Chương : 193
Trans+Edit: wattpad.com/pinastoryverdie
- ---------
Sau đó vài ngày, Viên Tung vẫn là do Hạ Diệu chăm sóc.
Hạ Diệu đường đường là một đại thiếu gia, nhưng mọi chuyện chăm lo ăn uống của Viên Tung đều do cậu ta đảm nhiệm. Những chuyện khác thì coi như không nói, nhưng cái việc lau người tắm rửa cho hắn thực sự là một việc tốn sức. Viên Tung vốn là người thích sạch sẽ, nếu không lau người cho hắn, Hạ Diệu sợ hắn sẽ khó chịu, mà nếu lau thì phải chờ mẹ Hạ đi về nhà, đợi bác sĩ đi nghỉ ngơi, nửa đêm mới có thể đứng lên hành động.
Viên Tung mà cảm động đến rơi nước mắt, cám ơn một tiếng, Hạ Diệu kiếp sau yêu hắn thêm một lần nữa cũng đáng. Nhưng hắn lại không như vậy, không những không thể hiện một chút ý tứ cảm động, mà còn xem việc sai vặt Hạ Diệu là chuyện đương nhiên, bảo làm cái này đến khác, kiểu cách như là mẹ đẻ của người ta.
Mấy ngày đầu, Hạ Diệu còn rất nhiệt tình, thừa dịp mẹ Hạ về nhà ngủ, chờ đến hai ba giờ sáng, cậu ta bắt đầu đứng dậy.
Pha một chậu nước ấm, chuẩn bị hai cái khăn lông, kiên nhẫn lau người mát xa đấm bóp cho Viên Tung, lật qua lật lại, lau đến từng ngõ ngách, lỗ tai cũng móc ra lau chùi, phải nói là rất cẩn thận tỉ mỉ.
Thái độ hầu hạ cũng rất tốt, cánh tay cẳng chân đều được nâng lên hạ xuống nhẹ nhàng.
"Lau bên này một chút, ở bên này, có cần tôi chỉ cho cậu cách lau không...."
Thông thường vào những lúc như thế này, Viên Tung đều sẽ chỉ chỉ chỏ chỏ, "hét ngũ hát lục", còn Hạ Diệu thì nhẫn nhịn không phát tiết, dù sao gân cốt của Viên Tung bị như vầy là do cậu ta mà ra, nên phải ráng nuốt vào phần khẩu khí này.
Cách đây vài ngày, Viên Tung gây chuyện càng ngày càng nhiều, Hạ Diệu vẫn là nhẫn nhịn vì bệnh nhân. Có bữa hai hơn giờ khuya, Hạ Diệu đang ngủ say, lại bị một tiếng ho khan của Viên Tung đánh thức.
"Lau người cho tôi."
Hạ Diệu không nhịn được, trở mình, lầu bầu nói: "Sáng mai rồi tính, anh đâu có ra mồ hôi? Mùa đông đại hàn lau nước nhiều dễ tổn thương nguyên khí..."
Viên Tung làm bộ làm tịch mà thở dài, "Ai da, ngứa ngáy quá, nhưng thôi đành đi ngủ vậy..."
Bà ngoại nhà anh... Hạ Diệu trong lòng chửi bới một tiếng, từ trên giường lăn lốc bò dậy, lộ ra gương mặt khó chịu đi tới nhà vệ sinh. Trong lòng mang khí tức mà chuẩn bị đầy đủ đồ dùng, nước ấm có, khăn lông cũng xong, dầu tắm dầu xoa bóp mọi thứ không thiếu, nhưng mặt mũi chính là có chút kém sắc, tròng mắt một hồi mở một hồi nhắm, đến lúc lau vẫn còn lãi nhãi khó chịu.
"Anh đem cánh tay kia nâng lên có được hay không? Là cánh tay bên kia! Cái tay bên này lau xong rồi anh vẫn còn giơ lên làm gì, thiếu đầu óc hả?"
