Chương : 185
Trans+EditL Pinastoryverdie
- 0-0-0-0-0-
Hạ Diệu cước bộ dừng lại, trong lòng không khỏi bừng lên một ngọn lửa muộn, tiếng bước chân phía sau lưng mình càng ngày càng tiến gần không hề kiêng dè. Gương mặt cậu ta càng ngày càng âm trầm, tiếng đế giày dẫm lên tuyết ở phía sau đột nhiên ngừng lại.
"Từ đâu học được kiểu cách của một trái táo lớn ngu xuẩn vậy?"
Nghe được "táo lớn ngu xuẩn" bốn chữ này, Hạ Diệu lửa giận trong lòng rốt cục đạt đến điểm cực hạn, trong nháy mắt khai phá đạn dược.
"Ngu xuẩn bà ngoại nhà anh!!"
Vèo một cái, đem quả táo lớn đang cầm trong tay hướng vào Viên Tung ném thẳng lên đầu hắn, cũng may đây là Viên Tung, nếu đổi lại là người khác, lực ném và độ chính xác này đều có thể khiến người ta té xỉu tại chỗ.
Viên Tung một tay nhặt trái táo lên, ở ngay chỗ mà Hạ Diệu vừa cắn, cắn một ngụm lớn, đem dấu răng của cậu ta bao trùm lấy, tất cả đem nuốt trôi vào bụng.
"Trái táo này hương vị cũng không tệ lắm, mua ở đâu?" Hỏi Hạ Diệu.
Hạ Diệu vẫn như trước trầm mặt đi về phía trước, làm bộ không nghe thấy.
Viên Tung níu Hạ Diệu lại, học người khác dùng giọng điệu nhạo báng nói: "Hôm nay cảnh sát Hạ tâm tình không tốt lắm! Ai lại chọc ngài?"
"Biết tôi tâm tình không tốt thì tránh xa tôi ra một chút." Hạ Diệu nói không lưu tình nể mặt chút nào.
Viên Tung lại có thể dễ dàng để cậu ta đi như vậy? Thông thường Hạ Diệu càng chửi hắn, hắn càng bám dính lấy cậu ta chặt hơn. Đến sau cùng Hạ Diệu đã thấy phiền, một quyền đập vào bả vai Viên Tung, Viên Tung cầm trong tay quả táo, ăn cũng ăn không được trọn vẹn. Vốn muốn cùng cậu ta đánh hai chiêu, kết quả phát hiện nét mặt của Hạ Diệu hôm nay rất khó coi.
Viên Tung khóe mắt hiện lên một tầng yêu thương, giọng nói đột nhiên trầm ổn.
"Làm sao vậy?" Ngón tay khẽ vuốt lên ót Hạ Diệu.
Hạ Diệu vẫn không nói, ánh mắt càng ngày càng âm u.
Viên Tung trong lòng dự đoán đủ loại khả năng, trong lòng càng ngày càng không ổn định.
Đầu hơi cúi xuống, ánh mắt đặt song song với mắt Hạ Diệu, trong giọng nói lộ ra vài phần lo lắng.
"Ai ăn hiếp cậu?"
Nghe được câu này, oán khí trong lòng Hạ Diệu về cái tin nhắn của Điền Nghiêm Kì không hiểu vì sao được quét sạch, nội tâm trong nháy mắt được chữa khỏi, dùng vẻ mặt thản nhiên thoải mái mà nói.
"Tôi chỉ muốn làm anh lo lắng một chút thôi, hiện tại đã đạt được mục đích, tôi giỏi quá!"
Lòng của Viên Tung tựa như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, giờ này khắc này đặc biệt muốn có nhiều hơn hai cái miệng để la hét.Hạ Diệu thấy mặt của Viên Tung trầm xuống, kiểu cách "con hươu tuyết ngu xuẩn" lại bắt đầu khởi động.
"Anh đánh tôi đi!" Nói xong liền bóp siết cổ tay Viên Tung, nói, "Anh không hạ thủ được chứ gì?"
"Anh mắng tôi đi!" Nói xong cấp tốc tiếp lời, không cho Viên Tung nó: "Anh mở miệng được chứ gì?"
