Chương : 19
Khi nghe tiếng đá rơi rào rạo trên sườn đồi gần đấy, Juana chỉ mơ hồ nghĩ ngợi phải mất bao lâu nữa tiếng rung chuyển của đoàn xe la đang vượt ngang kia mới lắng xuống. Không đầy vài giây sau nàng nhận ra mình đang bị theo dõi trong lúc đang đang vùi mặt vào cánh tay dựa trên thành xe. Rồi từ từ nàng linh tính có điều gì đấy bứt rứt không sao diễn tả được, khiến nàng ngẩng đầu lên và quay lại.
Có ba tên đàn ông cả thảy. Một gã trong đám độ trên dưới ba mươi, cao, da ngăm đen mặt hốc hác với mái tóc đen dài quá vai được buộc lại bằng một dải băng ngang trán. Miệng dày và rộng, mũi hếch có nét của giống người Moorish, nhưng gã này đi đứng nghênh ngang hoàn toàn khác lạ với những người hầu Moors nàng từng gặp qua. Y phục của gã thì là những mảnh vải vụn màu sắc lòe loẹt kết lại với nhau làm nàng liên tưởng đến áo sống của dân du mục. Gã đang dò xét nàng với nụ cười toe toét trông có vẻ thân thiện, thậm chí quyến rũ nữa là khác, nhưng đó chỉ là tăng thêm phần cuồng nhiệt khích động cho hắn và hai tên đồng bọn mặt mày bặm trợn.
Gã thứ nhì dáng người thấp thỏi, cục mịch, di chuyển nhẹ nhàng nhanh nhẹn. Gã ăn mặc rách rưới trông như nông dân lam lũ. Vẻ mặt quạu cọ, vành mắt trắng dã với tia nhìn man dại lóe sáng bên dưới rèm tóc nâu xoăn tít, tay nắm chặt cái giáo đến độ khớp xương trắng bệch. Ánh mắt gã dán chặt vào Juana nhưng khuôn mặt không hề cười cợt. Tên đàn ông thứ ba chậm rãi bước ra từ sau một tảng đá nhô ra, làm đá cuội lại nối đuôi nhau lăn dài xuống đồi. Tên này trẻ hơn hai gã kia, mũi khoằm nước da tai tái, với cặp mắt sâu hoắm tia nhìn lạnh lẽo. Trong tay hắn là một thanh trường kiếm mạ bạc, nhưng đồ khảm trang trí vài cái đã vỡ hay long mất.
“Ê tụi bay đám đánh la bỏ lại cho mình ít quà cáp đây.” Gã tóc sẫm vẫn nhăn răng cười hềnh hệch. “Đồ ăn, củi đốt, lại còn đồ giải trí nữa!”
“Không có thức ăn gì cả.” Juana gằn giọng nói, và gã phá lên cười.
“Chứ hai con bò là cái gì? Đủ cho bọn này nhét miệng đấy, công nương, còn nhiều hơn bọn này ăn hôm kia và mấy bữa trước. Cô em không miễn cưỡng với bọn này mấy con vật đi chậm như rùa đó chứ? Xét cho cùng cô em đâu đã đi ngay.”
Tâm trí Juana đang lao vun vút. Nàng biết gã đang dọa nàng, nhưng lời lẽ đó chả có nghĩa lý gì cả. Nàng đang nghĩ ngợi bọn cướp chưa phát hiện Tristán bị thương nằm trong xe, và nếu như nàng có thể đánh lạc hướng ba gã đàn ông cho chàng có kịp thời giờ ráng lê đến chỗ trốn an toàn. Ba tên này sẽ không đời nào nhỏ nước mắt ân hận vì sát hại một kẻ thương tật đâu.
Nàng bước tránh ra khỏi xe một bước và nói, “ông không thể bắt tôi đi bộ tới Cadíz được.”
“Đó là chỗ cô em muốn tới à? Không xa lắm đâu, tiểu thư, chỉ cần đi một ngày là tới. Nhưng tại sao cô em lại muốn rời bọn này gấp rút vậy?”
