Chương 77: Con quạ ngực to
|bởi Liêu Phong: someone yours till eternity
Nhìn mình trong gương, Phương Nam cảm thấy với sự đẹp đẽ của mình lúc này mà không chụp lại để gửi cho Hoài Trông thật là phí. Nhưng có lẽ nên tạo sự bất ngờ thay vì nhá hàng trước. Vậy nên Phương Nam chỉ chụp lại một số ảnh trước gương rồi lưu lại, chứ không gửi cho Hoài Trông xem.
Anh đi xuống dưới nhà, lướt ngang qua ba mẹ anh đang ngồi ở bàn ăn, đi thẳng tới tủ lạnh lấy nước ra uống. Xong rồi anh đi lại bàn, ngồi xuống: “Hôm nay có chuyện gì quan trọng mà ba mẹ cùng ăn sáng vậy?” Cậu nhìn bàn đồ ăn phong phú được bày ra khá đẹp mắt: “Những cái này là do mẹ nấu hả?”
Mẹ Phương Nam cười sảng khoái: “Đúng đó, bất ngờ lắm chứ gì.”
Ba anh cũng không giấu được nét mặt vui vẻ: “Con trai yêu dấu của ba, hôm nay đúng là một ngày quan trọng mà, phải không? Vì thế chúng ta phải ăn mừng như thế này.”
Phương Nam tỏ ra sự không hài lòng: “Chỉ như thế này thôi sao? Vậy thì không xứng rồi. Nghe đồn con trai của quý ông bà đây kết quả thực tập loại xuất sắc.”
“Cũng bình thường thôi. Chừng nào con mà vào làm cho công ty của ba mẹ chúng ta sẽ thuê nhà hàng tổ chức tiệc.”
“Vậy thì ngày này kiếp sau thì may ra.” Phương Nam nhún nhún vai, sau đó cầm đũa lên định gấp thức ăn nhưng bị mẹ cản lại: “Này, thân làm thầy giáo mà không mẫu mực gì hết. Người lớn còn chưa ăn, hơn nữa hôm nay nhà mình có khách.”
“Khách?” Phương Nam ngạc nhiên.
Đúng lúc này tiếng chuông cửa nhà anh vang lên. Mẹ anh đứng lên, nói: “Đúng rồi. Chắc là đến rồi đó.”
Phương Nam thấy thú vị: “Khách nào mà linh thế?”
“Ám ảnh của cuộc đời con đó.” Ba anh vừa cười trêu ghẹo vừa nháy mắt với anh.
Phương Nam nghe nói thế thì cũng hình dung ra được người đó là ai. Chỉ đến khi giọng nói đặc trưng không lẫn vào đâu được từ đằng xa phát lên khiến anh nổi da gà cả lên thì anh mới chắc chắn. Anh cầm balô lên định vọt lẹ nhưng có lẽ đã quá trễ.
Thúy Liễu chạy đến ôm lấy cánh tay, đẩy anh ngồi xuống ghế: “Hello chồng yêu, chồng cứ ngồi đó đi. Không cần phải đích thân ra đón em vào đâu.” Cô dùng ngón tay thon dài mơn trớn gò má của anh, cảm thán: “Đã lâu không gặp, chồng yêu của em đúng lúc đẹp trai hẳn ra. Yêu quá đi mất.”
“Xin tự trọng một chút.” Phương Nam vô tình đẩy Thúy Liễu ra.
Giống như đã rất quen thuộc, cô kéo ghế ra ngồi xuống gần mẹ của anh, đối diện với anh. Thúy Liễu là con gái rượu của đối tác làm ăn lớn của ba mẹ Phương Nam, cùng tuổi và được sắp đặt cho học chung trường, vì thế từ nhỏ anh và cô đã quen biết với nhau. Trong kí ức của Phương Nam, những gì liên quan đến hai người đều là những lần cô đeo bám anh, hồi cấp một và hai thì cô gọi anh là anh trai, sang đến cấp ba thì gọi là người yêu, giờ đại học gọi là chồng yêu. Không nghĩ tới thì thôi chứ Phương Nam đều cảm thấy mình thực sự khổ sở.
Ba mẹ Phương Nam cũng rất yêu thích cô, tính cách của cô rất phù hợp với sự phóng khoáng của gia đình. Cả ba người tám đủ thứ chuyện trên trời. Phương Nam tự cô lập mình, cố gắng tĩnh tâm, tai không nghe mắt không thấy, nếu không sẽ ăn cơm nuốt không trôi. Thế nhưng hình như càng cố gắng không nhìn thì anh càng thấy khuôn ngực to được che đậy và nịn kín đáo kia của Thúy Liễu trần dần ở trước mặt; càng cố gắng không nghe thì anh càng nghe được những câu chuyện cực kì nhạy cảm của hai người phụ nữ. Chẳng hạn như chuyện anh đang nghe là làm sao để giữ ngực được to và săn chắc.
Ba anh thì liên tục ho và sặc để hai người phụ nữ ý tứ hơn. Nhiều khi, như lúc này, Phương Nam lại vô cùng bội phục khả năng chịu đựng của ba mình. Về khoản này chắc là anh chịu thua. Anh tranh thủ ăn xong, cầm ba lô lên, chào tạm biệt mọi người và vội đi.
Vậy nhưng Thúy Liễu không buông tha, cũng chạy theo: “Chờ em với.”
Phương Nam đội nón bảo hiểm vào, lên xe định chạy nhưng đằng sau xe lại có sức nặng đè lên. Anh quay lại liền thấy cái khuôn mặt tươi cười đầy đáng ghét của Thúy Liễu.
Phương Nam cắn răng, lớn tiếng: “Mau xuống xe. Chỗ đó không được ngồi.”
Thấy khuôn mặt đơ ra của Thúy Liễu, ý thức được mình đang quá gay gắt, anh tìm cách xoa dịu: “Chỗ đó không phải cũng ngồi được. Nếu cô ngồi, tôi sẽ đâm nổ tung ngực của mấy người đó.”
Nét mặt của Thúy Liễu lại biến chuyển, giờ là trạng thái vui sướng. Cô bước xuống xe, cười đầy nham nhỡ, khẽ chọt chọt vai của Phương Nam: “Ây da, chồng yêu thật là văn chương. Muốn chọc thủng ngực em chứ gì. Đây, nó là của chồng yêu, chồng yêu muốn làm sao cũng được.”
Phương Nam lạnh lùng: “Vậy cắt bỏ rồi vứt vào bãi rác, cuối cùng đem đi tái chế.”
Thúy Liễu nghe thế không dám giỡn nữa, ngực là vấn đề vô cùng tự hào và nhạy cảm với cô. Trong lúc này, nghĩ đến việc bộ ngực to bự yêu dấu này bị cắt đi, cô có hơi hoảng hốt.
Nhưng dù có như thế cũng không khiến Thúy Liễu tránh xa mình. Đi xe riêng, nhưng Thúy Liễu cứ chạy song song theo Phương Nam, rót vào tai rất nhiều chuyện. Nếu ví Hoài Trông những lúc như thế là chim sơn ca, thì Thúy Liễu lại là một con quạ, mỗi tiếng phát ra đều khiến người khác muốn điên. Cô cứ nói hết chuyện này đến chuyện khác, lúc đèn đỏ vẫn nói, Phương Nam thì cứ làm lơ, coi như cô là người vô hình. Người đi đường cứ tưởng cô là một kẻ tâm thần. Mà Phương Nam thì thật là muốn có ai đó ra tay tiễn cô vào viện tâm thần.
Lúc cô đến trường, bảo vệ thấy cô lạ nên đã chặn lại hỏi. Phương Nam hả hê, nhưng cô không vừa, viện cớ đến trường để họp phụ huynh cho đứa em, thế là đã được cho vào như thường.
Hôm nay là ngày tổng kết thực tập sư phạm của Phương Nam nên cô muốn đến tham gia náo nhiệt. Khi cô vào, mọi người đổ dồn chú ý vào cô. Cô biến phòng họp thành sàn catwalk, tự tin thả dáng bước đi với suy nghĩ là mọi người đang trầm trồ vì ngoại hình của mình. Nhưng cô nào ngờ, mọi người quan sát chầm chầm là bởi vì cô hiên ngang xuất hiện cạnh Phương Nam.
Ở một diễn biến khác, khi tiết học đang diễn ra, Hoài Trông thấp thoáng ở bên ngoài nhìn vào. Cậu đợi tín hiệu của mọi người, từ cửa sau bò vào chỗ ngồi của mình. Khi đã ngồi đúng vị trí của mình, bỏ ba lô xuống, lấy tập ra như chưa hề có một sự đi trễ nào, thì cô giáo hỏi Hoài Trông: “Sao nay đi trễ vậy em?”
Hoài Trông “dạ” lên một tiếng dài. Cậu cũng không biết giải thích làm sao nữa. Điều này cũng phải, là học sinh nổi bật thì mới vừa vào lớp cô đã nhận ra sự vắng mặt của cậu rồi.
Hôm đó, Hoài Trông canh chừng rất kĩ ba lô của mình, nâng niu nó như là một báu vật vậy. Bé Thơ thấy lạ liền hỏi: “Trong cặp cậu có đồ ăn?”
Hoài Trông cười: “Đương nhiên là không rồi. Quà tặng thầy Nam đó.”
Cả ba đã bàn hôm nay sẽ tặng quà cho thầy Nam, vì hôm nay nữa thôi là anh đã chính thức không còn ở trường nữa rồi.
Đức Hải cũng tò mò: “Cậu tặng gì mà bí ẩn quá vậy?”
“Cậu hỏi làm gì chứ? Mà dĩ nhiên là sẽ đặc biệt hơn của cậu rồi.”
“Ờ, ờ, tớ biết rồi. Mà chúng ta sẽ tặng khi nào thế?”
“Vào giờ ra chơi, mình sẽ đi tìm thầy ấy. Lúc đó chắc đã xong buổi họp tổng kết. Thầy nói vậy á.”
Hoài Trông lại đang nghĩ trong đầu nên viện cớ gì để không đi cùng bọn họ và có một buổi chia tay riêng đúng như mong muốn và kế hoạch của cậu. Thay vì nói dối, cậu lại nghĩ rằng nên hẹn Phương Nam riêng thêm một lần nữa.
Nhìn mình trong gương, Phương Nam cảm thấy với sự đẹp đẽ của mình lúc này mà không chụp lại để gửi cho Hoài Trông thật là phí. Nhưng có lẽ nên tạo sự bất ngờ thay vì nhá hàng trước. Vậy nên Phương Nam chỉ chụp lại một số ảnh trước gương rồi lưu lại, chứ không gửi cho Hoài Trông xem.
Anh đi xuống dưới nhà, lướt ngang qua ba mẹ anh đang ngồi ở bàn ăn, đi thẳng tới tủ lạnh lấy nước ra uống. Xong rồi anh đi lại bàn, ngồi xuống: “Hôm nay có chuyện gì quan trọng mà ba mẹ cùng ăn sáng vậy?” Cậu nhìn bàn đồ ăn phong phú được bày ra khá đẹp mắt: “Những cái này là do mẹ nấu hả?”
Mẹ Phương Nam cười sảng khoái: “Đúng đó, bất ngờ lắm chứ gì.”
Ba anh cũng không giấu được nét mặt vui vẻ: “Con trai yêu dấu của ba, hôm nay đúng là một ngày quan trọng mà, phải không? Vì thế chúng ta phải ăn mừng như thế này.”
Phương Nam tỏ ra sự không hài lòng: “Chỉ như thế này thôi sao? Vậy thì không xứng rồi. Nghe đồn con trai của quý ông bà đây kết quả thực tập loại xuất sắc.”
“Cũng bình thường thôi. Chừng nào con mà vào làm cho công ty của ba mẹ chúng ta sẽ thuê nhà hàng tổ chức tiệc.”
“Vậy thì ngày này kiếp sau thì may ra.” Phương Nam nhún nhún vai, sau đó cầm đũa lên định gấp thức ăn nhưng bị mẹ cản lại: “Này, thân làm thầy giáo mà không mẫu mực gì hết. Người lớn còn chưa ăn, hơn nữa hôm nay nhà mình có khách.”
“Khách?” Phương Nam ngạc nhiên.
Đúng lúc này tiếng chuông cửa nhà anh vang lên. Mẹ anh đứng lên, nói: “Đúng rồi. Chắc là đến rồi đó.”
Phương Nam thấy thú vị: “Khách nào mà linh thế?”
“Ám ảnh của cuộc đời con đó.” Ba anh vừa cười trêu ghẹo vừa nháy mắt với anh.
Phương Nam nghe nói thế thì cũng hình dung ra được người đó là ai. Chỉ đến khi giọng nói đặc trưng không lẫn vào đâu được từ đằng xa phát lên khiến anh nổi da gà cả lên thì anh mới chắc chắn. Anh cầm balô lên định vọt lẹ nhưng có lẽ đã quá trễ.
Thúy Liễu chạy đến ôm lấy cánh tay, đẩy anh ngồi xuống ghế: “Hello chồng yêu, chồng cứ ngồi đó đi. Không cần phải đích thân ra đón em vào đâu.” Cô dùng ngón tay thon dài mơn trớn gò má của anh, cảm thán: “Đã lâu không gặp, chồng yêu của em đúng lúc đẹp trai hẳn ra. Yêu quá đi mất.”
“Xin tự trọng một chút.” Phương Nam vô tình đẩy Thúy Liễu ra.
Giống như đã rất quen thuộc, cô kéo ghế ra ngồi xuống gần mẹ của anh, đối diện với anh. Thúy Liễu là con gái rượu của đối tác làm ăn lớn của ba mẹ Phương Nam, cùng tuổi và được sắp đặt cho học chung trường, vì thế từ nhỏ anh và cô đã quen biết với nhau. Trong kí ức của Phương Nam, những gì liên quan đến hai người đều là những lần cô đeo bám anh, hồi cấp một và hai thì cô gọi anh là anh trai, sang đến cấp ba thì gọi là người yêu, giờ đại học gọi là chồng yêu. Không nghĩ tới thì thôi chứ Phương Nam đều cảm thấy mình thực sự khổ sở.
Ba mẹ Phương Nam cũng rất yêu thích cô, tính cách của cô rất phù hợp với sự phóng khoáng của gia đình. Cả ba người tám đủ thứ chuyện trên trời. Phương Nam tự cô lập mình, cố gắng tĩnh tâm, tai không nghe mắt không thấy, nếu không sẽ ăn cơm nuốt không trôi. Thế nhưng hình như càng cố gắng không nhìn thì anh càng thấy khuôn ngực to được che đậy và nịn kín đáo kia của Thúy Liễu trần dần ở trước mặt; càng cố gắng không nghe thì anh càng nghe được những câu chuyện cực kì nhạy cảm của hai người phụ nữ. Chẳng hạn như chuyện anh đang nghe là làm sao để giữ ngực được to và săn chắc.
Ba anh thì liên tục ho và sặc để hai người phụ nữ ý tứ hơn. Nhiều khi, như lúc này, Phương Nam lại vô cùng bội phục khả năng chịu đựng của ba mình. Về khoản này chắc là anh chịu thua. Anh tranh thủ ăn xong, cầm ba lô lên, chào tạm biệt mọi người và vội đi.
Vậy nhưng Thúy Liễu không buông tha, cũng chạy theo: “Chờ em với.”
Phương Nam đội nón bảo hiểm vào, lên xe định chạy nhưng đằng sau xe lại có sức nặng đè lên. Anh quay lại liền thấy cái khuôn mặt tươi cười đầy đáng ghét của Thúy Liễu.
Phương Nam cắn răng, lớn tiếng: “Mau xuống xe. Chỗ đó không được ngồi.”
Thấy khuôn mặt đơ ra của Thúy Liễu, ý thức được mình đang quá gay gắt, anh tìm cách xoa dịu: “Chỗ đó không phải cũng ngồi được. Nếu cô ngồi, tôi sẽ đâm nổ tung ngực của mấy người đó.”
Nét mặt của Thúy Liễu lại biến chuyển, giờ là trạng thái vui sướng. Cô bước xuống xe, cười đầy nham nhỡ, khẽ chọt chọt vai của Phương Nam: “Ây da, chồng yêu thật là văn chương. Muốn chọc thủng ngực em chứ gì. Đây, nó là của chồng yêu, chồng yêu muốn làm sao cũng được.”
Phương Nam lạnh lùng: “Vậy cắt bỏ rồi vứt vào bãi rác, cuối cùng đem đi tái chế.”
Thúy Liễu nghe thế không dám giỡn nữa, ngực là vấn đề vô cùng tự hào và nhạy cảm với cô. Trong lúc này, nghĩ đến việc bộ ngực to bự yêu dấu này bị cắt đi, cô có hơi hoảng hốt.
Nhưng dù có như thế cũng không khiến Thúy Liễu tránh xa mình. Đi xe riêng, nhưng Thúy Liễu cứ chạy song song theo Phương Nam, rót vào tai rất nhiều chuyện. Nếu ví Hoài Trông những lúc như thế là chim sơn ca, thì Thúy Liễu lại là một con quạ, mỗi tiếng phát ra đều khiến người khác muốn điên. Cô cứ nói hết chuyện này đến chuyện khác, lúc đèn đỏ vẫn nói, Phương Nam thì cứ làm lơ, coi như cô là người vô hình. Người đi đường cứ tưởng cô là một kẻ tâm thần. Mà Phương Nam thì thật là muốn có ai đó ra tay tiễn cô vào viện tâm thần.
Lúc cô đến trường, bảo vệ thấy cô lạ nên đã chặn lại hỏi. Phương Nam hả hê, nhưng cô không vừa, viện cớ đến trường để họp phụ huynh cho đứa em, thế là đã được cho vào như thường.
Hôm nay là ngày tổng kết thực tập sư phạm của Phương Nam nên cô muốn đến tham gia náo nhiệt. Khi cô vào, mọi người đổ dồn chú ý vào cô. Cô biến phòng họp thành sàn catwalk, tự tin thả dáng bước đi với suy nghĩ là mọi người đang trầm trồ vì ngoại hình của mình. Nhưng cô nào ngờ, mọi người quan sát chầm chầm là bởi vì cô hiên ngang xuất hiện cạnh Phương Nam.
Ở một diễn biến khác, khi tiết học đang diễn ra, Hoài Trông thấp thoáng ở bên ngoài nhìn vào. Cậu đợi tín hiệu của mọi người, từ cửa sau bò vào chỗ ngồi của mình. Khi đã ngồi đúng vị trí của mình, bỏ ba lô xuống, lấy tập ra như chưa hề có một sự đi trễ nào, thì cô giáo hỏi Hoài Trông: “Sao nay đi trễ vậy em?”
Hoài Trông “dạ” lên một tiếng dài. Cậu cũng không biết giải thích làm sao nữa. Điều này cũng phải, là học sinh nổi bật thì mới vừa vào lớp cô đã nhận ra sự vắng mặt của cậu rồi.
Hôm đó, Hoài Trông canh chừng rất kĩ ba lô của mình, nâng niu nó như là một báu vật vậy. Bé Thơ thấy lạ liền hỏi: “Trong cặp cậu có đồ ăn?”
Hoài Trông cười: “Đương nhiên là không rồi. Quà tặng thầy Nam đó.”
Cả ba đã bàn hôm nay sẽ tặng quà cho thầy Nam, vì hôm nay nữa thôi là anh đã chính thức không còn ở trường nữa rồi.
Đức Hải cũng tò mò: “Cậu tặng gì mà bí ẩn quá vậy?”
“Cậu hỏi làm gì chứ? Mà dĩ nhiên là sẽ đặc biệt hơn của cậu rồi.”
“Ờ, ờ, tớ biết rồi. Mà chúng ta sẽ tặng khi nào thế?”
“Vào giờ ra chơi, mình sẽ đi tìm thầy ấy. Lúc đó chắc đã xong buổi họp tổng kết. Thầy nói vậy á.”
Hoài Trông lại đang nghĩ trong đầu nên viện cớ gì để không đi cùng bọn họ và có một buổi chia tay riêng đúng như mong muốn và kế hoạch của cậu. Thay vì nói dối, cậu lại nghĩ rằng nên hẹn Phương Nam riêng thêm một lần nữa.