Chương : 14
Khi Ngôn Thư Vũ rời khỏi thành phố G, lúc đó đã là mùa thu.
Cậu xin từ chức, thu thập vài món đồ quan trọng sau đó một người một hành lí ly khai thành phố mình đã sống nhiều nằm. Kì thực cậu cũng không biết mình sẽ đi đâu, chỉ là đơn giản muốn đi bốn phương một chút. Trời vừa vào thu, nhiều địa danh rất thích hợp để lữ hành giải sầu.
Nhiều người thương tâm khổ sở sẽ nghĩ đến trốn ra nước ngoài nhưng cậu thật sự không có loại ý niệm đó. Một là điều kiện kinh tế không cho phép, hai là cậu cảm thấy danh lam thắng cảnh trong nước vẫn còn rất nhiều. Đi nhiều một chút coi như không cô phụ trời thu đẹp đẽ này.
Vì vậy sau khi chia tay Trang Khải nửa năm, Ngôn Thư Vũ đã lưng mang hành lý đi hết vài thành phố, gặp qua đủ loại phong tình. Mỗi nơi đến đều ở lại hơn mười ngày, cảm nhận vẻ đẹp của Giang Nam, trải qua những ngày tháng ở Cô Yên đại mạc, thưởng thức chút rảnh rỗi sau giờ ngọ, cùng cư dân địa phương ngồi một chút, học một vài phong tục tập quán, tâm tình cũng theo đó mà buông lỏng khai sáng hơn.
Ngẫu nhiên cậu cũng sẽ nhớ tới Trang Khải, đáy lòng khó tránh được cảm giác khẽ nhói lên, hô hấp không thể khống chế mà hẫng đi một nhịp. Cậu đã từng mong sẽ có ngày được cùng Trang Khải đi lữ hành, lên núi xem mặt trời mọc, xuống biển nghe tiếng sóng râm ran, mỗi lần nghĩ đều cảm thấy ngọt ngào. Hôm nay cậu đi lữ hành, nhưng lại chỉ có một người cô độc, không khỏi có chút ảm đạm.
Trên đường đi phong cảnh rất đẹp, trời thu gió se se lạnh, khẽ phả lên mặt khiến thâm tâm cũng có điểm thanh minh hơn. Dần dần số lần nhớ đến Trang Khải ngày một ít đi, hoặc là khi nhớ tới trái tim cũng không còn đau nữa. Ngôn Thư Vũ nghĩ, xem ra rời đi là lựa chọn chính xác, giao phó hết thảy cho thiên nhiên sẽ khiến con người cởi mở hơn.
Đông qua xuân đến, cậu dự định ở lại một thành phố nhỏ H nào đó, mùa đông ở nơi này vẫn như cũ náo nhiệt, không có tuyết rơi nhưng cảnh vật đặc biệt đẹp. Cậu thuê khách sạn một tháng, ban ngày ôm máy ảnh ra ngoài tùy ý đi dạo, buổi tối ngồi trong quán trà nhỏ, nghe nhạc thẩm trà, thời gian tĩnh lặng mà thư thái.
Ngoại trừ ngẫu nhiên gọi điện cho chị gái thông báo tình hình để nàng an tâm, Ngôn Thư Vũ cơ hồ không liên lạc cùng ai khác, cứ như vậy một mình một người qua lại giữa các thành phố, trải qua cuộc sống chỉ thuộc về mình. Cho nên buổi chiều hôm đó ở thành phố H nhìn thấy một cô nương ăn mặc tròn vo chạy tới cậu không khỏi chấn động, người nọ là bạn đại học của cậu, họ Trữ gọi Trữ An nhưng lại là “Ma tước” chính cống. Đã vài năm không gặp, bình thường ngày lễ tết mới gọi điện cho nhau hỏi thăm một chút, lúc này không ngờ lại đụng phải ở đây.
Trữ An ăn mặc tròn vo, mặt cũng đô đô tròn, tuy đã hơn hai mươi tuổi nhưng vẫn giữ được nét khờ dại rực rỡ của nữ sinh, nàng vừa nói vừa vươn tay vỗ vỗ vào lưng Ngôn Thư Vũ, “Thư Vũ a Thư Vũ, hóa ra đúng là cậu a.”
Ngôn Thư Vũ vuốt mặt cười nói, cô nàng này vẫn không chút nào thay đổi, “Hảo hảo, vì sao cậu cũng ở đây vậy?”
“Cho nên mới nói, đây là duyện phân.” Trữ An hai tay bưng chén trà nóng hổi, cùng Ngôn Thư Vũ ngồi trong quán trà nói chuyện, ngữ khí cực kì thâm trầm, giống như có nợ mười mấy năm giữa họ cần giải quyết.
Hai người dù sao cũng đã lâu không gặp nhau, tự nhiên có rất nhiều sự tình muốn trò chuyện. Trữ An từ nhỏ đã hữu danh vô thực, há miệng có thể đem người chết nói thành sống, vậy mà Ngôn Thư Vũ vẫn có thể nói chuyện phiếm cùng nàng cho tới tận tối đêm. Trữ An thuận thế mời cậu đến tiệm của mình, nàng là người thành phố H, tốt nghiệp đại học xong không nỡ xa quê hương tràn ngập cổ kính này, hơn nữa trời sinh tính lãng mạn ảo tưởng nên trở về đây mở một tiệm bánh ngọt, đem tiệm bánh trang trí cực kì ấm áp mộng ảo.
Ngôn Thư Vũ gật gật đầu, đồng ý cùng nàng đến tiệm bánh xem.
