Chương 4: Thay đổi
Trên hết Tiêu Sở Lam càng phải hiểu rõ, cả cô và Trạch Vũ đều chịu nỗi đau ngang nhau.
Trong khi cô phải sống trong nỗi uất hận tự giày vò mình, thì Trạch Vũ, anh ta cũng không khá gì hơn, chỉ là chuyển sự giày vò của bản thân đó sang người là nguyên căn tất cả của mọi chuyện là cô.
Tối qua là lần đầu tiên anh chạm vào cô nhẹ nhàng như thế, cũng là lần đầu tiên anh khiến cô bị thương như thế.
Có lẽ anh không cố tình làm điều đó, mà là do không kiểm soát được cơn giận vụt qua trong đầu nên mới làm như thế.
Hồi trước Trạch Vũ rất tốt, chuyện cớ sự xảy ra ngày hôm nay hay anh biến thành thế này, Tiêu Sở Lam không ghét, không hận, cũng không cho rằng anh đối xử quá quắt đối với mình. Anh đối với cô vẫn luôn là người trong hồi ức đó.
Không phải Sở Lam yêu đương mù quáng, mà thật sự nó là như vậy.
Thật sự là anh vẫn luôn như thế, chỉ là bị thù hận che mờ mắt.
Trong nhà ngoài cô và Trạch Vũ ra còn có một con chó và một con mèo, đây là thú cưng mà anh nuôi, anh rất yêu thương chúng, đồ ăn đều là đồ thượng hạng của chó mèo, thậm chí là thuê cả người đến để chăm sóc.
Trạch Vũ không cho cô động vào chúng, nhưng Sở Lam vẫn âm thầm chơi với cặp chó mèo đó. Bọn nhóc nhận ra cô, rất quấn người, nhưng lúc ở nhà một mình cô đều chơi với bọn chúng để lấy niềm vui.
Cả hai đứa nó khi ấy đều là do Tiêu Sở Lam một tay nhặt về, nếu không có cô thì bọn chúng có lẽ đã chết bên thùng rác rồi.
Lần đó cô gặp được bọn chúng là khoảng ba năm trước, trong một lần đi cùng An Kiều ra ngoài chơi, cô đã tìm thấy hai con vật nhỏ khắp mình mẩy đều là dấu vết đánh đập, run rẩy nằm trong góc.
Tiêu Sở Lam như phát hiện ra chuyện gì đó rất vĩ đại, không có ai ngoài cô thấy bọn chúng cả, cho nên ngay vừa khi cô thấy, đã hô hoán hai người bạn đi cùng mình chạy lại xem xét.
An Kiều và Trạch Vũ chăm chú nhìn hai con vật đáng thương đó, cũng không đành lòng để chúng lại, thống nhất với cô đưa vào bệnh viện thú y.
Là cô bế chúng vào trong đó, quần áo đều bẩn cả.
Con mèo con thì bị đánh gãy một chân, còn con chó con thiếu điều suýt chết. bọn chúng đều là bị mấy kẻ mất nhân tính đánh để thỏa mãn sở thích bạo ngược, đánh xong còn vứt xác chúng bên cạnh thùng rác.
“Chỉ tội cho mấy con chó con mèo hoang, bên ngoài kia không biết là còn bao nhiêu chó mèo bị lũ người này tra tấn nữa.”
“Không biết chắc, có lẽ là nhiều hơn chúng ta tưởng.”
“Mấy tên làm ra chuyện đó điên thật đấy!”
An Kiều nói, khuôn mặt như tức giận.
Trạch Vũ nghe vậy, cũng đồng tình.
“Những kẻ làm vậy đều là kẻ có thương tật về nhân cách, không quá nếu nói rằng bọn họ là một lũ điên đâu.”
An Kiều thở dài, quay sang nói với Sở Lam:
“Tự dưng tớ sợ gặp phải mấy tên điên quá à. Nỡ như sau này gặp phải người không tốt, không đánh chó mèo mà đánh người, đến lúc đó…”
Tiêu Sở Lam cũng sợ, nhưng cô không muốn thể hiện điều đó ra trước mặt cô bạn, mạnh mẽ nói:
“Đừng lo, sẽ không đâu. Sau này có tớ bảo vệ cậu, còn cả Trạch Vũ nữa.”
“Phải đấy phải đấy. Anh ghét mấy gã thích sử dụng bạo lực lắm, gặp một thằng anh đánh một thằng, cùng lắm không đánh chết là được.”.
An Kiều bĩu môi nhìn anh, khuôn mặt chẳng có chút ngưỡng mộ nào.
“Nếu thế thì chính anh cũng đang định sử dụng bạo lực đó thôi.”
Sở Lam nhìn hai người bọn họ thân thiết, không biết là ghen tị hay tủi thân, cúi đầu hai tay bấm vào nhau.
“Không giống nha, anh chỉ đánh mấy người động vào mấy đứa em của anh thôi.”
Trạch Vũ xoa đầu Sở Lam, cưng chiều nói:
“Nhất là cô bé cứng rắn này đây, rõ ràng khi thấy hai con động vật nhỏ kia kinh sợ muốn chết nhưng lại không dám nói.”