Hàm răng hắn lóe lên lấp lánh, những chiếc răng vuông vắn và trắng trên khuôn mặt nước da nâu, và nàng nhận ra thái độ hòa nhã của hắn chỉ là gian trá. Đó là điệu bộ của kẻ đang đi săn, rắn rỏi và dẻo dai, dáng dấp cao gầy toát lên vẻ thèm khát sao đó, nên dù có vẻ khả ái gã lại trông nguy hiểm hai tên kia.
“Nào cô em, tôi biết cô em không đi đường mà chả có xu nào trong túi đâu – cái mặt xinh thế kia thì muốn mua sắm đủ mọi thứ trong phố xá là chắc rồi. Cho tụi này xem cô em muốn tiêu xài gì trong Cadíz.”
Juana chợt nghĩ đến số tiền phải ky cóp chật vật đang giấu kín bên dưới mấy cái bao lúa mì. Lòng nàng chùng xuống, rồi nàng so vai và liếc xuống chân. “Thế tôi có giống như người có tiền để phung phí không?” Nàng gay gắt hỏi.
Nhưng nàng lưỡng lự quá lâu. Gã tóc quăn tiến một bước tới trước, nhưng tên da nâu ra hiệu ngăn lại. Gã đứng chống nạnh quan sát Juana mắt loé lên nét cười thất thường. “Nếu cô em diện sang trọng hơn không chừng tôi sẽ tin là cô em đã xài hết tiền rồi, phải không tụi bay? Nhưng giờ thì –” gã lắc đầu ra điều trách móc nhạo báng. “Nếu cô em tới đó mà không mua bán cái gì hết, vậy chỉ đi khơi khơi thôi sao? Giữ con bé lại cho ta, Blas.”
Mệnh lệnh của hắn phát ra đột ngột, giọng điệu vẫn vui vẻ, nhưng hiển nhiên là gã tóc quăn chỉ đợi câu nói này là ra tay. Gã bước lại đưa một tay ra chụp lấy cánh tay Juana, tay kia của hắn vẫn nắm chặt cái giáo. Từ đằng sau Juana nghe được tiếng cử động khe khẽ trong lòng xe và thầm cầu mong Tristán lanh trí đừng để bọn chúng phát hiện. Tay của tên Blas giữ nàng thật thô bạo nên nàng nhích người đi một chút như phản đối, rồi tránh xa khỏi cỗ xe.
“Tôi đâu có nói là tôi không có thứ gì bán.” Nàng nói chắc giọng.
Mắt gã lấp lánh, gã đưa bàn tay xương xẩu lên cọ cọ vào quai hàm đầy râu, dò xét nàng từ đầu tóc rối bù xuống tới bàn chân bẩn thỉu trước khi liếc sang đồng bọn hết đứa này đến đứa khác. “Đúng đấy phải không tụi mày?” Gã hất đầu và gãi tai, tia mắt lấp loáng rực lên. “Có lẽ bọn mình nên chiêu đãi lẫn nhau, tiểu thư. Ba người bọn này sẽ chỉ cho cô em biết cách cư xử ra sao trong nơi huy hoàng như Cadíz – sau khi bọn này bảo đảm là cô em nói thật, lẽ dĩ nhiên rồi. Cô em không phản đối tụi này xét người cô em chứ?”
Nàng nghiến răng không cho bọn chúng thấy răng nàng va vào nhau lập cập, Juana lắc đầu, nhưng vừa khi đó gã tên Blas siết chặt tay nàng. “Con bé đang run kìa.” Giọng địa phương của hắn nặng trịch. “Nó đang nói láo.”
“Đương nhiên là tôi phải run! Thử hỏi nếu ông bị một đám cướp vây quanh, ông có dang tay ra nồng nhiệt đón chào và tin là bọn nó chỉ đối xử với mình thân tình không tơ hào gì đến mình không?” Mắt lóe sáng, nàng nhìn quanh ba tên đàn ông đang nhích gần lại, gần, nhưng chưa tới gần chiếc xe đến độ chí mạng. “Có lẽ bọn các ông thích thú bị kẻ khác cướp bóc dọa dẫm nhưng tôi thì không!”
