Chương 1: Sao cô không chết đi?
Tôi là vợ của anh, nhưng người mà anh yêu lại là bạn thân tôi, cậu ấy đã chết rồi, nhưng tôi cũng chẳng có cơ hội để thay thế.
"Sở Du đang bệnh, tôi phải ở cạnh em ấy."
"Hôm nay tôi không về, ở nhà cô tự lo liệu đi."
"Tôi cảnh cáo cô, đừng có đi tìm em ấy! Người của tôi tốt nhất cô đừng có động vào."
"Cô nói với họ đúng không? Để ba mẹ tôi đi gặp mặt Sở Du, hại cô ấy bệnh tim tái phát, nếu như có chuyện gì xảy ra thì tôi không tha cho cô đâu!"
"Tiêu Sở Lam tôi nói cho cô biết, tôi vĩnh viễn không bao giờ yêu cô!"
"Người độc ác máu lạnh đến cả bạn thân mình cũng không tha như cô cũng đòi hỏi tình yêu? Đối với cô tôi chỉ cảm thấy vô cùng ghê sợ và chán ghét!"
"An Kiều là chết vì ai, cô vẫn còn nhớ chứ?"
"..."
Tiêu Sở Lam khi nghe những lời ấy từ miệng của Trạch Vũ, cô thậm chí còn chẳng thể cãi lại một lời nào.
Cô không dám đau thương hay trách cứ bất kì ai, vốn dĩ những chuyện xảy ra đối với cô ây giờ chính là vì cô vẫn còn sống.
Nếu như cô chết vào năm đó, có lẽ ánh mắt của Trạch Vũ đã có thể hiền từ với cô hơn một chút, An Kiều cũng sẽ không...
Năm 16 tuổi có một cô bạn tốt, đối với cô ấy như chị em ruột thịt.
Năm 16 tuổi cô yêu một chàng trai hơn mình hai tuổi, yêu đến mức sẵn sàng lao xuống biển cứu anh, khiến bản thân vốn bị bệnh tim sức khỏe yếu đuối, ốm một trận thừa sống thiếu chết, chút nữa chết trong bệnh viện, bản thân cũng không hề thấy hối hận.
Cô yêu anh nhiều như thế... chỉ đáng tiếc, người mà anh ấy đem lòng yêu lại là bạn thân của cô - An Kiều.
"Kiều Kiều, nếu như một ngày tớ chết thì sao..."
"Gì thế? Điên rồi hả?"
"Không phải, chỉ là tớ..."
Không để Sở Lam kịp biện giải, An Kiều ngay lập tức mắng cô một trận:
"Suy nghĩ bậy bạ! Bệnh tình của cậu bác sĩ nói sẽ không sao cả, chỉ cần có người ghép tim phù hợp là được."
"..."
"Đừng lo, cùng lắm nếu không có người phù hợp ghép tim cho cậu thì để tớ. Cậu là bạn tốt của tớ cũng là người duy nhất tớ quan tâm, gia đình cậu đối với tớ có ơn quá nhiều, nếu như có thể làm chuyện ấy để báo đáp thì tớ cũng sẽ làm!"
"Không được! Nếu tớ sống mà cậu chết thì tớ thà chết còn hơn!"
An Kiều không nhận ra Tiêu Sở Lam rất giận, còn đùa: "Ha ha, tớ nói vậy thôi, không phải có người đồng ý hiến tim cho cậu sau khi người ta chết rồi sao? Yên tâm, chắc chắn sẽ không sao đâu mà."
Tiêu Sở Lam cũng tin rằng mọi chuyện sẽ ổn, mọi chuyện tốt đẹp sẽ đến với cô, nhưng bỗng có một ngày cô phát hiện, vậy mà cô bạn tốt của cô lại ở bên cạnh người cô thầm thương trộm nhớ.
"Cậu với Trạch Vũ yêu nhau từ khi nào?"
"Mới chỉ hôm qua... Lam à, cậu sẽ không giận tớ chứ? Tớ không cố tình cướp mất người trong lòng của cậu đâu, nhưng anh ấy đối với tớ... tớ..."
Tiêu Sở Lam hoàn toàn không giận, nhưng cảm giác trống trải và hụt hẫng làm cho cô hoàn toàn không chịu nổi, cuối cùng cô vì chuyện đó xua đuổi đuổi An Kiều, tuyệt giao với cô bạn, không nói chuyện không gặp mặt trong thời gian dài.
