Chương 28: Thiết Trụ 2
Ba Nhị Đản tham gia quân ngũ mấy năm, bộ đội đặc thù bảo mật nên viết thư gửi về cũng không nhiều lắm chứ đừng nói có thời gian trở về thăm vợ con. Chỉ là năm trước gửi về cho vợ con một bộ quân trang cũ mình từng mặc qua. Mẹ Nhị Đản vì an ủi Nhị Đản, sửa lại tính cách nhút nhát của nó nên lấy bộ quân trang đó sửa thành quần áo tiểu con nít cho Nhị Đản. Từ lúc mặc vào liền đỉnh đỉnh bộ ngực nhỏ trở nên mạnh dạn hơn, giống như ba ba đang bảo hộ nó.Thời buổi này quân trang chính là biểu tượng vinh quang anh hùng nên khiến toàn bộ thôn đều hâm mộ, đặc biệt là Thiết Trụ.Thiết Trụ tuy ở nhà họ Vương có thể ăn uống nhưng không có cậu tham gia quân ngũ nên thứ tốt như thế này dùng tiền cũng mua không được.Mua không được thì chỉ có thể đi đoạt!Nhị Đản ngày thường nhút nhát, không thể đánh trả nên mới xuất hiện cảnh này bị Thiết Trụ đánh, thấy mặc quân trang càng bị đánh nhiều hơn.Mà lúc này không chỉ đánh mà còn vũ nhục nhân cáchVệ Mạnh Hỉ nghiến răng đi lại đẩy một đám tiểu la la ra “Tránh ra”.Người lớn vẫn là có uy của người lớn, với gần đây mọi người truyền miệng nhau có chó điên dám cầm cuốn đánh mẹ chồng nên bọn nhỏ nghe sợ không dám phản kháng.Vệ Mạnh Hỉ kéo Nhị Đản lên chỉ vào bộ quân trang hỏi: “Là ai làm dơ?”Thiết Trụ ăn đến béo ì ịch chỉ lộ ra hai con mắt nhỏ xíu liếc xéo cô: “Là thím ba à, ta làm đó, thế nào?” Thím ba này nhát gan giống chim cút nhỏ đâu, vẫn luôn bị mẹ nó mắng mỏ không dám cãi lại, dù sao cũng bị bà nội chán ghét, “Dơ thì sợ gì, đằng kia có đập nước lớn, đi giặt một chút không phải được rồi sao?”Vệ Mạnh Hỉ nhớ tới đời trước Nhị Đản chết là mặc quân trang, nhóm xã viên nói là do Nhị Đản thèm cá nên xuống nước bắt cá rồi chết đuối. Nói vậy có khả năng là Nhị Đản đi xuống nước giặt quân trang nên bị chết đuối đi?”Khó trách lúc cô nhắc nhở mẹ Nhị Đản đừng cho đứa nhỏ xuống nước thì mẹ Nhị Đản một mực chắc chắn là con trai cô không sẽ không đi bờ sông, ngay cả mương cũng không dám đi nữa mà, vì hồi nhỏ Nhị Đản từng bị một lần sặc nước nên ám ảnh còn sợ nước.Đứa nhỏ nhát gan sợ nước như vậy thì làm sao tự ý đi đập chứa nước như vậy? Vệ Mạnh Hỉ cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy mà là theo bản năng vì bị người khác làm dơ quân trang, muốn cẩn thận đem quần áo ba để lại giặt sạch để ba ba ở bên cạnh bảo vệ cho mình.Đầu sỏ gây tội không thể không nghi ngờ ai khác chính là đám lâu la này.Trong lòng Vệ Mạnh Hỉ phát lạnh, xem bọn nó cùng học bộ dáng của đám du côn nâng cằm trợn mắt nhìn người kìa, coi mà tức sôi máu, cô bèn đi qua nắm mông Thiết Trụ đánh cho mấy phát “Một đám mất dạy, dám bắt nạt người khác!”Thiết Trụ trợn tròn mắt “Vệ Mạnh Hỉ bà bị điên rồi đúng không?”“Dám gọi Vệ Mạnh Hỉ hả, tên của ta để mầy kêu à? Lão nương là thím ba của mầy, không biết lớn nhỏ, hôm nay lão nương liền thay cha mẹ mầy dạy dỗ lại mầy”. Nói xong cô nhặt cây dưới cây lên đánh nó.Vệ Mạnh HỈ gầy nhưng thường làm việc nhà nông, Thiết Trụ lại béo nên đánh vài cái nó liền khóc òa lên, miệng còn mắng “Vệ Mạnh Hỉ là chó điên”.Được lắm, chó điên cắn người thì sẽ không cần phụ trách nha. Nghe vậy Vệ Mạnh HỈ càng đánh hăng hái, thề hôm nay phải đánh cho nó ị ra quần.Không được bao lâu, vốn dĩ như con gà chiến không sợ chiến trường Thiết Trụ đau chịu không nổi khóc lóc hô cha gọi mẹ “Thím ba, con sai rồi, không dám nữa….”“Thím ba….. huhu không dám nữa…. Đau… đ…au, thật không dám nữa… huhu”Vệ Mạnh Hỉ không phải muốn đem nó đánh cho tàn phế, chỉ muốn hù dọa nó nên biết khống chế lực đánh, sau đó ngừng tay hỏi: “Biết sai chưa?”“Biết…. đã biết” Nó sờ mông, đau đến nghiến răng.“Sai chỗ nào?”“Không nên khi dễ Nhị Đản, không đi đoạt quân trang của Nhị Đản”.“Còn gì nữa?”“Còn có….” Hai mắt nó đảo tới đảo lui “Không khi dễ Vệ Hồng Vệ Đông, Căn Hoa Căn Bảo, không hù dọa đòi ném xuống Ô Ô”.