Chương : 17
Sau hôm đó, gần một tháng tôi không nhìn thấy Lý Hào Kiệt.
Cuộc sống dần dần trở lại bình thường, tôi sắp xếp công việc của mình thật bận rộn để bản thân mất đi cảm giác, để quên đi bản thân vẫn còn có một cuộc hôn nhân.
Hôm nay là ngày lĩnh lương, vừa sáng sớm Khương Thanh đã kêu nhận được tiền phải mời chị ấy đi ăn cơm.
Vì không muốn để chị ấy phải chờ đợi, tôi tan làm sớm hơn những ngày thường.
Kết quả, khi tôi vừa bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, một người đàn ông mặc bộ đồ vest bước lại, khách sáo nói với tôi, “Xin chào cô Tống, tôi là lái xe của Lý tổng, cậu chủ kêu tôi đến đón cô.”
Đúng giờ tan làm, những người đi đi lại lại xung quanh đều nhìn tôi bằng ánh mắt khác lạ.
Nhất thời tôi có chút hoảng hốt, “Lý tổng? Lý Hào Kiệt?”
Tại sao anh ta lại đón tôi?
Người lái xe giải thích, “Chủ tịch muốn gặp cô, cũng chính là ông nội của Lý tổng.”
Nghĩ lại cuộc điện thoại một tháng trước, trong lòng tôi vô vàn mâu thuẫn, tôi sợ Lý Hào Kiệt sẽ xúc phạm tôi trước mặt ông nội anh ấy.
Nhưng mà tôi không thể không đi.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể đi theo anh ta lên xe.
Anh ta đưa tôi đến trung tâm thương mại Tinh Thần, sau đó đưa tôi một tấm thẻ màu bạc, để tôi vào mua một bộ đồ phù hợp.
Mặc dù tôi không muốn cầm, nhưng trung tâm thương mại Tinh Thần là trung tâm thương mại cao cấp nhất của Thành phố Vĩnh An, tất cả hãng hiệu nổi tiếng thế giới đều có thể mua ở đây.
Nhưng giá của các bộ đồ trong đó, cứ xem như tôi có quẹt nát thẻ, cũng không thể trả nổi.
Những người đến đây mua đồ thường là những cô gái danh giá, cũng có cả người nổi tiếng.
Tôi mặc một bộ đồ công sở mùa đông, vừa bước vào trong, tất cả người hướng dẫn mua hàng vừa nhìn thoáng qua tôi đã không muốn để ý đến tôi.
Tôi cũng không quan tâm, dù gì vốn dĩ tôi cũng không phải người có thể mua được hàng ở đây.
Tôi đi một vòng trung tâm thương mại, cuối cùng dừng ở cửa một cửa hàng chuyên bán hàng hiệu ở một góc, bởi vì trừ cửa hàng này ra, những hàng hiệu khác tôi đều đã nghe nói qua.
Vì vậy, tôi nghĩ rằng trang phục của cửa hàng này có lẽ sẽ không đắt.
Tôi vừa nhìn đã thích chiếc váy màu trắng đục mà mô-đen đang mặc, thiết kế đơn giản mà mạnh mẽ.
Càng nhìn càng vừa ý, không thể kiềm chế nổi mà muốn thử mặc.
Điều làm cho tôi bất ngờ là thái độ của nhân viên cửa hàng này rất tốt, biết tôi muốn thử liền cầm cho tôi một bộ theo kích cỡ tôi yêu cầu, sau đó mời tôi vào phòng thử đồ.
Sau khi mặc xong bộ đồ, tôi bước ra đứng trước gương.
Không thể không nói, bộ đồ này thực sự giống như những gì tôi muốn, rất hợp với tôi.
Tôi quyết định mua chiếc váy này, mới hỏi nhân viên, “Bao nhiêu tiền?”
Nhân viên lễ phép trả lời, “Bảy trăm năm mươi triệu.”
Con số này làm tôi không làm chủ được mà hít một hơi khí lạnh.
Bảy trăm năm mươi triệu...