Viên Tung không cần dùng nhãn lực cũng có thể nhìn ra vẻ mặt lúc này của Hạ Diệu, ấy vậy còn lên tiếng sai bảo.
"Mới đó mà lau xong rồi sao? Định lừa gạt ai?""Tôi đều đã lau cho anh ba lần rồi!"
"Tôi đây cơ thể hấp thụ hàn khí nghiêm trọng, lau nước ấm ba lần đều không đủ!"
Hạ Diệu ngấm ngầm mắng chửi trong lòng, mặt đen lại lau cho Viên Tung thêm một lần nữa, cuối cùng bưng chậu nước đi đến nhà vệ sinh.
"Cậu thế nào lại không đem chăn đắp lên cho tôi?" Viên Tung nói.
Hạ Diệu ót nổi gân xanh, quay đầu phản lại một câu.
"Anh không thể tự mình đắp sao? Cái tay của anh không thể nhúc nhích à?"
Viên Tung nói: "Cậu đắp kín hơn!"
Hạ Diệu rốt cục xù lông lên, chỉ vào Viên Tung nói: "Anh đó nha nếu còn làm trò, có tin tôi đem anh cởi sạch rồi ném ra ngoài không?"
Viên Tung giống như là chờ khoảnh khắc phát tiết này của Hạ Diệu, sau đó liền hài lòng mà đi ngủ.
Hạ Diệu đem nước đổ đi, vứt cái chậu xuống đất, khí tức ào ạt mà ra khỏi nhà vệ sinh. Vốn định trực tiếp ghim đầu vào ổ chăn, kết quả trừng mắt nhìn Viên Tung, vẫn là tiến thêm hai bước đến nhét chăn lại cho hắn thật kín, sau đó bản thân mới leo lên giường.
Hai ngày nay, sự kiên trì của Hạ Diệu đã triệt để kiệt quệ, nửa đêm bị gọi dậy, sẽ nằm lỳ trên giường nghịch điện thoại không thèm để ý, lê lết chậm chạp một hồi mới chịu hầu hạ Viên Tung.
"Cậu nhanh lên một chút, tôi đang buồn ngủ." Viên tổng thống lên tiếng.
Hạ "tiểu người hầu" không nhịn được hừ nói, "Anh ngủ phần anh, tôi lau phần tôi."
"Đến lúc đó cậu đánh thức tôi thì làm sao?"
Hạ Diệu nhe răng trừng mắt, "Anh đánh thức tôi được, lại không thể để tôi đánh thức anh?"
"Cậu dán đầu vào gối liền ngủ, tôi bị tỉnh giấc thì không thể ngủ được nữa."
Hạ Diệu kiềm chế lại kiềm chế, kết quả Viên Tung lại nói nhiều một câu, "Nhanh nhẹn lên, có tính tự giác một chút."
Rốt cục không kiềm chế nổi nữa, điện thoại di động ném vào tấm chăn, sư tử Hà Đông mà rống lên.
"Bổn lão gia đây không hầu hạ anh! Anh muốn tìm ai hầu hạ thì đi mà tìm."
Chợt quay lại nằm lên giường, trùm chăn kín hết cả cái đầu, nằm đó nhìn y như cương thi.
Viên Tung cũng không nói gì, cứ như vậy trầm mặc, những tiếng rên rỉ ai oán từ trong miệng bắt đầu phát ra, kỳ thực trong lòng không biết tại sao rất thích thú, liền muốn xem cảnh Hạ Diệu "sanh long hoạt hổ" mà xù lông lên.
Năm phút sau, Hạ Diệu chợt đem chăn từ trên mặt kéo xuống.
"Anh không nên gọi là đại bánh chưng, anh phải gọi là đại tổ tông!!"
Nói xong, bạo phát mà đi đến nhà vệ sinh, đem toàn bộ dụng cụ ra, quay về lau người xoa bóp cho Viên Tung, từng tí từng tí đều rất cẩn thận nghiêm túc.
