Chương 24: Cơn phẫn nộ của Triền Duy
Duy lại lao đến, mang cái trán thương tích đầm đìa máu me của mình nhanh như chớp xông vào cậu thanh niên kịp lúc tóm chặt lấy cổ tay cậu ta.
Cả cơ thể thanh niên lơ lửng giữa không trung tầng ba, cơ thể nặng trịch ấy được một bàn tay run rẩy cố gắng giữ chặt.
Thanh niên được Duy giữ lại nên chưa rơi xuống, nghiến răng ken két ken két vẻ dữ tợn, hơi thở nồng mùi sát khí. Không ngừng dùng sức vùng vẫy chống cự khỏi bàn tay đang siết chặt của Triền Duy.
"Thằng khốn, Bỏ tay tao ra!"
"Nếu không tao lôi mày chết cùng!"
Duy một tay giữ lấy thành cửa, một tay siết chặt lấy cổ tay cậu thanh niên. Mồ hôi trên trán bắt đầu tuôn ra, vì dùng sức nên vết thương càng thêm hở rộng, máu rỉ xuống từng giọt từng giọt nặng nề, chảy dài xuống gò má cậu.
Cơ thể bất giác lại run lên từng đợt từng đợt dữ dội, cảm giác khó chịu dâng lên dâng lên như con sóng biển khổng lồ trong ngày giông bão, hơi thở hỗn loạn đến mức không kiểm soát. Ký ức từng muốn chôn đi bây giờ lại lần nữa không ngừng ùa về, tàn nhẫn dập mạnh vào tâm trí vốn dĩ từ lâu đã suy kiệt của cậu.
Cơn buồn nôn và cảm giác kinh hoàng quen thuộc ấy lại lần nữa hiện lên. Nhưng rất nhanh cậu đã cố gắng trấn định khống chế lạ.
Thanh niên phẫn nộ gắng sức vùng vẫy nhưng đều vô ích. Cậu ta dùng một tay còn lại đưa lên cào mạnh vào bàn tay Triền Duy, mặt cho người trên đầu mình có là là ân nhân đang cố gắng níu giữ lấy cái mạng mỏng manh như cục mỡ treo trước sợi chỉ mục của hắn.
Móng tay bén nhọn ghim thẳng vào da thịt, mạnh bạo cào xé làn da trắng không tì vết của Triền Duy. Từng vết xướt đỏ chạy dài, từng hàng máu nhỏ giọt tí tách rơi xuống gương mặt dữ tợn đến méo mó biến dạng kia.
Nếu bây giờ Triền Duy vì kích động nhất thời nhẫn tâm buông tay thanh niên ra, có thể cậu ta sẽ mãi mãi không còn cơ hội nào để tắm mình dưới ánh nắng mặt trời.
"Đồ điên!"
"Muốn chết đến thế thì để tao lôi mày lên rồi đánh chết mày!"
Triền Duy phẫn nộ hét lên, dùng sức kéo cậu ta lên nhưng tên bò điên này phản kháng quá dữ dội quá, vì không chịu hợp tác nên tạm thời kéo dài mạng sống cho cậu ta cũng là siêu phàm lắm rồi.
Phía dưới sân thi đấu, mọi người tụ tập tại một điểm đang hò hét cổ vũ inh ỏi, chẳng ai nghe thấy tiếng động lớn cũng chẳng ai để ý xem tầng ba đang xảy ra chuyện gì.
Đến khi một cô gái quay mắt lên nhìn ngắm mây trời thì lại bị cảnh tượng kinh hoàng xảy ra trên tầng ba đập thẳng vào mắt.
Cô nàng hoảng hồn hét lên tiếng chát chúa. Run rẩy chỉ tay về hướng Triền Duy để mọi người hướng mắt nhìn theo.
Cả đám người đông đúc bật chế độ yên lặng, sau đấy nhanh chóng lại chuyển sang chế độ âm thanh chói tai.
Họ hoảng loạn la hét nhìn một người bên bờ vực rơi xuống hố tử thần và một người mặt đầy máu me sắp bị người kia lôi xuống cùng.
"Aaaaaaaa! Kinh quá!
" Cái gì thế kia? "
" Trên tầng ba, sắp có người rơi xuống! "
" Là Triền Duy! "
" Triền Duy kìa! Cậu ta và người kia sắp rơi xuống! "
" Mau lên! Mau đến giúp họ đi! "
Tượng Minh cũng kinh ngạc từ trong đám người nhìn lên. Cậu lập tức lao ra khỏi đám đông hướng về lớp của mình mà băng băng cắm đầu chạy một mạch.
Mọi người phía sau thấy phản ứng dứt khoát của Minh mới hoàn hồn trở lại, vội vàng hùa nhau nối đuôi theo thành từng hàng dài cắm cổ chạy ầm ầm theo sau Tượng Minh.
Tầm nhìn Triền Duy lúc này bắt đầu mờ dần, cả cơ thể gồng gắng đến tê cứng, hơi thở nặng nề khó khăn. Từ trong tâm thức, cậu tự khẳng định với chính mình sẽ không đời nào buông tay! Không bao giờ muốn chuyện như thế xảy ra thêm dù chỉ là một lần nào nữa.
