Chương 30: Có lẽ chỉ là cảm giác biết ơn thôi
Sau khi ra khỏi phòng hiệu trưởng, Triền Duy từ chối về nhà với Thường Đảng. Cậu lập tức bước về lớp của mình trước sự ngạc nhiên chăm chú tò mò của mọi người khi nhìn cậu.
"Triền Duy không sao chứ?"
"Tớ nghe nói người vừa nãy đánh nhau với cậu chạy mất rồi. Thật hèn hạ!"
"Hình như tên đấy không phải trường mình?"
"Chuyện là sao vậy? Kể bọn tớ nghe đi Triền Duy."
"Sao hai người lại đánh nhau vậy?"
Mọi người xung quanh rối rít bâu lại hỏi han cậu.
Nhưng chỉ có hình ảnh đầu tiên Duy chú ý đến là bóng dáng vừa thân thuộc vừa xa lạ của cô gái ngồi cùng bàn đã cứu cậu một mạng.
Khi được biết Triền Duy vào lớp, ánh mắt mông lung đang nhìn ra ngoài cửa sổ của cô nàng dần chuyển hướng nhìn về phía cậu.
Trái tim Triền Duy bỗng dưng khựng lại một nhịp, cậu mím môi hít một hơi sâu, cả chính mình cũng chẳng hiểu sao lại đột nhiên xuất hiện cảm giác bối rối khi chạm phải đôi mắt long lanh của cô.
Có lẽ đây là cảm giác biết ơn thôi!
Trở lại trạng thái bình thường, Triền Duy bỏ qua những ánh mắt tò mò săm soi xung quanh mà tiến đến gần Hiển Thi.
Cô nhìn thấy cậu mỗi lúc một tiến lại gần mình hơn, nhìn thấy vết thương trên trán và trên bàn tay Triền Duy, Hiển Thi đột nhiên có hơi giật mình, vội vàng né tránh ánh nhìn sang hướng khác.
Triền Duy đứng lại, cậu có thể nhận thấy trong một thoáng ngắn ngủi thôi, ánh mắt của cô khi nhìn lên trán mình có xíu kích động.
Hiển Thi nhanh chóng điều chỉnh lại nhịp thở của mình, thận trọng hướng mắt nhìn vào Triền Duy.
"Không sao chứ?"
Giọng trầm tĩnh, cô nàng lên tiếng.
Triền Duy ngẩn ra, cậu theo thói quen đảo mắt tìm tòi xung quanh mình. Sau đấy tự lấy ngón tay chỉ chỉ vào chính mình.
"Cô hỏi tôi hả?"
Hiển Thi bình thản đáp lời.
"Có lẽ tôi hỏi vu vơ."
"Di chứng do vết thương không nặng lắm, chỉ là hơi choáng, mắt mờ, lúc nhớ tên mình lúc quên tên mình thôi."
Sau đấy lại ranh mãnh trêu đùa.
"À mà cô tên gì vậy? Đột nhiên tôi quên rồi."
Nhìn thấy Hiển Thi ngạc nhiên khiến Triền Duy cảm thấy mắc cười.
Cô nhận ra mình vừa bị ghẹo nên đơ mặt hậm hực.
Cậu bước đến chống tay lên bàn chép miệng.
"Tôi bị đập vào đầu còn chưa ngất, cô lại vì chưa ăn sáng đói quá nên ngất trước hả?"
Thấy Hiển Thi không thèm trả lời mình, Triền Duy ghé sát mặt mình vào mặt cô hơn nữa, bốn con mắt lại lần nữa chạm nhau.
"Không phải cô bị thương ở đâu đấy chứ?"
Vừa dứt lời, Triền Duy ngạc nhiên khi nhìn thấy miếng dán vết thương được dán bên cổ, được tóc cô che phủ nhưng nếu chú ý quan sát kỹ thì có thể nhìn thấy rõ.
Duy bỗng cau mày nghiêm túc.
"Bị thương thật sao?"
Khi cậu định đưa tay lên định vén tóc qua một bên để xem rõ vết thương thì bị Hiển Thi tránh né hất tay ra.
"Làm gì vậy?"
"Là tên bò điên đấy làm cô bị thương hả? Lúc nào? Lúc tôi còn đang ngủ ư?"
Hiển Thi tránh né ánh mắt dò hỏi của cậu, cô quay mặt tránh đi.
"Không phải! Là do tôi vô ý bị cành cây làm xước thôi."
"Bất cẩn."