Vừa lau xong, Viên Tung lại nói: "Tôi muốn đi ị "
Hạ Diệu nóng nảy, "Ban ngày không phải đã đi rồi sao?""Cậu sao không nói là năm ngoái tôi cùng đã đi ị rồi luôn đi?"
Hạ Diệu chỉ vào trán của Viên Tung mà mắng, "Anh đó nha tự mà ị ", sau đó lấy thế mà đem hai cánh tay Viên Tung khoác lên vai mình, cõng hắn đến nhà vệ sinh. Cứ như vậy, Viên Tung muốn tiểu tiện đều là do đích thân Hạ Diệu hứng, muốn đại tiện đều là do cậu ta cõng hắn đến nhà xí. Chậm rãi hạ hắn xuống ngồi vào bồn cầu, rồi lại cởi quần cho hắn, ị xong lại giúp hắn kéo quần lên, cuối cùng lại lấy thế cõng hắn quay trở về giường.
Mặc dù từ giường bệnh cõng đến bồn cầu chỉ có vài bước chân, Hạ Diệu vẫn cứ thế mà lèm bèm cho được.
"Anh có thể ăn ít lại một chút không? Cứ như vậy tôi cõng anh rất mệt."
Viên Tung hết lần này tới lần khác không phối hợp, một đại nam nhân cao hơn mét chín lại không biết xấu hổ, cứ như một con chó con bám vào người Hạ Diệu. Lúc được cõng thì không dùng lực, lúc ngồi được vào bồn cầu rồi lại dụng sức kéo Hạ Diệu ngồi lên trên đùi của mình.
Hạ Diệu sợ đè phải đôi chân đang bị thương của Viên Tung, vội vàng đứng lên.
Viên Tung lại ôm lấy cổ của cậu ta không tha.
"Anh nha buông tay ra! Không buông tay tôi làm sao đứng lên?"
Viên Tung chính là không buông tay, không những không buông tay,còn ở đó mà siết hông Hạ Diệu ấn xuống, mông của Hạ Diệu liền đè lên đũng quần hắn ta, cọ xát đến mức bốc cháy toàn thân.
"Anh vẫn còn không chịu ị?" Nổi giận gầm lên một tiếng.
Viên Tung lúc này mới thu tay lại, nói: "Cậu không cởi quần cho tôi, tôi làm sao ị?"
Hạ Diệu cởi quần cho Viên Tung, đang cởi giữa chừng đột nhiên nhìn thấy nội cảnh bên trong đang "nhất trụ kình thiên" (ý chỉ dương v*t đã cương lên cứng ngắt), nuốt nước bọt một cái, dùng sức kéo cái quần ra, kéo xong đỏ mặt đi ra ngoài.
Hai phút sau, Viên Tung ở bên trong gọi Hạ Diệu.
Hạ Diệu còn đang tranh thủ ngủ, đầu óc mơ màng đi tới cửa.
"Làm gì?"
"Ị xong."
"Nhanh vậy?"
" Ị không ra."
Họ Hạ bắt đầu lên tiếng gầm gừ, lão tử tôi đây sẽ dùng kềm sắt kẹp nát cái lỗ đít ăn ở không đi kiếm chuyện của anh!
Rốt cục, đem Viên Tung cõng trở về giường, Hạ Diệu triệt để hoàn thành nhiệm vụ. Tâm mệt mỏi, người mệt mỏi, dán đầu vào gối liền ngủ thiếp đi, trong lúc ngủ hình như cảm giác được có người hôn lên mặt của mình, nhưng lại cho rằng Viên Tung cũng không thể từ trên giường đứng lên, cứ coi như là nằm mơ vậy.
Ngày hôm sau, Viên Như tìm được địa chỉ mà đến thăm Viên Tung.
Nói là đến thăm, kỳ thực chính là đem thêm phiền phức, cô ta chẳng giúp được gì cho Hạ Diệu, ngồi cả ngày ở đó nói chuyện trên trời dưới đất.
