Chương 7: Bộ ba tự ảo tưởng sức mạnh
Sân trường khắp nơi đều là tiếng kêu ai oán của nữ sinh.
“Năm nay không có trai đẹp.”
“Trai đẹp, tôi muốn trai đẹp, ai cho tôi trai đẹp đây?”
“Tại sao lại chỉ có mấy người vừa lùn vừa xấu?”
“Vỡ mộng thanh xuân rồi!”
“Đây cũng không phải là trại dưỡng lão!”
…
Hoài Trông vốn đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng chăm chỉ dò bài cũng không cách nào giữ được tập trung. Cậu đưa mắt nhìn bạn học xung quanh mình, nhìn các em nhỏ lớp dưới và cuối cùng là nhìn lên các vị giáo sinh thực tập đang ngồi thành một hàng ngay ngắn trên lễ đài. Trên mặt ai nấy cũng đều là nụ cười rạng rỡ đầy nhiệt huyết cho một hành trình. Cậu cảm thấy có chút thương xót cho họ, ai cũng đều không biết học sinh bên dưới, nói chính xác hơn là nữ sinh, đều tràn ngập thất vọng về nhan sắc của họ.
“Các thầy cô sẽ thực tập tại trường chúng ta trong vòng ba tháng. Trong khoảng thời gian này, hy vọng các thầy cô hướng dẫn và nhất là các em học sinh ngồi bên dưới sẽ hợp tác, giúp đỡ hết mình để các giáo sinh của chúng ta có được môi trường và kết quả thực tập cao nhất có thể. Buổi chào cờ tuần này kết thúc, các em dọn ghế và trở về lớp.” Sau khi lời của thầy hiệu trưởng kết thúc, một tràng pháo tay lớn vang lên một cách gượng ép. Ai nấy cũng đều không mặn mà cho lắm.
Hoài Trông đứng nhìn Đức Hải đang thu dọn ghế ngồi của lớp lại, nói: “Cậu nói xem, thời đại bây giờ có phải cần nhất chính là ngoại hình không?”
Đức Hải đang bận rộn tay nhưng cũng dừng lại, thoáng chút suy nghĩ: “Cũng đúng đó. Có ngoại hình đẹp cũng là một lợi thế. Nhưng mà sao cậu lại hỏi tớ như vậy?”
Hoài Trông bỏ quyển tập vào ba lô: “Chẳng lẽ cảnh tượng khi nãy cậu không nhìn thấy? Chưa năm nào thảm hại như năm nay. Bọn con gái không thấy thầy nào đẹp liền không muốn quan tâm chuyện giáo sinh thực tập nữa, còn nói mấy cái lời khó nghe. Quá thực dụng rồi!”
“Cậu quản làm chi?”
Hoài Trông tiến lại gần Đức Hải, dựa vào chồng ghế đỏ đã được xếp lại thành một chồng cao tới cổ của Đức Hải, bộ dáng nghiêm túc hỏi: “Chàng trai, cậu nói xem, vậy tớ có được lợi thế ngoại hình đẹp không?” Nói xong còn cười tạo dáng, hai bên khóe môi lộ ra hai cái đồng điếu.
Đức Hải không kiềm chế được bật cười thành tiếng. Hoài Trông không thích điều này, một cước đá vào người Đức Hải rồi mang theo vẻ giận dữ rời đi.
Đức Hải đuổi theo: “Cậu giận à?”
“Cậu sỉ nhục tớ?! Tớ đây phải mất một ngày mới có thể tiêu hóa xong chuyện này. Trong khoảng thời gian đó tớ và cậu coi như không quen không biết.”
“Nhưng tớ sỉ nhục cậu bao giờ?”
Hoài Trông dừng bước: “Cậu còn hỏi? Cậu cười là có ý đó chứ còn gì?”
Đức Hải chạy lên đứng đối mặt: “Nào có! Tớ…” Còn muốn nói gì đó thì bị một bạn học đứng ở phía xa kêu: “Đức Hải, cậu bỏ lại đống ghế ở đó không đem dẹp hả?”
“Ừ, tớ tới liền đây.” Nói xong vội vàng đi.
Hoài Trông đi về lớp, căn bản là không để chuyện này trong lòng, lúc nãy cũng chỉ là diễn sâu chút thôi. Lúc này cậu chợt nhớ ra một chuyện, lấy điện thoại ra mở Zalo lên. Bé Thơ thế mà lại không trả lời tin nhắn của mình! Thế là lại cậu đi ra cổng kiểm tra thử, có khi lại đi trễ rồi bị ông bảo vệ già đáng ghét kia nhốt ở ngoài. Nhưng đến nơi lại không thấy người cần tìm.