Tên cầm đầu chuyển người từ chân này qua chân kia. Mặt gã vẫn tươi cười, nhưng không hiểu sao cử động nhẹ nhàng đó của hắn thật đáng ngại khác thường. “Miệng lưỡi đanh đá không kém! Thật đáng tiếc. Thế mà tôi cứ nghĩ cô em sẽ đón tiếp bọn này – ân cần đấy chứ.” Hắn đảo mắt về phía tên nhỏ nhất bọn, cái tên đang chằm chằm nhìn Juana miệng thì há hốc. “Cắt dây thả mấy con bò ra đi, Ferrando, rồi đốt luôn xe.”
“Không được!” Juana giằng khỏi tay Blas kịch liệt đến nỗi nàng sắp vuột ra được, làm chiếc giáo của hắn rớt xuống đất. Ferrando phóng tới một bước giúp hắn kềm nàng lại, và duy đến lúc đó Juana lưu ý rằng tên đầu sỏ vẫn chưa xê dịch. Điệu bộ của gã đã hết nghênh ngang, và gã đang nhìn ngang qua nàng với vẻ mặt vừa sửng sốt vừa đang tính toán mau chóng.
“Ba đứa đàn ông tụi bay lại đi hiếp đáp một phụ nữ sao?
Tiếng nói điềm tĩnh, pha nét chế giễu vang lên sau lưng nàng khiến nàng hé miệng kinh ngạc, nàng vụt quay đầu nhìn qua vai. Thấy cảnh tượng đó nàng đứng chết sững, đầu óc chao đảo vì hoảng sợ và nghi hoặc không tin ở mắt mình.
Tristán đứng thẳng người không cần phải vịn vào thành xe. Mặt trời chiều tỏa sáng phía sau chàng, bao quanh đầu chàng những quầng sáng màu đồng và phủ bóng trên mặt chàng, nhưng nàng vẫn thấy được vành miệng sẹo vặn lại một cách khinh thị. Đã khá lâu mới thấy chàng trong tư thế đứng, nên nàng quá ngạc nhiên trước dáng dấp sừng sững vạm vỡ ấy. Gã đàn ông da ngăm dường như co rúm trong mớ quần áo rách tơi tả. Nhìn thấy thanh kiếm lăm lăm trong tay chồng mình nàng rợn người với cảm giác hãi hùng. Chàng đâu thể nào, chàng không thể đấu với bọn chúng được...
-o0o-
“Lại đây.”
Đôi mắt màu lục nhìn chăm chăm vào tên cướp thủ lĩnh, nhưng nàng hiểu chàng đang nói với nàng. Nàng vùng ra khỏi bàn tay đã lơi ra trong tích tắc của tên Blas, chạy đến xe rồi leo vào. Chỉ đến lúc Tristán chạm vào nàng Juana mới hiểu chàng định làm gì, nàng biết nguồn hy vọng duy nhất trong lúc này là nàng không nên ra mặt phản đối. Nhích sát vào chàng như thể tìm nơi che chở, nàng cảm giác được tay Tristán đang choàng qua ôm lấy vai nàng. Juana gồng hết sức một cách kín đáo để đỡ lấy thân hình của chàng.
Nàng cảm thấy tim chàng đập vang dội trên má nàng và đoán được chàng đã phải chịu đau cỡ nào để tạo dáng đứng ngạo mạn, bình tĩnh đến thế, và tay làm ra vẻ chỉ đặt nhẹ trên vai nàng.
“Ê tụi bay, tiểu thư có người chống lưng đó!”
Gã tóc đen đã lấy lại bình tĩnh, nhưng âm điệu giễu cợt nghe có vẻ giả dối. Cặp mắt sẫm của hắn đảo qua đảo lại lia lịa, nhìn xem đồng bọn của gã đang làm gì. Ferrando đứng sững như chôn chân, vũ khí chúc xuống như thể hắn đã quên là mình đang cầm trong tay, trong lúc Blas phóng tia nhìn hau háu vào cái giáo nằm trên đất. Thân hình nhấp nhổm của hắn đang trân ra chỉ chực lao xuống chộp lấy vũ khí. Nếu hắn thành công, Juana biết, cơ hội của họ chắc chắn sẽ tiêu tan.