Viên Tung yên lặng nhìn dáng vẻ bát nháo ầm ĩ ngu xuẩn của Hạ Diệu, đột nhiên cảm thấy thỉnh thoảng xa nhau cũng không có gì không tốt, cứ mãi ở cùng với nhau thì những tính cách che đậy bên trong mỗi người không có cơ hội biểu hiện ra ngoài được! Hiện tại cứ điên điên dại dại mắng chửi khiêu khích nhau nhưng thật ra đó là một loại cảm giác rất chân thực và gần gũi, chỉ có điều muốn có được loại cảm giác này, phải lấy sự chia tay ra đánh đổi.
Hạ Diệu ngồi lên mặt tuyết bằng phẳng, Viên Tung ngồi ở bên cạnh cậu ta tiếp tục ăn táo.
Viên Tung hỏi Hạ Diệu: "Trái táo này là cố ý mua cho tôi?"
Quen nhau hơn một năm, Hạ Diệu đã quá hiểu! Phủ nhận chỉ là cách nói trá hình của thừa nhận, ngược lại sẽ khiến Viên Tung đắc ý, chẳng bằng trực tiếp thừa nhận, lấy chỗ mềm nhất trong quả tim hắn ta mà bóp.
"Đúng vậy, người ta tặng cho tôi một hộp quà, bên trong có sáu trái táo, bản thân tôi không thể tham lam ăn một mình, đặc biệt cho anh một trái. Kỳ thực trong lòng tôi vẫn còn nhớ thương anh, vẫn luôn nghĩ đến anh."
Quả nhiên, lời nói này đối với Viên Tung, so với việc Hạ Diệu không thừa nhận, sự kích động tăng lên gấp mấy lần.
Hạ Diệu vừa nhìn thấy Viên Tung có loại cảm giác nuốt không trôi trái táo, trong nháy mắt cười ha ha.
"Cảm động hả? Trong lòng không đành? Kỳ thực anh đã sớm hối hận, hối hận trước đây đã nói từ "Cút!" với tôi. Có bản lĩnh thì anh cứ ở đấy mà chống cự, không nói lời quay lại với tôi, vẫn còn đợi tôi mở miệng trước? Anh cứ chờ cho tới chết đi!"
Viên Tung thực sự muốn đem quả táo nặng hơn một kí này ăn sạch, sau đó đem cuống táo nhét vào trong "hoa cúc" của Hạ Diệu.
Một lúc lâu, Hạ Diệu vẫn không đợi được phản hồi từ Viên Tung, dáng vẻ tươi cười dần phai đi, âm thanh trong giọng nói chợt trầm xuống
"Anh mỗi buổi tối ngủ ở đâu?"
Viên Tung nói: "Bành Trạch nói cho cậu biết?"
"Anh nhìn thấy Bành Trạch?" Hạ Diệu kinh ngạc.
Viên Tung yên lặng nhìn Hạ Diệu, "Nếu tôi nói tôi chính là cố ý theo dõi Bành Trạch, sau đó ở trước mặt hắn làm dáng, cậu tin không?"
Hạ Diệu không nói chuyện, kỳ thực trong lòng cậu ta không hề tin.
"Cậu ngay cả chuyện này cũng không tin, tại sao còn có thể tin loại chuyện này dễ dàng xảy ra giữa tôi và Điền Nghiêm Kỳ?"
Hạ Diệu bị câu hỏi sắc bén của Viên Tung khiến cho không thể nào đáp lại, thấy Viên Tung vẫn còn nhìn chằm chằm vào mình, trên mặt có chút không nhịn được, trực tiếp đứng lên, điệu bộ muốn bỏ đi."Tôi không muốn cùng anh nói lời vô nghĩa, tôi phải về nhà."
Viên Tung nhìn thấy phía sau cái quần của Hạ Diệu bị tuyết làm ướt một mảng, dùng bàn tay trực tiếp từ lưng quần của cậu ta chui vào.
Hạ Diệu như là bị điện giật, chợt nhảy lên tránh xa khỏi Viên Tung ba thước, cả giận nói: "Anh bây giờ muốn làm gì?"
Viên Tung nói: "Muốn thử xem cậu có còn mặc quần lót thắt lưng thấp hay không."
"Còn phải mượn anh thử?"
Nói xong mạnh dạn kéo khóa quần xuống, kéo đến chỗ đỉnh mông xong lại kéo lên.
