Chương 42: Người lạ trong nhà
Một buổi chiều âm u sau giờ tan trường, lá xào xạc rơi trên đường tạo nên những thanh âm êm ái bịn rịn.
Triền Duy mỏi cổ mỏi tay mỏi lưng lửng thửng lê cái thân tàn tạ về đến nhà.
Vừa định lấy chìa khóa để mở cửa thì nhận thấy cửa đã được ai đấy mở từ trước.
Hôm nay cậu về sớm thế à?
Trong căn nhà là một mảng tối đen, Nếu là cậu về thì chắc chắn đèn sẽ được bật sáng chứ không âm u ám muội như thế này.
Lại còn nghe văng vẳng tiếng lộp độp nhỏ trong phòng.
Triền Duy cau mày. Cậu lấy điện thoại ra, nhắn một tin ngắn cho chú mình.
"Cậu, hôm nay nhà có khách à?"
Một tin nhắn hoang mang nhanh chóng đáp lại.
"Nhà mình có ai cơ?"
Triền Duy nhìn vào trong nhà, lại nhắn.
"Ba phút nữa nếu con không nhắn lại thì cậu chuẩn bị gọi đồng nghiệp của cậu đến đây nhé."
Nhắn xong chẳng thèm xem tin nhắn đáp lại nữa mà nhanh chóng cất điện thoại vào túi, bỏ cặp xuống rồi âm thầm không một tiếng động tiến đến gần nơi phát ra âm thanh.
Triền Duy lặng lẽ nép mình vào góc khuất sau tủ.
Tiếng bước chân lạ lẫm trong phòng khách ngày một tiến đến gần hơn, rõ ràng hơn.
Khi chủ nhân của tiếng bước chân vừa ló đầu ra được một xíu, Triền Duy đã nhanh chóng từ trong góc khuất đằng sau lao ra, dùng lực và kỹ năng điêu luyện được Thường Đảng tỉ mỉ chỉ dạy bây giờ mới có cơ hội để thực hành.
Nhanh như sáo bẻ tay người khách không được mời kia ra đằng sau, tay còn lại ấn mạnh vai của ông ta áp vào tường khiến nguyên bản mặt của người đàn ông cũng ập vào bức tường vang lên một tiếng "bốp!"
Tuy không đến nỗi đau thấu xương nhưng cũng đủ khiến ông ta rên lên một tiếng.
Cũng may người đàn ông nghiên mặt qua một bên nếu không bị Triền Duy ấn cho dập mũi rồi.
Người đàn ông cao to vạm vỡ bất ngờ bị đột kích phía sau nên thất thế chưa kịp phòng bị đã như con cá trê bị dính lưới, càng vùng vẫy càng khiến cái lưới siết chặt mình hơn.
"Là ai? Làm cái gì vậy hả?"
Triền Duy siết chặt tay ông ta.
"Tôi mới là người hỏi ông đấy."
"Ông là ai? Làm gì trong nhà tôi?"
Người đàn ông ngớ ra.
"Nhà cậu ư?"
"A! Có phải cậu là.."
Chưa kịp để người đàn ông nói xong, tiếng một người phụ nữ vừa bước xuống lầu nói lớn.
"Triền Duy!"
Bất ngờ nghe thấy tiếng gọi xa lạ thì nhiều, quen thuộc chẳng bao nhiêu. Triền Duy kinh ngạc đưa mắt nhìn sang hướng vừa phát ra thanh âm.
Nơi đấy có một người phụ nữ đưa đôi mắt ngạc nhiên nhìn cậu, sau đấy lại sải bước lớn lao đến với vẻ giận dữ, dõng dạc quát lớn.
"Con đang làm gì vậy?"
Bà ta đẩy mạnh Triền Duy ra, cậu thất thế buông bàn tay đang siết chặt người đàn ông ra, loạng choạng lùi về sau mấy bước.
Giây phút này cậu đã hiểu người đàn ông la xạ đột ngột xuất hiện trong nhà cậu mình là ai rồi.
"Hỗn láo!"
"Con không biết phân biệt lớn nhỏ hả?"
"Ai dạy con cái cách đối xử hỗn xược với người lớn thế?"
Mẹ Triền Duy vừa phủi phủi, chỉnh chu lại tóc tai xộc xệch cho người đàn ông. Rồi quay sang giận dữ mắng Triền Duy, sau đấy lại quay sang người ông ta ân cần nhẹ nhàng hỏi han.
