Chương 14: Thú cưng đáng yêu
Tiếng chuông reo cuối tiết tư vang lên, mọi người vui vẻ ùa ra khỏi lớp nghỉ giải lao.
Hai thanh niên bước vào phòng thư viện tìm sách để đọc. Họ nhìn thấy Triền Duy đang trông coi sách thì gõ lên bàn phấn khởi chào hỏi.
Người đi trước
"Chào Duy, sao hôm nay cậu trông coi thư viện thế?"
Triền Duy thân thiện chào lại.
"Anh thủ thư có việc bận nên tôi trông giúp."
"Chào Triền Duy, chúc mừng cậu thắng giải vàng nha. Tôi Ngưỡng mộ cậu lắm đấy."
Người đi sau vỗ vai cậu.
Duy lịch sự gật đầu cảm ơn, cậu không quen hai người này, cũng không biết đã từng gặp mặt họ lần nào chưa.
Ba cô gái đi ngang qua thư viện, không có ý định vào đọc sách nhưng khi nhìn thấy Duy trông coi thư viện thì lại hào hứng quay sang nói với hai bạn ở phía sau mình.
"Này! Vào thư viện mượn sách đi, chúng ta cần tài liệu để ôn tập mà."
"Hả, chúng ta có cần tài liệu ôn tập gì đâu?"
Cô bạn đi sau nhướn mày băn khoăn. Cô bạn phía trước tủm tỉm cười hồ hởi chỉ tay về hướng Triền Duy đang ngồi. Cô bạn phía sau ồ lên một tiếng.
"Đúng là chúng ta cần tài liệu để ôn tập."
Cô bạn phía sau của cô bạn phía sau lắc đầu.
"Hai người mê trai quá đấy!"
Thế là ba cô bạn hớn hở cùng nhau bước vào phòng thư viện.
"Chào Triền Duy!"
"Chào Duy!"
"Chào!"
Triền Duy gật đầu chào lại. Có hơi ngu ngơ tự hỏi.
Sao họ lại biết tên mình nhỉ?
Cô gái tay thì lò mò tìm sách, mắt thì lén lút nhìn Triền Duy. Nhìn thấy vài cô gái khác chuyện trò vui vẻ khi đi qua phòng thư viện thì một cô nàng bên trong với tay ra kéo áo cô nàng bên ngoài.
"Kim Nhi!"
"Hả?"
"Mấy hôm trước cậu nói với tôi muốn xin info của Triền Duy phải không?"
"Đúng rồi! Sao vậy?"
"Cậu ấy đang trông coi thư viện kìa, đây là cơ hội tốt."
"Thật không? Cậu ấy đâu?"
Cô nàng bên ngoài nghiên đầu vào láo liên ngó nghiên ngó dọc.
"Đấy! Đấy! Ngồi ở đấy đấy!"
Cô nàng bên trong chỉ chỉ tay về hướng Triền Duy.
Mấy cô gái đi bên ngoài nghe vậy nhốn nháo hăm hở ghé đầu vào nhìn.
"Đâu đâu? Đâu? Ở đâu? Ở đâu? Chỉ bọn tôi với."
"Đấy! Đấy! Ở đấy mà cũng không nhìn thấy, chán mấy bà thật."
"Đâu? Có thấy cậu ấy ở đâu đâu."
"Hả.. Gì kỳ vậy?"
Cô gái vừa chỉ tay ngớ ra, rõ ràng vừa nãy còn thấy ở đây, nhưng tại sao bây giờ chẳng nhìn thấy Triền Duy đẹp trai đâu nhỉ?
"Tôi vừa nhìn thấy ở đây mà, sao giờ chẳng thấy đâu?"
Mấy thiếu nữ bên ngoài hào hứng ùa vào.
"Để bọn tôi tìm cho."
Họ lùng sục mọi ngóc ngách thư viện, qua hết kệ này đến kệ khác tìm Triền Duy.
"Này! Có ai thấy cậu ấy chưa?"
"Chưa!"
"Nếu ai thấy trước thì nhớ báo hiệu nhé."
Hai chàng thanh niên đang đọc sách nhìn thấy bọn con gái sục sạo khắp nơi trong thư viện để tìm Triền Duy mà cảm thấy buồn cười không thôi.
"Nè mấy cô kia, vào thư viện để tìm sách hay tìm trai thế hả?"
"TÌM TRAI!"
Nhóm con gái đoàn kết đồng thanh đáp, rồi lại hùng hục tìm tiếp.
Một bạn nam đang đọc sách bên cạnh chẳng thể nhịn được cơn buồn cười ghé vào tai cậu bạn nói nhỏ.
"Cứ như cảnh tượng zombie đi săn mồi trong phim mỹ ấy.. haha."
Nói xong cậu ta bâng quơ ánh nhìn mông lung nói vừa đủ để cho các cô gái trong thư viện nghe được.
"Triền Duy, nấp cho kỹ vào. Cậu mà nhoi đầu ra cẩn thận bị nhai sống đấy!"
Xong xuôi hai chàng trai lại nhìn nhau cười.