Chỉ có điều là do có người đến thăm, Hạ Diệu mới có thể an tâm đi ra ngoài liên hệ với bác sĩ chữa trị ngón chân của Viên Tung.
Từ phòng bệnh đi ra ngoài, Hạ Diệu người nhẹ như chim yến, bước đi như bay. Xem ra cả ngày hầu hạ Viên Tung cũng rất tốt, vận động nhiều một chút, hơn cả làm việc nhà, thể lực khôi phục đặc biệt nhanh.
Bác sĩ thấy Hạ Diệu mang tới tấm phim Xquang tới, lúc này lắc đầu.
"Không cần phải trị liệu nữa."
Hạ Diệu nóng nảy, "Đều đã như vậy rồi mà không cần trị liệu nữa?"
"Thực ra như vậy cũng tốt, nếu như không làm các loại hoạt động cần nhiều thể lực, thời gian dài sẽ uốn nắn các ngón chân lành lại được. Tôi đề nghị chúng ta không nên tốn quá nhiều chi phí cho việc phục hồi này."
"Nhưng công việc của anh ta chính là loại hoạt động cần dùng nhiều thể lực, thân thể không thể có tí xíu hư hỏng nào!"
Bác sĩ vẻ mặt khổ sở biểu tình, "Tôi giúp cậu liên hệ, quay lại mà nói Trung Hoa hiện nay kỹ thuật cũng rất tốt."
"Chỉ cần có thể giúp hắn đem đầu ngón chân bình phục, tốn bao nhiêu tiền tôi cũng cam tâm tình nguyện."
Hạ Diệu trở lại phòng bệnh, vừa lúc nghe được Viên Tung đang cùng Viên Như nói chuyện phiếm.
Viên Như hỏi Viên Tung: "Ca à, mấy ngày nay đều là Hạ Diệu hầu hạ anh sao?"
"Cứ coi là vậy đi". Viên Tung nói.
Hạ Diệu cước bộ dừng lại, chưa vội tiến vào, ở ngoài cửa oán thầm: cái gì gọi là "cứ coi là vậy đi"?
Viên Như cũng hỏi: "Cái gì gọi là 'cứ coi là như vậy đi'?"
Viên Tung liếc mắt quét ra cửa, nói: "Cậu ta là loại đại thiếu gia, anh không trông cậy nổi."
Hạ Diệu trong cơn giận dữ, vừa mắng vừa xông tới.
"Viên Tung tôi thao cả nhà anh! Lão tử tôi mấy ngày nay hầu hạ anh bao nhiêu? Ăn uống, tắm rửa, tiểu tiện, đại tiện, có chỗ nào bạc đãi anh? A a a a a -- anh lần này phải nói cho rõ ràng!!!!!!"
Mắt thấy Hạ Diệu đang nhào tới giường của mình, Viên Tung thân thể linh hoạt lách qua, khiến Hạ Diệu nhào đến ôm lấy một khoảng không, Hạ Diệu còn muốn tóm lấy hắn, Viên Tung cứ như thế từ trên giường nhảy lên chạy thoát. Đúng vậy, Hạ Diệu không nhìn lầm, hắn cứ như thế bay ra khỏi giường, hơn nữa còn chạy cách mình rất xa.
"A a a a -- anh dĩ nhiên đã sớm có thể đi đứng, tôi đánh chết anh!"
Hạ Diệu đuổi theo Viên Tung chạy tán loạn khắp phòng bệnh, Viên Tung tuy rằng động tác đã thanh thoát như thường, tuy nhiên thoạt nhìn thì bàn chân vẫn là tương đối mất đi tính linh hoạt. Hạ Diệu tuy rằng tức giận, nhưng vẫn là khó nén được sự yêu thương dành cho Viên Tung, đuổi theo vài bước liền không đuổi nữa, đặt mông ngồi trên giường, khép chân lại không thèm để ý đến hắn
HẾT CHƯƠNG!
