Chương 12
Mang theo thấp thỏm lo lắng Phương Linh về lại khu trọ. Quái thú vẫn ngủ say không có dấu hiệu tỉnh lại. Phương Linh không rảnh lo cho nó cô lúc này đã đói đến hoa cả mắt rồi. Cũng may nấu lẩu không khó lại có sẵn nước lẩu cô chỉ việc sơ chế rau củ thịt cá là xong. Hai mươi phút sau một nồi thơm ngào ngạt lẩu thập cẩm đã ra lò. Phương Linh đã chờ không nổi mà thả ra rau thả thịt vào nồi. Nồi lẩu quay cuồng rất nhanh phần thịt phần rau cô thả đã chín, Phương Linh vớt ra ăn luôn. Ăn đến gần no cô mới nhớ đến muốn đánh thức quái thú dậy. Nó là đồ tham ăn chính hiệu muốn đánh thức nó không phải thật khó. Cô thả vài cuộn thịt bò vào nồi, chờ thịt chín cô vớt ra đặt trước mặt quái thú. Mùi thịt cộng với mùi sa tế cay hòa quện vào nhau làm người ta chảy nước miếng. Quả nhiên không bao lâu quái thú đã lăn lông lốc bò dậy. Nó loạng choạng đi đến nồi lẩu đang sôi, người hơi co lại làm tư thế chuẩn bị nhảy. Một cái bật lên nó đang chờ rơi xuống nồi lẩu kia trong nháy mắt đã bị từ trên trời giáng xuống một chiếc muôi gõ xuống nằm úp sấp. Không đợi nó bão nổi một bát lớn cả thịt lẫn canh đặt ngay trước mặt. Có ăn vạn sự đủ như quái thú một gõ chi thù ban nãy đều sang bên đứng. Nó vui sướng mà lao vào bát canh. Không quá ba giây nó lại ngao ngao nhảy ra. Bất mãn gào lên: "Ngươi cho thứ gì vào canh này vậy? Cay chết lão tử rồi!"
Phương Linh nghẹn cười nói: "Đây là sa tế. Có thể ăn được." Để chứng minh đồ ăn vô hại cô vớt thịt trong nồi lên ăn ngon lành. Không độc là được. Quái thú táp táp miệng cảm thấy còn hơi bỏng chút nhưng nó có thể thừa nhận được. Liền như vậy nhảy vào bát ăn lên. Nó tuy nhỏ nhưng sức ăn rất lớn cuối cùng cả nồi lẩu đều vào bụng nó hết. Phương Linh thu dọn tàn cuộc xong mới đem chuyện sáng nay kể cho quái thú nghe. Đối với chị hàng xóm rất có thể xảy ra tai nạn chết người nó không có hứng thú nghe. Điều nó quan tâm là cách thức cô nhìn thấy tương lai hoàn toàn khác nó. Ở không thi triển thần thông mà vẫn có thể biết được tương lai dù chỉ là một đoạn ngắn đối với nó rất là hiếm lạ. Nó yêu cầu kiểm tra lại thần thông mượn qua người cô như thế nào. Phương Linh là tay mới không có kinh nghiệm gì nên nó bảo sao thì làm vậy. Vẫn là các bước thao tác cũ nhưng lần này không đau đớn như lần trước. Quá trình này diễn ra không lâu chỉ một lát quái thú đã hoàn thành. Quá tò mò Phương Linh vội hỏi: "Thế nào?"
Quái thú trầm ngâm một lát cũng không tìm ra nguyên do. Cuối cùng chỉ có thể suy đoán nhân tộc với yêu tộc khác nhau nên thần thông sử dụng khác nhau. Với kết luận này Phương Linh không ý kiến, chỉ cần dùng được là được. Ăn no lại vừa sử dụng thần hồn quá độ cô và quái thú đều mắt trên dính vào mắt dưới. Phương Linh còn sót lại chút tỉnh táo hẹn đồng hồ báo thức rồi cũng lâm vào ngủ say.
Đợi đến khi cô tỉnh dậy đã là chiều hôm buông xuống. Phương Linh mắt nhập nhèm bò dậy bật điện lên. Sau đó phát hiện đồng hồ báo thức của cô đã không hoạt động. Cô vội vàng lấy điện thoại ra xem rồi tá hỏa nhận ra đã hơn sáu giờ tối. Nhớ tới thời gian xảy ra tai nạn cũng là hơn sáu giờ, Phương Linh mặt không chút máu nào. Không có thời gian chần chờ cô lao nhanh ra khỏi phòng trọ.
Giờ cao điểm nên ngõ nhỏ người còn rất nhiều. Né trái né phải cô cuối cùng ra được đầu ngõ. Ở cách đấy gần trăm mét đang tụ tập một đám đông. Chạy lại gần Phương Linh nghe được người xung quanh bàn tán xôn xao.
"Giữa chốn đông người thế này mà bọn cướp vẫn hành động manh động thế!"
