Chương 7: Có ai làm chồng như anh không?
Tiêu Sở Lam thật sự không biết nói gì, đi theo một người đàn ông lạ lần đầu tiên gặp gỡ, cô bị anh ta bế đi một cách khó coi nhưng vẫn vô cùng dịu dàng, dường như anh ta thật sự không muốn làm cô đau.
Sở Lam dù không muốn cũng bị người ta bế vào bệnh viện, với lý do rất chính đáng là muốn tốt cho cô.
“... Cũng đưa tôi vào đây rồi, anh nên rời đi rồi chứ?”
Chu Diểu giả điếc, hoàn toàn không nghe thấy mấy lời đó của Sở Lam.
Song lại thấy anh tự ý lấy hộp thuốc, còn đeo cả ống nghe nhịp tim. Chắc không phải tự tiện, khi nãy cô có để ý, khi anh ta bế cô vào đây mấy chị y tá đều gật đầu chào.
Có lẽ anh ta là bác sĩ, điệu bộ hiện tại của anh ta trông cũng giống.
Cách Chu Diểu chăm sóc Sở Lam cũng điệu nghệ và chuyên nghiệp lắm, có vẻ như thật sự là bác sĩ.
Có lẽ Chu Diểu cảm nhận được cô đang bận lòng, tiện thể nói sơ qua chuyện của mình:
“Đi du học vài năm có được tấm bằng, mới về nước thì được bệnh viện này nhận, tôi là bác sĩ ở đây nên em đừng lo, mấy vết thương này tuyệt đối không để lại sẹo.”
Tiêu Sở Lam cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ gật đầu cho qua.
“Anh muốn làm gì thì nhanh lên, tôi còn về nhà.”
Chu Diểu tẩm bông tăm bằng thuốc khử trùng, sau đó chấm lên vết thương của cô một cách tỉ mẩn.
Anh quỳ xuống chân cô còn cẩn thận đỡ lấy chân cô, giữ cố định rồi mới từng chút một săn sóc vết thương.
Sở Lam không sao, toàn bộ đều chỉ là vết thương ngoài da nhưng khá nhiều, chỉ có ở mu bàn tay cô đập xuống đường nên có hơi nặng hơn một chút, còn lại thì cũng không có gì đáng nhắc đến. Cô chỉ nghĩ như thế, nhưng đối với thanh niên trước mặt lại không, anh ta bộ dạng lo lắng thái quá, còn rơm rớm nước mắt.
Tay tê đau nhức nhối, cô hơi nhíu mày, Chu Diểu lại cuống cuồng tay chân xin lỗi ríu rít.
Nước mắt anh ta còn rơi thẳng xuống đất, Tiêu Sở Lam nhìn thấy lại hơi giật khóe miệng:
“Tôi mới đau, anh khóc cái gì?”
Chu Diểu làm bộ như bản thân không có khóc, đầu cúi không ngẩng, còn chối:
“Có đâu.”
“...”
“Chỉ là thấy hơi hối hận, tôi không nên khiến em bị thương mới đúng. Khiến em đau rồi.”
Chẳng qua chỉ là chuyện ngộ nhỡ, cô cũng chẳng hề có ý trách móc, nhưng anh ta lại như vậy, khiến cô lại phải thở dài một hơi.
Chắc do Chu Diểu là bác sĩ cho nên có hơi nhạy cảm với vết thương, cô nghĩ vậy nên cũng không có ý bắt bẻ.
“Bỏ đi, anh cũng chẳng làm gì.”
Tức thì có tức, nhưng cô tuyệt đối không trách bừa người khác, huống hồ gì nếu bản thân cô bình tĩnh hơn một chút thì có lẽ sẽ không bị thần hồn nát thần tính mà vội vàng không cẩn thận té ngã.
Tiêu Sở Lam hoàn toàn không để ý, rất dễ dàng bỏ qua chuyện này, lại có kẻ nhất quyết không bỏ qua cho chính mình.
“Thế nào thì tôi cũng sai, em có thể nào trách tôi được không? Em thế này tôi thấy tội lỗi lắm.”
“Tôi không có sở thích đổ lỗi cho người khác, nếu anh thấy anh sai thì anh tự tha lỗi cho mình đi, xong rồi để tôi về nhà.”
Tiêu Sở Lam quen nhận lỗi sai về mình, đương nhiên không cảm thấy chuyện gì tồi tệ với mình cũng là do người khác. Đối với người đàn ông trước mặt cũng vậy, nếu như lại dây dưa với nhau bằng quan hệ đổ lỗi…
Nói xong cô vừa hay nhận được tin nhắn của Trạch Vũ gọi về, ngay lập tức đứng dậy.
“Bác sĩ, tôi về đây.”
