Chương : 48
Mua mấy con cá nướng, hơn mười xiên thịt nướng, vài chai bia, hai người ngồi xếp bằng bên bờ sông tán gẫu.
“Sao anh lại nhập ngũ?”
Hạ Diệu cứ tưởng Viên Tung sẽ trả lời là vì sứ mệnh hoặc vì vô cùng sùng bái quân nhân với súng ống này kia, kết quả câu trả lời của Viên Tung lại đặc biệt đơn giản.
“Muốn để người trong nhà được sống tốt hơn chút thôi.”
Hạ Diệu nốc hai ngụm bia lớn, trầm mặc không nói gì.
“Cha tôi không học vấn, nhà nghèo, hơn ba mươi tuổi mới lấy vợ. Mẹ tôi thân thể không tốt, lúc sinh em gái tôi cũng đã ngoài bốn mươi, sinh chưa được bao lâu thì mất. Tôi chỉ học hết trung học rồi đi lính, ban đầu chỉ để bớt một miệng ăn, về sau ở trong quân đội từ từ rèn luyện, làm quen được với một đám chiến hữu, mới có tình cảm đặc biệt với quân đội.
“Rời khỏi nơi ấy chắc anh rất luyến tiếc?” Hạ Diệu hỏi.
Viên Tung nói: “Giấc mơ của tôi chính là xây dựng một trường quân đội tư nhân.”
Hạ Diệu yên lặng ăn thịt nướng, cậu từng được nghe về một số thành tích của Viên Tung khi còn ở trong quân đội. Nếu không phải hắn sớm xuất ngũ, nhất định sẽ là đối tượng bồi dưỡng trọng yếu của quốc gia. Có lẽ bất đắc dĩ thương cảm với Viên Tung, Hạ Diệu bất giác thở dài.
Viên Tung thấy thằng nhóc có vẻ nặng nề, liền dùng chai bia huých huých vào người cậu, bảo: “Không nói chuyện tôi nữa, nói chuyện cậu đi, từ nhỏ đã được ngươi ta cung phụng như tiểu tổ tông chứ hả?”
“Nào có?” Hạ Diệu thề thốt phủ nhận, “Lúc ông nội tôi còn sống, nhà tôi chưa ra ở riêng, tôi có tới mấy bà nội, cái thời kỳ ấy anh cũng biết rồi đấy. Chúng tôi ở cùng một nơi, nhưng không có kiểu lục đục tranh đấu như trên ti vi đâu, đại gia đình chúng tôi sống rất hòa thuận. Kỳ thực tôi hồi nhỏ ngoại trừ có thêm một bảo mẫu, một tài xế, còn lại cũng chẳng khác gì anh.”
“Tôi chưa từng đi học ở trường tư, ông nội tôi luôn nói cô lập trẻ con trong một vòng tròn nhỏ hẹp sẽ không tốt. Lúc trước tôi học cao trung, bạn cùng lớp với tôi hầu hết đều không ai biết bối cảnh gia đình tôi, tôi cũng kiêng không nhắc đến, bởi vậy giữa tôi và các bạn học vẫn luôn rất tốt. Sau khi lên đại học, mọi người đều trưởng thành, vòng tròn bạn bè lại càng lúc càng hẹp. Kỳ thực loại người giống như chúng ta, trong cuộc sống phải chịu rất nhiều giới hạn, tôi thậm chí còn không thể tùy tiện kết bạn.”
Hạ Diệu lại nói liên miên một hồi, nói rất nhiều, nói về gia đình cậu, nói về những mối quan hệ lằng nhằng rắc rối mang tới gánh nặng cho cậu, nói những bất đắc dĩ khi công trạng phải khổ sở liều mạng mới đạt được lại bị người ta phủ nhận… Những chuyện này cậu không dễ dàng nói với người ngoài, hôm nay lại mượn rượu để đổ ra hết.