Tiết học đầu tiên cũng bắt đầu đã lâu, thế mà lại không thấy tăm hơi của Bé Thơ đâu. Hoài Trông lo lắng lén lấy điện thoại ra gửi SMS cho Bé Thơ: “Đại tỷ, hôm nay có phi vụ làm ăn lớn không thể đi học được?” Sau đó lại chú tâm vào bài giảng. Cậu cảm thấy bài giảng hôm nay rất hay, mặc dù có chút khó hiểu.
Giờ ra chơi, Đức Hải như thường lệ rủ Hoài Trông đi xuống căn tin: “Đi!” Ngắn gọn, súc tích.
Hoài Trông chả thèm đưa mặt nhìn: “Cậu là ai? Anh đây không biết. Cậu đi ra đi! Đừng phiền anh đây dò bài.”
“Ơ, còn giận tớ à? Lúc sáng chẳng qua là…”
“Chẳng qua là gì?” Giọng nói mạnh mẽ quen thuộc.
Hoài Trông như lấy lại được sức sống, sắc mặt rạng rỡ hẳn lên: “Ơn giời, cậu đây rồi! Đúng đúng, cậu mau giúp tớ xử lí tên đáng ghét này. Cậu ta làm nhục tớ!!”
Bé Thơ bỏ cặp và cởi áo khoác ra, đưa tay chỉnh chỉnh lại tóc: “Cậu kể đầu đuôi.” Cũng ngắn gọn, súc tích.
Một hồi sau đó, nghe thấy tiếng của Đức Hải đầy oan ức: “Hai cậu chỉ biết kết hợp ăn hiếp tớ!”
Bé Thơ nhận lấy một đống đồ ăn: “Hành động coi thường bạn bè rất đáng bị phạt. Còn nói nữa gia tăng thời hạn làm ô sin.”
“Nếu tớ không làm thì sao?”
Bé Thơ xoay xoay khớp cổ, cảm giác giống như sắp biến thành một con sói tràn đầy sát khí.
“Lợi dụng bạo lực ăn hiếp tớ!!” Đức Hải không muốn tiếp tục vấn đề có hại cho mình nữa, hỏi sang chuyện khác: “Sao hôm nay cậu đi trễ vậy?”
Bé Thơ vừa ăn vừa nói, khôi phục dáng vẻ bình thường: “Sáng thức trễ. Còn chưa kịp ăn gì đã phải vội vội vàng vàng chạy đi học. Haizz, cuộc đời này không thể chỉ ăn và ngủ thôi sao?”
Tiếng trống lại vang lên. Ba người bọn họ vừa đi đến sân thể dục vừa trò chuyện. Có rất nhiều học sinh đi lướt qua bọn họ, ai nấy cũng vội vàng trở lại lớp học. Cũng không khó hiểu gì mấy, từ khi có thầy hiệu trưởng mới, nội quy trường hợp vô cùng thắt chặt. Ai cũng không muốn bị phiền phức.
“Lại cái lí do này!! Cậu lại thức khuya xem phim kiếm hiệp Trung Quốc nữa hả??”
“Cậu thì biết cái gì! Tớ đang chuyển sang phim khoa học viễn tưởng. Trong phim hồi tối tớ xem, bảo là loại người như cậu sẽ sớm bị người ngoài hành tinh ăn thịt.”
Đức Hải ôm bụng cười: “Cậu bịa ra cũng phải tìm cái gì đó trưởng thành hơn chút chứ! Trong cậu giống như một đứa con nít.” Vậy rốt cục Bé Thơ có hình dạng gì? Tại sao lại biến hóa liên tục như vậy?
“Vậy để con nít đánh người lớn thử nhé!” Cô cung tay lại thành hình quả đấm. Đức Hải lập tức lui ra phía sau Hoài Trông.
Hoài Trông nói vừa như muốn cậu ta nghe vừa như không muốn: “Lại là cái điệu cười đáng ghét đó!”
Bé Thơ hỏi: “Cậu còn để ý chuyện hồi sáng hả?”
Hoài Trông cân nhắc xong thì đáp: “Ừ, cũng đáng để quan tâm. Cậu thấy ngoại hình bên ngoài tớ như thế nào?”
