Chương 34: Chẳng dễ thương như lúc bé
Triền Duy đáng thương gật gật đầu, chẳng dám cãi lệnh chị đại.
"Bọn họ có mang theo vũ khí đấy."
"Còn là vũ khí hạng nặng nữa."
"Họ đông lắm!"
"Người nào cũng cao to lực lưỡng, không nhờn được đâu."
Triền Duy không ngừng gieo rắc vào tai Hiển Thi những ngôn từ nhằm khiến cô nhụt chí.
Hiển Thi phớt lờ đi mấy lời lảm nhảm của cậu. Lấy từ trong túi áo khoác ra một chai xịt mini.
Triền Duy nuốt nước bọt, không cần nói cũng tự biết trong đấy không phải là thứ tầm thường gì.
"Đấy là gì vậy?"
"Nước ớt siêu cay."
"Phì! Đừng nói là cô tự làm nhé."
Hiển Thi gật đầu biểu cảm chắc nịch.
Triền Duy cảm thán.
Cô nàng mà đích thân làm nước ớt phòng thân thì xui cho đám anh em của mình quá.
"Khi bọn họ đến gần, tôi sẽ bất ngờ xịt vào họ. Nhân cơ hội đấy tôi và cậu lập tức chạy nhanh vào con hẽm nhỏ kia. Qua được con hẽm đấy sẽ là đường lớn. Nơi đấy đông người, họ sẽ không dám làm gì chúng ta."
"Cũng may cô không có ý tưởng xông vào tẩn bọn họ."
"Đối đầu với những người mang vũ khí, dù có thắng cũng mang thương tích đầy người thôi, tôi không có ngu."
"À, vậy hả? Cũng may cô không có ngu."
Triền Duy đùa giỡn đưa tay lên xoa xoa đầu Hiển Thi, đùa tí thôi mà xém tí nữa bị nhỏ bẻ cho vẹo cổ tay.
"Triền Duy, mày làm cái khỉ mốc gì ở đây vậy?"
Một giọng nói ồm ồm mất kiên nhẫn vang lên khiến Hiển Thi giật nảy mình. Vừa nãy tập trung nói chuyện với Triền Duy mà quên bẵng đi mấy người này. Đến khi nhận ra thì họ đã bất ngờ xuất hiện trước mặt.
Hiển Thi định dùng bình xịt thì Triền Duy nhanh tay hơn lập tức ngăn lại.
"Này Hiển Thi, đừng xịt! Họ là bạn của tôi."
Lời nói ra Hiển Thi đột ngột sững người.
"Gì cơ?"
"Họ.. họ là bạn.. của tôi. Cô hiểu lầm rồi. Vừa nãy tôi.. đ.. đùa một tí.."
Triền Duy nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của cô thì lại dâng lên cảm giác chột dạ của một người có lỗi.
Cô kinh ngạc nhìn Triền Duy rồi lại nhìn mấy người đứng trước mặt mình. Có cảm giác như mình.. là một con hề ngu ngốc vậy.
Mạnh bực bội.
"Triền Duy chết dẫm, mày trốn ở đây tò te tí te với gái đẹp. Khiến bọn tao phải lang thang tìm mày như chó tìm chuột thế hả."
"Lộn rồi! Là mèo tìm chuột."
"Ê, kiếm đâu ra em gái nhìn ngon lành cành đào thế mày?"
Một người có mái tóc vàng chóe cười điệu nham hiểm.
Triền Duy nhìn vào ánh mắt đang săm soi Hiển Thi từ trên xuống dưới của cậu ta thì khó chịu vô cùng.
Dứt khoát kéo Hiển Thi ra phía sau mình, lấy tay hất mặt cậu ta ra bên khác trầm giọng.
"Nhìn qua hướng khác nếu không tôi bóp mắt cậu."
Cậu thanh niên bĩu môi.
"Thằng này, nhìn một chút cũng hẹp hòi."
Hiển Thi mạnh bạo hất bàn tay đang nắm của Duy ra, sau đấy nhìn cậu với ánh mắt tức giận.
Triền Duy thấy vậy thì rụt rè. Tự thấy mình vừa nãy trêu cô hơi quá.
"Hiển Thi.. tôi.."
"Tránh ra!"
Hiển Thi mất kiên nhẫn đẩy Triền Duy ra, không muốn nghe cậu nói. Đẩy luôn mấy người phía trước đang chắn đường mà mạnh bạo bước đi.
"Này!"
Triền Duy vội chạy đuổi theo, kéo lấy ống tay áo Hiển Thi nhìn cô với đôi mắt chó con.
"Xin lỗi! Lẽ ra tôi nên giải thích với cô từ đầu."
Hiển Thi nhìn gương mặt thành khẩn biết hối lỗi của ai đó thì thở ra, giọng hậm hực nhưng cũng chẳng giận được lâu. Vốn dĩ định nghĩ thầm trong lòng nhưng lại bất giác nói ra thành lời.