Triền Duy đứng thẳng người lên càm ràm, cậu nửa tin nửa ngờ, muốn đưa tay tận mắt xem vết thương của Thi nhưng nhìn thấy cái mặt lạnh ngắt cự tuyệt của cô thì không dám.
Cậu ngồi xuống, trán và cổ tay truyền lên một cảm giác nhức nhói buốt rát, rít lấy một hơi nhẹ vì đau.
Hiển Thi nghe thấy tiếng rít quay sang nhìn cậu.
"Tên đấy trốn rồi ư?"
Duy chống cằm vẻ mệt mỏi đáp lại.
"Ừm!"
"Từng quen biết cậu ta?"
"Không hề!"
"Từng nhìn thấy cậu ta?"
"Chưa từng!"
"Camera thì sao?"
"Vô ích!"
Lúc thanh niên bước vào thì ăn mặc kín đáo, cố tình lẩn tránh camera, đến khi được dìu bước ra khỏi lớp thì cái mặt méo mó biến dạng khiến má nhìn thấy cũng khó lòng nhận ra.
Cuộc đối thoại ngắn tun hủn của của hai bạn trẻ cứ thế bị đẩy đến hẻm cụt.
Lúc này Triền Duy mới lờ mờ nhận ra, cậu ngạc nhiên quay sang nhìn Hiển Thi, nhẻn môi trêu chọc.
"Cô có vẻ hứng thú với chủ đề này nhỉ?"
Hiển Thi phớt lờ cái thái độ đang bàng quan của cậu.
"Không sợ sẽ có lần hai sao?"
"Sợ?"
Cậu đảo mắt nhìn lên trần lớp, vân vê lọn tóc dài đang phủ trước trán, ngẫm nghĩ gì đấy rồi quay sang nhìn Hiển Thi.
"Có vẻ tôi tò mò hơn là sợ đấy."
Dừng lại một chút rồi tiếp tục, gương mặt cậu lúc này có xíu xiu ma mãnh.
"Không biết lý do đáng chết của tôi là gì nhỉ?"
Đột nhiên xuất hiện một thanh niên không quen biết khùng điên từ đâu ầm ầm lao đến đòi liều sống liều chết với cậu.
"Cô có đang nghĩ tên đấy vừa trốn thoát khỏi bệnh viện.. không?"
Triền Duy ghé vào tai Hiển Thi cà lơ phất phơ trêu chọc.
"Triền Duy không sao chứ?"
"Tớ nghe nói người vừa nãy đánh nhau với cậu chạy mất rồi. Thật hèn hạ!"
"Hình như tên đấy không phải trường mình?"
"Chuyện là sao vậy? Kể bọn tớ nghe đi Triền Duy."
"Sao hai người lại đánh nhau vậy?"
Mọi người xung quanh rối rít bâu lại hỏi han cậu.
Nhưng chỉ có hình ảnh đầu tiên Duy chú ý đến là bóng dáng vừa thân thuộc vừa xa lạ của cô gái ngồi cùng bàn đã cứu cậu một mạng.
Khi được biết Triền Duy vào lớp, ánh mắt mông lung đang nhìn ra ngoài cửa sổ của cô nàng dần chuyển hướng nhìn về phía cậu.
Trái tim Triền Duy bỗng dưng khựng lại một nhịp, cậu mím môi hít một hơi sâu, cả chính mình cũng chẳng hiểu sao lại đột nhiên xuất hiện cảm giác bối rối khi chạm phải đôi mắt long lanh của cô.
Có lẽ đây là cảm giác biết ơn thôi!
Trở lại trạng thái bình thường, Triền Duy bỏ qua những ánh mắt tò mò săm soi xung quanh mà tiến đến gần Hiển Thi.
Cô nhìn thấy cậu mỗi lúc một tiến lại gần mình hơn, nhìn thấy vết thương trên trán và trên bàn tay Triền Duy, Hiển Thi đột nhiên có hơi giật mình, vội vàng né tránh ánh nhìn sang hướng khác.
Triền Duy đứng lại, cậu có thể nhận thấy trong một thoáng ngắn ngủi thôi, ánh mắt của cô khi nhìn lên trán mình có xíu kích động.
Hiển Thi nhanh chóng điều chỉnh lại nhịp thở của mình, thận trọng hướng mắt nhìn vào Triền Duy.
"Không sao chứ?"
Giọng trầm tĩnh, cô nàng lên tiếng.