Vốn dĩ tôi nghĩ rằng chiếc váy này cũng chỉ mấy chục triệu, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của tôi, tôi lo lắng Lý Hào Kiệt nhìn thấy giá của chiếc váy này, sẽ nghĩ tôi tham lam hư vinh.
Lúc tôi đang chuẩn bị đi vào thay đồ, liền nhìn thấy Tống Duyên Minh ở trong gương.
Trong tay chị ta cầm hai chiếc túi, nhân viên vừa nhìn thấy chị ta liền bước đến, nhiệt tình chào đón.
Lúc đang chào đón, lại quay người lại nhìn tôi, nói với tôi, “Cô và vị khách này thật giống nhau...”
Tống Duyên Minh lúc này mới nhìn thấy tôi, nhìn chiếc váy trên người tôi, có “ý tốt” nhắc nhở nhân viên nói, “Quần áo của cửa hàng mấy người đắt như vậy, sao có thể để cho ai cũng có thể thử chứ? Lỡ cô ta làm bẩn đồ thì sao, ngay đến cả đền cũng không thể đền nổi thì phải làm sao?”Nhân viên cửa hàng nhìn tôi, ánh mắt có chút khó xử.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể nói, “Tôi mua.”
Nghe thấy tôi nói sẽ mua, trong ánh mắt của Tống Duyên Minh ánh lên chút bất ngờ, nhưng mà vẫn không nói gì.
Tôi lấy trong túi của mình ra tấm thẻ ngân hàng màu bạc đưa cho nhân viên cửa hàng, sau đó đi vào thay đồ.
Lúc tôi bước ra, Tống Duyên Minh đã đứng ở bên cạnh, cười lạnh lùng, “Không ngờ rằng cô cũng có tiền mua bộ đồ này.”
Tôi vừa đưa bộ đồ cho nhân viên cửa hàng gói lại, vừa nói với Tống Duyên Minh, “Đúng vậy, hôm nay tôi phải đi gặp ông Lý, vì vậy chồng tôi để tôi đến đây mua đồ.”
Nói xong, tôi lại mỉm cười thật ngọt ngào với chị ta.
Cuộc sống dần dần trở lại bình thường, tôi sắp xếp công việc của mình thật bận rộn để bản thân mất đi cảm giác, để quên đi bản thân vẫn còn có một cuộc hôn nhân.
Hôm nay là ngày lĩnh lương, vừa sáng sớm Khương Thanh đã kêu nhận được tiền phải mời chị ấy đi ăn cơm.
Vì không muốn để chị ấy phải chờ đợi, tôi tan làm sớm hơn những ngày thường.
Kết quả, khi tôi vừa bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, một người đàn ông mặc bộ đồ vest bước lại, khách sáo nói với tôi, “Xin chào cô Tống, tôi là lái xe của Lý tổng, cậu chủ kêu tôi đến đón cô.”
Đúng giờ tan làm, những người đi đi lại lại xung quanh đều nhìn tôi bằng ánh mắt khác lạ.
Nhất thời tôi có chút hoảng hốt, “Lý tổng? Lý Hào Kiệt?”
Tại sao anh ta lại đón tôi?
Người lái xe giải thích, “Chủ tịch muốn gặp cô, cũng chính là ông nội của Lý tổng.”
Nghĩ lại cuộc điện thoại một tháng trước, trong lòng tôi vô vàn mâu thuẫn, tôi sợ Lý Hào Kiệt sẽ xúc phạm tôi trước mặt ông nội anh ấy.
Nhưng mà tôi không thể không đi.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể đi theo anh ta lên xe.
Anh ta đưa tôi đến trung tâm thương mại Tinh Thần, sau đó đưa tôi một tấm thẻ màu bạc, để tôi vào mua một bộ đồ phù hợp.
Mặc dù tôi không muốn cầm, nhưng trung tâm thương mại Tinh Thần là trung tâm thương mại cao cấp nhất của Thành phố Vĩnh An, tất cả hãng hiệu nổi tiếng thế giới đều có thể mua ở đây.