"Chẳng dễ thương như lúc bé."
"Hả?"
Triền Duy nhướn mày, cậu chưa hiểu lời cô muốn nói có nghĩa gì?
"Cô nói tôi ư?"
"Khi còn bé chúng ta có quen biết nhau sao?"
Hiển Thi quay đi, buông ra một câu ngắn gọn súc tích.
"Không!"
Triền Duy lẽo đẽo theo sau Thi, còn đám bạn lại lẽo đẽo theo cậu.
"Này, cô đi đâu lang thang trong con hẻm này vậy? Còn là ban đêm nữa."
"Chẳng phải cậu cũng vậy sao?"
"Tôi thì khác, tôi là con trai."
"Vậy con gái không có quyền đi?"
"Đương nhiên là có, nhưng đi một mình trong con hẻm này rất nguy hiểm. Đây là nơi tụ tập của nhiều người say xỉn, cờ bạc, nghiện ngập.."
Hiển Thi đứng lại, quay ra nhìn Triền Duy.
"Vậy cậu cũng nằm trong số đấy sao?"
Tình thế đột nhiên bị đảo ngược, cậu chưa kịp chuẩn bị.
"Tôi.. không.."
"Cậu làm gì ở đây?"
"C.. chơi.."
"Chơi gì? Cậu không phải đã nói nơi này chỉ có người say, người cờ bạc, người nghiện.. vậy cậu chơi gì trong số những loại đấy?"
Duy bị cô nàng hỏi dồn đến mức á khẩu. Từ chất vấn người ta bây giờ lại bị người ta bắn đạn ngược lại.
"Haha, hỏi hay quá em gái!"
"Nói cho em biết, Triền Duy chơi hết cả ba loại đấy."
"Nhìn vậy thôi chứ chịu chơi lắm. Trùm sa đọa trong nhóm đấy."
"Hắn còn chơi bùa chơi ngải nữa."
Bùa rù quến đám con bu gái quanh hắn đấy.
Triền Duy quay sang lườm mấy người họ.
Đùa quá trớn cẩn thận có người chết đấy.
Hiển Thi cau mày khi nghe họ nói xong, cô nhìn Triền Duy với vẻ không vui.
Cô nàng tiến lại gần cậu.
"Họ nói thật?"
"Đừng tin, họ đùa vui thôi."
Triền Duy ngạc nhiên vì nhìn thấy ánh mắt của cô nàng ánh lên sự tức giận.
Cô ta đang tức giận vì điều gì chứ?
Không lẽ vì nghe họ nói mình làm mấy chuyện xấu?
"Bọn họ có mang theo vũ khí đấy."
"Còn là vũ khí hạng nặng nữa."
"Họ đông lắm!"
"Người nào cũng cao to lực lưỡng, không nhờn được đâu."
Triền Duy không ngừng gieo rắc vào tai Hiển Thi những ngôn từ nhằm khiến cô nhụt chí.
Hiển Thi phớt lờ đi mấy lời lảm nhảm của cậu. Lấy từ trong túi áo khoác ra một chai xịt mini.
Triền Duy nuốt nước bọt, không cần nói cũng tự biết trong đấy không phải là thứ tầm thường gì.
"Đấy là gì vậy?"
"Nước ớt siêu cay."
"Phì! Đừng nói là cô tự làm nhé."
Hiển Thi gật đầu biểu cảm chắc nịch.
Triền Duy cảm thán.
Cô nàng mà đích thân làm nước ớt phòng thân thì xui cho đám anh em của mình quá.
"Khi bọn họ đến gần, tôi sẽ bất ngờ xịt vào họ. Nhân cơ hội đấy tôi và cậu lập tức chạy nhanh vào con hẽm nhỏ kia. Qua được con hẽm đấy sẽ là đường lớn. Nơi đấy đông người, họ sẽ không dám làm gì chúng ta."
"Cũng may cô không có ý tưởng xông vào tẩn bọn họ."
"Đối đầu với những người mang vũ khí, dù có thắng cũng mang thương tích đầy người thôi, tôi không có ngu."
"À, vậy hả? Cũng may cô không có ngu."
Triền Duy đùa giỡn đưa tay lên xoa xoa đầu Hiển Thi, đùa tí thôi mà xém tí nữa bị nhỏ bẻ cho vẹo cổ tay.
"Triền Duy, mày làm cái khỉ mốc gì ở đây vậy?"
Một giọng nói ồm ồm mất kiên nhẫn vang lên khiến Hiển Thi giật nảy mình. Vừa nãy tập trung nói chuyện với Triền Duy mà quên bẵng đi mấy người này. Đến khi nhận ra thì họ đã bất ngờ xuất hiện trước mặt.
Hiển Thi định dùng bình xịt thì Triền Duy nhanh tay hơn lập tức ngăn lại.
"Này Hiển Thi, đừng xịt! Họ là bạn của tôi."
Lời nói ra Hiển Thi đột ngột sững người.
"Gì cơ?"
