Chương 44: Mỏ Than Kim Thủy 2
Thấy vậy, thái độ bảo vệ đối với mẹ con cô cũng hòa nhã, ôn nhu hỏi: “Từ Dương Thành đến sao?”“Phải, chú cũng là người Dương Thành sao?”“Không phải, là vợ tôi người Dương Thành”. Nguyên lại lão nhân tên là Hạ Hữu Phú, đừng nhình chỉ làm bảo vệ nhưng là nhân viên chính thức của ban bảo vệ, so với những công nhân đào than đá thì đây mới là cương vị tốt.Cái này không phải gọi là dăm ba câu liền thành nửa cái đồng hương sao.“Phải rồi, chồng cô gọi là gì?”“Lục Quảng Toàn, kỹ sư hầm mỏ đội số 3”.Hạ Hữu Phú sửng sốt, thở dài một cái rồi tìm đồng sự đến thay ca, trực tiếp dẫn mẹ con Vệ Mạnh Hỉ đi đến ký túc xá. Trên đường đi còn nhiệt tình giới thiệu này nọ cho mẹ con cô, nào là nơi này là nhà ăn, chỗ kia là khu làm công, chỗ đó là bệnh viện của mỏ quặng, còn nói thêm chỗ nào là quảng trường, câu lạc bộ của công nhân......Bên trong mỏ than Kim Thủy có đầy đủ ăn, mặc, ở, đi lại, đồ dùng gì cũng đầy đủ. Có thể xem như một phần xã hội thu nhỏ trong này, so với thôn Thái Hoa Câu thì phương tiện hơn nhiều.Bọn nhỏ nhìn thấy tòa nhà lầu bốn tầng gạch đỏ liền há miệng to “A” một tiếng, nguyên lại ba lại ngủ ở chỗ tốt như vậy, là nhà lầu đó! Còn nữa chỗ ba ăn cơm thì ra rất náo nhiệt a! Thì ra nhân viên tạp vụ chỗ ba ai cũng đen như vậy a!Lúc nảy Vệ Mạnh Hỉ thấy Hạ Hữu Phú nghe đến tên Lục Quảng Toàn liền kinh ngạc, là tên có vấn đề hay “kỹ sư hầm mỏ đội số 3” có vấn đề?Nhưng miệng của lão nhân rất kín, cho dù cô hỏi thế nào cũng không nói ra, Vệ Mạnh Hỉ chỉ có thể từ từ tìm hiểu.Công nhân nơi này cùng công nhân nhà máy hầm mỏ khác không giống nhau, nhà máy hầm mỏ hiệu quả và lợi ích như thế nào hiệu quả không biết được nhưng ít nhất nơi đó sạch sẽ, không giống nơi này ai cũng đen thùi lùi, chỉ có thể nhìn thấy mắt với hàm răng.Tiểu Ô Ô mới vào còn sợ không dám nhìn, sợ các chú kì lại này là người ăn tiểu hài tử, mãi đến bên trong ký túc xá mới dám lặng lẽ ngẩng đầu lên quét mắt một cái, nếu gặp phải ai đen thui liền lập tức trốn vào ngực của mẹ, trong miệng còn lí nhí kêu sợ một tiếng.Nhìn vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.Vệ Mạnh Hỉ không sợ, đời trước cô nuôi lớn bọn nhỏ, rồi có sự nghiệp trong tay, tất cả đều gắn bó ở nơi gọi là “than đá đen thui” chỗ này, mọi người biết cô là Vợ của Lục Quảng Toàn còn thường xuyên chiếu cố sinh ý của cô, đôi khi không phải tay nghề của cô làm ngon mà chính là nhận được sự đồng tình ủng hộ của các nam công nhân.Nói một cách rộng hơn thì những người được cho đen thui ở đây là họ phải miệt mài cả ngày lẫn đêm thăm dò, khai quật và rồi vận chuyển, nếu không có những người này thì người dân lấy đâu ra cái để sưởi ấm? Công nghiệp nặng của quốc gia làm sao phát triển? Sắt thép, chế tạo, công nghiệp hóa chất,.... để đạt được thứ hạng cao đều là mồ hôi nước mắt ở nơi hậu phương tiếp viện.Về công hay tư Vệ Mạnh Hỉ đều kính nể bọn họ.Vì thế nhóm công nhân ở ký túc xá liền phát hiện hôm nay cư nhiên tiểu tức phụ xinh đẹp, gặp người liền cười, không biết nhà ai mà may mắn đến vậy.Vốn dĩ mỏ than nam nhiều, nữ thì ít, đa số người hạ giếng đào than đá là nam, hầu như không có nữ. Cả ngay quần quật bên trong động tối đen, bỗng nhiên có một người khác phái đến khiến mọi người oanh động một trận, huống hồ Vệ Mạnh Hỉ lại xinh đẹp.Dáng vẻ cùng ngũ quan và khí chất này cũng đủ khiến cả nhóm bàn luận sôi nổi về cô một hồi lâu.Dù thấy vậy nhưng Vệ Mạnh Hỉ không sợ, đời trước cô từng là bà chủ, có dạng người nào mà cô chưa từng gặp qua, Thậm chí có thể nói là bình tĩnh giữa một đám đông đàn ông.Bọn nhỏ đối với cầu thang xoắn ốc hết sức hứng thú, trong chốc lát đi lên thật cao bậc thang nhìn xuống, thỉnh thoảng lại đi xuống ngước nhìn lên, thậm chí còn sảng khoái bò xuống, phát hiện gì mới mẻ là chạy lại báo cáo với mẹ bọn nó liền.