CHÚC NGỦ NGON!
- ---------
Sau đó vài ngày, Viên Tung vẫn là do Hạ Diệu chăm sóc.
Hạ Diệu đường đường là một đại thiếu gia, nhưng mọi chuyện chăm lo ăn uống của Viên Tung đều do cậu ta đảm nhiệm. Những chuyện khác thì coi như không nói, nhưng cái việc lau người tắm rửa cho hắn thực sự là một việc tốn sức. Viên Tung vốn là người thích sạch sẽ, nếu không lau người cho hắn, Hạ Diệu sợ hắn sẽ khó chịu, mà nếu lau thì phải chờ mẹ Hạ đi về nhà, đợi bác sĩ đi nghỉ ngơi, nửa đêm mới có thể đứng lên hành động.
Viên Tung mà cảm động đến rơi nước mắt, cám ơn một tiếng, Hạ Diệu kiếp sau yêu hắn thêm một lần nữa cũng đáng. Nhưng hắn lại không như vậy, không những không thể hiện một chút ý tứ cảm động, mà còn xem việc sai vặt Hạ Diệu là chuyện đương nhiên, bảo làm cái này đến khác, kiểu cách như là mẹ đẻ của người ta.
Mấy ngày đầu, Hạ Diệu còn rất nhiệt tình, thừa dịp mẹ Hạ về nhà ngủ, chờ đến hai ba giờ sáng, cậu ta bắt đầu đứng dậy.
Pha một chậu nước ấm, chuẩn bị hai cái khăn lông, kiên nhẫn lau người mát xa đấm bóp cho Viên Tung, lật qua lật lại, lau đến từng ngõ ngách, lỗ tai cũng móc ra lau chùi, phải nói là rất cẩn thận tỉ mỉ.
Thái độ hầu hạ cũng rất tốt, cánh tay cẳng chân đều được nâng lên hạ xuống nhẹ nhàng.
"Lau bên này một chút, ở bên này, có cần tôi chỉ cho cậu cách lau không...."
Thông thường vào những lúc như thế này, Viên Tung đều sẽ chỉ chỉ chỏ chỏ, "hét ngũ hát lục", còn Hạ Diệu thì nhẫn nhịn không phát tiết, dù sao gân cốt của Viên Tung bị như vầy là do cậu ta mà ra, nên phải ráng nuốt vào phần khẩu khí này.
Cách đây vài ngày, Viên Tung gây chuyện càng ngày càng nhiều, Hạ Diệu vẫn là nhẫn nhịn vì bệnh nhân. Có bữa hai hơn giờ khuya, Hạ Diệu đang ngủ say, lại bị một tiếng ho khan của Viên Tung đánh thức.
"Lau người cho tôi."
Hạ Diệu không nhịn được, trở mình, lầu bầu nói: "Sáng mai rồi tính, anh đâu có ra mồ hôi? Mùa đông đại hàn lau nước nhiều dễ tổn thương nguyên khí..."
Viên Tung làm bộ làm tịch mà thở dài, "Ai da, ngứa ngáy quá, nhưng thôi đành đi ngủ vậy..."
Bà ngoại nhà anh... Hạ Diệu trong lòng chửi bới một tiếng, từ trên giường lăn lốc bò dậy, lộ ra gương mặt khó chịu đi tới nhà vệ sinh. Trong lòng mang khí tức mà chuẩn bị đầy đủ đồ dùng, nước ấm có, khăn lông cũng xong, dầu tắm dầu xoa bóp mọi thứ không thiếu, nhưng mặt mũi chính là có chút kém sắc, tròng mắt một hồi mở một hồi nhắm, đến lúc lau vẫn còn lãi nhãi khó chịu.
"Anh đem cánh tay kia nâng lên có được hay không? Là cánh tay bên kia! Cái tay bên này lau xong rồi anh vẫn còn giơ lên làm gì, thiếu đầu óc hả?"
