Chương : 23
Chẳng mấy chốc, trời thực sự đổ mưa, hơn nữa còn là mưa rền gió dữ. Mặc dù đã đóng cửa sổ nhưng Hạ Diệu vẫn có thể nghe được động tĩnh bên ngoài. Hạt mưa nện lộp độp lên bệ cửa sổ, nện đến lòng Hạ Diệu thất linh bát lạc, nện ra vô số tia lửa nhỏ.
Cậu đi tới bên cạnh cửa sổ, oán hận nhìn ra ngoài.
Nếu trời chỉ mưa thôi thì còn đỡ, đằng này lại gió giật ầm ầm kèm cả giông tố, cây dù trong tay Viên Tung đã bị chà đạp đến chẳng còn ra hình dạng.
“Cút lên xe anh đi!” Hạ Diệu tức giận rống lên một tiếng.
Kết quả chẳng trấn trụ được Viên Tung, lại còn rước cả mẹ Hạ tới.
“Con trai, làm sao vậy?”
Hạ Diệu tạm thời làm dịu hô hấp một chút, nói về phía cửa: “Mẹ, con không sao.”
“Sét đánh đấy, nhớ đóng cửa sổ cho chặt.”
“Vâng.”
Kết quả, Hạ Diệu chẳng những không đóng cửa sổ, mà còn mở phanh cửa sổ ra.
“Lăn vào đây!”
Viên Tung nhảy qua cửa sổ vào phòng chỉ trong nháy mắt, Hạ Diệu rõ ràng nhìn thấy một tia cười nhe nhởn ẩn giấu dưới khuôn mặt bình tĩnh của hắn.
Sau khi vào phòng, Hạ Diệu liền bảo Viên Tung đi tắm rửa trước, để tránh cả người ướt sũng, ngồi chỗ nào cũng bất tiện. Tiếp đó lại lấy một bộ đồ ngủ rộng thùng thình từ trong tủ quần áo ra, đưa cho Viên Tung.
Sau khi vào phòng tắm, Viên Tung mới phát hiện nơi này có đủ các loại đồ dưỡng da của trai tân Hạ Diệu, nhịn không được hừ cười một tiếng, còn thích làm đỏm nữa cơ!
Viên Tung tắm rửa xong đi ra ngoài, thấy Hạ Diệu đang phơi quần áo ướt của hắn lên dây.
“Quần lót của cậu nhỏ quá, mặc chật.” Viên Tung nói.
Hạ Diệu phừng một cái tím tái cả mặt.
“Cái đệch, ai bảo anh mặc?”
“Tôi thấy trong phòng tắm có treo, liền mặc.” Một bộ biểu tình như lẽ hiển nhiên.
Ánh mắt sắc lẻm lạnh băng của Hạ Diệu thẳng tắp trừng về phía hắn.
Viên Tung trượt tay tới bên xương hông cường tráng, ngữ khí đặc biệt cố tình.
“Không thì… bây giờ tôi cởi ra?”
“Không cần!”
Hạ Diệu cứng rắn gạt đi, sầm mặt đi về phía bàn viết.
Sau đó kéo mở ngăn bàn, lấy mô hình nhà gỗ ra.
“Lời ngày đó anh nói có còn tính không?” Hạ Diệu hỏi.
Viên Tung hỏi lại: “Lời gì?”
Hạ Diệu có chút không được tự nhiên nói: “Chính là gia cười với anh một cái, anh liền cho nó mặc vào một chiếc quần nhỏ.”
Nói xong bèn lấy con tò he hình người ra.
Viên Tung vừa thấy vậy, khóe môi căng cứng liền nhịn không được hiện lên một tia ý cười.
“Cười gì?” Hạ Diệu mặt mũi âm trầm.
Việc này phải ai cũng sẽ cười thôi, tiểu kê nhi và cái mông nho nhỏ của con tò he kia đều đã bị Hạ Diệu bôi đen, bên trên còn dính chút gì đó nhão nhão trông cực buồn cười. Xem ra trước đấy Hạ Diệu đã nỗ lực vô số lần, nghĩ muốn cho con tò he này mặc vào một chiếc quần nhỏ, kết quả tay nghề lại không được tốt, liền biến thành cái bộ dạng như hiện tại.
Viên Tung chép miệng, thản nhiên nói: “Độ khó tăng lên mất rồi, chỉ cười thôi không được!”
“Đừng có được đằng chân lân đằng đầu!” Hạ Diệu nheo mắt nhòm Viên Tung, “Gia bảo anh sửa là đã coi trọng anh rồi! Có sửa hay không, không sửa thì trả đây!”