Nhưng giá của các bộ đồ trong đó, cứ xem như tôi có quẹt nát thẻ, cũng không thể trả nổi.
Những người đến đây mua đồ thường là những cô gái danh giá, cũng có cả người nổi tiếng.
Tôi mặc một bộ đồ công sở mùa đông, vừa bước vào trong, tất cả người hướng dẫn mua hàng vừa nhìn thoáng qua tôi đã không muốn để ý đến tôi.
Tôi cũng không quan tâm, dù gì vốn dĩ tôi cũng không phải người có thể mua được hàng ở đây.
Tôi đi một vòng trung tâm thương mại, cuối cùng dừng ở cửa một cửa hàng chuyên bán hàng hiệu ở một góc, bởi vì trừ cửa hàng này ra, những hàng hiệu khác tôi đều đã nghe nói qua.
Vì vậy, tôi nghĩ rằng trang phục của cửa hàng này có lẽ sẽ không đắt.
Tôi vừa nhìn đã thích chiếc váy màu trắng đục mà mô-đen đang mặc, thiết kế đơn giản mà mạnh mẽ.
Càng nhìn càng vừa ý, không thể kiềm chế nổi mà muốn thử mặc.
Điều làm cho tôi bất ngờ là thái độ của nhân viên cửa hàng này rất tốt, biết tôi muốn thử liền cầm cho tôi một bộ theo kích cỡ tôi yêu cầu, sau đó mời tôi vào phòng thử đồ.
Sau khi mặc xong bộ đồ, tôi bước ra đứng trước gương.
Không thể không nói, bộ đồ này thực sự giống như những gì tôi muốn, rất hợp với tôi.
Tôi quyết định mua chiếc váy này, mới hỏi nhân viên, “Bao nhiêu tiền?”
Nhân viên lễ phép trả lời, “Bảy trăm năm mươi triệu.”
Con số này làm tôi không làm chủ được mà hít một hơi khí lạnh.
Bảy trăm năm mươi triệu...
Vốn dĩ tôi nghĩ rằng chiếc váy này cũng chỉ mấy chục triệu, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của tôi, tôi lo lắng Lý Hào Kiệt nhìn thấy giá của chiếc váy này, sẽ nghĩ tôi tham lam hư vinh.
Lúc tôi đang chuẩn bị đi vào thay đồ, liền nhìn thấy Tống Duyên Minh ở trong gương.
Trong tay chị ta cầm hai chiếc túi, nhân viên vừa nhìn thấy chị ta liền bước đến, nhiệt tình chào đón.
Lúc đang chào đón, lại quay người lại nhìn tôi, nói với tôi, “Cô và vị khách này thật giống nhau...”
Tống Duyên Minh lúc này mới nhìn thấy tôi, nhìn chiếc váy trên người tôi, có “ý tốt” nhắc nhở nhân viên nói, “Quần áo của cửa hàng mấy người đắt như vậy, sao có thể để cho ai cũng có thể thử chứ? Lỡ cô ta làm bẩn đồ thì sao, ngay đến cả đền cũng không thể đền nổi thì phải làm sao?”Nhân viên cửa hàng nhìn tôi, ánh mắt có chút khó xử.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể nói, “Tôi mua.”
Nghe thấy tôi nói sẽ mua, trong ánh mắt của Tống Duyên Minh ánh lên chút bất ngờ, nhưng mà vẫn không nói gì.
Tôi lấy trong túi của mình ra tấm thẻ ngân hàng màu bạc đưa cho nhân viên cửa hàng, sau đó đi vào thay đồ.
Lúc tôi bước ra, Tống Duyên Minh đã đứng ở bên cạnh, cười lạnh lùng, “Không ngờ rằng cô cũng có tiền mua bộ đồ này.”
Tôi vừa đưa bộ đồ cho nhân viên cửa hàng gói lại, vừa nói với Tống Duyên Minh, “Đúng vậy, hôm nay tôi phải đi gặp ông Lý, vì vậy chồng tôi để tôi đến đây mua đồ.”
Nói xong, tôi lại mỉm cười thật ngọt ngào với chị ta.