Tiêu Sở Lam ngay lập tức bỏ ra khỏi phòng bệnh, nhưng là chuyện khi nãy vẫn chưa qua, Chu Diểu không an tâm cô về một mình nên anh lẽo đẽo chạy theo cô.
“Đợi chút, chờ tôi với!”
Tiêu Sở Lam không đến mức ghét bỏ người này, bởi bộ dạng của anh ta khi nãy khiến cô nhớ lại một số kỉ niệm vui vẻ.
Hành động của anh khiến cô nhớ tới bộ dạng vài năm trước của Trạch Vũ, lúc bạn thân cô còn sống…
Cũng có một đứa trẻ hay bất cẩn đi đường không cẩn thận, ngã trầy hết cả chân tay, được bạn thân với một người anh lúc nào cũng chăm sóc.
Người bạn quen rồi nên lúc nào cũng chuẩn bị băng gâu đem theo, đợi đến lúc cô bất cẩn làm mình bị thương lại ríu rít chạy đến đòi bế cô về nhà. Nhưng hầu hết lại không phải cô bạn làm, mà được người anh kia chăm sóc, bế cô về rồi chính tay mình sơ cứu vết thương cho.
Lúc đó cô còn ngây thơ nghĩ là mọi chuyện sẽ mãi mãi vui vẻ như vậy, chí ít là khi cô còn sống. Chỉ không ngờ rằng mọi chuyện chẳng kéo dài được bao lâu, đến bây giờ cô là kẻ vẫn còn sống, cũng vĩnh viễn không nhìn thấy cảnh ấy thêm một lần nào nữa.
Nhưng đó đều là chuyện cũ, cô nghĩ một lúc càng không muốn nhắc lại, cũng càng không muốn dây dưa gì với anh chàng này.
Dẫu sao anh cũng chỉ là người lạ gặp gỡ một lần, chưa chắc lần sau sẽ còn gặp lại, duyên phận của cô với Chu Diểu chắc cũng chỉ đến đây thôi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Nhưng có vẻ Tiêu Sở Lam nghĩ sai rồi, vậy mà lúc cô ngã xuống đất một lần nữa, lại là Chu Diểu đứng ra đỡ cô dậy, còn thay cô chất vấn người chồng không có lý lẽ của mình.
“Anh nói mình là chồng của cô ấy? Có tên chồng nào khốn nạn để vợ mình đi một mình ngoài đường mặc thây không quan tâm, không biết cô ấy xảy ra chuyện gì vừa gặp đã muốn hành hung, xô cô ấy ngã như anh không?”
Sở Lam dù không muốn cũng bị người ta bế vào bệnh viện, với lý do rất chính đáng là muốn tốt cho cô.
“... Cũng đưa tôi vào đây rồi, anh nên rời đi rồi chứ?”
Chu Diểu giả điếc, hoàn toàn không nghe thấy mấy lời đó của Sở Lam.
Song lại thấy anh tự ý lấy hộp thuốc, còn đeo cả ống nghe nhịp tim. Chắc không phải tự tiện, khi nãy cô có để ý, khi anh ta bế cô vào đây mấy chị y tá đều gật đầu chào.
Có lẽ anh ta là bác sĩ, điệu bộ hiện tại của anh ta trông cũng giống.
Cách Chu Diểu chăm sóc Sở Lam cũng điệu nghệ và chuyên nghiệp lắm, có vẻ như thật sự là bác sĩ.
Có lẽ Chu Diểu cảm nhận được cô đang bận lòng, tiện thể nói sơ qua chuyện của mình:
“Đi du học vài năm có được tấm bằng, mới về nước thì được bệnh viện này nhận, tôi là bác sĩ ở đây nên em đừng lo, mấy vết thương này tuyệt đối không để lại sẹo.”
Tiêu Sở Lam cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ gật đầu cho qua.
“Anh muốn làm gì thì nhanh lên, tôi còn về nhà.”
Chu Diểu tẩm bông tăm bằng thuốc khử trùng, sau đó chấm lên vết thương của cô một cách tỉ mẩn.
Anh quỳ xuống chân cô còn cẩn thận đỡ lấy chân cô, giữ cố định rồi mới từng chút một săn sóc vết thương.
Sở Lam không sao, toàn bộ đều chỉ là vết thương ngoài da nhưng khá nhiều, chỉ có ở mu bàn tay cô đập xuống đường nên có hơi nặng hơn một chút, còn lại thì cũng không có gì đáng nhắc đến. Cô chỉ nghĩ như thế, nhưng đối với thanh niên trước mặt lại không, anh ta bộ dạng lo lắng thái quá, còn rơm rớm nước mắt.
Tay tê đau nhức nhối, cô hơi nhíu mày, Chu Diểu lại cuống cuồng tay chân xin lỗi ríu rít.