Không nghĩ rằng một người suốt ngày học học hành hành như Hoài Trông mà cũng có lúc quan tâm đến ngoại hình như vậy: “Trông, sao cậu lại quan tâm vấn đề này như vậy?”
“Tại hồi sáng cậu không dự chào cờ thôi. Bọn học sinh ai cũng dùng những từ khó nghe, những cảm xúc chán ghét dành cho thầy cô thực tập.”
Bé Thơ lập tức phản ứng: “Cậu nói gì cơ?! Hôm nay đã ra mắt rồi à? Bỏ lỡ cơ hội rồi, biết vậy đêm qua cũng không nên xem phim đến khuya.”
“Nhưng mà cậu đừng tiếc quá, không có thầy nào đẹp trai như mong đợi của cậu đâu.”
Vốn dĩ đang đau lòng nhưng nghe lời này tâm trạng của cô liền được khôi phục: “Vậy coi như đi trễ sáng nay cũng không phải trả giá quá nhiều.”
“Lần này là bị phạt gì?”
Bé Thơ chán ghét: “Chút nữa lên văn phòng nhận hình phạt.”
“Để bọn tớ phụ cậu!” Đức Hải nói, nhưng đáp lại cậu chính là cái nhìn đầy dao kiếm của Hoài Trông. Cậu gãi gãi đầu cười nhẹ: “Không phải là tớ sỉ nhục cậu, tại lúc đó tớ đang tìm từ ngữ để nói thôi. Chơi chung với cậu nhiều năm như vậy, ấn tượng của tớ về ngoại hình của cậu từ đầu đến cuối cũng không thay đổi, đều là thấy cậu dễ thương.” Sau đó lại vội vàng bổ sung: “Hơn nữa, dù sao tớ cũng là con trai, nếu bảo nhận xét về con gái thì còn có thể đưa ra nhiều cảm nhận hơn.”
Bé Thơ cũng góp lời: “Đúng đó Trông, tớ cũng cảm thấy như vậy. Cậu dễ thương đó.”
Hoài Trông băn khoăn: “Vậy dễ thương có được coi là một lợi thế không? Tớ sợ sau này ra ngoài đời, nếu như không có ngoại hình đẹp thì sẽ bị bỏ qua mặc dù tài năng thì có thừa.” Giống như là đang tự khen mình!
Đức Hải đưa tay câu lấy cổ của Hoài Trông: “Ha ha, không ngờ cậu lại có suy nghĩ này. Dễ thương thì cậu sẽ dễ nhận được thiện cảm từ người khác. Bạn của tớ dễ thương, lại học giỏi, con nhà giàu như này sau này ra đường ai ai cũng phải ngưỡng mộ cho xem.”
“Cậu nói thật không?” Hoài Trông ấy thế mà không giấu được vui mừng mỉm cười tươi hơn bao giờ: “Hải nè, tớ cũng thấy cậu ok lắm đó, chơi thể thao nhiều body càng lúc càng tuyệt, xem ra sau này tớ có khi lại phải giúp cậu duyệt đơn xin làm bạn gái của cậu rồi. Ha ha.”
Đức Hải khoái chí: “Vậy sau này phiền cậu rồi.”
Bé Thơ cũng góp một lời: “Hai cậu nói xem, vừa xinh đẹp vừa học giỏi như tớ đây, sau này có gặp nhiều phiền phức không?”
Hoài Trông làm ra bộ dáng nghiên cứu: “Đúng rồi. Sau này tớ cũng sẽ giúp cậu duyệt bạn trai cho. E rằng còn phải nhờ sự trợ giúp của Đức Hải. Đúng chứ?”
Đức Hải thế mà lại đỏ mặt gật đầu.
Bé Thơ vuốt vuốt tóc, thở dài: “Haizz, đẹp quá cũng là một bất lợi. Không chỉ có nhiều trai bám theo, sau này đi làm còn có thể làm ông chủ mê đắm, bám theo tớ mãi. Như vậy thì không tốt chút nào.”
“Ừ nhỉ?”
“Ba chúng ta đẹp quá cũng là cái bất lợi.”
“Tớ nghĩ hay là tụi mình nên đổi tên nhóm đi, gọi là bộ ba tự ảo tưởng sức mạnh. Chúng ta suốt ngày khen qua khen lại miết.”
