Chương 11
Nói xong, Trương Mặc Vũ nhìn về phía Thượng Quan Tuyết: “Các cô muốn trông tiệm giúp tôi hay muốn đi xem thử?” Thượng Quan Tuyết không trả lời mà hỏi Trương Mặc Vũ: “Cách Kim Lăng xa không? Nếu phải ra khỏi Kim Lăng thì tôi không đi đâu”. Thượng Quan Tuyết rất cẩn thận, lỡ như Trương Mặc Vũ muốn lừa cô ta ra ngoài rồi bắt cóc thì cô ta phải kêu oan với ai đây? Trương Mặc Vũ thầm nghĩ trong lòng, đồng thời cũng nhìn về phía Mã Quốc Tùng: “Nhà của anh ở thành phố Kim Lăng à?” Mã Quốc Tùng vội nói: “Đúng thế, ở ngay thôn Lý, là một thôn trong thành phố, cách phố Phù Dung mười mấy kilomet”. Trương Mặc Vũ hỏi lần nữa: “Tôi thấy anh căng thẳng như thế có lẽ đã đoán trước được điều gì, nói xem gần đây có gặp phải chuyện khác thường gì không?” Mã Quốc Tùng đáp: “Hai này nay tôi vẫn luôn mơ thấy một giấc mộng giống nhau”. “Trong mơ có một cái giếng, tôi lấy nước ở giếng, lúc lấy nước cứ nghe thấy mẹ tôi ở phía sau gọi tên tôi”. “Tôi quay đầu lại sẽ nhìn thấy một người kỳ lạ, người đó có dáng người rất giống mẹ tôi, nhưng mặt lại phẳng, không có ngũ quan, trông rất đáng sợ”. “Tôi bị giấc mơ đó làm sợ đến mức tỉnh giấc rất nhiều lần, ngủ không ngon, liên tục nghe ngóng tin tức về mẹ tôi nhưng không nghe ngóng được gì”. Nghe người trẻ tuổi nói thế, Thượng Quan Tuyết và nữ thư ký đều hơi nổi da gà. Đặc biệt là Thượng Quan Tuyết, gần đây cô ta cũng mơ thấy ác mộng, nếu giấc mơ thật sự có thể đại diện điều gì đó thì chẳng phải nói cô ta cũng có khả năng gặp phải nguy hiểm gì hay sao? Cho nên Thượng Quan Tuyết lập tức tập trung sự chú ý, cô ta rất muốn biết giấc mơ có thật sự đại diện cho điềm báo gì đó không. Trương Mặc Vũ thì tiếp tục hỏi Mã Quốc Tùng: “Giếng nước trong mơ của anh là nước trong hay nước đục, hay là máu?” “Nước đục!”, Mã Quốc Tùng đáp. Trương Mặc Vũ lập tức gật đầu: “Vậy thì đúng rồi, nước trong là quý, nước đục là hung, máu là án mạng, ít nhất bây giờ mẹ của anh không phải bị người khác hại”. Sau đó Trương Mặc Vũ lại phân tích: “Giếng là nhà, mẹ của anh cũng không đi xa, mà bóng người anh nhìn thấy giống với mẹ anh lại không có ngũ quan, chứng tỏ vị trí của mẹ anh rất khó phát hiện ra”. Giải mã giấc mơ không là vấn đề khó với Trương Mặc Vũ, trong đầu anh nhanh chóng phân tích. Trương Mặc Vũ chợt hỏi: “Đúng rồi, trong giấc mơ kia của anh còn có thứ gì khiến anh ấn tượng sâu sắc không? Ví dụ như thực vật hay đồ gia dụng gì đó”. Mã Quốc Tùng ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Có một tảng đá và một vách tường, tôi nhớ rồi, người không có mặt kia đứng dưới vách tường”. Nghe đến đây, hai mắt Trương Mặc Vũ lập tức sáng lên: “Có đá có tường, đây là điềm báo bị người khác giẫm đạp, không phải đường đi thì chính là công viên!” Trương Mặc Vũ lại nói tiếp: “Còn không nhìn rõ mặt, chứng tỏ mặt úp xuống, trong giếng có nước...” Nói đến đây, Trương Mặc Vũ chợt hỏi: “Phía Đông Nam nhà anh có công viên có nước không?” Người trẻ tuổi vội đáp: “Có, công viên Thạch Hoa! Hơn nữa trong công viên Thạch Hoa còn có một cái hồ nhỏ”. “Chính là nơi đó!”, Trương Mặc Vũ khẳng định. Thượng Quan Tuyết cất lời: “Công viên Thạch Hoa? Nơi đó cách phố Phù Dung không xa, vừa khéo xe của tôi ở bên ngoài, cùng nhau đến đó xem đi”. Lúc này, Thượng Quan Tuyết rất nôn nóng muốn biết giải thích về giấc mơ của Trương Mặc Vũ có thật sự chính xác hay không. Mấy người cùng lên xe đi tới công viên Thạch Hoa. Trên xe, Mã Quốc Tùng trông có vẻ rất căng thẳng, trong lòng anh ta vẫn luôn cầu nguyện rằng Trương Mặc Vũ bói sai. Nhưng không hiểu vì sao anh ta lại có một dự cảm chẳng lành. Xe nhanh chóng dừng trước công viên. Trong công viên Thạch Hoa có một cái hồ nhân tạo rất lớn, trên mặt hồ lá sen che kín, trôi nhẹ theo gió. Đồng thời ở giữa hồ còn có rất nhiều hành lang xen kẽ, có thể thấy rất nhiều người đang du ngoạn trên hành lang. Rào chắn của những hành lang này cao khoảng nửa người, nếu có người muốn nhảy xuống nước e rằng cũng không khó khăn. Lúc này bốn người đứng bên hồ, Thượng Quan Tuyết hỏi: “Trương Mặc Vũ, ý của anh là người đó ở trong hồ sao?” Trương Mặc Vũ gật đầu, anh nhìn về phía Mã Quốc Tùng: “Dập đầu mấy cái về phía hồ đi”. Mã Quốc Tùng không nghi ngờ mà lập tức quỳ xuống, dập đầu về phía hồ. Còn Trương Mặc Vũ thì đứng nhìn chằm chằm mặt hồ. Sau khi Mã Quốc Tùng dập đầu mấy cái, có rất nhiều chỗ trên mặt hồ nổi lên bọt nước, là cá cảnh trong hồ đang bơi. Một con cá chép lớn màu trắng đỏ đột nhiên nhảy lên cao, nó lộn một vòng xinh đẹp giữa không trung rồi rơi lại xuống nước. Thấy con cá chép đỏ trắng kia nhảy lên, nữ thư ký ngạc nhiên nói: “Ấy? Chuyện gì thế kia?” Thượng Quan Tuyết thì lại rất bình tĩnh, cô ta nhìn về phía Trương Mặc Vũ, muốn xem rốt cuộc anh có thể tìm thấy người thật hay không. Lúc này, Trương Mặc Vũ đột nhiên thấy thông suốt, anh thốt ra một câu: “Cá chép trắng đỏ truyền lời người thân, từ biệt tảng đá để nước nuốt chửng, không muốn con cái mãi nghèo khổ, chỉ muốn trong sạch không phiền ai”. Mã Quốc Tùng lập tức ngẩng đầu: “Thưa anh, tôi không hiểu câu này của anh”. Thượng Quan Tuyết và nữ thư ký cũng nhìn về phía Trương Mặc Vũ. Lúc này Trương Mặc Vũ nói: “Tôi đã biết mẹ anh ở đâu rồi, nhưng mà...” “Nhưng mà gì cơ?”, Mã Quốc Tùng hỏi. Trương Mặc Vũ thở dài: “Nhưng mà mẹ anh có di nguyện, không muốn các anh tìm thấy bà ấy”. “Cái gì?”, Mã Quốc Tùng tỏ vẻ khó hiểu. Nữ thư ký cất lời: “Tôi nói này Trương Mặc Vũ, có phải anh hoàn toàn không biết mẹ của người ta ở đâu nên mới bịa chuyện lừa người khác không?”