Viên Tung miệng đùa cợt nói: "Làm như trước đây tôi chưa từng nhìn qua, vẫn còn khóa chặt như vậy?"
Hạ Diệu hừ lạnh một tiếng, "Chẳng phải tôi mới từ Hàn Quốc về sao, tôi đã tân trang 'cơ khí' bên trong, bán cũng bán với giá rất đắt."
Viên Tung hanh cười một tiếng, "Cậu đã đem cái mông chảy xệ chỉnh lại? Chỉnh số đo từ 18cm lên 81cm?"
Gương mặt Hạ Diệu lúc đó tái xanh, vòng ba của tôi mà 18cm? Còn chảy xệ? Anh nói cái quái gì đấy?
"Anh còn tùy tiện cái miệng nữa có tin tôi đánh anh không?" Hạ Diệu nắm cái quần kéo lên thật mạnh.
Viên Tung vẫn như trước, không chút kiêng kỵ nhìn chằm chằm vào cái mông của Hạ Diệu, "Cậu vẫn còn kéo quần lên chặt vậy sao? Rãnh mông đều đã lồi ra rồi."
Hạ Diệu xông lại định đánh người, lại bị Viên Tung dùng bàn tay to bóp lấy hai khối thịt ngay mông, chỉ là mới bóp chặt một chút, lòng của Hạ Diệu liền đổ ra một biển lửa.
Viên Tung bám vào bên tai Hạ Diệu ôn nhu nói: "Tôi muốn cậu."
Củi khô bên trong Hạ Diệu lập tức phát hỏa.
Viên Tung lại muốn dùng tay xoa lên mông Hạ Diệu, Hạ Diệu liền hướng vào hai đầu gối của Viên Tung đạp một phát, lấy trớn bay lên vòng qua cổ của Viên Tung, sau khi đáp xuống mặt đất, quay lưng rời đi.
Buổi tối về đến nhà, mẹ Hạ đang đang nấu cơm, nghe được cửa phòng mở liền nhô đầu ra.
"Con sao lại về nhà ăn cơm?"
Hạ Diệu vô cùng kinh ngạc, "Con có nói với mẹ là con sẽ ăn ở bên ngoài ăn sao?"
"Tối nay giáng sinh, mẹ thấy trên đường thanh niên người ta "quần tam tụ ngũ", cho rằng con cũng sẽ đi chơi ở bên ngoài."
Hạ Diệu sâu kín thở dài, "Người ta đều là có đôi có cặp đi với nhau, con là một thằng độc thân thì đi tề tụ với ai?"
Mẹ Hạ không nói cái gì nữa, rút cái đầu lại tiếp tục làm cơm.
Buổi tối, hai mẹ con trầm mặc không nói gì cùng nhau ăn cơm, hình như từ lúc chuyện của Hạ Diệu và Viên Tung truyền đến tai mẹ Hạ, mẹ con hai người họ nói chuyện với nhau càng ngày càng ít. Mặc dù Hạ Diệu và Viên Tung đã chia tay, mẹ Hạ cũng đã yên lòng mà để cậu ta đi làm, nhưng sự cảnh giác một ngày nào đó chuyện này sẽ tái diễn là không thể tránh khỏi.
"Con ăn no rồi." Hạ Diệu đứng dậy muốn đi.
Mẹ Hạ đột nhiên gọi cậu ta lại, "Con đợi đã."
Hạ Diệu sửng sốt.
"Ngày hôm nay, Viên Tung có tới tìm con?"
Hạ Diệu thần sắc căng thẳng, "Mẹ phái người theo dõi con?"
Mẹ Hạ tuôn ra ba chữ ngoan giận.
"Mẹ chỉ đoán."
Hạ Diệu trong nháy mắt bị nghẹn chết.
Sau đó, mẹ Hạ liền yên lặng nhìn Hạ Diệu, thấy cậu ta đang có vẻ rùng mình liền lên tiếng.
"Nên làm như thế nào, trong lòng con hiểu rõ là được."
Nói xong, dọn chén đũa đi vào nhà bếp.
Hạ Diệu thì hậm hực mà trở về phòng ngủ.
Nửa đêm, Hạ Diệu mất ngủ.