Nàng cảm thấy ngón tay Tristán bấu vào vai nàng thật chặt để nén tiếng kêu đau đớn. Rồi chàng bắt đầu cử động, Tristán chậm rãi hạ người xuống đất và đứng một mình. Chàng không hề kêu lên tiếng nào trong khi trụ người trên chiếc chân bị thương, nhưng lúc quay đầu lại nàng thấy môi chàng thoáng đanh lại khi đá trượt dưới chân chàng. Trong giây phút ánh mắt xanh lục hơi ngây đi, rồi chân chàng đã đáp được trên nền đất cứng. Chàng đứng thẳng người, một tay đặt trên khung xe dáng dấp trông thanh lịch như có chủ ý, nét mặt không chứa đựng điều gì ngoài vẻ cao ngạo.
“Chúng bay cho rằng tao phải ngoan ngoan đứng ở đây trong lúc chúng bay cướp đi đồ của tao sao?”
“Nếu mày biết khôn thì đứng yên đó. Còn không –” Gã da đen hất đầu ra hiệu cho tên Blas, hắn lao xuống lượm cái giáo. Tristán phản ứng ngay lập tức, người chàng chuyển động thật khoan thai và lưỡi kiếm lóe lên sáng loáng.
“Không khôn hơn bao nhiêu,” chàng cất giọng một cách sắc bén, và gã tóc quăn bỗng khựng lại.
Tia nhìn của Tristán vẫn không rời khỏi mặt tên cầm đầu, nụ cười giận dữ vẫn thoáng hiện trên vành miệng sẹo.
Gã cầm đầu liếc nhanh xuống Blas, hắn đã quỳ một chân xuống hai tay dang ra, rồi thình lình lớn tiếng giọng điệu nửa chế nhạo nửa hoang mang, “mày đúng là điên rồi! Tụi tao sẽ khử mày ngay bây giờ, ngay chỗ mày đứng!”
Không gian như im ắng lạ thường trong giây lát, Juana nghiến mạnh vành môi dưới phân vân không biết nàng có thấy Tristán xoay người hay không. Chàng dường như đang làm cho cả ba tên bị thôi miên, đứa nào đứa nấy đều có chung một nét mặt, thù nghịch tuyệt vọng trộn lẫn với u mê và nghi hoặc.
Gã da đen đột ngột phá lên cười, âm thanh không đượm chút nào thú vị. “Mày lầm rồi – tao có cả chục đứa nữa bên đồi. Nhìn đằng sau mày đi!”
Mắt Tristán vẫn không lay động. “Nhìn thử xem, Juana.”
Nàng nghe theo lòng có phần lo sợ, rồi đảo mắt nhìn sườn đồi. Rồi lướt qua những gộp đá – hốc đá – các bụi cây còi cọc – không có dấu hiệu ai đang di chuyển chỉ có cơn gió mạnh đang thổi cuốn bụi thành những con lốc xoáy.
“Không. Không có gì cả.” Giọng nàng vang to.
“Ra thế. Chỉ có ba đứa.”
Tristán cắm mũi kiếm trên đất và chống lên chuôi, ra điều không màng chĩa vũ khí vào thứ kẻ địch tép riu. Chỉ có Juana để ý rằng tư thế uyển chuyển đĩnh đạc đó, chân trước chân sau trông thật tao nhã là để dồn sức nặng vào chiếc chân lành bên trái. Blas vươn tay chụp cái giáo cùng lúc lưỡi kiếm kiếm phóng tới, rung rung cắm xuống giữa mấy ngón tay đang duỗi ra của hắn.
“Không.” Tristán chỉ nói có thế, giọng chàng trách cứ nhẹ nhàng.
Gã thủ lĩnh giờ đây thở gấp rút hơn và toàn bộ dấu vết nhã nhặn đã biến mất trong lúc hắn gào lên chát chúa, “đem óc mày ra xài coi, Ferrando, đừng có đứng há miệng ra – bọc ra phía sau nó cho tao.”
“Thử xem,” Tristán đều giọng mời mọc.
