Chương 65: Ác mộng
Một khoảng không gian trắng xóa dần hiện ra.
"Hiển Thi, tranh con vẽ mẹ đẹp quá!"
"Con của mẹ giỏi quá đi!"
Hiển Thi bé bỏng vui sướng đến cười tít cả mắt.
"Mẹ ơi, con muốn đưa tranh cho ba xem."
Hiển Thi dắt tay mẹ lon ton hồ hởi chạy vào phòng khách. Người cha vui tính thường ngày vẫn ngồi xem thời sự trên ti vi, quay lưng lại với hai người.
Hiển Thi phấn khích chạy đến ôm lấy cổ cha cười vui sướng.
"Cha ơi, xem tranh con vẽ mẹ này."
Nhưng khi người cha quay mặt lại, đấy lại là gương mặt hiền dịu của người mẹ quen thuộc, giống hệt người đang đứng sau lưng cậu. Hiển Thi giật mình lùi lại vài bước vội nhìn ra sau.
Đằng sau vẫn là gương mặt niềm nở hài hòa của người mẹ quý mến.
Nhưng đằng trước vẫn là mẹ.
Tại sao lại đột nhiên có hai người mẹ?
"Mẹ!"
Hiển Thi hốt hoảng nhìn hai người phụ nữ quen thuộc giống hệt nhau như đúc.
"Hiển Thi.."
Đột ngột trong tranh cô cầm phát ra thanh âm lạ vừa quen thuộc nhưng cũng vừa kinh dị.
Hiển Thi sợ hãi nhìn vào bức tranh, chân dung của người mẹ trong tranh đã chằng còn, thay vào đấy bức tranh chỉ còn nhuộm màu đỏ của máu tươi.
"Aaaaaaaa!"
Cô hét lên một tiếng hét thất kinh, vội ném bức tranh đi.
Hãi hùng ngồi sụp xuống.
"Mẹ ơi con sợ quá!"
Người mẹ đằng trước lo lắng chạy đến ôm chặt Hiển Thi vào lòng.
"Hiển Thi mẹ ở đây, đừng sợ."
Người mẹ đằng sau cúi người xuống ghé vào tai cô thì thầm.
Bà nở một nụ cười hiền từ, xinh đẹp nhưng cũng đầy nét u buồn bí ẩn.
"Vĩnh biệt con!"
Sau đấy quay lưng bước đi.
"Mẹ ơi, đừng đi, đừng bỏ rơi con mà."
Nhưng người mẹ đằng sau đã hoàn toàn biến mất, chẳng còn trông thấy hình bóng đâu. Bỗng nhiên, một giọt máu rơi xuống gương mặt nhỏ nhắn của Hiển Thi.
Lại một giọt nữa, thêm một giọt nữa, tí tách tí tách chậm rãi rơi xuống hai gò má tái nhợt của cô.
Hiển Thi sợ hãi nhìn người mẹ đang ôm chặt mình.
"Aaaaaaaaaaaaaaaa!"
Cô kinh hãi vùng vẫy trong tuyệt vọng. Nhưng càng vẫy vùng, máu trên người bà lại càng rơi xuống nhiều hơn.
"Hồ Hiển Thi!"
"Hiển Thi!"
"Hiển Thi! Bình tĩnh lại."
"Đừng như thế! Cô bình tĩnh lại đi."
Tiếng gọi cất lên khẩn thiết và đầy da diết.
Không ngừng gọi tên cô, kéo cô về thực tại, rhân thuộc và yên bình.
An toàn và ấm áp.
Hơi ấm từ lòng bàn tay người ấy truyền đến thân nhiệt lạnh lẽo tê cứng của cô. Thận trọng kéo cô ra khỏi cơn ác mộng tăm tối.
Bừng tỉnh về thực tại, ánh mắt hoảng sợ đang run rẩy không thôi. Mồ hôi và nước mắt khiến chiếc gối trắng ướt đẫm.
Cổ họng khô khốc, hơi thở gấp gáp dồn dập. Cả cơ thể đang trong trạng thái gồng mình vì cơn kích động không mong đợi. Những vết thương trên mặt và cổ lại nhói lên, rát buốt, đau đến choáng váng.
Cảm nhận hai cổ tay mình bị hai bàn tay to lớn đang siết chặt. Trước mắt cô là gương mặt căng thẳng lo lắng của Triền Duy.
"Ổn rồi đừng sợ, có tôi đây."
Giọng nói thều thào nhỏ nhẹ của cậu bên tai khiến đôi mắt của Hiển Thi chợt cay đỏ. Khi trạng thái cơ thể và tinh thần dần bình ổn trở lại. Hiển Thi mới ngơ ngác nhận ra.