Các cô gái vừa bị ghẹo vừa chẳng tìm thấy người đâu nên chán nản tỉ tê rồi rủ rê nhau ra khỏi thư viện. Đồng thời lúc đấy tiếng chuông vào lớp tiết thứ năm cũng reo lên.
Triền Duy choáng váng đầu óc, xây xẩm mặt mày ngóc đầu lên khỏi kệ sách, vừa nãy cậu chui vào đấy rồi ngồi im ỉm lặng lẽ đóng cửa kệ lại tự nhốt mình bên trong. Cũng may mấy cô nàng này đi hết rồi chứ nếu còn ở lâu thêm chút nữa chắc cậu ngỏm vì ngộp luôn đấy.
"Sợ quá!"
Triền Duy hãi hùng rên lên một tiếng, vẻ thiểu não khổ sở.
"Mới nuôi thú cưng à?"
Duy đột ngột nghe tiếng nói thì giật nảy mình, đến khi cậu nhìn kỹ lại thì thấy Hiển Thi vào đây từ lúc nào. Cô nghiên đầu nhìn bộ dạng nhếch nhác của Duy thì cười nhạt.
"Thú cưng gì?"
Duy khó hiểu đưa tay lên sờ tóc mình, cảm nhận cảm giác mềm mềm xốp xốp, cậu gỡ xuống là cả chùm mạn nhện bám trên tóc và nguyên một con nhện to đùng.
"Á!"
Vì giật mình nên Triền Duy quơ mạnh một phát, con nhện bay đi đâu cậu cũng chẳng rõ. Hốt hoảng nên nhìn lung tung cả lên.
"Con nhện bay đi đâu rồi?"
"Sau cổ cậu đấy."
Hiển Thi bình thản đáp lời.
Duy nhanh chóng phủi phủi, đập đập bất chấp vào cổ mình, cậu bối rối xoay mòng mòng như cái chong chóng khiến Hiển Thi phải đưa tay lên môi để che đi khóe miệng đang cong lên.
"Nó rơi chưa?"
"Nó bò xuống sau lưng rồi."
"Hả, cái con nhện này sao bò tùm lum vậy?"
Vừa nói xong Duy lại nhìn thấy con nhện đấy đang bò lên cạnh tủ hả hê nhìn cậu làm trò hề. Triền Duy ngơ ngác nhìn con nhện, sau đấy nhìn Hiển Thi đang ung dung như không có gì. Chợt hiểu ra vấn đề.
"Cô chơi khăm tôi à?"
Hiển Thi điềm nhiên nhún nhẹ vai, tự khen mình.
"Cũng có cảm giác thành tựu khi lừa được một học sinh xuất sắc đấy!"
Hai thanh niên bước vào phòng thư viện tìm sách để đọc. Họ nhìn thấy Triền Duy đang trông coi sách thì gõ lên bàn phấn khởi chào hỏi.
Người đi trước
"Chào Duy, sao hôm nay cậu trông coi thư viện thế?"
Triền Duy thân thiện chào lại.
"Anh thủ thư có việc bận nên tôi trông giúp."
"Chào Triền Duy, chúc mừng cậu thắng giải vàng nha. Tôi Ngưỡng mộ cậu lắm đấy."
Người đi sau vỗ vai cậu.
Duy lịch sự gật đầu cảm ơn, cậu không quen hai người này, cũng không biết đã từng gặp mặt họ lần nào chưa.
Ba cô gái đi ngang qua thư viện, không có ý định vào đọc sách nhưng khi nhìn thấy Duy trông coi thư viện thì lại hào hứng quay sang nói với hai bạn ở phía sau mình.
"Này! Vào thư viện mượn sách đi, chúng ta cần tài liệu để ôn tập mà."
"Hả, chúng ta có cần tài liệu ôn tập gì đâu?"
Cô bạn đi sau nhướn mày băn khoăn. Cô bạn phía trước tủm tỉm cười hồ hởi chỉ tay về hướng Triền Duy đang ngồi. Cô bạn phía sau ồ lên một tiếng.
"Đúng là chúng ta cần tài liệu để ôn tập."
Cô bạn phía sau của cô bạn phía sau lắc đầu.
"Hai người mê trai quá đấy!"
Thế là ba cô bạn hớn hở cùng nhau bước vào phòng thư viện.
"Chào Triền Duy!"
"Chào Duy!"
"Chào!"
Triền Duy gật đầu chào lại. Có hơi ngu ngơ tự hỏi.
Sao họ lại biết tên mình nhỉ?
Cô gái tay thì lò mò tìm sách, mắt thì lén lút nhìn Triền Duy. Nhìn thấy vài cô gái khác chuyện trò vui vẻ khi đi qua phòng thư viện thì một cô nàng bên trong với tay ra kéo áo cô nàng bên ngoài.
"Kim Nhi!"
"Hả?"
"Mấy hôm trước cậu nói với tôi muốn xin info của Triền Duy phải không?"
"Đúng rồi! Sao vậy?"
"Cậu ấy đang trông coi thư viện kìa, đây là cơ hội tốt."
"Thật không? Cậu ấy đâu?"
