Chương 20: Nhóc con ăn vạ
Duy và Thi nhanh chóng chạy đến, Triền Duy bế nhóc con đang nằm vạ lên, vỗ vào lưng để thằng bé bình tĩnh trở lại.
"Nhóc con, sao em lại khóc thế?"
Bé con thấy có người lớn đến bảo vệ mình, chắc chắn bản thân đã có chỗ dựa liền chỉ tay về hướng đám nhóc đứng xung quanh khóc lớn.
"Anh ơi, chị ơi! Bọn họ ức hiếp em, cả đám xúm xít lại đánh gãy chân em."
"Huhuhuhu!"
Triền Duy nhìn nhóc con đang vùng vẫy dãy dụa trong tay mình, khiến cậu lại liên tưởng đến con cá trạch vừa bị vớt khỏi mặt nước. Thân hình thì bé xíu như củ tỏi mà tiếng hét lại chói hơn cả cái loa.
Khóc thì lớn đấy, nhưng lại chẳng có giọt nước mắt nào rơi xuống. Cậu nhìn sang hai chân thằng bé, có một chút bẩn do đất và ửng đỏ vì bị ngã nhưng không đến nỗi trầy xướt da chứ đừng nói đến gãy chân.
Rất rõ rồi, nhóc con này đang ăn vạ.
Cậu nhìn sang đám con nít đứa thì mặt mày tái mét, đứa thì đỏ lừ hai má tức giận. Một đứa cao nhất trong bọn chỉ trích hét lên.
"Nó phét lác! Bọn em có đánh nó đâu, đẩy nó nhẹ hều à, nó chỉ ngã xíu xiu thôi làm thế nào mà gãy chân được?"
"Mấy người đẩy tôi, mấy người làm tôi ngã, tôi bị thương ở chân. Mấy người ỷ đông hiếp yếu."
"Huhuhuhu!"
Thằng bé vừa chỉ tay về họ hét lớn, vừa nằm trong tay Triền Duy vẫy vùng ăn vạ, sau đấy còn dán mặt vào ngực Triền Duy hỉ mũi, khiến áo đồng phục học sinh của cậu tèm lem nước mũi.
Triền Duy bị thằng nhóc hại bất ngờ quá hóa ra ngu người, nhìn cái áo toàn nước mũi của mình, chỉ biết cay đắng ấm ức mà nuốt uất nghẹn vào trong. Cậu liếc sang Hiển Thi, thấy cô nhìn mình tủm tỉm như đang xem phim hề thì càng uất hơn nữa. Là cô ta kéo mình đến đây bây giờ còn vô tâm cười mình.
Duy bóp hai má phúng phính trắng trắng của nhóc con, quay mặt em ấy hướng về phía các bạn.
"Nào nhóc đừng khóc nữa, nói anh nghe là ai trong các bạn này đẩy em ngã?"
Còn chưa đợi nhóc nói tên thì một nhóc mặc áo hồng trong nhóm đã sợ hãi quay lưng chạy phăng phăng đi mất.
Nhóc con ăn vạ nằm trong người Triền Duy bật dậy chỉ tay vào nhóc áo hồng giận dữ hét toáng lên.
"Là cậu ấy! Là cậu ấy đẩy em ngã!"
Cô bé thắt bính tóc vừa nãy dắt tay Triền Duy và Hiển Thi bỗng nhiên giận dữ lao nhanh đến đẩy ngã nhóc áo hồng khiến em ấy ngã chỏng vó xuống khóc toáng lên.
Hiển Thi bước đến đỡ nhóc áo hồng dậy phủi bụi trên người em ấy, lau nước mắt rồi nhìn cô bé thắt bính tóc nghiêm nghị khiển trách.
"Cô bé, đừng làm thế với bạn chứ."
Cô nhóc ứa nước mắt, phụng phịu khiến Hiển Thi cuống quýt không biết nên dỗ dành thế nào.
"Cậu ta không phải là bạn em. Cậu ta đẩy ngã bạn em, em phải trả thù cho bạn của em."
Cả đám nhao nhao cãi cọ ỏm tỏi inh ỏi cả lên. Một nhóc nam và một nhóc nữ cùng đội, một đám năm nhóc khác một đội. Hiển Thi bối bời nhìn cảnh tượng lộn xộn bát nháo, cô hoang mang ngập ngừng lùi lại nấp phía nấp sau lưng Triền Duy nhỏ giọng thì thào.
"Cậu xử đi!"
"Nhỏ lưu manh, cô thích kiếm việc cho tôi làm lắm phải không?"
Triền Duy phờ phạc nhìn hết nhóc này đến nhóc nọ, cứ như đang nhìn một rừng chim hét ríu rít không theo một trật tự hợp âm nào vậy.
"Còn cãi nhau nữa anh mang hết các em đến đồn cảnh sát."
