Chương 14
Ngay sau đó Trương Mặc Vũ gào thét trong lòng: “Sư phụ, người đây không phải là đang lừa gạt sao, mượn sức mạnh linh hồn của cô ấy, lại dẫn dắt một phần hơi thở linh hồn vào trong thức hải của con, cô ấy tất nhiên sẽ muốn thân cận với con rồi…” Bởi vì hồn phách là một thứ vô cùng thần bí, một khi hồn phách của một người bám vào thân xác của người khác thì sẽ bị người đó mê hoặc. Giống như trong dân gian đồn đại, có người gặp phải yêu ma rồi liều mạng yêu thích nó mà không còn sót lại chút lý trí, thực ra là một phần hồn phách đã bị yêu ma đó hấp thụ rồi. Cái gọi là bị câu mất hồn kỳ thực chính là chỉ tình trạng này. Ừm, bây giờ linh hồn của Thượng Quan Tuyết đã bị sư phụ dùng một phương pháp huyền bí nào đó đưa vào trong thức hải của Trương Mặc Vũ. Vì vậy, cũng đồng nghĩa với việc linh hồn của cô đã bị Trương Mặc Vũ câu mất đi… Lúc này ánh mắt Trương Mặc Vũ nhìn Thượng Quan Tuyết mang theo chút mờ mịt, trong lòng thì vội vã phủi sạch quan hệ: “Tôi không phải cố ý đâu, cô thoạt nhìn giống sư phụ ma nữ như vậy, tôi một chút xíu tâm tư hứng thú với cô cũng không dám có”. Thế nhưng nội tâm Thượng Quan Tuyết lại như đang có hươu non chạy loạn mà đập thình thịch! “Chẳng lẽ đây chính là tình yêu sét đánh?”, Thượng Quan Tuyết cũng rất rối rắm. Cô không đánh mất lý trí nhưng tại sao chỉ cần ánh mắt rơi xuống trên người Trương Mặc Vũ sẽ loạn nhịp trái tim và suy nghĩ vẩn vơ đây? Trong lòng cô thậm chí còn có một sự thôi thúc không thể kìm nén nổi, muốn gọi Trương Mặc Vũ là bố! May mắn thay, tính tự chủ của cô khá mạnh nên không thể hiện điều đó ngay tại chỗ. Vì vậy, ánh nhìn của Thượng Quan Tuyết vội vã rời khỏi khuôn mặt Trương Mặc Vũ, cũng không dám lại nhìn tới anh nữa. Cô còn chưa biết rằng linh hồn của bản thân đã bị Trương Mặc Vũ ‘đánh cắp’ rồi. Chỉ cần anh không giúp cô bù đắp hồn phách, cô sẽ như một người không có thuốc chữa mà trầm mình vào bể tính ái. Trương Mặc Vũ lúc đầu có chút không nói nên lời nhưng sau khi cẩn thận suy xét, chuyện này dường như cũng không phải là rất tồi tệ. Thượng Quan Tuyết là người đứng đầu phố Phù Dung, cô ù ù cạc cạc quyến luyến và yêu thích bản thân, điều này chỉ có lợi cho anh, không có điểm nào hại cả. “Câu mất linh hồn của cô ấy dường như cũng không tồi”, Trương Mặc Vũ lẩm bẩm: “Nhưng vì sao mình lại cảm thấy bản thân giống như yêu quái vậy?” Nhưng anh rất nhanh lại tự an ủi bản thân: “Yêu quái thì yêu quái, sư phụ còn là ma nữ sống ba ngàn năm, thân là đồ đệ làm yêu quái cũng không có gì bất hợp lý cả”. Lúc này Trương Mặc Vũ lại nhớ tới sư phụ của mình. Tại sao cái bóng của sư phụ lại đột nhiên mượn hồn phách của Thượng Quan Tuyết để xâm nhập vào thức hải của bản thân? Chẳng lẽ người đã rơi vào tình huống đặc biệt nguy hiểm? Trương Mặc Vũ cấp tốc nghiền ngẫm, anh không hiểu vì sao cái bóng của sư phụ ma nữ Thượng Huyền Nguyệt lại dùng phương thức này để tiến vào tâm trí của mình. Sau vài phút anh cuối cùng cũng suy đoán ra đại