Cũng không phải là bởi vì câu nói của mẹ Hạ, mà là vì câu nói kia của Viên Tung. Tay hướng về cặp mông của bản thân sờ lên, dùng sức bóp nhéo một cái, đột nhiên cảm thấy có chút chảy xệ mềm nhũn, trong khi trước đây lại rất đàn hồi.
Vì vậy, hơn nửa đêm đứng lên, đi tới cái dụng cụ luyện tập thể dục một trận đấm đá trút giận, giằng co hơn hai giờ.
Vốn tưởng rằng làm bản thân mệt mỏi là có thể dễ dàng đi vào giấc ngủ, ai ngờ nằm dài trên giường tinh thần tỉnh táo không gì sánh được.
Hạ Diệu mới đầu là nằm, sau đó biến thành nằm sấp, chăn bông dày quấn lấy thân thể trần truồng, che giấu tiếng thở dốc bên trong. Hạ Diệu lòng cảm thấy ngứa ngáy, ngứa đến mức phải cọ xát hạ bộ vào tấm ra trải giường, không ngừng tự nâng cái mông lên như muốn nghênh đón cái gì đó một cách vô thức, khiến cái chăn bông liên tục chuyển động mà không biết người bên trong chăn đang làm cái gì.
Sau đó, làm như vậy cũng không hết ngứa, Hạ Diệu vẫn là đem bàn tay luồng vào.
Một dòng điện lưu từ "tiểu phúc" đang được cọ xát chạy tán loạn toàn thân, cảm giác quen thuộc trước đây đã từng có bắt đầu ập tới, thẩm thấu đến ngũ tạng lục phủ, mỗi cơ quan đều đang nhung nhớ đến một người vẫn thường hay đem lại khoái cảm cho mình.
Quá trình này không biết giằng co bao lâu, mãi cho tới khi cơ thể bên trong chiếc chăn kia một trận co quắp rung động, kèm theo mấy tiếng khóc nức nở rên rỉ, bất ngờ từ trong chăn phát sinh ra một tiếng.
"Ách... Viên Tung..."
Trong một khắc đó, hô hấp liền trở nên ôn hòa, nhưng nội tâm đột nhiên trống rỗng.
HẾT CHƯƠNG!
- 0-0-0-0-0-
Hạ Diệu cước bộ dừng lại, trong lòng không khỏi bừng lên một ngọn lửa muộn, tiếng bước chân phía sau lưng mình càng ngày càng tiến gần không hề kiêng dè. Gương mặt cậu ta càng ngày càng âm trầm, tiếng đế giày dẫm lên tuyết ở phía sau đột nhiên ngừng lại.
"Từ đâu học được kiểu cách của một trái táo lớn ngu xuẩn vậy?"
Nghe được "táo lớn ngu xuẩn" bốn chữ này, Hạ Diệu lửa giận trong lòng rốt cục đạt đến điểm cực hạn, trong nháy mắt khai phá đạn dược.
"Ngu xuẩn bà ngoại nhà anh!!"
Vèo một cái, đem quả táo lớn đang cầm trong tay hướng vào Viên Tung ném thẳng lên đầu hắn, cũng may đây là Viên Tung, nếu đổi lại là người khác, lực ném và độ chính xác này đều có thể khiến người ta té xỉu tại chỗ.
Viên Tung một tay nhặt trái táo lên, ở ngay chỗ mà Hạ Diệu vừa cắn, cắn một ngụm lớn, đem dấu răng của cậu ta bao trùm lấy, tất cả đem nuốt trôi vào bụng.
"Trái táo này hương vị cũng không tệ lắm, mua ở đâu?" Hỏi Hạ Diệu.
Hạ Diệu vẫn như trước trầm mặt đi về phía trước, làm bộ không nghe thấy.
Viên Tung níu Hạ Diệu lại, học người khác dùng giọng điệu nhạo báng nói: "Hôm nay cảnh sát Hạ tâm tình không tốt lắm! Ai lại chọc ngài?"
"Biết tôi tâm tình không tốt thì tránh xa tôi ra một chút." Hạ Diệu nói không lưu tình nể mặt chút nào.