Nước mắt anh ta còn rơi thẳng xuống đất, Tiêu Sở Lam nhìn thấy lại hơi giật khóe miệng:
“Tôi mới đau, anh khóc cái gì?”
Chu Diểu làm bộ như bản thân không có khóc, đầu cúi không ngẩng, còn chối:
“Có đâu.”
“...”
“Chỉ là thấy hơi hối hận, tôi không nên khiến em bị thương mới đúng. Khiến em đau rồi.”
Chẳng qua chỉ là chuyện ngộ nhỡ, cô cũng chẳng hề có ý trách móc, nhưng anh ta lại như vậy, khiến cô lại phải thở dài một hơi.
Chắc do Chu Diểu là bác sĩ cho nên có hơi nhạy cảm với vết thương, cô nghĩ vậy nên cũng không có ý bắt bẻ.
“Bỏ đi, anh cũng chẳng làm gì.”
Tức thì có tức, nhưng cô tuyệt đối không trách bừa người khác, huống hồ gì nếu bản thân cô bình tĩnh hơn một chút thì có lẽ sẽ không bị thần hồn nát thần tính mà vội vàng không cẩn thận té ngã.
Tiêu Sở Lam hoàn toàn không để ý, rất dễ dàng bỏ qua chuyện này, lại có kẻ nhất quyết không bỏ qua cho chính mình.
“Thế nào thì tôi cũng sai, em có thể nào trách tôi được không? Em thế này tôi thấy tội lỗi lắm.”
“Tôi không có sở thích đổ lỗi cho người khác, nếu anh thấy anh sai thì anh tự tha lỗi cho mình đi, xong rồi để tôi về nhà.”
Tiêu Sở Lam quen nhận lỗi sai về mình, đương nhiên không cảm thấy chuyện gì tồi tệ với mình cũng là do người khác. Đối với người đàn ông trước mặt cũng vậy, nếu như lại dây dưa với nhau bằng quan hệ đổ lỗi…
Nói xong cô vừa hay nhận được tin nhắn của Trạch Vũ gọi về, ngay lập tức đứng dậy.
“Bác sĩ, tôi về đây.”
Tiêu Sở Lam ngay lập tức bỏ ra khỏi phòng bệnh, nhưng là chuyện khi nãy vẫn chưa qua, Chu Diểu không an tâm cô về một mình nên anh lẽo đẽo chạy theo cô.
“Đợi chút, chờ tôi với!”
Tiêu Sở Lam không đến mức ghét bỏ người này, bởi bộ dạng của anh ta khi nãy khiến cô nhớ lại một số kỉ niệm vui vẻ.
Hành động của anh khiến cô nhớ tới bộ dạng vài năm trước của Trạch Vũ, lúc bạn thân cô còn sống…
Cũng có một đứa trẻ hay bất cẩn đi đường không cẩn thận, ngã trầy hết cả chân tay, được bạn thân với một người anh lúc nào cũng chăm sóc.
Người bạn quen rồi nên lúc nào cũng chuẩn bị băng gâu đem theo, đợi đến lúc cô bất cẩn làm mình bị thương lại ríu rít chạy đến đòi bế cô về nhà. Nhưng hầu hết lại không phải cô bạn làm, mà được người anh kia chăm sóc, bế cô về rồi chính tay mình sơ cứu vết thương cho.
Lúc đó cô còn ngây thơ nghĩ là mọi chuyện sẽ mãi mãi vui vẻ như vậy, chí ít là khi cô còn sống. Chỉ không ngờ rằng mọi chuyện chẳng kéo dài được bao lâu, đến bây giờ cô là kẻ vẫn còn sống, cũng vĩnh viễn không nhìn thấy cảnh ấy thêm một lần nào nữa.
Nhưng đó đều là chuyện cũ, cô nghĩ một lúc càng không muốn nhắc lại, cũng càng không muốn dây dưa gì với anh chàng này.
Dẫu sao anh cũng chỉ là người lạ gặp gỡ một lần, chưa chắc lần sau sẽ còn gặp lại, duyên phận của cô với Chu Diểu chắc cũng chỉ đến đây thôi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Nhưng có vẻ Tiêu Sở Lam nghĩ sai rồi, vậy mà lúc cô ngã xuống đất một lần nữa, lại là Chu Diểu đứng ra đỡ cô dậy, còn thay cô chất vấn người chồng không có lý lẽ của mình.
“Anh nói mình là chồng của cô ấy? Có tên chồng nào khốn nạn để vợ mình đi một mình ngoài đường mặc thây không quan tâm, không biết cô ấy xảy ra chuyện gì vừa gặp đã muốn hành hung, xô cô ấy ngã như anh không?”