Sau đó, hai người lại tán gẫu về những món đồ chơi lúc nhỏ. Hạ Diệu có cảm giác đặc biệt ưu việt, từ khi bắt đầu có ký ức, cậu đã chơi mô hình ô tô bản limited, chơi các loại đồ chơi nhập khẩu, cả những trò chơi điện tử vừa sản xuất còn chưa đưa ra thị trường. Viên Tung thì chơi những thứ hỗn tạp hơn nhiều, nào là lăn vòng sắt, đánh khăng, nhổ cọc gỗ, trượt băng, bắn bi…
Sau đó lại nói đến đồ ăn vặt thời ấu thơ, những món quà đặc sản Đông Bắc, lê ướp lạnh, hồng ướp lạnh, một xu hai miếng kẹo kéo… Rồi lại nói đến bánh chẻo nhiều nhân của Đông Bắc, sườn heo tẩm bột chiên vàng óng, thịt heo hầm dưa chua thơm nức mũi… Nói đến mức nước miếng Hạ Diệu chảy dài ba thước.
“Có cơ hội tôi sẽ đưa cậu về quê, ngồi trên giường sưởi ăn đồ ăn Đông Bắc chính tông nhất.” Viên Tung nói.
Hạ Diệu gật đầu lia lịa, cái dáng vẻ tham ăn kia khiến xương cốt Viên Tung đều ngứa ngáy hết cả.
Bất tri bất giác, mặt trời đã chuyển về phía tây, Hạ Diệu cảm thấy một luồng hơi lạnh, lúc này mới ý thức được thời gian đã không còn sớm. Liếc nhìn đồng hồ, thế mà đã năm giờ rồi, lập tức hét ầm lên.
“Đù má! Đã đến giờ này rồi sao, mau mau mau, đứng dậy! Chúng ta phải nhanh lên, bằng không trước mười hai giờ không thể về nhà.”
Viên Tung không nói gì, lấy ra một chiếc áo từ trong cốp xe, đưa cho Hạ Diệu khoác thêm, thế rồi hai người cùng lên đường về nhà.
“Sao anh lại nhập ngũ?”
Hạ Diệu cứ tưởng Viên Tung sẽ trả lời là vì sứ mệnh hoặc vì vô cùng sùng bái quân nhân với súng ống này kia, kết quả câu trả lời của Viên Tung lại đặc biệt đơn giản.
“Muốn để người trong nhà được sống tốt hơn chút thôi.”
Hạ Diệu nốc hai ngụm bia lớn, trầm mặc không nói gì.
“Cha tôi không học vấn, nhà nghèo, hơn ba mươi tuổi mới lấy vợ. Mẹ tôi thân thể không tốt, lúc sinh em gái tôi cũng đã ngoài bốn mươi, sinh chưa được bao lâu thì mất. Tôi chỉ học hết trung học rồi đi lính, ban đầu chỉ để bớt một miệng ăn, về sau ở trong quân đội từ từ rèn luyện, làm quen được với một đám chiến hữu, mới có tình cảm đặc biệt với quân đội.
“Rời khỏi nơi ấy chắc anh rất luyến tiếc?” Hạ Diệu hỏi.
Viên Tung nói: “Giấc mơ của tôi chính là xây dựng một trường quân đội tư nhân.”
Hạ Diệu yên lặng ăn thịt nướng, cậu từng được nghe về một số thành tích của Viên Tung khi còn ở trong quân đội. Nếu không phải hắn sớm xuất ngũ, nhất định sẽ là đối tượng bồi dưỡng trọng yếu của quốc gia. Có lẽ bất đắc dĩ thương cảm với Viên Tung, Hạ Diệu bất giác thở dài.
Viên Tung thấy thằng nhóc có vẻ nặng nề, liền dùng chai bia huých huých vào người cậu, bảo: “Không nói chuyện tôi nữa, nói chuyện cậu đi, từ nhỏ đã được ngươi ta cung phụng như tiểu tổ tông chứ hả?”