Tên đàn ông trẻ cứ há miệng ra rồi ngậm vào đôi ba lần, và đưa cánh tay áo lên lau trán. Hắn ngập ngừng không nói tiếng nào rồi nhử nhử vài đòn nghi binh về phía trái Tristán, rồi lại đổi ý, cứ bồn chồn xê qua dịch lại ngay chỗ hắn đứng. Trong suốt thời gian đó đôi mắt xếch của Tristán vẫn nhìn thẳng vào tên cầm đầu, ánh mắt càng lúc càng tỏ vẻ nhạo báng.
“Mày – !” gã đàn ông thốt lên.
“Nào đến đây,” câu trả lời ra điều châm biếm đay nghiến, “tao không muốn đợi ở đây cả ngày trong lúc tụi bay chần chừ xem có muốn cướp hay không.”
Gã đàn ông nhe răng gầm gừ. “Ferrando! Blas!”
Trong giây phút kế tiếp Juana vô cùng bối rối. Nàng thấy bọn chúng xô đẩy tới lui, thấy Tristán xoay trên chân trái nhẹ tênh, rồi kế đến là ánh kim khí vung lên sáng lóa và một tiếng rú hãi hùng vang lên. Và phía bên kia của chàng Ferrando cho đến lúc này vẫn chưa có hành động nào dứt khoát, bỗng thoái lui mặt mày kinh hoảng. Blas toan đứng lên, nhưng vấp chân suýt ngã. Khi tên da đen xông tới giúp đồng bọn, nàng thấy bàn tay chìa ra chụp cái giáo bỗng rút về ôm chầm lấy ngực, máu túa ra từ vết thương xuyên suốt bàn tay. Sau lúc đó, cả ba tên cướp bỏ chạy thục mạng rồi trườn lên đồi trở về theo lối cũ. Trên mặt đất chỉ còn chỏng chơ cái giáo và một hai vệt đỏ ghi dấu chúng đã từng đến đấy.
Tristán cúi đầu xuống khi Juana bước tới bên cạnh. Chàng dường như đang mải miết làm sạch vết máu trên kiếm bằng cách xới xới chỗ đất xám ngay chỗ chàng đứng, bắp thịt săn lại như sợi thừng bện chặt, hơi thở nén lại đau đớn. Nàng định lại đỡ chàng, nhưng Tristán thì thào ngăn lại.
“Đừng đụng tôi – kẻo chúng nó hãy còn theo dõi.”
Tay nàng buông thõng xuống hai bên hông, bàn tay khẽ nắm lại thất vọng. Nàng phải cắn vào tay để khỏi kêu lên khi thấy chàng bước đi thật chậm trông giống như người vô cùng tự tin, ngang qua lớp đá phiến trơn trượt về hướng cỗ xe. Lúc chàng tới bên cạnh xe, nàng nhắm mắt lại. Và khi nàng mở mắt ra thì chàng đã ngồi sau hai con bò, vùng da chung quanh miệng chàng trắng nhợt, và tay chàng thì bình tĩnh tháo dây cương.
“Tốt hơn mình nên đi tiếp, phòng khi chúng lại quyết định thăm viếng mình lần nữa.” chàng đưa ý kiến một cách ngắn gọn. Khi thấy nàng vẫn đứng yên nhìn lên chàng đăm đăm, nét mặt kinh hoàng miệng không nói nên lời, bàn tay dài đang mở nút dây chợt dừng lại. “Có chuyện gì thế?”
“Tôi không biết là anh có kiếm – và –”
“Tôi thấy kiếm giấu trong xe, cách đây mấy ngày – Elena đã mang lại cho tôi. Tôi tha cho em vì đã không lưu ý tôi mang kiếm trong buổi tiệc của Dona Jerónima. Còn gì nữa không?”
“Tôi không biết là –” nàng nuốt khan – “tôi không biết là anh đi được.”
“Tôi cũng đâu biết hơn gì em,” chàng khô khan đáp lại. “Leo lên đi trong khi tôi điều khiển mấy con vật này chạy tiếp.”
-o0o-
Mặt trời đã lặn thấp trên rặng đồi khi Juana đã thôi nghĩ vẩn vơ, nàng ngước lên thấy xe đang chạy chậm lại. Nàng sững người dáo dác ngó quanh, rồi nhìn lên nét mặt quay nghiêng nghiêm nghị của Tristán với vẻ trách móc.