khái: “Sư phụ ma nữ gặp nguy hiểm rồi, mà giữa sư phụ và Thượng Quan Tuyết tồn tại một loại liên hệ kỳ bí nào đó, linh hồn của họ có thể cộng hưởng lẫn nhau!” “Sư phụ kêu mình tới phố Phù Dung rất có khả năng là liên quan tới vết thương của người, có lẽ lần này thương thế của sư phụ có lẽ vô cùng nghiêm trọng!” Trên thực tế, những gì sư phụ ma nữ làm lần này quả thực có chút quyết tuyệt. Cuộc tụ họp tám Huyền Môn lớn (Bát đại Huyền môn) của người ta nhằm trao đổi về quyền sở hữu món bảo vật bí mật tối thượng nào đó, kết quả người lại muốn mượn nó để chơi đùa. Người ta có thể cho người mượn sao? Tuy rằng người đã sống ba ngàn năm, một thân tu vi có thể làm long trời lở đất nhưng Bát đại Huyền môn lưu truyền đến ngày nay cũng không phải là không có đạo lý? Cuối cùng sư phụ mất tích, sư môn bị san bằng, Trương Mặc Vũ may mắn trốn thoát một kiếp…. Do đó anh hiểu cho dù lần này sư phụ có thể sống sót nhưng cũng bị thương rất nặng. Nghĩ tới đây, Trương Mặc Vũ liền đau đầu, ai kêu bản thân lại dính dáng tới một người sư phụ rắc rối như vậy đây. "Có vẻ như là sức mạnh của công đức đã khiến sư phụ có năng lực truyền đạt thông tin cho mình”. "Vậy thì, muốn biết thêm tin tức về sư phụ thì phải thu nhặt thêm càng nhiều công đức, nếu có thể thắp sáng tất cả các phù hiệu bí ẩn trên người sư phụ, hẳn là có thể có được thông tin chính xác”. Tuy rằng phán đoán là vậy, nhưng Trương Mặc Vũ đối với tình huống của sư phụ mình cũng không quá lo lắng, cũng không gấp gáp muốn giành được sức mạnh công đức. Tại sao? Bởi sư phụ Thượng Huyền Nguyệt được mệnh danh là ma nữ số một thiên hạ. Tục ngữ có câu rất hay, người tốt thường sống không thọ, mà kẻ ác trường tồn ngàn năm. Một ma nữ sống suốt ba ngàn năm như sư phụ sẽ không dễ dàng bị đánh gục như vậy. Hơn nữa, sư phụ Thượng Huyền Nguyệt có sao chiếu mệnh là thiên sát cô tinh*, mệnh rất cứng, không chỉ có thể khắc chết tất cả kẻ thù mà còn cả những người thân và bạn bè xung quanh mình, suốt ba nghìn năm qua vẫn luôn cô đơn lẻ bóng. *số mệnh của một người đã định sẵn sẽ gây ra tai hoạ cho những người xung quanh, thường bị cô độc, khó gần gũi với người khác, và có thể tu tiên hoặc đọa ma. Về phần tại sao một thiên sát cô tinh như vậy lại có thể nuôi lớn anh… Đừng hỏi nữa, chính là cao số đi. Lúc này, Trương Mặc Vũ lại liếc Thượng Quan Tuyết, thầm lầu bầu: “Một phần hồn phách của cô ấy đã tiến vào cơ thể mình, hiện tại đang lúc linh hồn suy yếu, cộng thêm việc gần đây dường như đang bị tiểu nhân tính kế, trời ạ, cô ấy sẽ không xảy ra vấn đề gì đó chứ?” Tất nhiên Trương Mặc Vũ cũng không chủ động mở lời. Dù sao, linh hồn của cô gái này cũng đang bắt đầu bịn rịn không nỡ dứt với anh, phỏng chừng không bao lâu nữa sự tự mình chủ động cầu xin. Vì vậy anh dứt khoát nói: “Được rồi, chuyện này đã giải quyết xong, đi thôi!” Thượng Quan Tuyết cố gắng duy trì vẻ mặt điềm tĩnh, sau đó nói với giọng điệu mang theo chút sùng bái: “Anh Trương anh thật lợi hại!”