Bỗng nhiên cả bọn im bặt khi nghe đến từ cảnh sát, đối với suy nghĩ non nớt của bọn trẻ này, cảnh sát chính là những người có gương mặt nghiêm khắt sẽ bắt hết đám người xấu vào trong tù.
Triền Duy nhìn sang Hiển Thi.
"Hiển Thi, cô đã quay lại hết đoạn những nhóc con này đánh nhau chưa?"
Hiển Thi đột nhiên bị đẩy nhiệm vụ thì đơ ra, cô chợt hiểu ý lần mò lấy điện thoại từ trong cặp lên, phụ họa hợp tác gật đầu.
"Đầy đủ hết rồi!"
"Tốt!"
Duy nhìn bộ dáng luống cuống của Thi lại cảm thấy quá mắc cười, ai nào ngờ đối diện với con nít nhỏ lưu manh này lại bối rối đến vậy. Nhân cơ hội này phải trêu cô ta mới được. Triền Duy nghiêm nghị chỉ tay vào điện thoại mà Thi đang cầm.
"Trong này có ghi lại hình ảnh những trẻ không ngoan, nếu các em bắt nạt bạn bè, sau đấy còn không biết nhận lỗi thì hậu quả sẽ như thế nào hả? Hiển Thi."
Hiển Thi lại bị Triền Duy bất ngờ đùn trách nhiệm, cô lúng túng không biết nói gì, ậm ừ ấp úng một hồi.
"Thì sẽ.. sẽ.. không có bạn thích chơi."
"Phì!"
Triền Duy đưa tay lên nín cười lại bị Hiển Thi lườm một cái.
"Còn gì nữa không?"
Rất nhanh Duy lại làm gương mặt nghiêm túc.
"Ừm.. còn.. trẻ không ngoan không được thưởng kẹo."
Triền Duy lại chẳng nhịn được cười ghé vào tai Hiển Thi thủ thỉ.
"Cô đang kể cho bọn nhỏ nghe truyện Ai ngoan sẽ được thưởng à?"
Bị Triền Duy trêu chọc cô bức bối lắm nhưng Hiển Thi lại không thể đánh tên này được vì ở đây còn có rất nhiều trẻ em đang quan sát họ. Làm thế chẳng khác gì cổ súy bọn trẻ rằng nào các em hãy đánh nhau đi.
Duy ngồi xuống bãi cát trắng để ngang tầm mắt với bọn trẻ, cậu kéo tay áo Hiển Thi bắt cô phải ngồi xuống cùng mình.
"Được rồi. Nói anh nghe tại sao các em lại đánh nhau?"
"Nhóc con, sao em lại khóc thế?"
Bé con thấy có người lớn đến bảo vệ mình, chắc chắn bản thân đã có chỗ dựa liền chỉ tay về hướng đám nhóc đứng xung quanh khóc lớn.
"Anh ơi, chị ơi! Bọn họ ức hiếp em, cả đám xúm xít lại đánh gãy chân em."
"Huhuhuhu!"
Triền Duy nhìn nhóc con đang vùng vẫy dãy dụa trong tay mình, khiến cậu lại liên tưởng đến con cá trạch vừa bị vớt khỏi mặt nước. Thân hình thì bé xíu như củ tỏi mà tiếng hét lại chói hơn cả cái loa.
Khóc thì lớn đấy, nhưng lại chẳng có giọt nước mắt nào rơi xuống. Cậu nhìn sang hai chân thằng bé, có một chút bẩn do đất và ửng đỏ vì bị ngã nhưng không đến nỗi trầy xướt da chứ đừng nói đến gãy chân.
Rất rõ rồi, nhóc con này đang ăn vạ.
Cậu nhìn sang đám con nít đứa thì mặt mày tái mét, đứa thì đỏ lừ hai má tức giận. Một đứa cao nhất trong bọn chỉ trích hét lên.
"Nó phét lác! Bọn em có đánh nó đâu, đẩy nó nhẹ hều à, nó chỉ ngã xíu xiu thôi làm thế nào mà gãy chân được?"
"Mấy người đẩy tôi, mấy người làm tôi ngã, tôi bị thương ở chân. Mấy người ỷ đông hiếp yếu."
"Huhuhuhu!"
Thằng bé vừa chỉ tay về họ hét lớn, vừa nằm trong tay Triền Duy vẫy vùng ăn vạ, sau đấy còn dán mặt vào ngực Triền Duy hỉ mũi, khiến áo đồng phục học sinh của cậu tèm lem nước mũi.
Triền Duy bị thằng nhóc hại bất ngờ quá hóa ra ngu người, nhìn cái áo toàn nước mũi của mình, chỉ biết cay đắng ấm ức mà nuốt uất nghẹn vào trong. Cậu liếc sang Hiển Thi, thấy cô nhìn mình tủm tỉm như đang xem phim hề thì càng uất hơn nữa. Là cô ta kéo mình đến đây bây giờ còn vô tâm cười mình.