An Kiều biết mình làm ra chuyện khốn nạn, không dám gặp cô, cuối cùng bọn họ kết thúc tình bạn tám năm ở đây.
Tiêu Sở Lam tuy làm vậy nhưng cô vẫn rất buồn, vô số lần cô muốn gặp lại bạn thân của mình để hòa giải nhưng lại không dám, trong khoảng thời gian ấy cô đã nghĩ, chỉ cần phẫu thuật ghép tim thành công thì cô sẽ đi tìm An Kiều làm lành, đồng thời cũng từ bỏ tình yêu với Trạch Vũ.
Thế nhưng gần lúc phẫu thuật người hiến tim không muốn hiến nữa, cô rơi vào tình trạng nguy kịch không thể không làm phẫu thuật, khi hôn mê đã nghe loáng thoáng được điều đó, cô còn tưởng bản thân hôm nay sẽ chết, nhưng cuối cùng ca phẫu thuật vẫn diễn ra, còn cô thì vẫn còn sống.
Ca phẫu thuật vô cùng thành công, người ghép tim cho cô không cha không mẹ, không người thân, cô hoàn toàn không có chút tin tức nào.
Như dự tính ban đầu, sau khi phẫu thuật xong cô đã tìm An Kiều, nhưng cô bạn như bốc hơi khỏi thế giới vậy, cô hoàn toàn không thể tìm ra.
Tiêu Sở Lam chạy đi hỏi Trạch Vũ về tung tích của An Kiều, nhưng lại nhìn thấy anh hút rất nhiều thuốc uống rất nhiều rượu, bộ dạng buông thả râu mày lởm chởm, thật sự trông không giống anh bình thường một chút nào.
"An Kiều có ở chỗ anh không? Tôi không tìm ra cô ấy..."
Bộ dạng Trạch Vũ khi đó khinh thường cô, chán ghét khi nhìn thấy cô đứng trước mặt mình, nói rằng:
“Tiêu Sở Lam sao cô không đi chết đi? Cô còn mặt mũi hỏi An Kiều? Cô ấy chết rồi, cô còn tìm ở đâu nữa.”
Tiêu Sở Lamnhận ra một điều thật đáng sợ, rằng cái xác được đẩy qua mặt cô lúc nửa mê nửa tỉnh đó, không ai khác lại là người mà cô đang tìm kiếm.
"Sở Du đang bệnh, tôi phải ở cạnh em ấy."
"Hôm nay tôi không về, ở nhà cô tự lo liệu đi."
"Tôi cảnh cáo cô, đừng có đi tìm em ấy! Người của tôi tốt nhất cô đừng có động vào."
"Cô nói với họ đúng không? Để ba mẹ tôi đi gặp mặt Sở Du, hại cô ấy bệnh tim tái phát, nếu như có chuyện gì xảy ra thì tôi không tha cho cô đâu!"
"Tiêu Sở Lam tôi nói cho cô biết, tôi vĩnh viễn không bao giờ yêu cô!"
"Người độc ác máu lạnh đến cả bạn thân mình cũng không tha như cô cũng đòi hỏi tình yêu? Đối với cô tôi chỉ cảm thấy vô cùng ghê sợ và chán ghét!"
"An Kiều là chết vì ai, cô vẫn còn nhớ chứ?"
"..."
Tiêu Sở Lam khi nghe những lời ấy từ miệng của Trạch Vũ, cô thậm chí còn chẳng thể cãi lại một lời nào.
Cô không dám đau thương hay trách cứ bất kì ai, vốn dĩ những chuyện xảy ra đối với cô ây giờ chính là vì cô vẫn còn sống.
Nếu như cô chết vào năm đó, có lẽ ánh mắt của Trạch Vũ đã có thể hiền từ với cô hơn một chút, An Kiều cũng sẽ không...
Năm 16 tuổi có một cô bạn tốt, đối với cô ấy như chị em ruột thịt.
Năm 16 tuổi cô yêu một chàng trai hơn mình hai tuổi, yêu đến mức sẵn sàng lao xuống biển cứu anh, khiến bản thân vốn bị bệnh tim sức khỏe yếu đuối, ốm một trận thừa sống thiếu chết, chút nữa chết trong bệnh viện, bản thân cũng không hề thấy hối hận.
Cô yêu anh nhiều như thế... chỉ đáng tiếc, người mà anh ấy đem lòng yêu lại là bạn thân của cô - An Kiều.