Cả ba người cùng cười ầm lên. Bạn thân là gì? Không phải là đem lại niềm vui cho nhau như thế này sao?
“Năm nay không có trai đẹp.”
“Trai đẹp, tôi muốn trai đẹp, ai cho tôi trai đẹp đây?”
“Tại sao lại chỉ có mấy người vừa lùn vừa xấu?”
“Vỡ mộng thanh xuân rồi!”
“Đây cũng không phải là trại dưỡng lão!”
…
Hoài Trông vốn đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng chăm chỉ dò bài cũng không cách nào giữ được tập trung. Cậu đưa mắt nhìn bạn học xung quanh mình, nhìn các em nhỏ lớp dưới và cuối cùng là nhìn lên các vị giáo sinh thực tập đang ngồi thành một hàng ngay ngắn trên lễ đài. Trên mặt ai nấy cũng đều là nụ cười rạng rỡ đầy nhiệt huyết cho một hành trình. Cậu cảm thấy có chút thương xót cho họ, ai cũng đều không biết học sinh bên dưới, nói chính xác hơn là nữ sinh, đều tràn ngập thất vọng về nhan sắc của họ.
“Các thầy cô sẽ thực tập tại trường chúng ta trong vòng ba tháng. Trong khoảng thời gian này, hy vọng các thầy cô hướng dẫn và nhất là các em học sinh ngồi bên dưới sẽ hợp tác, giúp đỡ hết mình để các giáo sinh của chúng ta có được môi trường và kết quả thực tập cao nhất có thể. Buổi chào cờ tuần này kết thúc, các em dọn ghế và trở về lớp.” Sau khi lời của thầy hiệu trưởng kết thúc, một tràng pháo tay lớn vang lên một cách gượng ép. Ai nấy cũng đều không mặn mà cho lắm.
Hoài Trông đứng nhìn Đức Hải đang thu dọn ghế ngồi của lớp lại, nói: “Cậu nói xem, thời đại bây giờ có phải cần nhất chính là ngoại hình không?”
Đức Hải đang bận rộn tay nhưng cũng dừng lại, thoáng chút suy nghĩ: “Cũng đúng đó. Có ngoại hình đẹp cũng là một lợi thế. Nhưng mà sao cậu lại hỏi tớ như vậy?”
Hoài Trông bỏ quyển tập vào ba lô: “Chẳng lẽ cảnh tượng khi nãy cậu không nhìn thấy? Chưa năm nào thảm hại như năm nay. Bọn con gái không thấy thầy nào đẹp liền không muốn quan tâm chuyện giáo sinh thực tập nữa, còn nói mấy cái lời khó nghe. Quá thực dụng rồi!”
“Cậu quản làm chi?”
Hoài Trông tiến lại gần Đức Hải, dựa vào chồng ghế đỏ đã được xếp lại thành một chồng cao tới cổ của Đức Hải, bộ dáng nghiêm túc hỏi: “Chàng trai, cậu nói xem, vậy tớ có được lợi thế ngoại hình đẹp không?” Nói xong còn cười tạo dáng, hai bên khóe môi lộ ra hai cái đồng điếu.
Đức Hải không kiềm chế được bật cười thành tiếng. Hoài Trông không thích điều này, một cước đá vào người Đức Hải rồi mang theo vẻ giận dữ rời đi.
Đức Hải đuổi theo: “Cậu giận à?”
“Cậu sỉ nhục tớ?! Tớ đây phải mất một ngày mới có thể tiêu hóa xong chuyện này. Trong khoảng thời gian đó tớ và cậu coi như không quen không biết.”
“Nhưng tớ sỉ nhục cậu bao giờ?”
Hoài Trông dừng bước: “Cậu còn hỏi? Cậu cười là có ý đó chứ còn gì?”
Đức Hải chạy lên đứng đối mặt: “Nào có! Tớ…” Còn muốn nói gì đó thì bị một bạn học đứng ở phía xa kêu: “Đức Hải, cậu bỏ lại đống ghế ở đó không đem dẹp hả?”
“Ừ, tớ tới liền đây.” Nói xong vội vàng đi.
Hoài Trông đi về lớp, căn bản là không để chuyện này trong lòng, lúc nãy cũng chỉ là diễn sâu chút thôi. Lúc này cậu chợt nhớ ra một chuyện, lấy điện thoại ra mở Zalo lên. Bé Thơ thế mà lại không trả lời tin nhắn của mình! Thế là lại cậu đi ra cổng kiểm tra thử, có khi lại đi trễ rồi bị ông bảo vệ già đáng ghét kia nhốt ở ngoài. Nhưng đến nơi lại không thấy người cần tìm.
Tiết học đầu tiên cũng bắt đầu đã lâu, thế mà lại không thấy tăm hơi của Bé Thơ đâu. Hoài Trông lo lắng lén lấy điện thoại ra gửi SMS cho Bé Thơ: “Đại tỷ, hôm nay có phi vụ làm ăn lớn không thể đi học được?” Sau đó lại chú tâm vào bài giảng. Cậu cảm thấy bài giảng hôm nay rất hay, mặc dù có chút khó hiểu.
Giờ ra chơi, Đức Hải như thường lệ rủ Hoài Trông đi xuống căn tin: “Đi!” Ngắn gọn, súc tích.
Hoài Trông chả thèm đưa mặt nhìn: “Cậu là ai? Anh đây không biết. Cậu đi ra đi! Đừng phiền anh đây dò bài.”
“Ơ, còn giận tớ à? Lúc sáng chẳng qua là…”
“Chẳng qua là gì?” Giọng nói mạnh mẽ quen thuộc.
Hoài Trông như lấy lại được sức sống, sắc mặt rạng rỡ hẳn lên: “Ơn giời, cậu đây rồi! Đúng đúng, cậu mau giúp tớ xử lí tên đáng ghét này. Cậu ta làm nhục tớ!!”
Bé Thơ bỏ cặp và cởi áo khoác ra, đưa tay chỉnh chỉnh lại tóc: “Cậu kể đầu đuôi.” Cũng ngắn gọn, súc tích.
Một hồi sau đó, nghe thấy tiếng của Đức Hải đầy oan ức: “Hai cậu chỉ biết kết hợp ăn hiếp tớ!”
Bé Thơ nhận lấy một đống đồ ăn: “Hành động coi thường bạn bè rất đáng bị phạt. Còn nói nữa gia tăng thời hạn làm ô sin.”
“Nếu tớ không làm thì sao?”
Bé Thơ xoay xoay khớp cổ, cảm giác giống như sắp biến thành một con sói tràn đầy sát khí.
“Lợi dụng bạo lực ăn hiếp tớ!!” Đức Hải không muốn tiếp tục vấn đề có hại cho mình nữa, hỏi sang chuyện khác: “Sao hôm nay cậu đi trễ vậy?”
Bé Thơ vừa ăn vừa nói, khôi phục dáng vẻ bình thường: “Sáng thức trễ. Còn chưa kịp ăn gì đã phải vội vội vàng vàng chạy đi học. Haizz, cuộc đời này không thể chỉ ăn và ngủ thôi sao?”
Tiếng trống lại vang lên. Ba người bọn họ vừa đi đến sân thể dục vừa trò chuyện. Có rất nhiều học sinh đi lướt qua bọn họ, ai nấy cũng vội vàng trở lại lớp học. Cũng không khó hiểu gì mấy, từ khi có thầy hiệu trưởng mới, nội quy trường hợp vô cùng thắt chặt. Ai cũng không muốn bị phiền phức.
“Lại cái lí do này!! Cậu lại thức khuya xem phim kiếm hiệp Trung Quốc nữa hả??”
“Cậu thì biết cái gì! Tớ đang chuyển sang phim khoa học viễn tưởng. Trong phim hồi tối tớ xem, bảo là loại người như cậu sẽ sớm bị người ngoài hành tinh ăn thịt.”
Đức Hải ôm bụng cười: “Cậu bịa ra cũng phải tìm cái gì đó trưởng thành hơn chút chứ! Trong cậu giống như một đứa con nít.” Vậy rốt cục Bé Thơ có hình dạng gì? Tại sao lại biến hóa liên tục như vậy?
“Vậy để con nít đánh người lớn thử nhé!” Cô cung tay lại thành hình quả đấm. Đức Hải lập tức lui ra phía sau Hoài Trông.
Hoài Trông nói vừa như muốn cậu ta nghe vừa như không muốn: “Lại là cái điệu cười đáng ghét đó!”
Bé Thơ hỏi: “Cậu còn để ý chuyện hồi sáng hả?”
Hoài Trông cân nhắc xong thì đáp: “Ừ, cũng đáng để quan tâm. Cậu thấy ngoại hình bên ngoài tớ như thế nào?”