Triền Duy đang ở trong phòng cô.
Cậu còn leo lên giường của cô.
Đè lên người cô.
Dùng hai tay cậu siết chặt lấy hai tay cô, tư thế mập mờ ghì mạnh cô trên giường. Bốn mắt đăm đăm bối rối nhìn nhau, hai người mặt đối mặt với nhau.
Cảng tượng này.. ám muội đến phát ngốc ra.
Nói không hãi chắc chắn là lời không thật lòng.
Hiển Thi chợt giật mình, theo phản xạ tự nhiên cô đột ngột co nhanh chân lên. Đầu gối cô nàng đập mạnh vào giữa hai chân Triền Duy.
Khiến cậu lập tức ngã nhào xuống giường, lăn lộn như quả bóng thủng lỗ đang xì hơi, rít lên một tiếng rên thê lương đầy thống khổ.
"Hiển Thi.. sao cô.. sao cô nỡ đối xử với tôi như vậy?"
Triền Duy lăn lộn dưới giường, bộ dạng vừa đau đớn vừa ấm ức tủi thân.
Hiển Thi ngồi dậy, nhìn Triền Duy ăn vạ phía dưới thì ngớ người.
"Sao cậu lại ở trong phòng tôi?"
"Tôi.. tôi.."
Triền Duy nghẹn lời, rồi lại nói giọng như rên rỉ khóc lóc ỉ oi.
"Tôi thấy cô gặp ác mộng nên muốn gọi cô dậy thôi."
"Cô không thể đối xử với người có ý tốt muốn giúp mình thế chứ."
Hiển Thi ấp úng rồi lại phân bua.
"Phản xạ tự nhiên của con gái!"
Triền Duy khóc ra tiếng mèo.
"Cô như thế mà cũng gọi là con gái được à?"
Hiển Thi thấy cậu lăn lộn như vậy thì không thèm chấp nhặt, nhanh nhảu bước xuống giường, sốt sắng ngồi xuống trước mặt cậu.
"Xin lỗi, bị thương ở đâu để tôi thoa thuốc."
Tai Triền Duy đột nhiên đỏ lừ xấu hổ, cậu vội thu tay về, cười gượng.
Tỏ vẻ đùa giỡn đứng bật dậy.
"Hết đau rồi!"
Hiển Thi.
"?"
"Hiển Thi, tranh con vẽ mẹ đẹp quá!"
"Con của mẹ giỏi quá đi!"
Hiển Thi bé bỏng vui sướng đến cười tít cả mắt.
"Mẹ ơi, con muốn đưa tranh cho ba xem."
Hiển Thi dắt tay mẹ lon ton hồ hởi chạy vào phòng khách. Người cha vui tính thường ngày vẫn ngồi xem thời sự trên ti vi, quay lưng lại với hai người.
Hiển Thi phấn khích chạy đến ôm lấy cổ cha cười vui sướng.
"Cha ơi, xem tranh con vẽ mẹ này."
Nhưng khi người cha quay mặt lại, đấy lại là gương mặt hiền dịu của người mẹ quen thuộc, giống hệt người đang đứng sau lưng cậu. Hiển Thi giật mình lùi lại vài bước vội nhìn ra sau.
Đằng sau vẫn là gương mặt niềm nở hài hòa của người mẹ quý mến.
Nhưng đằng trước vẫn là mẹ.
Tại sao lại đột nhiên có hai người mẹ?
"Mẹ!"
Hiển Thi hốt hoảng nhìn hai người phụ nữ quen thuộc giống hệt nhau như đúc.
"Hiển Thi.."
Đột ngột trong tranh cô cầm phát ra thanh âm lạ vừa quen thuộc nhưng cũng vừa kinh dị.
Hiển Thi sợ hãi nhìn vào bức tranh, chân dung của người mẹ trong tranh đã chằng còn, thay vào đấy bức tranh chỉ còn nhuộm màu đỏ của máu tươi.
"Aaaaaaaa!"
Cô hét lên một tiếng hét thất kinh, vội ném bức tranh đi.
Hãi hùng ngồi sụp xuống.
"Mẹ ơi con sợ quá!"
Người mẹ đằng trước lo lắng chạy đến ôm chặt Hiển Thi vào lòng.
"Hiển Thi mẹ ở đây, đừng sợ."
Người mẹ đằng sau cúi người xuống ghé vào tai cô thì thầm.
Bà nở một nụ cười hiền từ, xinh đẹp nhưng cũng đầy nét u buồn bí ẩn.
"Vĩnh biệt con!"
Sau đấy quay lưng bước đi.