Tiệm bánh ngọt của Trữ An kì thật cách trung tâm rất xa, hôm nay vừa vặn vào nội thành mua gì đó mới trùng hợp gặp Ngôn Thư Vũ.
“Ừhm, cũng, sắp đến rồi.” Trữ An vụng trộm lần thứ ba liếc nhìn biểu tình Ngôn Thư Vũ, khẩu khí không khỏi có điểm ngượng ngùng.
Ngôn Thư Vũ mỉm cười, rất ít khi gặp cô nương này có cái dạng này, “Không có việc gì, tớ rảnh lắm, đi qua xem cũng tốt.”
Tốc độ xe không tính là chậm, lần này rốt cuộc cũng đến nơi.
Tiệm bánh của Trữ An vô cùng ấm áp, toàn bộ sắc màu đều được bày biện thỏa đáng, nhìn ra được tốn rất nhiều tâm tư cho nó.
Ngôn Thư Vũ thực sự yêu thích nơi này, có một cửa hàng như thế này quả thực đã từng là ước mơ của cậu, nhất thời không khỏi ngây người nhìn.
“Hắc hắc, không sai đi. Đúng vậy nha, bổn cô nương chính là muốn mang cậu tới để khoe khoang nha, hâm mộ không?” Trữ An dương dương tự đắc vỗ vai Ngôn Thư Vũ.
Ngôn Thư Vũ nhìn chằm chằm vào đèn treo màu cam nhỏ nhỏ trên trần nhà, thành thật gật đầu, “Hâm mộ.”
Khi còn ở đại học, cậu và Trữ An đều là người yêu mỹ thực. Cậu thích làm điểm tâm, thích nhìn bao bột mì qua tay mình trở thành những chiếc bánh tinh xảo, từ hai bàn tay tùy ý tạo ra tư thái mình muốn, luôn luôn có một loại cảm giác đạt được thành tựu.
Trữ An cũng có thể làm điểm tâm rất khá, cho nên bọn họ đã từng vui vẻ ước định sau này sẽ mở một tiệm bánh ngọt trứ danh thiên hạ. Còn ngốc ngốc thực sự nghĩ xem sẽ bày biện trang trí như thế nào, Ngôn Thư Vũ thích ấm áp, Trữ An lại yêu lãng mạn, hai người cứ như vậy ngây người không ngừng nghĩ về cửa hàng còn chưa thấy bóng dáng.
Về sau sau khi tốt nghiệp, Ngôn Thư Vũ đáp ứng cha mẹ làm kế toán, Trữ An cũng trở về nhà, chuyện này cứ thế mà rơi vào quên lãng, chỉ là ngẫu nhiên khi đi công tác hay hay nghĩ đến bộ dáng thanh thản mong muốn có một tiệm bánh nho nhỏ. Hôm nay đột nhiên nhìn đến cửa hàng này, tâm tình thật sự có điểm phức tạp.
“Uy, sửng sốt đến thế sao? Tiệm này tớ mới mở không được bao lâu, tó đã nghĩ khi nào cậu đến sẽ cho cậu đặc biệt kinh hãi, nhìn cậu hâm mộ đố kị nha. Ân, hiện tại xem ra đã có hiệu quả rồi.”
Ngôn Thư Vũ không trả lời nàng, con ngươi đảo quanh cửa hàng, ngay cả tấm biển nhỏ treo bên góc cũng đều hợp ý cậu. Đứng giữa tiệm nhỏ này một lần nữa dấy lên mộng tưởng ngày xưa của cậu, Ngôn Thư Vũ đột nhiên sinh ra một loại khát vọng, khát vọng muốn sống cuộc sống mà chính cậu đã từng muốn.
“A Trữ, cửa hàng này tớ còn có thể góp vốn không?” Miệng không kịp khống chế mà hỏi nàng.
“Đương nhiên có thể, nhưng không phải cậu có công tác sao?” Trữ An vốn không có ý kiến, dù sao bọn họ đã từng có ý nghĩ muốn cùng nhau mở tiệm, nhưng vẫn cảm giác kì quái.
“Tớ đã thôi việc rồi.” Ngữ điệu Ngôn Thư Vũ nháy mắt phai nhạt.
Trữ An cũng không hỏi lại, nàng tuy nhiều lời nhưng vẫn biết rõ nên tôn trọng riêng tư của bằng hữu, “Vậy nhập bọn với tớ đi, cửa tiệm này mở chưa được lâu, vốn muốn chờ cậu hâm mộ mà ghé thăm để hỏi ý kiến nhưng cậu ở xa quá, dù sao đây cũng từng là tâm nguyện của chúng ta. Cuộc gặp gỡ này quả nhiên là duyên phận a.” Nói nói, cô nương này lại lần nữa giả dạng thâm trầm.
Ngôn Thư Vũ cười cười, đè lại cảm động đang bành trướng, “Cảm ơn cậu, A Trữ.”
Vì vậy, phiêu bạt hơn nửa năm trời, cuối cùng Ngôn Thư Vũ bắt đầu định cư tại thành phố H, nơi này dân phong thuần phác, mọi người cũng nhiệt tình, phong cảnh càng không cần nói. Cậu đem một phần tiền dự trữ của mình cùng Trữ An kinh doanh tiệm bánh ngọt, một lần nữa học lại tay nghề đã có điểm lạnh nhạt.
Cậu vốn thông minh, làm việc lại khắc khổ chăm chỉ, mọi chuyện rất nhanh đều rơi vào quỹ đạo.
.
.