“Trời đã bắt đầu tối mịt khó mà theo được dấu chân la thêm một tiếng nữa.” Chàng lên tiếng mắt vẫn không rời lối đi trước mặt. “Vị trí này trống cả hai phía nên mình có thể nghe tiếng chân người lạ sớm trước khi bọn nó tập kích mình – còn có nước, có cả bãi cỏ nữa. Còn chỗ nào để qua đêm tốt hơn chỗ này?”
Nàng không trả lời chàng. Những lời lẽ nghe có vẻ bình thường lại đối chọi với dòng ý tưởng của nàng khiến nàng không ngờ được là chàng có thể thốt ra như vậy. Dường như cảm nhận được tâm trạng của nàng, chàng yên lặng gò cương cho mấy con bò chậm lụt dừng lại và quay sang đối diện nàng. Trước mặt chàng là gương mặt mỹ miều đang bừng bừng chống đối.
“Suýt chút nữa là anh bị giết rồi.” Từ ngữ của nàng vuột ra không tự chủ được. “Bọn chúng suýt giết anh đấy!”
Đôi mắt màu lục ánh lên nét hiếu kỳ trong một thoáng ngắn trước khi chàng trả lởi. “Bọn lùng cướp theo đàn chỉ giết khi chúng bị kích thích thôi,” chàng đều giọng. “Người khôn thì đánh trước cân nhắc sau, nhưng chúng chần chừ nên đã tạo lợi thế cho tôi.”
“Còn anh thì không thể bỏ qua lợi thế nào, phải không, công tử đánh thuê? Anh luôn luôn thích mạo hiểm mà bất kể hậ –”
Răng Juana bắt đầu va lập cập. Nàng hầu như không biết mình đang nói gì, trừ phi phải trút bớt nỗi đau nếu không chắc nàng chết mất.
“Mạng sống của mình không phải là của cải kiếm được để bỏ đi nhẹ nhàng như vậy.”
“Anh không cần phải làm như thế! Tôi có thể nói với bọn chúng – tôi sắp thuyết phục được bọn nó là tôi chỉ có một thân một mình, không có đồng xu nào dính túi cả. Lẽ ra bọn cướp không cần biết anh ở đó! Nhưng anh lại lộ – lộ mặt ra –”
“Trong năm phút nữa thôi là em bị ba tên đó hãm hiếp rồi. Đó có phải là điều em muốn không?”
Nàng hất cằm lên, cử chỉ nửa kinh hãi nửa ngang ngạnh. “Tôi – chúng không làm vậy đâu! Bọn nó chỉ hứng thú nghĩ rằng tôi có tiền thôi, và...” Nàng chợt ấp úng.
“Tôi nghe chúng nói hết rồi,” chàng cắt ngang lời nàng. “Tôi biết bọn cướp đó muốn cái gì. Còn em thì sẵng sàng trao ra cho bọn nó phải không?”
Để cứu chàng nàng sẵn sàng làm bất cứ điều gì, Juana nhớ lại lúc đó, nghĩ đến nỗi lo sợ đã khiến nàng liều lĩnh. Gò má nàng nóng bừng, nhưng quá xấu hổ nên không biết rằng câu hỏi được nhấn mạnh đó của chàng nghe có vẻ nhẫn tâm nhưng không hề hàm chứa khinh bỉ.
Khi thấy nàng không lên tiếng, chàng nói, “giúp tôi xuống đi. Lần này tôi không thể tự đứng được.”
Nàng lưỡng lự nhưng lại lặng lẽ tiến đến bên chàng luồn bờ vai mảnh mai bên dưới cánh tay phải của chàng, trong lúc chàng vụng về trườn ra khỏi chỗ của xà ích và tuột xuống đất. Tristán dừng lại cạnh bờ hồ có hai ba dòng nước nhỏ xíu đổ vào. Hồ này trông có vẻ nông, nước lợ. Có đến cả chục thân cây tàn phủ đầy bụi nhánh chìa ra mặt hồ, và cỏ xanh tươi mọc lan ra đến tận mé nước. Juana đỡ chàng ra bờ hồ. Nàng cố dằn cơn run rẩy, rồi cuối cùng giúp chàng ngồi xuống cỏ và thở dài nhẹ nhõm.