Viên Tung lại có thể dễ dàng để cậu ta đi như vậy? Thông thường Hạ Diệu càng chửi hắn, hắn càng bám dính lấy cậu ta chặt hơn. Đến sau cùng Hạ Diệu đã thấy phiền, một quyền đập vào bả vai Viên Tung, Viên Tung cầm trong tay quả táo, ăn cũng ăn không được trọn vẹn. Vốn muốn cùng cậu ta đánh hai chiêu, kết quả phát hiện nét mặt của Hạ Diệu hôm nay rất khó coi.
Viên Tung khóe mắt hiện lên một tầng yêu thương, giọng nói đột nhiên trầm ổn.
"Làm sao vậy?" Ngón tay khẽ vuốt lên ót Hạ Diệu.
Hạ Diệu vẫn không nói, ánh mắt càng ngày càng âm u.
Viên Tung trong lòng dự đoán đủ loại khả năng, trong lòng càng ngày càng không ổn định.
Đầu hơi cúi xuống, ánh mắt đặt song song với mắt Hạ Diệu, trong giọng nói lộ ra vài phần lo lắng.
"Ai ăn hiếp cậu?"
Nghe được câu này, oán khí trong lòng Hạ Diệu về cái tin nhắn của Điền Nghiêm Kì không hiểu vì sao được quét sạch, nội tâm trong nháy mắt được chữa khỏi, dùng vẻ mặt thản nhiên thoải mái mà nói.
"Tôi chỉ muốn làm anh lo lắng một chút thôi, hiện tại đã đạt được mục đích, tôi giỏi quá!"
Lòng của Viên Tung tựa như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, giờ này khắc này đặc biệt muốn có nhiều hơn hai cái miệng để la hét.Hạ Diệu thấy mặt của Viên Tung trầm xuống, kiểu cách "con hươu tuyết ngu xuẩn" lại bắt đầu khởi động.
"Anh đánh tôi đi!" Nói xong liền bóp siết cổ tay Viên Tung, nói, "Anh không hạ thủ được chứ gì?"
"Anh mắng tôi đi!" Nói xong cấp tốc tiếp lời, không cho Viên Tung nó: "Anh mở miệng được chứ gì?"
Viên Tung yên lặng nhìn dáng vẻ bát nháo ầm ĩ ngu xuẩn của Hạ Diệu, đột nhiên cảm thấy thỉnh thoảng xa nhau cũng không có gì không tốt, cứ mãi ở cùng với nhau thì những tính cách che đậy bên trong mỗi người không có cơ hội biểu hiện ra ngoài được! Hiện tại cứ điên điên dại dại mắng chửi khiêu khích nhau nhưng thật ra đó là một loại cảm giác rất chân thực và gần gũi, chỉ có điều muốn có được loại cảm giác này, phải lấy sự chia tay ra đánh đổi.
Hạ Diệu ngồi lên mặt tuyết bằng phẳng, Viên Tung ngồi ở bên cạnh cậu ta tiếp tục ăn táo.
Viên Tung hỏi Hạ Diệu: "Trái táo này là cố ý mua cho tôi?"
Quen nhau hơn một năm, Hạ Diệu đã quá hiểu! Phủ nhận chỉ là cách nói trá hình của thừa nhận, ngược lại sẽ khiến Viên Tung đắc ý, chẳng bằng trực tiếp thừa nhận, lấy chỗ mềm nhất trong quả tim hắn ta mà bóp.
"Đúng vậy, người ta tặng cho tôi một hộp quà, bên trong có sáu trái táo, bản thân tôi không thể tham lam ăn một mình, đặc biệt cho anh một trái. Kỳ thực trong lòng tôi vẫn còn nhớ thương anh, vẫn luôn nghĩ đến anh."
Quả nhiên, lời nói này đối với Viên Tung, so với việc Hạ Diệu không thừa nhận, sự kích động tăng lên gấp mấy lần.
Hạ Diệu vừa nhìn thấy Viên Tung có loại cảm giác nuốt không trôi trái táo, trong nháy mắt cười ha ha.
"Cảm động hả? Trong lòng không đành? Kỳ thực anh đã sớm hối hận, hối hận trước đây đã nói từ "Cút!" với tôi. Có bản lĩnh thì anh cứ ở đấy mà chống cự, không nói lời quay lại với tôi, vẫn còn đợi tôi mở miệng trước? Anh cứ chờ cho tới chết đi!"