Viên Tung không cần dùng nhãn lực cũng có thể nhìn ra vẻ mặt lúc này của Hạ Diệu, ấy vậy còn lên tiếng sai bảo.
"Mới đó mà lau xong rồi sao? Định lừa gạt ai?""Tôi đều đã lau cho anh ba lần rồi!"
"Tôi đây cơ thể hấp thụ hàn khí nghiêm trọng, lau nước ấm ba lần đều không đủ!"
Hạ Diệu ngấm ngầm mắng chửi trong lòng, mặt đen lại lau cho Viên Tung thêm một lần nữa, cuối cùng bưng chậu nước đi đến nhà vệ sinh.
"Cậu thế nào lại không đem chăn đắp lên cho tôi?" Viên Tung nói.
Hạ Diệu ót nổi gân xanh, quay đầu phản lại một câu.
"Anh không thể tự mình đắp sao? Cái tay của anh không thể nhúc nhích à?"
Viên Tung nói: "Cậu đắp kín hơn!"
Hạ Diệu rốt cục xù lông lên, chỉ vào Viên Tung nói: "Anh đó nha nếu còn làm trò, có tin tôi đem anh cởi sạch rồi ném ra ngoài không?"
Viên Tung giống như là chờ khoảnh khắc phát tiết này của Hạ Diệu, sau đó liền hài lòng mà đi ngủ.
Hạ Diệu đem nước đổ đi, vứt cái chậu xuống đất, khí tức ào ạt mà ra khỏi nhà vệ sinh. Vốn định trực tiếp ghim đầu vào ổ chăn, kết quả trừng mắt nhìn Viên Tung, vẫn là tiến thêm hai bước đến nhét chăn lại cho hắn thật kín, sau đó bản thân mới leo lên giường.
Hai ngày nay, sự kiên trì của Hạ Diệu đã triệt để kiệt quệ, nửa đêm bị gọi dậy, sẽ nằm lỳ trên giường nghịch điện thoại không thèm để ý, lê lết chậm chạp một hồi mới chịu hầu hạ Viên Tung.
"Cậu nhanh lên một chút, tôi đang buồn ngủ." Viên tổng thống lên tiếng.
Hạ "tiểu người hầu" không nhịn được hừ nói, "Anh ngủ phần anh, tôi lau phần tôi."
"Đến lúc đó cậu đánh thức tôi thì làm sao?"
Hạ Diệu nhe răng trừng mắt, "Anh đánh thức tôi được, lại không thể để tôi đánh thức anh?"
"Cậu dán đầu vào gối liền ngủ, tôi bị tỉnh giấc thì không thể ngủ được nữa."
Hạ Diệu kiềm chế lại kiềm chế, kết quả Viên Tung lại nói nhiều một câu, "Nhanh nhẹn lên, có tính tự giác một chút."
Rốt cục không kiềm chế nổi nữa, điện thoại di động ném vào tấm chăn, sư tử Hà Đông mà rống lên.
"Bổn lão gia đây không hầu hạ anh! Anh muốn tìm ai hầu hạ thì đi mà tìm."
Chợt quay lại nằm lên giường, trùm chăn kín hết cả cái đầu, nằm đó nhìn y như cương thi.
Viên Tung cũng không nói gì, cứ như vậy trầm mặc, những tiếng rên rỉ ai oán từ trong miệng bắt đầu phát ra, kỳ thực trong lòng không biết tại sao rất thích thú, liền muốn xem cảnh Hạ Diệu "sanh long hoạt hổ" mà xù lông lên.
Năm phút sau, Hạ Diệu chợt đem chăn từ trên mặt kéo xuống.
"Anh không nên gọi là đại bánh chưng, anh phải gọi là đại tổ tông!!"
Nói xong, bạo phát mà đi đến nhà vệ sinh, đem toàn bộ dụng cụ ra, quay về lau người xoa bóp cho Viên Tung, từng tí từng tí đều rất cẩn thận nghiêm túc.