Sở Lam đỏ mặt ngẩng đầu, nhìn người đàn ông dịu dàng trước mặt, nghiêm túc nói với anh:
“Anh đừng đánh người, bạo lực trị bạo lực hay vì điều gì mà dùng bạo lực cũng đừng. Em sợ, cũng không quen nhìn anh như thế.”
“Được được được! Mấy đứa không thích thì anh không làm.”
Anh mỉm cười nhìn cô, ánh mắt có bao nhiêu là cưng chiều. Bộ dạng anh trong mắt Sở Lam - cái người mà cô yêu chính là như thế này.
“Ui chao, tự nhiên trở thành cái đèn hơi bị sáng, hai người có thôi tình bể tình đi không hả?”
Trạch Vũ nghe An Kiều nói thì bật cười.
“Ha ha, tắt đèn rồi về nhà thôi, trời đã muộn rồi.”
Trạch Vũ hộ tống hai người bọn họ trở về nhà.
Trên đường về nhà,Tiêu Sở Lam nghĩ mãi về mèo con và chó con, nhớ tới cảnh bọn chúng kêu đau đớn khi được bác sĩ chữa trị, cô càng không an lòng.
“Thế bây giờ chúng ta phải làm gì với hai động vật nhỏ đó đây? Gửi chúng cho người khác nuôi em thấy không an tâm lắm.”
Tiêu Sở Lam nói vậy, cô thật muốn nhận chúng, nhưng ba cô bị dị ứng lông thú, cô không có cách nào đưa chúng về nhà mình.
Hiểu rõ điều đó, Trạch Vũ vuốt cằm, đưa ra một ý kiến.
“Để anh nuôi hai bé nó nhé?”
“Thật sao?”
“Ừm, anh sẽ đối xử tốt với bọn chúng.”
An Kiều giơ nút like cho Trạch Vũ, vui vẻ nói:
“Tuyệt, anh trai biết lấy lòng con gái đấy, dỗ cho Sở Lam vui vẻ quá rồi kìa, về nhà không chừng cô ấy lại réo anh suốt cho… á đau đau.”
Sở Lam xấu hổ nhéo cô bạn đang định nói, sau đó lại nói với anh:
“Anh nhất định phải chăm sóc nó thật tốt đấy!”
“Ừm, nhất định.”
[...]
Trạch Vũ hất tay tát thẳng vào mặt cô, nghiến răng nghiến lợi chất vấn:
“Cô đang làm gì bọn chúng vậy hả?”
Tiêu Sở Lam run rẩy nhìn anh, bộ dạng anh trước mắt cô bây giờ khiến cô rất sợ hãi.
Trong khi cô phải sống trong nỗi uất hận tự giày vò mình, thì Trạch Vũ, anh ta cũng không khá gì hơn, chỉ là chuyển sự giày vò của bản thân đó sang người là nguyên căn tất cả của mọi chuyện là cô.
Tối qua là lần đầu tiên anh chạm vào cô nhẹ nhàng như thế, cũng là lần đầu tiên anh khiến cô bị thương như thế.
Có lẽ anh không cố tình làm điều đó, mà là do không kiểm soát được cơn giận vụt qua trong đầu nên mới làm như thế.
Hồi trước Trạch Vũ rất tốt, chuyện cớ sự xảy ra ngày hôm nay hay anh biến thành thế này, Tiêu Sở Lam không ghét, không hận, cũng không cho rằng anh đối xử quá quắt đối với mình. Anh đối với cô vẫn luôn là người trong hồi ức đó.
Không phải Sở Lam yêu đương mù quáng, mà thật sự nó là như vậy.
Thật sự là anh vẫn luôn như thế, chỉ là bị thù hận che mờ mắt.
Trong nhà ngoài cô và Trạch Vũ ra còn có một con chó và một con mèo, đây là thú cưng mà anh nuôi, anh rất yêu thương chúng, đồ ăn đều là đồ thượng hạng của chó mèo, thậm chí là thuê cả người đến để chăm sóc.
Trạch Vũ không cho cô động vào chúng, nhưng Sở Lam vẫn âm thầm chơi với cặp chó mèo đó. Bọn nhóc nhận ra cô, rất quấn người, nhưng lúc ở nhà một mình cô đều chơi với bọn chúng để lấy niềm vui.
Cả hai đứa nó khi ấy đều là do Tiêu Sở Lam một tay nhặt về, nếu không có cô thì bọn chúng có lẽ đã chết bên thùng rác rồi.
Lần đó cô gặp được bọn chúng là khoảng ba năm trước, trong một lần đi cùng An Kiều ra ngoài chơi, cô đã tìm thấy hai con vật nhỏ khắp mình mẩy đều là dấu vết đánh đập, run rẩy nằm trong góc.
Tiêu Sở Lam như phát hiện ra chuyện gì đó rất vĩ đại, không có ai ngoài cô thấy bọn chúng cả, cho nên ngay vừa khi cô thấy, đã hô hoán hai người bạn đi cùng mình chạy lại xem xét.