Duy bóp hai má phúng phính trắng trắng của nhóc con, quay mặt em ấy hướng về phía các bạn.
"Nào nhóc đừng khóc nữa, nói anh nghe là ai trong các bạn này đẩy em ngã?"
Còn chưa đợi nhóc nói tên thì một nhóc mặc áo hồng trong nhóm đã sợ hãi quay lưng chạy phăng phăng đi mất.
Nhóc con ăn vạ nằm trong người Triền Duy bật dậy chỉ tay vào nhóc áo hồng giận dữ hét toáng lên.
"Là cậu ấy! Là cậu ấy đẩy em ngã!"
Cô bé thắt bính tóc vừa nãy dắt tay Triền Duy và Hiển Thi bỗng nhiên giận dữ lao nhanh đến đẩy ngã nhóc áo hồng khiến em ấy ngã chỏng vó xuống khóc toáng lên.
Hiển Thi bước đến đỡ nhóc áo hồng dậy phủi bụi trên người em ấy, lau nước mắt rồi nhìn cô bé thắt bính tóc nghiêm nghị khiển trách.
"Cô bé, đừng làm thế với bạn chứ."
Cô nhóc ứa nước mắt, phụng phịu khiến Hiển Thi cuống quýt không biết nên dỗ dành thế nào.
"Cậu ta không phải là bạn em. Cậu ta đẩy ngã bạn em, em phải trả thù cho bạn của em."
Cả đám nhao nhao cãi cọ ỏm tỏi inh ỏi cả lên. Một nhóc nam và một nhóc nữ cùng đội, một đám năm nhóc khác một đội. Hiển Thi bối bời nhìn cảnh tượng lộn xộn bát nháo, cô hoang mang ngập ngừng lùi lại nấp phía nấp sau lưng Triền Duy nhỏ giọng thì thào.
"Cậu xử đi!"
"Nhỏ lưu manh, cô thích kiếm việc cho tôi làm lắm phải không?"
Triền Duy phờ phạc nhìn hết nhóc này đến nhóc nọ, cứ như đang nhìn một rừng chim hét ríu rít không theo một trật tự hợp âm nào vậy.
"Còn cãi nhau nữa anh mang hết các em đến đồn cảnh sát."
Bỗng nhiên cả bọn im bặt khi nghe đến từ cảnh sát, đối với suy nghĩ non nớt của bọn trẻ này, cảnh sát chính là những người có gương mặt nghiêm khắt sẽ bắt hết đám người xấu vào trong tù.
Triền Duy nhìn sang Hiển Thi.
"Hiển Thi, cô đã quay lại hết đoạn những nhóc con này đánh nhau chưa?"
Hiển Thi đột nhiên bị đẩy nhiệm vụ thì đơ ra, cô chợt hiểu ý lần mò lấy điện thoại từ trong cặp lên, phụ họa hợp tác gật đầu.
"Đầy đủ hết rồi!"
"Tốt!"
Duy nhìn bộ dáng luống cuống của Thi lại cảm thấy quá mắc cười, ai nào ngờ đối diện với con nít nhỏ lưu manh này lại bối rối đến vậy. Nhân cơ hội này phải trêu cô ta mới được. Triền Duy nghiêm nghị chỉ tay vào điện thoại mà Thi đang cầm.
"Trong này có ghi lại hình ảnh những trẻ không ngoan, nếu các em bắt nạt bạn bè, sau đấy còn không biết nhận lỗi thì hậu quả sẽ như thế nào hả? Hiển Thi."
Hiển Thi lại bị Triền Duy bất ngờ đùn trách nhiệm, cô lúng túng không biết nói gì, ậm ừ ấp úng một hồi.
"Thì sẽ.. sẽ.. không có bạn thích chơi."
"Phì!"
Triền Duy đưa tay lên nín cười lại bị Hiển Thi lườm một cái.
"Còn gì nữa không?"
Rất nhanh Duy lại làm gương mặt nghiêm túc.
"Ừm.. còn.. trẻ không ngoan không được thưởng kẹo."
Triền Duy lại chẳng nhịn được cười ghé vào tai Hiển Thi thủ thỉ.
"Cô đang kể cho bọn nhỏ nghe truyện Ai ngoan sẽ được thưởng à?"
Bị Triền Duy trêu chọc cô bức bối lắm nhưng Hiển Thi lại không thể đánh tên này được vì ở đây còn có rất nhiều trẻ em đang quan sát họ. Làm thế chẳng khác gì cổ súy bọn trẻ rằng nào các em hãy đánh nhau đi.
Duy ngồi xuống bãi cát trắng để ngang tầm mắt với bọn trẻ, cậu kéo tay áo Hiển Thi bắt cô phải ngồi xuống cùng mình.
"Được rồi. Nói anh nghe tại sao các em lại đánh nhau?"