Cô nàng bên ngoài nghiên đầu vào láo liên ngó nghiên ngó dọc.
"Đấy! Đấy! Ngồi ở đấy đấy!"
Cô nàng bên trong chỉ chỉ tay về hướng Triền Duy.
Mấy cô gái đi bên ngoài nghe vậy nhốn nháo hăm hở ghé đầu vào nhìn.
"Đâu đâu? Đâu? Ở đâu? Ở đâu? Chỉ bọn tôi với."
"Đấy! Đấy! Ở đấy mà cũng không nhìn thấy, chán mấy bà thật."
"Đâu? Có thấy cậu ấy ở đâu đâu."
"Hả.. Gì kỳ vậy?"
Cô gái vừa chỉ tay ngớ ra, rõ ràng vừa nãy còn thấy ở đây, nhưng tại sao bây giờ chẳng nhìn thấy Triền Duy đẹp trai đâu nhỉ?
"Tôi vừa nhìn thấy ở đây mà, sao giờ chẳng thấy đâu?"
Mấy thiếu nữ bên ngoài hào hứng ùa vào.
"Để bọn tôi tìm cho."
Họ lùng sục mọi ngóc ngách thư viện, qua hết kệ này đến kệ khác tìm Triền Duy.
"Này! Có ai thấy cậu ấy chưa?"
"Chưa!"
"Nếu ai thấy trước thì nhớ báo hiệu nhé."
Hai chàng thanh niên đang đọc sách nhìn thấy bọn con gái sục sạo khắp nơi trong thư viện để tìm Triền Duy mà cảm thấy buồn cười không thôi.
"Nè mấy cô kia, vào thư viện để tìm sách hay tìm trai thế hả?"
"TÌM TRAI!"
Nhóm con gái đoàn kết đồng thanh đáp, rồi lại hùng hục tìm tiếp.
Một bạn nam đang đọc sách bên cạnh chẳng thể nhịn được cơn buồn cười ghé vào tai cậu bạn nói nhỏ.
"Cứ như cảnh tượng zombie đi săn mồi trong phim mỹ ấy.. haha."
Nói xong cậu ta bâng quơ ánh nhìn mông lung nói vừa đủ để cho các cô gái trong thư viện nghe được.
"Triền Duy, nấp cho kỹ vào. Cậu mà nhoi đầu ra cẩn thận bị nhai sống đấy!"
Xong xuôi hai chàng trai lại nhìn nhau cười.
Các cô gái vừa bị ghẹo vừa chẳng tìm thấy người đâu nên chán nản tỉ tê rồi rủ rê nhau ra khỏi thư viện. Đồng thời lúc đấy tiếng chuông vào lớp tiết thứ năm cũng reo lên.
Triền Duy choáng váng đầu óc, xây xẩm mặt mày ngóc đầu lên khỏi kệ sách, vừa nãy cậu chui vào đấy rồi ngồi im ỉm lặng lẽ đóng cửa kệ lại tự nhốt mình bên trong. Cũng may mấy cô nàng này đi hết rồi chứ nếu còn ở lâu thêm chút nữa chắc cậu ngỏm vì ngộp luôn đấy.
"Sợ quá!"
Triền Duy hãi hùng rên lên một tiếng, vẻ thiểu não khổ sở.
"Mới nuôi thú cưng à?"
Duy đột ngột nghe tiếng nói thì giật nảy mình, đến khi cậu nhìn kỹ lại thì thấy Hiển Thi vào đây từ lúc nào. Cô nghiên đầu nhìn bộ dạng nhếch nhác của Duy thì cười nhạt.
"Thú cưng gì?"
Duy khó hiểu đưa tay lên sờ tóc mình, cảm nhận cảm giác mềm mềm xốp xốp, cậu gỡ xuống là cả chùm mạn nhện bám trên tóc và nguyên một con nhện to đùng.
"Á!"
Vì giật mình nên Triền Duy quơ mạnh một phát, con nhện bay đi đâu cậu cũng chẳng rõ. Hốt hoảng nên nhìn lung tung cả lên.
"Con nhện bay đi đâu rồi?"
"Sau cổ cậu đấy."
Hiển Thi bình thản đáp lời.
Duy nhanh chóng phủi phủi, đập đập bất chấp vào cổ mình, cậu bối rối xoay mòng mòng như cái chong chóng khiến Hiển Thi phải đưa tay lên môi để che đi khóe miệng đang cong lên.
"Nó rơi chưa?"
"Nó bò xuống sau lưng rồi."
"Hả, cái con nhện này sao bò tùm lum vậy?"
Vừa nói xong Duy lại nhìn thấy con nhện đấy đang bò lên cạnh tủ hả hê nhìn cậu làm trò hề. Triền Duy ngơ ngác nhìn con nhện, sau đấy nhìn Hiển Thi đang ung dung như không có gì. Chợt hiểu ra vấn đề.
"Cô chơi khăm tôi à?"
Hiển Thi điềm nhiên nhún nhẹ vai, tự khen mình.
"Cũng có cảm giác thành tựu khi lừa được một học sinh xuất sắc đấy!"