Chương 47:
Triệu Mạc trịnh trọng trả lời cô:“Sau này sẽ không.”Triệu Mạc đổ nước tắm nhân tiện tắm rửa luôn, Ngô Uyển Uyển đã dọn sẵn giường.Triệu Mạc lau sàn xi măng, lau hết hỗn hợp dâm dịch của hai người họ và nước tắm.Sau khi hoàn thành mọi việc, Triệu Mạc vào phòng, tắt đèn, và ôm Ngô Uyển Uyển Uyển đã ngủ sớm vào trong lòng ngực mình.Anh cảm thấy có gì đó không ổn, đưa tay sờ sờ lên xuống, chống đỡ nửa người, hưng phấn nói:"Em không mặc quần áo à?"Quay lưng về phía anh, đối diện với bức tường, Ngô Uyển Uyển nhỏ giọng nói:“Ừ…..”Điều này khiến Triệu Mạc rất vui. Rõ ràng là cô có ý định không mặc quần áo đợi anh lên giường, có ý gì thì ai cũng hiểu.Triệu Mạc cởi bỏ quần áo, trần truồng nằm trên giường, duỗi tay ôm cô vào lòng, thân thể cô có chút lạnh, chưa đến mùa đông mà tay chân đã lạnh lẽo như thế này, Triệu Mạc nắm tay cô vào lòng bàn tay của anh, kẹp chặt chân cô giữa hai chân mình.“Sao lại lạnh như vậy?”Từ nhỏ cô đã có tính hàn như thế này, trước khi gặp Triệu Mạc, cô không biết người ta có thể nóng như vậy, toàn thân anh nóng như thiêu đốt, rúc vào trong ngực anh còn hiệu quả hơn là ở bên cạnh bếp lò.“Từ nhỏ em đã như vậy rồi, chắc là mãi như vậy thôi.”Cô vẫn luôn quen như thế này, không quan tâm đến chuyện đó, nhưng trời mùa đông rất khổ, nằm dưới chăn bông cả ngày mà hôm sau cũng lạnh lẽo.Triệu Mạc nhớ kỹ trong lòng, định đi đến thị trấn tìm thầy thuốc đông y hỏi một chút, điều trị cho cô.Lúc này, tất cả những gì anh có thể nghĩ là cơ thể ngọc bích trước mặt mình tinh xảo đến mức nào.Nhưng thật là mềm, mềm và trơn, đường cong gợi cảm, quyến rũ kinh khủng, giờ đang nằm trần truồng trong lòng ngực thì ai mà chịu nổi chứ?“Sao người em mịn màng, trơn trượt như vậy?”Triệu Mạc mân mê sờ soạng thân thể của cô, có lẽ là bởi vì cô rất ít khi xuống đất làm việc nặng, thân thể mềm mại, trắng nõn trơn trượt.“Anh sao cứ nói….Như miêu tả món ăn vậy”.Cô chưa bao giờ nghe miêu tả về một người như vậy.Triệu Mạc nhỏ giọng cười nói:“Đúng vậy, đúng là anh muốn ăn em.”Anh cố ý ghé sát vào tai cô, luồng khí nóng phả vào tai cô, làm cả người cô ngứa ngáy.Ngô Uyển Uyển không có nơi nào để trốn:“Ngày mai em phải về nhà mẹ.”Cô ấn bàn tay to đang mò mẫm lung tung của Triệu Mạc, quay đầu nhìn anh:“Mẹ vừa ra viện, em muốn qua dọn dẹp giúp mẹ.”“Ừ, ngày mai anh về cùng em.”Triệu Mạc hôn lên bờ vai mịn màng của cô, mùi thơm thật dễ chịu, sau khi tắm rửa bằng xà bông, cả người cô tỏa ra mùi thơm quyến rũ.“Em tự đi được rồi, anh còn phải lo chuyện ở nhà nữa mà.”Ngô Uyển Uyển cũng hiểu sự vất vả của anh, anh một mình lo trong nhà và bên ngoài, và nếu chậm trễ anh vì chuyện của mẹ cô, cô sẽ cảm thấy khó chịu.“Không sao, em để anh làm nhiều hai lần là được.”Vừa nói anh vừa lật mình đè lên trên thân thể mảnh mai của Ngô Uyển Uyển, anh phải chống đỡ cơ thể mình vì sợ đè bẹp cô.“Sao anh lại du côn vậy chứ?”Ngô Uyển Uyển không biết chửi thề, cô cứ lặp đi lặp lại những từ như vậy.Triệu Mạc khi nghe điều đó đã cười:“ Mắng anh bằng từ khác đi”Vừa nói, anh vừa nắm lấy bàn tay nhỏ xinh mềm mại của cô xoa vào chiếc cằm đã mọc râu lởm chởm.“Em không biết.”Ngô Uyển Uyển rút tay lại và nhìn anh đầy quyến rũ.“Anh dạy cho em.”Triệu Mạc cúi đầu và mút mạnh bộ ngực của cô:“Mắng anh súc sinh, mắng anh có lực như một con chó đực.”Triệu Mạc từng li từng tí tiến sát mặt cô, hơi thở nóng ẩm của anh phả vào mặt cô, khiến cô có chút nóng bỏng.