Triền Duy lạnh lẽo nhìn bà ta đối xử với mình và ông ta khác xa một trời một vực như thế cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên. Chẳng tức giận, buồn bã hay là cảm giác thất vọng gì cả.
Chỉ có cái thứ giác cảm chán ghét và xa cách.
Còn đối với câu hỏi "Ai dạy con cái cách đối xử hỗn xược với người lớn thế hả?"
Thật muốn trả lời với bà ta rằng.
Ai cũng được, ngoại trừ mẹ.
Nhưng dù sao cậu cũng quyết định im lặng, vì ngay cả nói hay bất kể một lời giải thích nào cậu cũng chán ghét chẳng buồn thốt ra.
Người đàn ông thấy bà chưa hiểu sự tình gì mắng xối xả Triền Duy như thế thì hốt hoảng vội giải thích.
"Đừng mắng thằng bé, tất cả chỉ là hiểu lầm cả thôi."
"Hiểu lầm cái gì? Dù có hiểu lầm cái gì cũng không nên đối xử với người lớn tuổi hơn mình như thế."
Ông ta thấy bà vẫn chưa hiểu rõ sự việc.
"Không phải như em nghĩ đâu, nghe anh giải thích nè."
Người phụ nữ dường như chẳng bỏ trong tai mấy lời lảm nhảm của người đàn ông, bà vội kiểm tra bên này, nhìn sang bên kia. Bất ngờ thấy vết đỏ nhẹ mà Triền Duy gây ra trên cổ tay của ông ta thì kinh ngạc.
"Anh bị thương rồi!"
"Ơ không! Chỉ là vết đỏ nhẹ ấy mà."
Triền Duy vẻ mặt hờ hững nhìn hai người lớn làm màu, thân thiết ân cần trước mặt mình thì ngán ngẩm, chỉ muốn tránh xa khỏi nơi có sự hiện diện của hai người họ, càng xa càng tốt.
Nhưng dù sao thì, hình ảnh mình luôn là trẻ xấu trong mắt bà ấy cũng chẳng còn lạ lẫm gì mấy đối với cậu.
Người mẹ mà liên tiếp mấy năm liền không gặp mặt, nay lại bất ngờ trở về. Câu đầu tiên bà ta thốt ra là câu mắng chửi quát tháo thay vì câu chào hỏi.
À mà cũng có hỏi đấy, nhưng câu hỏi này chắc cho cậu miễn trả lời được chứ nhỉ?
Triền Duy mỏi cổ mỏi tay mỏi lưng lửng thửng lê cái thân tàn tạ về đến nhà.
Vừa định lấy chìa khóa để mở cửa thì nhận thấy cửa đã được ai đấy mở từ trước.
Hôm nay cậu về sớm thế à?
Trong căn nhà là một mảng tối đen, Nếu là cậu về thì chắc chắn đèn sẽ được bật sáng chứ không âm u ám muội như thế này.
Lại còn nghe văng vẳng tiếng lộp độp nhỏ trong phòng.
Triền Duy cau mày. Cậu lấy điện thoại ra, nhắn một tin ngắn cho chú mình.
"Cậu, hôm nay nhà có khách à?"
Một tin nhắn hoang mang nhanh chóng đáp lại.
"Nhà mình có ai cơ?"
Triền Duy nhìn vào trong nhà, lại nhắn.
"Ba phút nữa nếu con không nhắn lại thì cậu chuẩn bị gọi đồng nghiệp của cậu đến đây nhé."
Nhắn xong chẳng thèm xem tin nhắn đáp lại nữa mà nhanh chóng cất điện thoại vào túi, bỏ cặp xuống rồi âm thầm không một tiếng động tiến đến gần nơi phát ra âm thanh.
Triền Duy lặng lẽ nép mình vào góc khuất sau tủ.
Tiếng bước chân lạ lẫm trong phòng khách ngày một tiến đến gần hơn, rõ ràng hơn.
Khi chủ nhân của tiếng bước chân vừa ló đầu ra được một xíu, Triền Duy đã nhanh chóng từ trong góc khuất đằng sau lao ra, dùng lực và kỹ năng điêu luyện được Thường Đảng tỉ mỉ chỉ dạy bây giờ mới có cơ hội để thực hành.
Nhanh như sáo bẻ tay người khách không được mời kia ra đằng sau, tay còn lại ấn mạnh vai của ông ta áp vào tường khiến nguyên bản mặt của người đàn ông cũng ập vào bức tường vang lên một tiếng "bốp!"
Tuy không đến nỗi đau thấu xương nhưng cũng đủ khiến ông ta rên lên một tiếng.