“Mình không có gì để ăn cả,” nàng buột miệng nói khi chàng ngả lưng xuống. “Tôi đi tìm xem có cây trái gì quanh đây không.”
Nỗi kinh hoàng đến rợn người, cơn giận như thiêu đốt trong nàng giờ đã lắng xuống thay chỗ cho cơn thôi thúc muốn thố lộ hết yêu đương và sợ hãi đang làm nàng choáng ngợp. Nàng toan đứng dậy để ngăn mình đưa tay vén mái tóc rối qua khỏi gương mặt nghiêm nghị của chàng, nhưng chàng đã chụp lấy cổ tay nàng.
“Giờ thì chuyện đó không quan trọng, trời sẽ ngả tối mau lắm. Đợi đến mai đi.”
Tia mắt kiên định bí ẩn của chàng giữ nàng lặng im. Nàng cảm thấy mình như bị cuốn vào cơn lốc xoáy, hun hút bên dưới mặt hồ tĩnh lặng. Trái với ý nguyện, trái với cảm giác của mình nàng cúi xuống và thấy một nhánh tóc mình buông xuống mơn man trên mặt chàng. Rồi chàng đưa tay lên đan lại sau đầu nàng, kéo nàng xuống cho đến khi môi họ chạm vào nhau, và lúc ấy nàng tan ra mất hút.
Sự khắc nghiệt được kiềm nén mà khi nào nàng cũng cảm thấy hiện hữu trong chàng, lúc nào cũng phân ranh họ như một lưỡi kiếm sắc giờ đã không còn. Môi chàng cuốn lấy môi nàng với nỗi khao khát mà trước đây, dù có tàn bạo, tách biệt châm biếm đến đâu thì giờ đây đã trở thành mãnh liệt như bão giông khiến nàng đã mất hết sức phản kháng. Nàng chỉ chống chọi được trong giây lát, cố thoát ra, nhưng bỗng dưng nàng lại đưa tay sờ mặt chàng, rồi vùi sâu vào mái tóc đỏ.
Sau cùng nàng thở gấp rút khi ngước đầu lên, giọng nàng dồn dập run rẩy. “Felipe, anh phải cẩn thận – lỡ như trong lúc này vết thương lại nứt ra –”
Chàng không màng trả lời nàng. Tristán đã tháo xong dây thắt chiếc áo cánh của nàng, tay chàng tham lam ve vuốt làn da trần trên cổ nàng, lần vào trong áo khum lấy ngực nàng, thật nhẹ nhàng mê mải khiến nàng chỉ biết khép mắt hưởng ứng sự âu yếm đó. Thâm tâm nàng rạo rực vì ham muốn, đột ngột nhói buốt đến độ không cất tiếng nổi để ngăn chàng trong lúc Tristán đã cởi áo nàng ra và hung hãn kéo nàng xuống áp vào miệng chàng.
Nàng rùng mình. Tâm trí nàng bảo rằng chuyện này thật là điên rồ, rằng họ phải liều tất cả vì điều này, nhưng thể xác nàng tảng lờ lý lẽ ấy. Lưng nàng ưỡn cong, bả vai lõm sâu đầy đê mê đáp lại đôi môi đòi hỏi kia. Rồi không hiểu bằng cách nào Tristán đã xoay thân hình Juana để nửa thân người nàng nằm trên người chàng, chân tay họ khép sát vào nhau. Lòng nàng thôi thúc không gì đè nén được, nàng đưa tay lúng túng dò dẫm những mối dây thắt và khóa cài trên y phục chàng vì quá run rẩy. Cuối cùng nàng lướt tay thật trìu mến dọc xuống thân thể dẽ khắc cứng cáp, ấm áp của chàng. Nàng chợt nghĩ bàn tay nàng mới nhỏ bé, thiếu cân xứng làm sao so với làn da lấm tấm ánh đồng, nhưng tay chàng đã phủ lên tay nàng và giữ chặt lại trên người chàng.
“Juana.”