Viên Tung nghiêng đầu liếc nhìn Hạ Diệu, nói: “Sửa.”
Lúc này Hạ Diệu mới xem như có chút ý cười.
Thế là, ngoài trời đổ mưa to, trong nhà hai người ngồi bên cửa sổ. Hạ Diệu vừa nghe tiếng mưa rơi, vừa nghe tiếng đinh đinh đang đang của Viên Tung. Cậu đặc biệt buồn bực, vì sao cậu dùng búa cũng không đập được, mà Viên Tung chỉ dùng một con dao nhỏ lại có thể chém sắt như chém bùn thế?
“Lực không ở trên dao, mà ở nơi tay.” Viên Tung nói.
Hừ… Hạ Diệu hừ lạnh một tiếng.
Bất quá, không thể không khiến Hạ Diệu bội phục chính là đôi bàn tay to lớn thoạt nhìn vô cùng thô kệch của Viên Tung lại có thể làm được công việc tinh tế như vậy. Dao kẹp giữa ngón tay lưu loát uyển chuyển, làm việc đẽo gọt mà đặc biệt đẹp mắt. Chẳng mấy chốc, tiểu kê kê giương lên trời của con tò he đã biến mất, thay vào đó là một ụ nhỏ gồ lên chắc mẩy.
Chẳng biết Viên Tung động tay động chân kiểu gì, sau khi mặc quần nhỏ vào, trông nó chẳng những không đứng đắn hơn, trái lại còn có cảm giác mời gọi. Vẫn thường hay nói hoàn toàn trần trụi chẳng khiến người ta bị cám dỗ, nửa che nửa đậy mới gọi là gợi cảm, bàn tay thần sầu của Viên Tung đã diễn tả vô cùng sâu sắc câu nói này.
Hạ Diệu cảm thấy vẫn không được tự nhiên, lại nói: “Mặc quần dài vào.”
Viên Tung nâng mí mắt lên nhìn cậu một cái, nói: “Lượng công trình quá lớn, tôi không xoay chuyển được.”
“Anh tuyệt đối là cố ý.”
Viên Tung liếm liếm răng nanh, “Tôi chiếu theo yêu cầu của cậu đấy thôi? Cho nó mặc thêm một chiếc quần nhỏ. Cậu không nói rõ hiển nhiên là muốn nó lẳng lơ, còn trách tôi thủ nghệ bất tài.”
Cậu đi tới bên cạnh cửa sổ, oán hận nhìn ra ngoài.
Nếu trời chỉ mưa thôi thì còn đỡ, đằng này lại gió giật ầm ầm kèm cả giông tố, cây dù trong tay Viên Tung đã bị chà đạp đến chẳng còn ra hình dạng.
“Cút lên xe anh đi!” Hạ Diệu tức giận rống lên một tiếng.
Kết quả chẳng trấn trụ được Viên Tung, lại còn rước cả mẹ Hạ tới.
“Con trai, làm sao vậy?”
Hạ Diệu tạm thời làm dịu hô hấp một chút, nói về phía cửa: “Mẹ, con không sao.”
“Sét đánh đấy, nhớ đóng cửa sổ cho chặt.”
“Vâng.”
Kết quả, Hạ Diệu chẳng những không đóng cửa sổ, mà còn mở phanh cửa sổ ra.
“Lăn vào đây!”
Viên Tung nhảy qua cửa sổ vào phòng chỉ trong nháy mắt, Hạ Diệu rõ ràng nhìn thấy một tia cười nhe nhởn ẩn giấu dưới khuôn mặt bình tĩnh của hắn.
Sau khi vào phòng, Hạ Diệu liền bảo Viên Tung đi tắm rửa trước, để tránh cả người ướt sũng, ngồi chỗ nào cũng bất tiện. Tiếp đó lại lấy một bộ đồ ngủ rộng thùng thình từ trong tủ quần áo ra, đưa cho Viên Tung.
Sau khi vào phòng tắm, Viên Tung mới phát hiện nơi này có đủ các loại đồ dưỡng da của trai tân Hạ Diệu, nhịn không được hừ cười một tiếng, còn thích làm đỏm nữa cơ!
Viên Tung tắm rửa xong đi ra ngoài, thấy Hạ Diệu đang phơi quần áo ướt của hắn lên dây.
“Quần lót của cậu nhỏ quá, mặc chật.” Viên Tung nói.
Hạ Diệu phừng một cái tím tái cả mặt.