"Không biết cô gái kia bị xe máy tông vào có sao không?"
Còn rất nhiều rất nhiều lời bàn tán khác nhưng tai Phương Linh không còn nghe thấy gì nữa. Trong đầu cô chỉ còn vang lên câu có cô gái bị xe tông. Cô đã đến muộn, áy náy và hối hận đan xen Phương Linh suy sụp mà ngồi bệt xuống đất. Giá như cô không ngủ thì tốt rồi. Đang thương tâm muốn chết Phương Linh không hề hay biết đám đông trước mặt đã tách ra một lối nhỏ. Chờ tới khi cô nhìn lên liền thấy mấy người đang đỡ một cô gái bị thương khập khiễng đi ra khỏi đám đông. Mà khi cô nhìn thấy rõ mặt mấy người này sau, cô đột nhiên cảm thấy thần thông của quái thú thật thần kỳ. Cô thế mà có thể nhìn thấy hồn ma của chị hàng xóm đang đỡ cô gái bị thương kia.
Phương Linh nghẹn cười nói: "Đây là sa tế. Có thể ăn được." Để chứng minh đồ ăn vô hại cô vớt thịt trong nồi lên ăn ngon lành. Không độc là được. Quái thú táp táp miệng cảm thấy còn hơi bỏng chút nhưng nó có thể thừa nhận được. Liền như vậy nhảy vào bát ăn lên. Nó tuy nhỏ nhưng sức ăn rất lớn cuối cùng cả nồi lẩu đều vào bụng nó hết. Phương Linh thu dọn tàn cuộc xong mới đem chuyện sáng nay kể cho quái thú nghe. Đối với chị hàng xóm rất có thể xảy ra tai nạn chết người nó không có hứng thú nghe. Điều nó quan tâm là cách thức cô nhìn thấy tương lai hoàn toàn khác nó. Ở không thi triển thần thông mà vẫn có thể biết được tương lai dù chỉ là một đoạn ngắn đối với nó rất là hiếm lạ. Nó yêu cầu kiểm tra lại thần thông mượn qua người cô như thế nào. Phương Linh là tay mới không có kinh nghiệm gì nên nó bảo sao thì làm vậy. Vẫn là các bước thao tác cũ nhưng lần này không đau đớn như lần trước. Quá trình này diễn ra không lâu chỉ một lát quái thú đã hoàn thành. Quá tò mò Phương Linh vội hỏi: "Thế nào?"
Quái thú trầm ngâm một lát cũng không tìm ra nguyên do. Cuối cùng chỉ có thể suy đoán nhân tộc với yêu tộc khác nhau nên thần thông sử dụng khác nhau. Với kết luận này Phương Linh không ý kiến, chỉ cần dùng được là được. Ăn no lại vừa sử dụng thần hồn quá độ cô và quái thú đều mắt trên dính vào mắt dưới. Phương Linh còn sót lại chút tỉnh táo hẹn đồng hồ báo thức rồi cũng lâm vào ngủ say.
Đợi đến khi cô tỉnh dậy đã là chiều hôm buông xuống. Phương Linh mắt nhập nhèm bò dậy bật điện lên. Sau đó phát hiện đồng hồ báo thức của cô đã không hoạt động. Cô vội vàng lấy điện thoại ra xem rồi tá hỏa nhận ra đã hơn sáu giờ tối. Nhớ tới thời gian xảy ra tai nạn cũng là hơn sáu giờ, Phương Linh mặt không chút máu nào. Không có thời gian chần chờ cô lao nhanh ra khỏi phòng trọ.
Giờ cao điểm nên ngõ nhỏ người còn rất nhiều. Né trái né phải cô cuối cùng ra được đầu ngõ. Ở cách đấy gần trăm mét đang tụ tập một đám đông. Chạy lại gần Phương Linh nghe được người xung quanh bàn tán xôn xao.
"Giữa chốn đông người thế này mà bọn cướp vẫn hành động manh động thế!"
"Không biết cô gái kia bị xe máy tông vào có sao không?"
Còn rất nhiều rất nhiều lời bàn tán khác nhưng tai Phương Linh không còn nghe thấy gì nữa. Trong đầu cô chỉ còn vang lên câu có cô gái bị xe tông. Cô đã đến muộn, áy náy và hối hận đan xen Phương Linh suy sụp mà ngồi bệt xuống đất. Giá như cô không ngủ thì tốt rồi. Đang thương tâm muốn chết Phương Linh không hề hay biết đám đông trước mặt đã tách ra một lối nhỏ. Chờ tới khi cô nhìn lên liền thấy mấy người đang đỡ một cô gái bị thương khập khiễng đi ra khỏi đám đông. Mà khi cô nhìn thấy rõ mặt mấy người này sau, cô đột nhiên cảm thấy thần thông của quái thú thật thần kỳ. Cô thế mà có thể nhìn thấy hồn ma của chị hàng xóm đang đỡ cô gái bị thương kia.