Vừa lau xong, Viên Tung lại nói: "Tôi muốn đi ị "
Hạ Diệu nóng nảy, "Ban ngày không phải đã đi rồi sao?""Cậu sao không nói là năm ngoái tôi cùng đã đi ị rồi luôn đi?"
Hạ Diệu chỉ vào trán của Viên Tung mà mắng, "Anh đó nha tự mà ị ", sau đó lấy thế mà đem hai cánh tay Viên Tung khoác lên vai mình, cõng hắn đến nhà vệ sinh. Cứ như vậy, Viên Tung muốn tiểu tiện đều là do đích thân Hạ Diệu hứng, muốn đại tiện đều là do cậu ta cõng hắn đến nhà xí. Chậm rãi hạ hắn xuống ngồi vào bồn cầu, rồi lại cởi quần cho hắn, ị xong lại giúp hắn kéo quần lên, cuối cùng lại lấy thế cõng hắn quay trở về giường.
Mặc dù từ giường bệnh cõng đến bồn cầu chỉ có vài bước chân, Hạ Diệu vẫn cứ thế mà lèm bèm cho được.
"Anh có thể ăn ít lại một chút không? Cứ như vậy tôi cõng anh rất mệt."
Viên Tung hết lần này tới lần khác không phối hợp, một đại nam nhân cao hơn mét chín lại không biết xấu hổ, cứ như một con chó con bám vào người Hạ Diệu. Lúc được cõng thì không dùng lực, lúc ngồi được vào bồn cầu rồi lại dụng sức kéo Hạ Diệu ngồi lên trên đùi của mình.
Hạ Diệu sợ đè phải đôi chân đang bị thương của Viên Tung, vội vàng đứng lên.
Viên Tung lại ôm lấy cổ của cậu ta không tha.
"Anh nha buông tay ra! Không buông tay tôi làm sao đứng lên?"
Viên Tung chính là không buông tay, không những không buông tay,còn ở đó mà siết hông Hạ Diệu ấn xuống, mông của Hạ Diệu liền đè lên đũng quần hắn ta, cọ xát đến mức bốc cháy toàn thân.
"Anh vẫn còn không chịu ị?" Nổi giận gầm lên một tiếng.
Viên Tung lúc này mới thu tay lại, nói: "Cậu không cởi quần cho tôi, tôi làm sao ị?"
Hạ Diệu cởi quần cho Viên Tung, đang cởi giữa chừng đột nhiên nhìn thấy nội cảnh bên trong đang "nhất trụ kình thiên" (ý chỉ dương v*t đã cương lên cứng ngắt), nuốt nước bọt một cái, dùng sức kéo cái quần ra, kéo xong đỏ mặt đi ra ngoài.
Hai phút sau, Viên Tung ở bên trong gọi Hạ Diệu.
Hạ Diệu còn đang tranh thủ ngủ, đầu óc mơ màng đi tới cửa.
"Làm gì?"
"Ị xong."
"Nhanh vậy?"
" Ị không ra."
Họ Hạ bắt đầu lên tiếng gầm gừ, lão tử tôi đây sẽ dùng kềm sắt kẹp nát cái lỗ đít ăn ở không đi kiếm chuyện của anh!
Rốt cục, đem Viên Tung cõng trở về giường, Hạ Diệu triệt để hoàn thành nhiệm vụ. Tâm mệt mỏi, người mệt mỏi, dán đầu vào gối liền ngủ thiếp đi, trong lúc ngủ hình như cảm giác được có người hôn lên mặt của mình, nhưng lại cho rằng Viên Tung cũng không thể từ trên giường đứng lên, cứ coi như là nằm mơ vậy.
Ngày hôm sau, Viên Như tìm được địa chỉ mà đến thăm Viên Tung.
Nói là đến thăm, kỳ thực chính là đem thêm phiền phức, cô ta chẳng giúp được gì cho Hạ Diệu, ngồi cả ngày ở đó nói chuyện trên trời dưới đất.
