Chương 6: Lẽ Nào Vợ Anh Ta Ngoại Tình À?
Trư Nhục Vinh bị mấy người Cường Ngốc nhìn chằm chằm mà cả người mất tự nhiên, anh Đại Sơn lại càng đi qua khoác vai anh ta rồi vỗ lên như hai người bạn thân thiết:“Trư Nhục Vinh, nghe nói vợ cậu có bầu rồi, chúc mừng nhé!”Trư Nhục Vinh hơi lúng túng, tuy rằng anh ta quen biết Đại Sơn nhưng quan hệ của hai người không thân, đột nhiên thân thiết như thế khiến anh ta rất không thích ứng được.Bà A Hương sợ Đại Sơn giở trò xấu, vội giành trước một bước mở miệng:“Chỉ mượn ba ngày thôi! Sau ba ngày đảm bảo sẽ trả cậu, chúng ta làm hàng xóm mười mấy năm, cậu giúp tôi một lần đi.”Trư Nhục Vinh nhìn thấy mấy người Cường Ngốc phía sau bà ta, còn có gì không hiểu nữa, anh ta gãi đầu, gương mặt hàm hậu lộ ra vài phần khó xử:“Bà A Hương, không phải tôi không cho bà mượn, mà là vợ tôi đã có bầu rồi, trong nhà sắp có thêm một miệng cơm, tôi thật sự không có tiền dư…”Anh Đại Sơn thấy anh ta mang vẻ mặt áy náy, vì thế cũng hát đệm theo:“Anh không cho bà ta mượn là đúng, trước đây bà ta còn bói cho anh, nói mệnh anh không có con cái, bà ta tính còn không chuẩn như thế, chắc chắn không trả nổi tiền đâu, cẩn thận cho mượn là mất!”Bà A Hương chỉ kéo được một người hàng xóm, nếu ngay cả anh ta cũng không chịu cho mượn vậy chỉ có thể gọi sir tới đây.Trư Nhục Vinh không dám ngẩng đầu nhìn A Hương, anh ta quen bà A Hương mười mấy năm rồi, đối phương lại là trưởng bối, chỉ cầu anh ta mượn bốn trăm, nên ít nhiều gì cũng có hơi áy náy, anh ta quay người vừa định rời đi thì Tô Niệm Tinh lại giành trước một bước kéo áo anh ta:“Cái áo này thật đẹp!” Mượn lòng bàn tay lật nhìn cái áo sơ sinh mà sờ lên mu bàn tay của anh ta.Chỉ là trong nháy mắt này, Tô Niệm Tinh nhìn thấy video mười giây, người phụ nữ trong hình ảnh đại khái chính là vợ của anh ta, lúc này đang quan hệ thân mật với một người đàn ông, nhưng người đàn ông trong hình ảnh cũng không phải người trước mặt? Lẽ nào vợ anh ta ngoại tình à?Đáy mắt cô lóe lên sóng to gió lên, quần chúng vây xem lại bị hành động của cô làm cho kinh hãi trợn tròn mắt ngây người.Động tác sờ nhẹ áo của cô thoạt nhìn cực kỳ tự nhiên nhưng những người khác lại mang dấu chấm hỏi đầy mặt, chỉ cảm thấy cô gái này lớn lên xinh đẹp nhưng đầu óc lại không được tốt cho lắm.Mọi người đang nói chuyện giao tiền bảo kê cơ mà, cô lại đi lên khen áo mà người ta mua đẹp, có phải cô không biết mình sắp phải đối diện với chuyện gì không?Quần chúng vây xem đều thấy thương tiếc cho cô gái này, Tô Niệm Tinh lại quay đầu nhìn về phía bà A Hương, kêu đối phương phiên dịch cho anh ta:“Vợ người này ngoại tình, đứa con trong bụng không phải của anh ta đâu.”Đôi mắt đục ngầu của bà A Hương nhìn Tô Niệm Tinh với vẻ kinh hãi, cô em tóc hai ngoe nói gì thế này? Tuy rằng Trư Nhục Vinh không cho mượn tiền có hơi không trượng nghĩa, nhưng cũng không đến mức nguyền rủa người ta chứ?Tô Niệm Tinh thấy bà A Hương không tin, vì thế nói một cách vô cùng tự tin: “Thật đó, cháu biết tính quẻ, vừa rồi không phải cháu đã tính ra bà có một đứa cháu gái, hơn nữa còn rất thích xem khỉ biểu diễn hay sao?”Bà A Hương nghĩ đến vợ Trư Nhục Vinh là A Liên từng liếc mắt đưa tình với con trai bà ta, trong lòng bà ta quả thật cho rằng người phụ nữ này không an phận, hơn nữa bà ta cũng biết xem tướng, trán Trư Nhục Vinh nhiều nếp nhăn, thiên trung hạ xuống, mày bên cao bên thấp, đây quả thật là tướng mặt không con cái, nhưng vợ anh ta đã mang bầu.Khi ấy bà ta chỉ cho rằng trình độ của mình không giỏi, có lẽ không phải bà ta tính không chuẩn mà là đứa trẻ trong bụng vợ anh ta không phải của anh ta.Trong lòng bà A Hương hạ quyết tâm, cắn răng dùng tiếng Quảng Đông lặp lại lời của Tô niệm Tinh.Trư Nhục Vinh vừa rồi còn vui vẻ đầy mặt, nghe được lời của bà ta lập tức nổi giận, một tay hất anh Đại Sơn ra, hai nắm đấm siết lại vang răng rắc, nếu không phải trước mặt là một bà cụ sáu, bảy mươi tuổi thì anh ta thật sự có khả năng đi lên đánh người rồi.