"Họ.. họ là bạn.. của tôi. Cô hiểu lầm rồi. Vừa nãy tôi.. đ.. đùa một tí.."
Triền Duy nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của cô thì lại dâng lên cảm giác chột dạ của một người có lỗi.
Cô kinh ngạc nhìn Triền Duy rồi lại nhìn mấy người đứng trước mặt mình. Có cảm giác như mình.. là một con hề ngu ngốc vậy.
Mạnh bực bội.
"Triền Duy chết dẫm, mày trốn ở đây tò te tí te với gái đẹp. Khiến bọn tao phải lang thang tìm mày như chó tìm chuột thế hả."
"Lộn rồi! Là mèo tìm chuột."
"Ê, kiếm đâu ra em gái nhìn ngon lành cành đào thế mày?"
Một người có mái tóc vàng chóe cười điệu nham hiểm.
Triền Duy nhìn vào ánh mắt đang săm soi Hiển Thi từ trên xuống dưới của cậu ta thì khó chịu vô cùng.
Dứt khoát kéo Hiển Thi ra phía sau mình, lấy tay hất mặt cậu ta ra bên khác trầm giọng.
"Nhìn qua hướng khác nếu không tôi bóp mắt cậu."
Cậu thanh niên bĩu môi.
"Thằng này, nhìn một chút cũng hẹp hòi."
Hiển Thi mạnh bạo hất bàn tay đang nắm của Duy ra, sau đấy nhìn cậu với ánh mắt tức giận.
Triền Duy thấy vậy thì rụt rè. Tự thấy mình vừa nãy trêu cô hơi quá.
"Hiển Thi.. tôi.."
"Tránh ra!"
Hiển Thi mất kiên nhẫn đẩy Triền Duy ra, không muốn nghe cậu nói. Đẩy luôn mấy người phía trước đang chắn đường mà mạnh bạo bước đi.
"Này!"
Triền Duy vội chạy đuổi theo, kéo lấy ống tay áo Hiển Thi nhìn cô với đôi mắt chó con.
"Xin lỗi! Lẽ ra tôi nên giải thích với cô từ đầu."
Hiển Thi nhìn gương mặt thành khẩn biết hối lỗi của ai đó thì thở ra, giọng hậm hực nhưng cũng chẳng giận được lâu. Vốn dĩ định nghĩ thầm trong lòng nhưng lại bất giác nói ra thành lời.
"Chẳng dễ thương như lúc bé."
"Hả?"
Triền Duy nhướn mày, cậu chưa hiểu lời cô muốn nói có nghĩa gì?
"Cô nói tôi ư?"
"Khi còn bé chúng ta có quen biết nhau sao?"
Hiển Thi quay đi, buông ra một câu ngắn gọn súc tích.
"Không!"
Triền Duy lẽo đẽo theo sau Thi, còn đám bạn lại lẽo đẽo theo cậu.
"Này, cô đi đâu lang thang trong con hẻm này vậy? Còn là ban đêm nữa."
"Chẳng phải cậu cũng vậy sao?"
"Tôi thì khác, tôi là con trai."
"Vậy con gái không có quyền đi?"
"Đương nhiên là có, nhưng đi một mình trong con hẻm này rất nguy hiểm. Đây là nơi tụ tập của nhiều người say xỉn, cờ bạc, nghiện ngập.."
Hiển Thi đứng lại, quay ra nhìn Triền Duy.
"Vậy cậu cũng nằm trong số đấy sao?"
Tình thế đột nhiên bị đảo ngược, cậu chưa kịp chuẩn bị.
"Tôi.. không.."
"Cậu làm gì ở đây?"
"C.. chơi.."
"Chơi gì? Cậu không phải đã nói nơi này chỉ có người say, người cờ bạc, người nghiện.. vậy cậu chơi gì trong số những loại đấy?"
Duy bị cô nàng hỏi dồn đến mức á khẩu. Từ chất vấn người ta bây giờ lại bị người ta bắn đạn ngược lại.
"Haha, hỏi hay quá em gái!"
"Nói cho em biết, Triền Duy chơi hết cả ba loại đấy."
"Nhìn vậy thôi chứ chịu chơi lắm. Trùm sa đọa trong nhóm đấy."
"Hắn còn chơi bùa chơi ngải nữa."
Bùa rù quến đám con bu gái quanh hắn đấy.
Triền Duy quay sang lườm mấy người họ.
Đùa quá trớn cẩn thận có người chết đấy.
Hiển Thi cau mày khi nghe họ nói xong, cô nhìn Triền Duy với vẻ không vui.
Cô nàng tiến lại gần cậu.
"Họ nói thật?"
"Đừng tin, họ đùa vui thôi."
Triền Duy ngạc nhiên vì nhìn thấy ánh mắt của cô nàng ánh lên sự tức giận.
Cô ta đang tức giận vì điều gì chứ?
Không lẽ vì nghe họ nói mình làm mấy chuyện xấu?