Chương 18: Nguyệt Hạ Và Tư Mạn Gặp Lại Nhau
Động Khai Phong.Không khí lạnh lẽo, u uất đến lạ thường bao trùm lấy hang động. Trên chiếc giường được bày kết giới cẩn thận, linh hồn của nàng đã được quy tụ, được triệu hồi trở lại một cách trọn vẹn.Nàng đã bắt đầu có hơi thở của một người còn sống, vết thương cũng hồi phục gần hết, chỉ còn lại trên lưng một vết sẹo do nước sông U Minh gây ra.Ngón tay nàng cử động, thần thức bắt đầu trỗi dậy, nàng giật mắt, tỉnh dậy giữa chốn hoang vu này.Nàng đưa tay sờ mặt, sờ tay, vốn tưởng đó chỉ là giấc mơ, nhưng không ngờ mình lại được hồi sinh một lần nữa, nhưng đó cũng đồng nghĩa với việc cha nàng đã ra đi, hi sinh cả mạng sống để cứu nàng.Nàng ngơ ngác nhìn xung quanh, vốn chẳng có ấn tượng với nơi đây, vì nàng đã quên hết mọi thứ.Bí thuật mà Đông Phương thượng thần đã dùng, nếu có thể hồi sinh lại nàng cũng sẽ khiến nàng quên hết mọi thứ, thậm chí nàng còn không nhớ cả tên của mình, không nhớ tới cha, không nhớ tại sao mình lại ở đây và quên hết mọi thứ về Tư Mạn.Nàng bước xuống, đi xung quanh một vòng nhưng lại chẳng có lấy một bóng người, thấy kì lạ, nàng rời đi, tới Thành Mạc Kinh ở nhân gian, tự tìm cách sinh sống.Tại Tẩy Ngô cung.Tư Mạn vội vàng chuẩn bị mọi thứ rồi lên đường đi tìm Nguyệt Hạ, chỉ nhờ Ti Mệnh tinh quân báo lên Thiên đế một câu. Vốn Thiên đế đã biết sự tình rõ ràng, nên cũng không thể ngăn nổi Tư Mạn.Chàng vốn không biết nàng đang ở nhân gian, nên đi tìm khắp Thiên giới, rồi tới Ma giới, nhưng lại không thấy bóng dáng của nàng.Chàng lo lắng lời của Mạnh Bà là sai sự thật, nên nhanh chóng trở về Thiên giới, tới trước gương Vạn Kiếp Bát Hoang tìm nàng. Tìm mãi, cho tới khi thấy một nữ nhân đang nấu ăn thuê, món ăn nàng làm là điểm tâm, vừa nhìn thấy, chàng đã không thể kìm nổi cảm xúc: Đúng là nàng rồi!Nàng vốn có tài nấu ăn bẩm sinh, nên cho dù có quên hết kí ức khi ở trên Thiên giới, nhưng kĩ năng nấu ăn có một không hai của nàng vẫn không thể mất đi được.Nàng làm thuê cho một gia đình nhà giàu, ở đó cũng mở tiệm bán đồ ăn, không chỉ điểm tâm là món mà nàng tâm đắc nhất, các món khác do nàng nấu cũng không thể chê vào đâu được. Chính vì vậy quán ở đây luôn rất đông khách, hơn nữa khách đã ăn một lần sẽ nhớ mãi hương vị ấy, không thể lẫn vào đâu được.Tư Mạn xuống nhân gian, nhìn nàng như vậy, chàng đã biết sự tình, biết nàng đã quên hết mọi thứ, bao gồm cả mình. Chàng đã thề với bản thân nhất định sẽ không bao giờ để mất nàng lần nữa, sẽ bù đắp cho nàng, sẽ không để nàng phải đau khổ lần nào nữa.Chàng hóa thành một vị công tử nho nhã, tới ăn quán mà Nguyệt Hạ làm.Chàng vào tới nơi, cố ý gọi điểm tâm và trà, nhưng phải do chính đầu bếp có tay nghề khéo léo nhất làm.Nàng bưng món ăn ra, Tư Mạn đã nhìn nàng đầy lưu luyến, nỗi nhớ trong tim chàng lại trào dâng, chàng cứ nhìn chằm chằm vào nàng, mặc cho nàng đã gọi chàng bao nhiêu lần đi nữa. Cuối cùng chàng cũng bình tĩnh lại, nếm thử món ăn mà nàng bưng đến. Đúng là hương vị này rồi, là hương vị lúc ở Tẩy Ngô cung nàng đã làm cho chàng ăn, tiếng chủ quán gọi: A Nhạn, vào đây, mang tiếp đồ ăn ra cho khách.Thì ra ở nhân gian, nàng lấy tên là A Nhạn, suy nghĩ của nàng thay đổi, nhưng tính cách thì vẫn vậy, vẫn hiền thục, xinh đẹp như xưa.Tư Mạn vào nói chuyện với chủ quán:- Ta nghe nói ở đây có một vị đầu bếp tài năng xuất chúng, là ai?- Dạ thưa công tử, là A Nhạn.- Cô ấy đâu?A Nhạn bước vào, nàng chỉ cúi đầu không dám nhìn thẳng, Tư Mạn hỏi chuyện:- Sao cô lại cúi đầu không dám nhìn ta như vậy?- Công tử là người cao quý, sao có thể tùy tiện nhìn?Tư Mạn quay sang nói với chủ quán:- Ta muốn cô gái này. Cô ấy sẽ về nấu ăn cho ta.- Nhưng, thưa công tử, A Nhạn là đầu bếp giỏi nhất thành, nếu công tử muốn thì..Tư Mạn đưa hai viên Dạ Minh Châu ra trước mặt chủ quán, hắn ta sáng mắt lên, lòng đã lung lay muốn bán A Nhạn đi, nhưng lại không muốn mất đi người làm cho quán mình đông khách nhất.Tư Mạn thấy hắn không nguyện ý, chàng mang thêm hai viên nữa ra, hắn vội giật lấy rồi đa tạ: Đa tạ công tử, công tử cứ lấy, muốn lấy ai cũng được!A Nhạn cũng thấy ngạc nhiên khi vị công tử này lại bỏ nhiều tiền ra để có được mình như vậy: Ngài ấy, không phải thừa tiền quá rồi chứ?