Chỉ có điều là do có người đến thăm, Hạ Diệu mới có thể an tâm đi ra ngoài liên hệ với bác sĩ chữa trị ngón chân của Viên Tung.
Từ phòng bệnh đi ra ngoài, Hạ Diệu người nhẹ như chim yến, bước đi như bay. Xem ra cả ngày hầu hạ Viên Tung cũng rất tốt, vận động nhiều một chút, hơn cả làm việc nhà, thể lực khôi phục đặc biệt nhanh.
Bác sĩ thấy Hạ Diệu mang tới tấm phim Xquang tới, lúc này lắc đầu.
"Không cần phải trị liệu nữa."
Hạ Diệu nóng nảy, "Đều đã như vậy rồi mà không cần trị liệu nữa?"
"Thực ra như vậy cũng tốt, nếu như không làm các loại hoạt động cần nhiều thể lực, thời gian dài sẽ uốn nắn các ngón chân lành lại được. Tôi đề nghị chúng ta không nên tốn quá nhiều chi phí cho việc phục hồi này."
"Nhưng công việc của anh ta chính là loại hoạt động cần dùng nhiều thể lực, thân thể không thể có tí xíu hư hỏng nào!"
Bác sĩ vẻ mặt khổ sở biểu tình, "Tôi giúp cậu liên hệ, quay lại mà nói Trung Hoa hiện nay kỹ thuật cũng rất tốt."
"Chỉ cần có thể giúp hắn đem đầu ngón chân bình phục, tốn bao nhiêu tiền tôi cũng cam tâm tình nguyện."
Hạ Diệu trở lại phòng bệnh, vừa lúc nghe được Viên Tung đang cùng Viên Như nói chuyện phiếm.
Viên Như hỏi Viên Tung: "Ca à, mấy ngày nay đều là Hạ Diệu hầu hạ anh sao?"
"Cứ coi là vậy đi". Viên Tung nói.
Hạ Diệu cước bộ dừng lại, chưa vội tiến vào, ở ngoài cửa oán thầm: cái gì gọi là "cứ coi là vậy đi"?
Viên Như cũng hỏi: "Cái gì gọi là 'cứ coi là như vậy đi'?"
Viên Tung liếc mắt quét ra cửa, nói: "Cậu ta là loại đại thiếu gia, anh không trông cậy nổi."
Hạ Diệu trong cơn giận dữ, vừa mắng vừa xông tới.
"Viên Tung tôi thao cả nhà anh! Lão tử tôi mấy ngày nay hầu hạ anh bao nhiêu? Ăn uống, tắm rửa, tiểu tiện, đại tiện, có chỗ nào bạc đãi anh? A a a a a -- anh lần này phải nói cho rõ ràng!!!!!!"
Mắt thấy Hạ Diệu đang nhào tới giường của mình, Viên Tung thân thể linh hoạt lách qua, khiến Hạ Diệu nhào đến ôm lấy một khoảng không, Hạ Diệu còn muốn tóm lấy hắn, Viên Tung cứ như thế từ trên giường nhảy lên chạy thoát. Đúng vậy, Hạ Diệu không nhìn lầm, hắn cứ như thế bay ra khỏi giường, hơn nữa còn chạy cách mình rất xa.
"A a a a -- anh dĩ nhiên đã sớm có thể đi đứng, tôi đánh chết anh!"
Hạ Diệu đuổi theo Viên Tung chạy tán loạn khắp phòng bệnh, Viên Tung tuy rằng động tác đã thanh thoát như thường, tuy nhiên thoạt nhìn thì bàn chân vẫn là tương đối mất đi tính linh hoạt. Hạ Diệu tuy rằng tức giận, nhưng vẫn là khó nén được sự yêu thương dành cho Viên Tung, đuổi theo vài bước liền không đuổi nữa, đặt mông ngồi trên giường, khép chân lại không thèm để ý đến hắn
HẾT CHƯƠNG!
CHÚC NGỦ NGON!