“Cái đệch, ai bảo anh mặc?”
“Tôi thấy trong phòng tắm có treo, liền mặc.” Một bộ biểu tình như lẽ hiển nhiên.
Ánh mắt sắc lẻm lạnh băng của Hạ Diệu thẳng tắp trừng về phía hắn.
Viên Tung trượt tay tới bên xương hông cường tráng, ngữ khí đặc biệt cố tình.
“Không thì… bây giờ tôi cởi ra?”
“Không cần!”
Hạ Diệu cứng rắn gạt đi, sầm mặt đi về phía bàn viết.
Sau đó kéo mở ngăn bàn, lấy mô hình nhà gỗ ra.
“Lời ngày đó anh nói có còn tính không?” Hạ Diệu hỏi.
Viên Tung hỏi lại: “Lời gì?”
Hạ Diệu có chút không được tự nhiên nói: “Chính là gia cười với anh một cái, anh liền cho nó mặc vào một chiếc quần nhỏ.”
Nói xong bèn lấy con tò he hình người ra.
Viên Tung vừa thấy vậy, khóe môi căng cứng liền nhịn không được hiện lên một tia ý cười.
“Cười gì?” Hạ Diệu mặt mũi âm trầm.
Việc này phải ai cũng sẽ cười thôi, tiểu kê nhi và cái mông nho nhỏ của con tò he kia đều đã bị Hạ Diệu bôi đen, bên trên còn dính chút gì đó nhão nhão trông cực buồn cười. Xem ra trước đấy Hạ Diệu đã nỗ lực vô số lần, nghĩ muốn cho con tò he này mặc vào một chiếc quần nhỏ, kết quả tay nghề lại không được tốt, liền biến thành cái bộ dạng như hiện tại.
Viên Tung chép miệng, thản nhiên nói: “Độ khó tăng lên mất rồi, chỉ cười thôi không được!”
“Đừng có được đằng chân lân đằng đầu!” Hạ Diệu nheo mắt nhòm Viên Tung, “Gia bảo anh sửa là đã coi trọng anh rồi! Có sửa hay không, không sửa thì trả đây!”
Viên Tung nghiêng đầu liếc nhìn Hạ Diệu, nói: “Sửa.”
Lúc này Hạ Diệu mới xem như có chút ý cười.
Thế là, ngoài trời đổ mưa to, trong nhà hai người ngồi bên cửa sổ. Hạ Diệu vừa nghe tiếng mưa rơi, vừa nghe tiếng đinh đinh đang đang của Viên Tung. Cậu đặc biệt buồn bực, vì sao cậu dùng búa cũng không đập được, mà Viên Tung chỉ dùng một con dao nhỏ lại có thể chém sắt như chém bùn thế?
“Lực không ở trên dao, mà ở nơi tay.” Viên Tung nói.
Hừ… Hạ Diệu hừ lạnh một tiếng.
Bất quá, không thể không khiến Hạ Diệu bội phục chính là đôi bàn tay to lớn thoạt nhìn vô cùng thô kệch của Viên Tung lại có thể làm được công việc tinh tế như vậy. Dao kẹp giữa ngón tay lưu loát uyển chuyển, làm việc đẽo gọt mà đặc biệt đẹp mắt. Chẳng mấy chốc, tiểu kê kê giương lên trời của con tò he đã biến mất, thay vào đó là một ụ nhỏ gồ lên chắc mẩy.
Chẳng biết Viên Tung động tay động chân kiểu gì, sau khi mặc quần nhỏ vào, trông nó chẳng những không đứng đắn hơn, trái lại còn có cảm giác mời gọi. Vẫn thường hay nói hoàn toàn trần trụi chẳng khiến người ta bị cám dỗ, nửa che nửa đậy mới gọi là gợi cảm, bàn tay thần sầu của Viên Tung đã diễn tả vô cùng sâu sắc câu nói này.
Hạ Diệu cảm thấy vẫn không được tự nhiên, lại nói: “Mặc quần dài vào.”
Viên Tung nâng mí mắt lên nhìn cậu một cái, nói: “Lượng công trình quá lớn, tôi không xoay chuyển được.”
“Anh tuyệt đối là cố ý.”
Viên Tung liếm liếm răng nanh, “Tôi chiếu theo yêu cầu của cậu đấy thôi? Cho nó mặc thêm một chiếc quần nhỏ. Cậu không nói rõ hiển nhiên là muốn nó lẳng lơ, còn trách tôi thủ nghệ bất tài.”