"Mẹ ơi, đừng đi, đừng bỏ rơi con mà."
Nhưng người mẹ đằng sau đã hoàn toàn biến mất, chẳng còn trông thấy hình bóng đâu. Bỗng nhiên, một giọt máu rơi xuống gương mặt nhỏ nhắn của Hiển Thi.
Lại một giọt nữa, thêm một giọt nữa, tí tách tí tách chậm rãi rơi xuống hai gò má tái nhợt của cô.
Hiển Thi sợ hãi nhìn người mẹ đang ôm chặt mình.
"Aaaaaaaaaaaaaaaa!"
Cô kinh hãi vùng vẫy trong tuyệt vọng. Nhưng càng vẫy vùng, máu trên người bà lại càng rơi xuống nhiều hơn.
"Hồ Hiển Thi!"
"Hiển Thi!"
"Hiển Thi! Bình tĩnh lại."
"Đừng như thế! Cô bình tĩnh lại đi."
Tiếng gọi cất lên khẩn thiết và đầy da diết.
Không ngừng gọi tên cô, kéo cô về thực tại, rhân thuộc và yên bình.
An toàn và ấm áp.
Hơi ấm từ lòng bàn tay người ấy truyền đến thân nhiệt lạnh lẽo tê cứng của cô. Thận trọng kéo cô ra khỏi cơn ác mộng tăm tối.
Bừng tỉnh về thực tại, ánh mắt hoảng sợ đang run rẩy không thôi. Mồ hôi và nước mắt khiến chiếc gối trắng ướt đẫm.
Cổ họng khô khốc, hơi thở gấp gáp dồn dập. Cả cơ thể đang trong trạng thái gồng mình vì cơn kích động không mong đợi. Những vết thương trên mặt và cổ lại nhói lên, rát buốt, đau đến choáng váng.
Cảm nhận hai cổ tay mình bị hai bàn tay to lớn đang siết chặt. Trước mắt cô là gương mặt căng thẳng lo lắng của Triền Duy.
"Ổn rồi đừng sợ, có tôi đây."
Giọng nói thều thào nhỏ nhẹ của cậu bên tai khiến đôi mắt của Hiển Thi chợt cay đỏ. Khi trạng thái cơ thể và tinh thần dần bình ổn trở lại. Hiển Thi mới ngơ ngác nhận ra.
Triền Duy đang ở trong phòng cô.
Cậu còn leo lên giường của cô.
Đè lên người cô.
Dùng hai tay cậu siết chặt lấy hai tay cô, tư thế mập mờ ghì mạnh cô trên giường. Bốn mắt đăm đăm bối rối nhìn nhau, hai người mặt đối mặt với nhau.
Cảng tượng này.. ám muội đến phát ngốc ra.
Nói không hãi chắc chắn là lời không thật lòng.
Hiển Thi chợt giật mình, theo phản xạ tự nhiên cô đột ngột co nhanh chân lên. Đầu gối cô nàng đập mạnh vào giữa hai chân Triền Duy.
Khiến cậu lập tức ngã nhào xuống giường, lăn lộn như quả bóng thủng lỗ đang xì hơi, rít lên một tiếng rên thê lương đầy thống khổ.
"Hiển Thi.. sao cô.. sao cô nỡ đối xử với tôi như vậy?"
Triền Duy lăn lộn dưới giường, bộ dạng vừa đau đớn vừa ấm ức tủi thân.
Hiển Thi ngồi dậy, nhìn Triền Duy ăn vạ phía dưới thì ngớ người.
"Sao cậu lại ở trong phòng tôi?"
"Tôi.. tôi.."
Triền Duy nghẹn lời, rồi lại nói giọng như rên rỉ khóc lóc ỉ oi.
"Tôi thấy cô gặp ác mộng nên muốn gọi cô dậy thôi."
"Cô không thể đối xử với người có ý tốt muốn giúp mình thế chứ."
Hiển Thi ấp úng rồi lại phân bua.
"Phản xạ tự nhiên của con gái!"
Triền Duy khóc ra tiếng mèo.
"Cô như thế mà cũng gọi là con gái được à?"
Hiển Thi thấy cậu lăn lộn như vậy thì không thèm chấp nhặt, nhanh nhảu bước xuống giường, sốt sắng ngồi xuống trước mặt cậu.
"Xin lỗi, bị thương ở đâu để tôi thoa thuốc."
Tai Triền Duy đột nhiên đỏ lừ xấu hổ, cậu vội thu tay về, cười gượng.
Tỏ vẻ đùa giỡn đứng bật dậy.
"Hết đau rồi!"
Hiển Thi.
"?"