi."