Chương 14: Lên Ngựa
Sáng sớm ngày thứ hai, Tô An Lâm chuẩn bị lên núi lần nữa. Hắn tính toán thử, cứ bắt nhiều con mồi như vậy hai lần, tiết kiệm đủ bạc có thể trả tiền. Cuộc sống sinh hoạt có hi vọng khiến hắn có động lực làm việc hơn mười lần. Lúc đang định đi ra ngoài, ngoài cổng truyền tới tiếng gọi:"Tô An Lâm, Tô An Lâm."Tô An Lâm ngẩng đầu, phát hiện là một tên đồ đệ của người dưới trướng của Thiết Văn Đảm, tên là Lý Sinh.Lần đi bảo vệ hoàng hóa này hai người nói với nhau được ba câu. Theo thứ tự là:Đi nhanh hơn đi.Thật lề mề.Haha, huynh đệ tốt Yêu Phong Tử bị ngươi chơi chết.Thái độ của người khác với ngươi như thế nào tương xứng với năng lực của ngươi, câu nói này quả nhiên không sai."Lý Sinh ca, sao hôm nay lại đến nhà ta thế?”Tô An Lâm đặt công cụ sang tại một bên.Tô Ngọc Ngọc hiểu chuyện đi lấy nước cho khách, nàng rót cho Lý Sinh một chén to.Lý Sinh xuống ngựa, nhận nước uống ừng ực một hớp lớn, sau đó nói ra ý đồ của uống ừng ực một hớp lớn, rồi mới nói rõ ý đồ đến:"Ngươi đã quên rồi à? Trước lúc chúng ta tách nhau, có nói là mời mọi người đến ăn cơm mà.”Về mặt lý thuyết như vậy, nếu như có việc vượt quá khả năng nhờ được thì Thiết Văn Đảm sẽ không mời cơm.Nhưng lần này Tô An Lâm đã lập công lớn, cho nên mới đến mời hắn ăn cơm.Nhưng do lần này Tô An Lâm lập công lớn, cho nên mới tới mời.Tô An Lâm kinh ngạc:"Lão đại khách sáo quá."“Haha, lần này thủ lĩnh rất vui, lấy ra đầu của Yêu Phong Tử đổi được 100 lượng. Hiện tại trong thành có ai mà không biết sư phụ Thiết của chúng ta giết chết Yêu Phong Tử, hiện tại mấy tiêu cục muốn nhờ ngài ấy còn phải xếp hàng.”Tô An Lâm cũng cảm thấy cao hứng:“Vậy thì tốt quá.”"Đúng vậy, lần này thủ lĩnh cố ý để ta đến nói với ngươi, cùng nhau đi ăn cơm, đi chúc mừng một trận ra trò.”"Đi."Bây giờ không vội chuyện đi săn, quen biết nhiều người cũng không tệ.“Vậy đi thôi.”Tô An Lâm gật gật đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì, trở về phòng cắt lấy một cái đùi thỏ hôm qua nướng.Sau đó dung giấy dầu gói kỹ lại, đưa cho Lý Sinh và nói:“Lý Sinh ca, hôm qua ta vừa săn được, ngươi nếm thử đồ tươi mới.”Tô Ngọc Ngọc ở bên cạnh trợn to mắt, ca ca thật hào phóng, đưa đùi thỏ cho người ta.Tối hôm qua nàng còn nhịn không dám ăn, để để dành cho ca ca, hu hu hu...Đúng là quá mức phá của. Tô Ngọc Ngọc nháy mắt ra hiệu nhiều lần nhưng Tô An Lâm không nhìn thẳng nàng.Lý Sinh ngại ngùng nói:“Cái này...Tô An Lâm, ngươi khách sáo quá.""Không có việc gì, đoạn đường này nhờ có ngươi chiếu cố."Tô An Lâm thoải mái cười một tiếng:"Vậy chúng ta bây giờ liền đi đi thôi."Sau khi cân nhắc hắn cảm thấy đến trễ thì không tốt lắm, cho nên đến sớm một chút chờ mọi người đến vẫn hơn là đến đúng giờ."Được thôi."Lý Sinh nhìn đùi thỏ nuốt nước miếng một cái, cẩn thận từng li từng tí nhét vào trong ngực, nhìn Tô An Lâm càng thêm thuận mắt. Hắn ta vốn định để Tô An lâm tự đi theo. Hiện tại hắn ta vỗ vỗ lên yên ngựa:“Lên ngựa đi.”Đây là lần đầu tiên Tô An Lâm cưỡi ngựa, hắn ngồi ở phía trước Lý Sinh.Lý Sinh ôm Tô An Lâm, nắm lấy dây cương ngựa:"Giữ chặt vào, giá."Tô An Lâm còn chưa kịp chào muội muội, ngựa đã chạy ra ngoài, làm hắn giật nảy mình.Nói ra thì số lần nguyên thân thật sự vào thành cũng không nhiều lắm. Trong ký ức của hắn không có ấn tượng sâu sắc về tòa thành này, Tô An Lâm chỉ biết nơi này có một đặc điểm chính là phồn hoa. Gánh hát rất lớn, nữ nhân ăn vận rực rỡ, tươi sáng xinh đẹp.Mỗi lần đi ngang qua đó, hắn đều cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Kỳ lạ là những nữ nhân kia trước giờ chưa từng lôi kéo hắn. Điều này khiến nguyên thân nghi ngờ suốt một thời gian, lẽ nào tướng mạo của hắn không ổn? Mãi đến lần kia có ông lão vớ vẩn bên cạnh cũng được kéo vào, hắn mới hiểu ra. Lão già kia mặc đồ tơ lụa, vừa bước vào đã ném hai tấm ngân phiếu một trăm lượng. Khi đó hắn rất chấn động, một trăm lượng đấy, bán cả hắn và muội muội mình cũng không đáng giá đó.Tô An Lâm tò mò nhìn ngó xung quanh. Quả thật nơi này rất phồn hoa, chỉ riêng cửa tiệm ven đường thôi đã không phải đẳng cấp bình thường rồi.Người dạo phố cũng ăn mặc đẹp đẽ, vừa nhìn đã biết không phải những người nghèo khổ không ăn nổi cơm trong thôn bọn hắn.Tiến vào trục đường chính không thể cưỡi ngựa. Lý Sinh dắt ngựa, cảm nhận mùi thơm của đùi thỏ trong ngực, tâm trạng rất tốt. Thầm nghĩ sau khi trở về phải cho con gái nếm thử mùi vị tươi mới, con gái lớn như vậy rồi còn chưa từng ăn thịt thỏ. Nghĩ như vậy tâm trạng càng vui hơn, mơ hồ cảm kích Tô An Lâm, cho nên nhiệt tình trò chuyện, giới thiệu xung quanh.Lần này trở về khá sớm, Thiết Văn Đảm còn chưa đến tửu lâu, thế nên Lý Sinh dẫn Tô An Lâm đi dạo xung quanh. Tô An Lâm đang cất bước, bỗng dưng chú ý âm thanh “hây ha” truyền đến từ nơi cách đó không xa. Âm thanh chấn động chỉnh tề, vừa nghe đã biết là tiếng luyện võ. Bước đến trước cửa, quả thật bên trên có treo bảng hiệu của võ quán.