Không phải cậu không cần tính mạng hay thiện lương gì quá mức, chỉ là cậu không muốn trải qua cái cảm giác kinh hoàng ấy một lần nào nữa.
Không bao giờ!
Bỗng nhiên một bàn tay mềm mại đưa xuống.
Cậu có thể nhận thấy rõ, bàn tay lạnh buốt ấy đang run rẩy nhẹ từng hồi. Tuy vậy nhưng vẫn cùng cậu giữ lấy cánh tay đang không dừng phá phách chống cự kia.
Tiếng động bên ngoài lớp cũng nhanh chóng vang lên dữ dội, bước chân gấp gáp mỗi lúc càng tiến đến gần hơn.
Bàn tay mềm mại ấy đột ngột thả ra, rồi biến mất chẳng để lại động tĩnh gì nữa.
Cửa phòng học cũng nhanh chóng mở toang ra.
Người đầu tiên chạy vào trong lớp là Tượng Minh với nét mặt kinh hãi.
" Triền Duy! "
Vừa bước vào cảnh tượng như trong phim hành động đập thẳng vào mắt. Minh sững người hãi hùng thoáng chốc, nhưng lại tích tắc chạy đến cùng bạn đỡ lấy tay cậu thanh niên.
Cũng Chẳng ai để ý một bóng hình u uất vừa chạy ra khỏi lớp.
Cả hai dùng sức kéo tên bò điên lên.
Sau đấu Tiếp đến là thầy giáo dạy thể dục, phía sau là các học sinh nhân vật phụ khác ùa ùa chạy vội vào.
Triền Duy vừa kéo cậu thanh niên lên. Chẳng màng đến cơn hoa mắt mệt bở hơi tai cơn buồn nôn đã trấn tĩnh thêm vết thương đang không ngừng tuôn trào máu của mình. Tất cả chỉ còn sót lại cơn phẫn nộ đang leo đến đỉnh núi. Duy tới tấp nhằm vào mặt cậu thanh niên mà đánh mà đấm mà đập cho tơi bời hoa lá.
" Triền Duy đủ rồi! Đừng đánh nữa rách vết thương bây giờ. "
Tượng Minh nhìn thấy vết thương đang không ngừng chảy máu, lem luốt màu đỏ chết chóc xuống gương mặt đang phẫn nộ đay nghiến của Triền Duy thì hãi hùng tột độ.
Cậu ta bây giờ trông chẳng khác nào một con thú dữ đang tiến hành giết thịt con mồi.
" Cản tôi làm gì, còn cản nữa tôi đánh luôn cậu!"
Cả cơ thể thanh niên lơ lửng giữa không trung tầng ba, cơ thể nặng trịch ấy được một bàn tay run rẩy cố gắng giữ chặt.
Thanh niên được Duy giữ lại nên chưa rơi xuống, nghiến răng ken két ken két vẻ dữ tợn, hơi thở nồng mùi sát khí. Không ngừng dùng sức vùng vẫy chống cự khỏi bàn tay đang siết chặt của Triền Duy.
"Thằng khốn, Bỏ tay tao ra!"
"Nếu không tao lôi mày chết cùng!"
Duy một tay giữ lấy thành cửa, một tay siết chặt lấy cổ tay cậu thanh niên. Mồ hôi trên trán bắt đầu tuôn ra, vì dùng sức nên vết thương càng thêm hở rộng, máu rỉ xuống từng giọt từng giọt nặng nề, chảy dài xuống gò má cậu.
Cơ thể bất giác lại run lên từng đợt từng đợt dữ dội, cảm giác khó chịu dâng lên dâng lên như con sóng biển khổng lồ trong ngày giông bão, hơi thở hỗn loạn đến mức không kiểm soát. Ký ức từng muốn chôn đi bây giờ lại lần nữa không ngừng ùa về, tàn nhẫn dập mạnh vào tâm trí vốn dĩ từ lâu đã suy kiệt của cậu.
Cơn buồn nôn và cảm giác kinh hoàng quen thuộc ấy lại lần nữa hiện lên. Nhưng rất nhanh cậu đã cố gắng trấn định khống chế lạ.
Thanh niên phẫn nộ gắng sức vùng vẫy nhưng đều vô ích. Cậu ta dùng một tay còn lại đưa lên cào mạnh vào bàn tay Triền Duy, mặt cho người trên đầu mình có là là ân nhân đang cố gắng níu giữ lấy cái mạng mỏng manh như cục mỡ treo trước sợi chỉ mục của hắn.
Móng tay bén nhọn ghim thẳng vào da thịt, mạnh bạo cào xé làn da trắng không tì vết của Triền Duy. Từng vết xướt đỏ chạy dài, từng hàng máu nhỏ giọt tí tách rơi xuống gương mặt dữ tợn đến méo mó biến dạng kia.
Nếu bây giờ Triền Duy vì kích động nhất thời nhẫn tâm buông tay thanh niên ra, có thể cậu ta sẽ mãi mãi không còn cơ hội nào để tắm mình dưới ánh nắng mặt trời.