An Kiều và Trạch Vũ chăm chú nhìn hai con vật đáng thương đó, cũng không đành lòng để chúng lại, thống nhất với cô đưa vào bệnh viện thú y.
Là cô bế chúng vào trong đó, quần áo đều bẩn cả.
Con mèo con thì bị đánh gãy một chân, còn con chó con thiếu điều suýt chết. bọn chúng đều là bị mấy kẻ mất nhân tính đánh để thỏa mãn sở thích bạo ngược, đánh xong còn vứt xác chúng bên cạnh thùng rác.
“Chỉ tội cho mấy con chó con mèo hoang, bên ngoài kia không biết là còn bao nhiêu chó mèo bị lũ người này tra tấn nữa.”
“Không biết chắc, có lẽ là nhiều hơn chúng ta tưởng.”
“Mấy tên làm ra chuyện đó điên thật đấy!”
An Kiều nói, khuôn mặt như tức giận.
Trạch Vũ nghe vậy, cũng đồng tình.
“Những kẻ làm vậy đều là kẻ có thương tật về nhân cách, không quá nếu nói rằng bọn họ là một lũ điên đâu.”
An Kiều thở dài, quay sang nói với Sở Lam:
“Tự dưng tớ sợ gặp phải mấy tên điên quá à. Nỡ như sau này gặp phải người không tốt, không đánh chó mèo mà đánh người, đến lúc đó…”
Tiêu Sở Lam cũng sợ, nhưng cô không muốn thể hiện điều đó ra trước mặt cô bạn, mạnh mẽ nói:
“Đừng lo, sẽ không đâu. Sau này có tớ bảo vệ cậu, còn cả Trạch Vũ nữa.”
“Phải đấy phải đấy. Anh ghét mấy gã thích sử dụng bạo lực lắm, gặp một thằng anh đánh một thằng, cùng lắm không đánh chết là được.”.
An Kiều bĩu môi nhìn anh, khuôn mặt chẳng có chút ngưỡng mộ nào.
“Nếu thế thì chính anh cũng đang định sử dụng bạo lực đó thôi.”
Sở Lam nhìn hai người bọn họ thân thiết, không biết là ghen tị hay tủi thân, cúi đầu hai tay bấm vào nhau.
“Không giống nha, anh chỉ đánh mấy người động vào mấy đứa em của anh thôi.”
Trạch Vũ xoa đầu Sở Lam, cưng chiều nói:
“Nhất là cô bé cứng rắn này đây, rõ ràng khi thấy hai con động vật nhỏ kia kinh sợ muốn chết nhưng lại không dám nói.”
Sở Lam đỏ mặt ngẩng đầu, nhìn người đàn ông dịu dàng trước mặt, nghiêm túc nói với anh:
“Anh đừng đánh người, bạo lực trị bạo lực hay vì điều gì mà dùng bạo lực cũng đừng. Em sợ, cũng không quen nhìn anh như thế.”
“Được được được! Mấy đứa không thích thì anh không làm.”
Anh mỉm cười nhìn cô, ánh mắt có bao nhiêu là cưng chiều. Bộ dạng anh trong mắt Sở Lam - cái người mà cô yêu chính là như thế này.
“Ui chao, tự nhiên trở thành cái đèn hơi bị sáng, hai người có thôi tình bể tình đi không hả?”
Trạch Vũ nghe An Kiều nói thì bật cười.
“Ha ha, tắt đèn rồi về nhà thôi, trời đã muộn rồi.”
Trạch Vũ hộ tống hai người bọn họ trở về nhà.
Trên đường về nhà,Tiêu Sở Lam nghĩ mãi về mèo con và chó con, nhớ tới cảnh bọn chúng kêu đau đớn khi được bác sĩ chữa trị, cô càng không an lòng.
“Thế bây giờ chúng ta phải làm gì với hai động vật nhỏ đó đây? Gửi chúng cho người khác nuôi em thấy không an tâm lắm.”
Tiêu Sở Lam nói vậy, cô thật muốn nhận chúng, nhưng ba cô bị dị ứng lông thú, cô không có cách nào đưa chúng về nhà mình.
Hiểu rõ điều đó, Trạch Vũ vuốt cằm, đưa ra một ý kiến.
“Để anh nuôi hai bé nó nhé?”
“Thật sao?”
“Ừm, anh sẽ đối xử tốt với bọn chúng.”
An Kiều giơ nút like cho Trạch Vũ, vui vẻ nói:
“Tuyệt, anh trai biết lấy lòng con gái đấy, dỗ cho Sở Lam vui vẻ quá rồi kìa, về nhà không chừng cô ấy lại réo anh suốt cho… á đau đau.”
Sở Lam xấu hổ nhéo cô bạn đang định nói, sau đó lại nói với anh:
“Anh nhất định phải chăm sóc nó thật tốt đấy!”
“Ừm, nhất định.”
[...]
Trạch Vũ hất tay tát thẳng vào mặt cô, nghiến răng nghiến lợi chất vấn:
“Cô đang làm gì bọn chúng vậy hả?”
Tiêu Sở Lam run rẩy nhìn anh, bộ dạng anh trước mắt cô bây giờ khiến cô rất sợ hãi.