Cũng may người đàn ông nghiên mặt qua một bên nếu không bị Triền Duy ấn cho dập mũi rồi.
Người đàn ông cao to vạm vỡ bất ngờ bị đột kích phía sau nên thất thế chưa kịp phòng bị đã như con cá trê bị dính lưới, càng vùng vẫy càng khiến cái lưới siết chặt mình hơn.
"Là ai? Làm cái gì vậy hả?"
Triền Duy siết chặt tay ông ta.
"Tôi mới là người hỏi ông đấy."
"Ông là ai? Làm gì trong nhà tôi?"
Người đàn ông ngớ ra.
"Nhà cậu ư?"
"A! Có phải cậu là.."
Chưa kịp để người đàn ông nói xong, tiếng một người phụ nữ vừa bước xuống lầu nói lớn.
"Triền Duy!"
Bất ngờ nghe thấy tiếng gọi xa lạ thì nhiều, quen thuộc chẳng bao nhiêu. Triền Duy kinh ngạc đưa mắt nhìn sang hướng vừa phát ra thanh âm.
Nơi đấy có một người phụ nữ đưa đôi mắt ngạc nhiên nhìn cậu, sau đấy lại sải bước lớn lao đến với vẻ giận dữ, dõng dạc quát lớn.
"Con đang làm gì vậy?"
Bà ta đẩy mạnh Triền Duy ra, cậu thất thế buông bàn tay đang siết chặt người đàn ông ra, loạng choạng lùi về sau mấy bước.
Giây phút này cậu đã hiểu người đàn ông la xạ đột ngột xuất hiện trong nhà cậu mình là ai rồi.
"Hỗn láo!"
"Con không biết phân biệt lớn nhỏ hả?"
"Ai dạy con cái cách đối xử hỗn xược với người lớn thế?"
Mẹ Triền Duy vừa phủi phủi, chỉnh chu lại tóc tai xộc xệch cho người đàn ông. Rồi quay sang giận dữ mắng Triền Duy, sau đấy lại quay sang người ông ta ân cần nhẹ nhàng hỏi han.
Triền Duy lạnh lẽo nhìn bà ta đối xử với mình và ông ta khác xa một trời một vực như thế cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên. Chẳng tức giận, buồn bã hay là cảm giác thất vọng gì cả.
Chỉ có cái thứ giác cảm chán ghét và xa cách.
Còn đối với câu hỏi "Ai dạy con cái cách đối xử hỗn xược với người lớn thế hả?"
Thật muốn trả lời với bà ta rằng.
Ai cũng được, ngoại trừ mẹ.
Nhưng dù sao cậu cũng quyết định im lặng, vì ngay cả nói hay bất kể một lời giải thích nào cậu cũng chán ghét chẳng buồn thốt ra.
Người đàn ông thấy bà chưa hiểu sự tình gì mắng xối xả Triền Duy như thế thì hốt hoảng vội giải thích.
"Đừng mắng thằng bé, tất cả chỉ là hiểu lầm cả thôi."
"Hiểu lầm cái gì? Dù có hiểu lầm cái gì cũng không nên đối xử với người lớn tuổi hơn mình như thế."
Ông ta thấy bà vẫn chưa hiểu rõ sự việc.
"Không phải như em nghĩ đâu, nghe anh giải thích nè."
Người phụ nữ dường như chẳng bỏ trong tai mấy lời lảm nhảm của người đàn ông, bà vội kiểm tra bên này, nhìn sang bên kia. Bất ngờ thấy vết đỏ nhẹ mà Triền Duy gây ra trên cổ tay của ông ta thì kinh ngạc.
"Anh bị thương rồi!"
"Ơ không! Chỉ là vết đỏ nhẹ ấy mà."
Triền Duy vẻ mặt hờ hững nhìn hai người lớn làm màu, thân thiết ân cần trước mặt mình thì ngán ngẩm, chỉ muốn tránh xa khỏi nơi có sự hiện diện của hai người họ, càng xa càng tốt.
Nhưng dù sao thì, hình ảnh mình luôn là trẻ xấu trong mắt bà ấy cũng chẳng còn lạ lẫm gì mấy đối với cậu.
Người mẹ mà liên tiếp mấy năm liền không gặp mặt, nay lại bất ngờ trở về. Câu đầu tiên bà ta thốt ra là câu mắng chửi quát tháo thay vì câu chào hỏi.
À mà cũng có hỏi đấy, nhưng câu hỏi này chắc cho cậu miễn trả lời được chứ nhỉ?