Viên Tung thực sự muốn đem quả táo nặng hơn một kí này ăn sạch, sau đó đem cuống táo nhét vào trong "hoa cúc" của Hạ Diệu.
Một lúc lâu, Hạ Diệu vẫn không đợi được phản hồi từ Viên Tung, dáng vẻ tươi cười dần phai đi, âm thanh trong giọng nói chợt trầm xuống
"Anh mỗi buổi tối ngủ ở đâu?"
Viên Tung nói: "Bành Trạch nói cho cậu biết?"
"Anh nhìn thấy Bành Trạch?" Hạ Diệu kinh ngạc.
Viên Tung yên lặng nhìn Hạ Diệu, "Nếu tôi nói tôi chính là cố ý theo dõi Bành Trạch, sau đó ở trước mặt hắn làm dáng, cậu tin không?"
Hạ Diệu không nói chuyện, kỳ thực trong lòng cậu ta không hề tin.
"Cậu ngay cả chuyện này cũng không tin, tại sao còn có thể tin loại chuyện này dễ dàng xảy ra giữa tôi và Điền Nghiêm Kỳ?"
Hạ Diệu bị câu hỏi sắc bén của Viên Tung khiến cho không thể nào đáp lại, thấy Viên Tung vẫn còn nhìn chằm chằm vào mình, trên mặt có chút không nhịn được, trực tiếp đứng lên, điệu bộ muốn bỏ đi."Tôi không muốn cùng anh nói lời vô nghĩa, tôi phải về nhà."
Viên Tung nhìn thấy phía sau cái quần của Hạ Diệu bị tuyết làm ướt một mảng, dùng bàn tay trực tiếp từ lưng quần của cậu ta chui vào.
Hạ Diệu như là bị điện giật, chợt nhảy lên tránh xa khỏi Viên Tung ba thước, cả giận nói: "Anh bây giờ muốn làm gì?"
Viên Tung nói: "Muốn thử xem cậu có còn mặc quần lót thắt lưng thấp hay không."
"Còn phải mượn anh thử?"
Nói xong mạnh dạn kéo khóa quần xuống, kéo đến chỗ đỉnh mông xong lại kéo lên.
Viên Tung miệng đùa cợt nói: "Làm như trước đây tôi chưa từng nhìn qua, vẫn còn khóa chặt như vậy?"
Hạ Diệu hừ lạnh một tiếng, "Chẳng phải tôi mới từ Hàn Quốc về sao, tôi đã tân trang 'cơ khí' bên trong, bán cũng bán với giá rất đắt."
Viên Tung hanh cười một tiếng, "Cậu đã đem cái mông chảy xệ chỉnh lại? Chỉnh số đo từ 18cm lên 81cm?"
Gương mặt Hạ Diệu lúc đó tái xanh, vòng ba của tôi mà 18cm? Còn chảy xệ? Anh nói cái quái gì đấy?
"Anh còn tùy tiện cái miệng nữa có tin tôi đánh anh không?" Hạ Diệu nắm cái quần kéo lên thật mạnh.
Viên Tung vẫn như trước, không chút kiêng kỵ nhìn chằm chằm vào cái mông của Hạ Diệu, "Cậu vẫn còn kéo quần lên chặt vậy sao? Rãnh mông đều đã lồi ra rồi."
Hạ Diệu xông lại định đánh người, lại bị Viên Tung dùng bàn tay to bóp lấy hai khối thịt ngay mông, chỉ là mới bóp chặt một chút, lòng của Hạ Diệu liền đổ ra một biển lửa.
Viên Tung bám vào bên tai Hạ Diệu ôn nhu nói: "Tôi muốn cậu."
Củi khô bên trong Hạ Diệu lập tức phát hỏa.
Viên Tung lại muốn dùng tay xoa lên mông Hạ Diệu, Hạ Diệu liền hướng vào hai đầu gối của Viên Tung đạp một phát, lấy trớn bay lên vòng qua cổ của Viên Tung, sau khi đáp xuống mặt đất, quay lưng rời đi.
Buổi tối về đến nhà, mẹ Hạ đang đang nấu cơm, nghe được cửa phòng mở liền nhô đầu ra.
"Con sao lại về nhà ăn cơm?"
Hạ Diệu vô cùng kinh ngạc, "Con có nói với mẹ là con sẽ ăn ở bên ngoài ăn sao?"