Triền Duy ngẩn ra, cậu theo thói quen đảo mắt tìm tòi xung quanh mình. Sau đấy tự lấy ngón tay chỉ chỉ vào chính mình.
"Cô hỏi tôi hả?"
Hiển Thi bình thản đáp lời.
"Có lẽ tôi hỏi vu vơ."
"Di chứng do vết thương không nặng lắm, chỉ là hơi choáng, mắt mờ, lúc nhớ tên mình lúc quên tên mình thôi."
Sau đấy lại ranh mãnh trêu đùa.
"À mà cô tên gì vậy? Đột nhiên tôi quên rồi."
Nhìn thấy Hiển Thi ngạc nhiên khiến Triền Duy cảm thấy mắc cười.
Cô nhận ra mình vừa bị ghẹo nên đơ mặt hậm hực.
Cậu bước đến chống tay lên bàn chép miệng.
"Tôi bị đập vào đầu còn chưa ngất, cô lại vì chưa ăn sáng đói quá nên ngất trước hả?"
Thấy Hiển Thi không thèm trả lời mình, Triền Duy ghé sát mặt mình vào mặt cô hơn nữa, bốn con mắt lại lần nữa chạm nhau.
"Không phải cô bị thương ở đâu đấy chứ?"
Vừa dứt lời, Triền Duy ngạc nhiên khi nhìn thấy miếng dán vết thương được dán bên cổ, được tóc cô che phủ nhưng nếu chú ý quan sát kỹ thì có thể nhìn thấy rõ.
Duy bỗng cau mày nghiêm túc.
"Bị thương thật sao?"
Khi cậu định đưa tay lên định vén tóc qua một bên để xem rõ vết thương thì bị Hiển Thi tránh né hất tay ra.
"Làm gì vậy?"
"Là tên bò điên đấy làm cô bị thương hả? Lúc nào? Lúc tôi còn đang ngủ ư?"
Hiển Thi tránh né ánh mắt dò hỏi của cậu, cô quay mặt tránh đi.
"Không phải! Là do tôi vô ý bị cành cây làm xước thôi."
"Bất cẩn."
Triền Duy đứng thẳng người lên càm ràm, cậu nửa tin nửa ngờ, muốn đưa tay tận mắt xem vết thương của Thi nhưng nhìn thấy cái mặt lạnh ngắt cự tuyệt của cô thì không dám.
Cậu ngồi xuống, trán và cổ tay truyền lên một cảm giác nhức nhói buốt rát, rít lấy một hơi nhẹ vì đau.
Hiển Thi nghe thấy tiếng rít quay sang nhìn cậu.
"Tên đấy trốn rồi ư?"
Duy chống cằm vẻ mệt mỏi đáp lại.
"Ừm!"
"Từng quen biết cậu ta?"
"Không hề!"
"Từng nhìn thấy cậu ta?"
"Chưa từng!"
"Camera thì sao?"
"Vô ích!"
Lúc thanh niên bước vào thì ăn mặc kín đáo, cố tình lẩn tránh camera, đến khi được dìu bước ra khỏi lớp thì cái mặt méo mó biến dạng khiến má nhìn thấy cũng khó lòng nhận ra.
Cuộc đối thoại ngắn tun hủn của của hai bạn trẻ cứ thế bị đẩy đến hẻm cụt.
Lúc này Triền Duy mới lờ mờ nhận ra, cậu ngạc nhiên quay sang nhìn Hiển Thi, nhẻn môi trêu chọc.
"Cô có vẻ hứng thú với chủ đề này nhỉ?"
Hiển Thi phớt lờ cái thái độ đang bàng quan của cậu.
"Không sợ sẽ có lần hai sao?"
"Sợ?"
Cậu đảo mắt nhìn lên trần lớp, vân vê lọn tóc dài đang phủ trước trán, ngẫm nghĩ gì đấy rồi quay sang nhìn Hiển Thi.
"Có vẻ tôi tò mò hơn là sợ đấy."
Dừng lại một chút rồi tiếp tục, gương mặt cậu lúc này có xíu xiu ma mãnh.
"Không biết lý do đáng chết của tôi là gì nhỉ?"
Đột nhiên xuất hiện một thanh niên không quen biết khùng điên từ đâu ầm ầm lao đến đòi liều sống liều chết với cậu.
"Cô có đang nghĩ tên đấy vừa trốn thoát khỏi bệnh viện.. không?"
Triền Duy ghé vào tai Hiển Thi cà lơ phất phơ trêu chọc.