Không nghĩ rằng một người suốt ngày học học hành hành như Hoài Trông mà cũng có lúc quan tâm đến ngoại hình như vậy: “Trông, sao cậu lại quan tâm vấn đề này như vậy?”
“Tại hồi sáng cậu không dự chào cờ thôi. Bọn học sinh ai cũng dùng những từ khó nghe, những cảm xúc chán ghét dành cho thầy cô thực tập.”
Bé Thơ lập tức phản ứng: “Cậu nói gì cơ?! Hôm nay đã ra mắt rồi à? Bỏ lỡ cơ hội rồi, biết vậy đêm qua cũng không nên xem phim đến khuya.”
“Nhưng mà cậu đừng tiếc quá, không có thầy nào đẹp trai như mong đợi của cậu đâu.”
Vốn dĩ đang đau lòng nhưng nghe lời này tâm trạng của cô liền được khôi phục: “Vậy coi như đi trễ sáng nay cũng không phải trả giá quá nhiều.”
“Lần này là bị phạt gì?”
Bé Thơ chán ghét: “Chút nữa lên văn phòng nhận hình phạt.”
“Để bọn tớ phụ cậu!” Đức Hải nói, nhưng đáp lại cậu chính là cái nhìn đầy dao kiếm của Hoài Trông. Cậu gãi gãi đầu cười nhẹ: “Không phải là tớ sỉ nhục cậu, tại lúc đó tớ đang tìm từ ngữ để nói thôi. Chơi chung với cậu nhiều năm như vậy, ấn tượng của tớ về ngoại hình của cậu từ đầu đến cuối cũng không thay đổi, đều là thấy cậu dễ thương.” Sau đó lại vội vàng bổ sung: “Hơn nữa, dù sao tớ cũng là con trai, nếu bảo nhận xét về con gái thì còn có thể đưa ra nhiều cảm nhận hơn.”
Bé Thơ cũng góp lời: “Đúng đó Trông, tớ cũng cảm thấy như vậy. Cậu dễ thương đó.”
Hoài Trông băn khoăn: “Vậy dễ thương có được coi là một lợi thế không? Tớ sợ sau này ra ngoài đời, nếu như không có ngoại hình đẹp thì sẽ bị bỏ qua mặc dù tài năng thì có thừa.” Giống như là đang tự khen mình!
Đức Hải đưa tay câu lấy cổ của Hoài Trông: “Ha ha, không ngờ cậu lại có suy nghĩ này. Dễ thương thì cậu sẽ dễ nhận được thiện cảm từ người khác. Bạn của tớ dễ thương, lại học giỏi, con nhà giàu như này sau này ra đường ai ai cũng phải ngưỡng mộ cho xem.”
“Cậu nói thật không?” Hoài Trông ấy thế mà không giấu được vui mừng mỉm cười tươi hơn bao giờ: “Hải nè, tớ cũng thấy cậu ok lắm đó, chơi thể thao nhiều body càng lúc càng tuyệt, xem ra sau này tớ có khi lại phải giúp cậu duyệt đơn xin làm bạn gái của cậu rồi. Ha ha.”
Đức Hải khoái chí: “Vậy sau này phiền cậu rồi.”
Bé Thơ cũng góp một lời: “Hai cậu nói xem, vừa xinh đẹp vừa học giỏi như tớ đây, sau này có gặp nhiều phiền phức không?”
Hoài Trông làm ra bộ dáng nghiên cứu: “Đúng rồi. Sau này tớ cũng sẽ giúp cậu duyệt bạn trai cho. E rằng còn phải nhờ sự trợ giúp của Đức Hải. Đúng chứ?”
Đức Hải thế mà lại đỏ mặt gật đầu.
Bé Thơ vuốt vuốt tóc, thở dài: “Haizz, đẹp quá cũng là một bất lợi. Không chỉ có nhiều trai bám theo, sau này đi làm còn có thể làm ông chủ mê đắm, bám theo tớ mãi. Như vậy thì không tốt chút nào.”
“Ừ nhỉ?”
“Ba chúng ta đẹp quá cũng là cái bất lợi.”
“Tớ nghĩ hay là tụi mình nên đổi tên nhóm đi, gọi là bộ ba tự ảo tưởng sức mạnh. Chúng ta suốt ngày khen qua khen lại miết.”
Cả ba người cùng cười ầm lên. Bạn thân là gì? Không phải là đem lại niềm vui cho nhau như thế này sao?