"Kiều Kiều, nếu như một ngày tớ chết thì sao..."
"Gì thế? Điên rồi hả?"
"Không phải, chỉ là tớ..."
Không để Sở Lam kịp biện giải, An Kiều ngay lập tức mắng cô một trận:
"Suy nghĩ bậy bạ! Bệnh tình của cậu bác sĩ nói sẽ không sao cả, chỉ cần có người ghép tim phù hợp là được."
"..."
"Đừng lo, cùng lắm nếu không có người phù hợp ghép tim cho cậu thì để tớ. Cậu là bạn tốt của tớ cũng là người duy nhất tớ quan tâm, gia đình cậu đối với tớ có ơn quá nhiều, nếu như có thể làm chuyện ấy để báo đáp thì tớ cũng sẽ làm!"
"Không được! Nếu tớ sống mà cậu chết thì tớ thà chết còn hơn!"
An Kiều không nhận ra Tiêu Sở Lam rất giận, còn đùa: "Ha ha, tớ nói vậy thôi, không phải có người đồng ý hiến tim cho cậu sau khi người ta chết rồi sao? Yên tâm, chắc chắn sẽ không sao đâu mà."
Tiêu Sở Lam cũng tin rằng mọi chuyện sẽ ổn, mọi chuyện tốt đẹp sẽ đến với cô, nhưng bỗng có một ngày cô phát hiện, vậy mà cô bạn tốt của cô lại ở bên cạnh người cô thầm thương trộm nhớ.
"Cậu với Trạch Vũ yêu nhau từ khi nào?"
"Mới chỉ hôm qua... Lam à, cậu sẽ không giận tớ chứ? Tớ không cố tình cướp mất người trong lòng của cậu đâu, nhưng anh ấy đối với tớ... tớ..."
Tiêu Sở Lam hoàn toàn không giận, nhưng cảm giác trống trải và hụt hẫng làm cho cô hoàn toàn không chịu nổi, cuối cùng cô vì chuyện đó xua đuổi đuổi An Kiều, tuyệt giao với cô bạn, không nói chuyện không gặp mặt trong thời gian dài.
An Kiều biết mình làm ra chuyện khốn nạn, không dám gặp cô, cuối cùng bọn họ kết thúc tình bạn tám năm ở đây.
Tiêu Sở Lam tuy làm vậy nhưng cô vẫn rất buồn, vô số lần cô muốn gặp lại bạn thân của mình để hòa giải nhưng lại không dám, trong khoảng thời gian ấy cô đã nghĩ, chỉ cần phẫu thuật ghép tim thành công thì cô sẽ đi tìm An Kiều làm lành, đồng thời cũng từ bỏ tình yêu với Trạch Vũ.
Thế nhưng gần lúc phẫu thuật người hiến tim không muốn hiến nữa, cô rơi vào tình trạng nguy kịch không thể không làm phẫu thuật, khi hôn mê đã nghe loáng thoáng được điều đó, cô còn tưởng bản thân hôm nay sẽ chết, nhưng cuối cùng ca phẫu thuật vẫn diễn ra, còn cô thì vẫn còn sống.
Ca phẫu thuật vô cùng thành công, người ghép tim cho cô không cha không mẹ, không người thân, cô hoàn toàn không có chút tin tức nào.
Như dự tính ban đầu, sau khi phẫu thuật xong cô đã tìm An Kiều, nhưng cô bạn như bốc hơi khỏi thế giới vậy, cô hoàn toàn không thể tìm ra.
Tiêu Sở Lam chạy đi hỏi Trạch Vũ về tung tích của An Kiều, nhưng lại nhìn thấy anh hút rất nhiều thuốc uống rất nhiều rượu, bộ dạng buông thả râu mày lởm chởm, thật sự trông không giống anh bình thường một chút nào.
"An Kiều có ở chỗ anh không? Tôi không tìm ra cô ấy..."
Bộ dạng Trạch Vũ khi đó khinh thường cô, chán ghét khi nhìn thấy cô đứng trước mặt mình, nói rằng:
“Tiêu Sở Lam sao cô không đi chết đi? Cô còn mặt mũi hỏi An Kiều? Cô ấy chết rồi, cô còn tìm ở đâu nữa.”
Tiêu Sở Lamnhận ra một điều thật đáng sợ, rằng cái xác được đẩy qua mặt cô lúc nửa mê nửa tỉnh đó, không ai khác lại là người mà cô đang tìm kiếm.