“Nào có?” Hạ Diệu thề thốt phủ nhận, “Lúc ông nội tôi còn sống, nhà tôi chưa ra ở riêng, tôi có tới mấy bà nội, cái thời kỳ ấy anh cũng biết rồi đấy. Chúng tôi ở cùng một nơi, nhưng không có kiểu lục đục tranh đấu như trên ti vi đâu, đại gia đình chúng tôi sống rất hòa thuận. Kỳ thực tôi hồi nhỏ ngoại trừ có thêm một bảo mẫu, một tài xế, còn lại cũng chẳng khác gì anh.”
“Tôi chưa từng đi học ở trường tư, ông nội tôi luôn nói cô lập trẻ con trong một vòng tròn nhỏ hẹp sẽ không tốt. Lúc trước tôi học cao trung, bạn cùng lớp với tôi hầu hết đều không ai biết bối cảnh gia đình tôi, tôi cũng kiêng không nhắc đến, bởi vậy giữa tôi và các bạn học vẫn luôn rất tốt. Sau khi lên đại học, mọi người đều trưởng thành, vòng tròn bạn bè lại càng lúc càng hẹp. Kỳ thực loại người giống như chúng ta, trong cuộc sống phải chịu rất nhiều giới hạn, tôi thậm chí còn không thể tùy tiện kết bạn.”
Hạ Diệu lại nói liên miên một hồi, nói rất nhiều, nói về gia đình cậu, nói về những mối quan hệ lằng nhằng rắc rối mang tới gánh nặng cho cậu, nói những bất đắc dĩ khi công trạng phải khổ sở liều mạng mới đạt được lại bị người ta phủ nhận… Những chuyện này cậu không dễ dàng nói với người ngoài, hôm nay lại mượn rượu để đổ ra hết.
Sau đó, hai người lại tán gẫu về những món đồ chơi lúc nhỏ. Hạ Diệu có cảm giác đặc biệt ưu việt, từ khi bắt đầu có ký ức, cậu đã chơi mô hình ô tô bản limited, chơi các loại đồ chơi nhập khẩu, cả những trò chơi điện tử vừa sản xuất còn chưa đưa ra thị trường. Viên Tung thì chơi những thứ hỗn tạp hơn nhiều, nào là lăn vòng sắt, đánh khăng, nhổ cọc gỗ, trượt băng, bắn bi…
Sau đó lại nói đến đồ ăn vặt thời ấu thơ, những món quà đặc sản Đông Bắc, lê ướp lạnh, hồng ướp lạnh, một xu hai miếng kẹo kéo… Rồi lại nói đến bánh chẻo nhiều nhân của Đông Bắc, sườn heo tẩm bột chiên vàng óng, thịt heo hầm dưa chua thơm nức mũi… Nói đến mức nước miếng Hạ Diệu chảy dài ba thước.
“Có cơ hội tôi sẽ đưa cậu về quê, ngồi trên giường sưởi ăn đồ ăn Đông Bắc chính tông nhất.” Viên Tung nói.
Hạ Diệu gật đầu lia lịa, cái dáng vẻ tham ăn kia khiến xương cốt Viên Tung đều ngứa ngáy hết cả.
Bất tri bất giác, mặt trời đã chuyển về phía tây, Hạ Diệu cảm thấy một luồng hơi lạnh, lúc này mới ý thức được thời gian đã không còn sớm. Liếc nhìn đồng hồ, thế mà đã năm giờ rồi, lập tức hét ầm lên.
“Đù má! Đã đến giờ này rồi sao, mau mau mau, đứng dậy! Chúng ta phải nhanh lên, bằng không trước mười hai giờ không thể về nhà.”
Viên Tung không nói gì, lấy ra một chiếc áo từ trong cốp xe, đưa cho Hạ Diệu khoác thêm, thế rồi hai người cùng lên đường về nhà.