"Đồ điên!"
"Muốn chết đến thế thì để tao lôi mày lên rồi đánh chết mày!"
Triền Duy phẫn nộ hét lên, dùng sức kéo cậu ta lên nhưng tên bò điên này phản kháng quá dữ dội quá, vì không chịu hợp tác nên tạm thời kéo dài mạng sống cho cậu ta cũng là siêu phàm lắm rồi.
Phía dưới sân thi đấu, mọi người tụ tập tại một điểm đang hò hét cổ vũ inh ỏi, chẳng ai nghe thấy tiếng động lớn cũng chẳng ai để ý xem tầng ba đang xảy ra chuyện gì.
Đến khi một cô gái quay mắt lên nhìn ngắm mây trời thì lại bị cảnh tượng kinh hoàng xảy ra trên tầng ba đập thẳng vào mắt.
Cô nàng hoảng hồn hét lên tiếng chát chúa. Run rẩy chỉ tay về hướng Triền Duy để mọi người hướng mắt nhìn theo.
Cả đám người đông đúc bật chế độ yên lặng, sau đấy nhanh chóng lại chuyển sang chế độ âm thanh chói tai.
Họ hoảng loạn la hét nhìn một người bên bờ vực rơi xuống hố tử thần và một người mặt đầy máu me sắp bị người kia lôi xuống cùng.
"Aaaaaaaa! Kinh quá!
" Cái gì thế kia? "
" Trên tầng ba, sắp có người rơi xuống! "
" Là Triền Duy! "
" Triền Duy kìa! Cậu ta và người kia sắp rơi xuống! "
" Mau lên! Mau đến giúp họ đi! "
Tượng Minh cũng kinh ngạc từ trong đám người nhìn lên. Cậu lập tức lao ra khỏi đám đông hướng về lớp của mình mà băng băng cắm đầu chạy một mạch.
Mọi người phía sau thấy phản ứng dứt khoát của Minh mới hoàn hồn trở lại, vội vàng hùa nhau nối đuôi theo thành từng hàng dài cắm cổ chạy ầm ầm theo sau Tượng Minh.
Tầm nhìn Triền Duy lúc này bắt đầu mờ dần, cả cơ thể gồng gắng đến tê cứng, hơi thở nặng nề khó khăn. Từ trong tâm thức, cậu tự khẳng định với chính mình sẽ không đời nào buông tay! Không bao giờ muốn chuyện như thế xảy ra thêm dù chỉ là một lần nào nữa.
Không phải cậu không cần tính mạng hay thiện lương gì quá mức, chỉ là cậu không muốn trải qua cái cảm giác kinh hoàng ấy một lần nào nữa.
Không bao giờ!
Bỗng nhiên một bàn tay mềm mại đưa xuống.
Cậu có thể nhận thấy rõ, bàn tay lạnh buốt ấy đang run rẩy nhẹ từng hồi. Tuy vậy nhưng vẫn cùng cậu giữ lấy cánh tay đang không dừng phá phách chống cự kia.
Tiếng động bên ngoài lớp cũng nhanh chóng vang lên dữ dội, bước chân gấp gáp mỗi lúc càng tiến đến gần hơn.
Bàn tay mềm mại ấy đột ngột thả ra, rồi biến mất chẳng để lại động tĩnh gì nữa.
Cửa phòng học cũng nhanh chóng mở toang ra.
Người đầu tiên chạy vào trong lớp là Tượng Minh với nét mặt kinh hãi.
" Triền Duy! "
Vừa bước vào cảnh tượng như trong phim hành động đập thẳng vào mắt. Minh sững người hãi hùng thoáng chốc, nhưng lại tích tắc chạy đến cùng bạn đỡ lấy tay cậu thanh niên.
Cũng Chẳng ai để ý một bóng hình u uất vừa chạy ra khỏi lớp.
Cả hai dùng sức kéo tên bò điên lên.
Sau đấu Tiếp đến là thầy giáo dạy thể dục, phía sau là các học sinh nhân vật phụ khác ùa ùa chạy vội vào.
Triền Duy vừa kéo cậu thanh niên lên. Chẳng màng đến cơn hoa mắt mệt bở hơi tai cơn buồn nôn đã trấn tĩnh thêm vết thương đang không ngừng tuôn trào máu của mình. Tất cả chỉ còn sót lại cơn phẫn nộ đang leo đến đỉnh núi. Duy tới tấp nhằm vào mặt cậu thanh niên mà đánh mà đấm mà đập cho tơi bời hoa lá.
" Triền Duy đủ rồi! Đừng đánh nữa rách vết thương bây giờ. "
Tượng Minh nhìn thấy vết thương đang không ngừng chảy máu, lem luốt màu đỏ chết chóc xuống gương mặt đang phẫn nộ đay nghiến của Triền Duy thì hãi hùng tột độ.
Cậu ta bây giờ trông chẳng khác nào một con thú dữ đang tiến hành giết thịt con mồi.
" Cản tôi làm gì, còn cản nữa tôi đánh luôn cậu!"