Chương 17: Bà Hai. (3)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa“Trời ạ, ôi trời đất ơi…” Có người kêu lên.“Đi ra ngoài đi ra ngoài, đây là phòng đứa trẻ, mấy người đi vào làm gì?” Là Tần Tú đang kêu gào.Cố Pháp Điển và công an Triệu đều biến sắc, chạy vào phòng ngủ, không thấy Bán Hạ, lại đồng thời hít vào một hơi, bởi vì trong căn phòng ngủ không gian nhỏ hẹp này, chăn bị rách, sợi bông bay khắp nơi, trên mặt đất còn có một đống áo quần trẻ con vương vãi, hơn nữa cũng không tránh thoát, đều bị cắt nát ra.Tần Tú thế mà lại cắt toàn bộ áo quần của con gái thành một đống vải vụn!“Đây không phải là mẹ ruột, đây là một người phụ nữ ác độc, dạ xoa!” Bác gái Trương trực tiếp ngồi liệt dưới đất.Hồ Khiết là vợ của phó xưởng trưởng, bởi vì bảo vệ uy nghiêm của chồng, từ trước tới nay, trong những chuyện bình thường cô ấy sẽ không phát biểu ý kiến, đương nhiên, Tần Tú vì có tuổi còn trẻ, xinh đẹp, tính tình tốt, xây dựng hình tượng trong khu người nhà lãnh đạo, cho nên từ trước tới nay danh dự đều cao hơn cô ấy nhiều, mà bởi vì Thẩm Tứ Bảo nổi bật trong công việc, có vẻ sắp lên tới vị trí bí thư, vậy nên từ trước tới nay cô ấy cũng tôn trọng Tần Tú.Nhưng hôm nay cô ấy không nhịn nổi, Tần Tú là bà hai lên chức chính cũng thôi đi, còn ngược đãi con của mình, phát rồ như vậy, còn tính là con người được sao?Cô ấy cầm mấy miếng rách nát lên, đưa tới trước mặt Tần Tú, run rẩy nói: “Rốt cuộc đứa bé làm gì cô, sao cô lại hận con bé tới như vậy!”Đầu óc Tần Tú xoay chuyển rất nhanh, cô ta thế mà lại nói: “Tôi cắt quần áo của con, là muốn là đế giày, mua đồ mới cho con bé thôi mà.”Bác gái Trương ở ngay dưới lầu, rõ ràng tình huống nhất, nói: “Có cái rắm, từ trước tới nay Bán Hạ đều mặc cái áo sơ mi kia, chúng ta là lầu trên lầu dưới, tôi có thể không biết được sao? Cô từng mua đồ mới cho con bé lúc nào chứ?”Tần Tú nói: “Trẻ em thì phải nuôi thô, phải gian khổ phải mộc mạc, đây chính là lời chủ tịch Mao từng nói.”Một đám bác gái tức tới mức muốn đánh người luôn rồi: “Cô…” Vô sỉ, không biết xấu hổ!Nhưng bọn họ cũng chỉ có thể tức giận mà thôi, mọi việc đều phải nói tới chứng cớ, phải để công an xử lý.“Nữ đồng chí công an, cô cần phải bắt cô ta lại!” Quần chúng nhất trí kêu gọi!Công an Triệu cất máy ảnh lại, tay cũng sờ ra sau, trên mông cô ấy còn đang treo một cái còng.Sẽ không phải là thật sự bắt giữ đó chứ?Trong trại giam, tất cả phạm nhân bên trong đều cực kỳ hung ác, nghe nói chỉ cần cảnh sát dân sự không trông coi, bọn họ sẽ chửi nhau, đánh nhau.Nhất là mốt số nữ phậm nhân, nhìn thấy ai có vẻ ngoài xinh đẹp một chút, sẽ rạch mặt của người đó.Tần Tú có vẻ ngoài xinh đẹp, sợ bị nữ phạm nhân bắt rạch mặt, cô ta bị dọa, luống cuống nói: “Đồng chí công an, mặc dù đứa bé là do tôi đánh, nhưng là ba của nó bảo tôi đánh, là anh ta nói…”