"Tối nay giáng sinh, mẹ thấy trên đường thanh niên người ta "quần tam tụ ngũ", cho rằng con cũng sẽ đi chơi ở bên ngoài."
Hạ Diệu sâu kín thở dài, "Người ta đều là có đôi có cặp đi với nhau, con là một thằng độc thân thì đi tề tụ với ai?"
Mẹ Hạ không nói cái gì nữa, rút cái đầu lại tiếp tục làm cơm.
Buổi tối, hai mẹ con trầm mặc không nói gì cùng nhau ăn cơm, hình như từ lúc chuyện của Hạ Diệu và Viên Tung truyền đến tai mẹ Hạ, mẹ con hai người họ nói chuyện với nhau càng ngày càng ít. Mặc dù Hạ Diệu và Viên Tung đã chia tay, mẹ Hạ cũng đã yên lòng mà để cậu ta đi làm, nhưng sự cảnh giác một ngày nào đó chuyện này sẽ tái diễn là không thể tránh khỏi.
"Con ăn no rồi." Hạ Diệu đứng dậy muốn đi.
Mẹ Hạ đột nhiên gọi cậu ta lại, "Con đợi đã."
Hạ Diệu sửng sốt.
"Ngày hôm nay, Viên Tung có tới tìm con?"
Hạ Diệu thần sắc căng thẳng, "Mẹ phái người theo dõi con?"
Mẹ Hạ tuôn ra ba chữ ngoan giận.
"Mẹ chỉ đoán."
Hạ Diệu trong nháy mắt bị nghẹn chết.
Sau đó, mẹ Hạ liền yên lặng nhìn Hạ Diệu, thấy cậu ta đang có vẻ rùng mình liền lên tiếng.
"Nên làm như thế nào, trong lòng con hiểu rõ là được."
Nói xong, dọn chén đũa đi vào nhà bếp.
Hạ Diệu thì hậm hực mà trở về phòng ngủ.
Nửa đêm, Hạ Diệu mất ngủ.
Cũng không phải là bởi vì câu nói của mẹ Hạ, mà là vì câu nói kia của Viên Tung. Tay hướng về cặp mông của bản thân sờ lên, dùng sức bóp nhéo một cái, đột nhiên cảm thấy có chút chảy xệ mềm nhũn, trong khi trước đây lại rất đàn hồi.
Vì vậy, hơn nửa đêm đứng lên, đi tới cái dụng cụ luyện tập thể dục một trận đấm đá trút giận, giằng co hơn hai giờ.
Vốn tưởng rằng làm bản thân mệt mỏi là có thể dễ dàng đi vào giấc ngủ, ai ngờ nằm dài trên giường tinh thần tỉnh táo không gì sánh được.
Hạ Diệu mới đầu là nằm, sau đó biến thành nằm sấp, chăn bông dày quấn lấy thân thể trần truồng, che giấu tiếng thở dốc bên trong. Hạ Diệu lòng cảm thấy ngứa ngáy, ngứa đến mức phải cọ xát hạ bộ vào tấm ra trải giường, không ngừng tự nâng cái mông lên như muốn nghênh đón cái gì đó một cách vô thức, khiến cái chăn bông liên tục chuyển động mà không biết người bên trong chăn đang làm cái gì.
Sau đó, làm như vậy cũng không hết ngứa, Hạ Diệu vẫn là đem bàn tay luồng vào.
Một dòng điện lưu từ "tiểu phúc" đang được cọ xát chạy tán loạn toàn thân, cảm giác quen thuộc trước đây đã từng có bắt đầu ập tới, thẩm thấu đến ngũ tạng lục phủ, mỗi cơ quan đều đang nhung nhớ đến một người vẫn thường hay đem lại khoái cảm cho mình.
Quá trình này không biết giằng co bao lâu, mãi cho tới khi cơ thể bên trong chiếc chăn kia một trận co quắp rung động, kèm theo mấy tiếng khóc nức nở rên rỉ, bất ngờ từ trong chăn phát sinh ra một tiếng.
"Ách... Viên Tung..."
Trong một khắc đó, hô hấp liền trở nên ôn hòa, nhưng nội tâm đột nhiên trống rỗng.
HẾT CHƯƠNG!