Nàng biết đấy là lời mời gọi, và lẽ ra nàng phải nhận ra được cái tên ấy, nhưng nàng lơ đi mọi vật chung quanh chỉ còn biết mỗi da thịt chàng đang áp sát vào nàng, và da thịt nàng đang áp sát vào chàng. Hất đầu một cách nôn nóng, nàng ấn sát hơn, cơ thể chìm sâu trong nỗi khao khát của riêng mình. Nàng để chàng hướng dẫn nàng quỳ hai hàng trên người chàng, tay chàng lần dưới lớp váy vải nâu bám lấy hông nàng. Thoạt đầu là dịu dàng từ tốn và kế tiếp là tàn bạo đau điếng.
Nàng bay bổng chơi vơi, cảm giác được nguồn sở hữu của chàng nhịp nhàng bên trong nàng: theo bản năng nào đó cơ thể nàng song hành với nhịp điệu ấy mà nàng không sao nhận thức được. Sự hưởng ứng vô tình đó đã mở ra cánh cửa bước vào hân hoan say đắm, và nàng chợt nghĩ vu vơ cảm xúc này như cưỡi trên con tuấn mã soãi cánh vút cao trên toàn thể thế giới. Xuyên suốt người nàng lượn sóng ngây ngất mù lòa đang cuồn cuộn dâng lên khi khoái cảm đang bao phủ lấy hai người họ. Nàng nghe được tiếng rên khe khẽ của mình, lòng tràn ngập cảm giác vừa ngọt ngào vừa đau đớn, lại vừa mới mẻ thâm sâu khiến nàng không cách nào chịu nổi, nhưng cũng chịu không nổi nếu cảm giác ấy ngừng lại. Tận trên cao, khi mở mắt ra nàng thấy được bầu trời xanh thẳm đang thẫm dần thành hợp sắc chói lọi của đồng và nhung lam, và mặt nước – nước trong hồ đã biến thành vàng lỏng, ánh hồi quang cuối cùng của mặt trời vào lúc ngày tàn. Cảm giác được tung bay mới tuyệt diệu làm sao, nàng cũng không lấy làm ngạc nhiên rằng Icarus (nhân vật thần thoại Hy Lạp) bay quá gần mặt trời làm cho đôi cánh sáp của chàng ta tan chảy.
Rồi bất chợt ánh sáng, bóng tối, và cảm giác mê đắm nhạt nhòa quyện vào nhau, và nàng bị cuốn ra khỏi bầu trời lao vào vòng tay mạnh mẽ đang giữ lấy nàng, đong đưa nàng như một đứa bé con. Nàng mở mắt lần nữa, chỉ mơ màng nhận ra mình đang khóc, và thấy đôi mắt xanh lục của Tristán đang dò xét nàng với ánh mắt khắc nghiệt cố hữu.
“Em vừa gọi tôi là Philip,” chàng nói bằng giọng lạ lẫm.
Nàng nhìn chàng đăm đăm, thậm chí không biết mình đã kêu tên chàng. Trong buổi hoàng hôn đang ngả nhanh sang tối, bức tranh kết hợp với ba sắc màu đồng, hoàng kim, và lam vẫn rực rỡ trong mắt nàng. Giếng mắt sâu thẫm sáng lóa chỉ trong chớp nhoáng, rồi không thể nói thêm gì nữa môi chàng lại vươn lên đòi hỏi môi nàng. Và nàng đã quên mất mọi cảnh sắc ảo tưởng, trong đáy mắt ấy chỉ còn lại mỗi hình bóng chàng.
-o0o-
Sau lúc nàng trỗi dậy để lo cho đôi bò cần cù và chêm lại bánh xe, nàng lại quay về bên chàng. Tristán nằm chống một bên khuỷu tay trên cỏ, ánh mắt màu lục vẫn dõi theo nàng. Juana thả chiếc áo choàng trên tay xuống, và kéo hờ chiếc áo chemise của chú Enrique quanh người chàng. Chiếc áo chỉ vừa ngang vai, nhưng phần còn lại thì buông thõng xuống, còn hai ống tay áo thì chỉ xuống được nửa cánh tay Tristán.
“Khi mặt trời xuống anh sẽ bị lạnh đấy,” nàng nói một cách thường tình.
“Không đâu trừ phi em định trốn tôi núp dưới gầm xe.”
Nàng nín thở. “Anh biết tôi ở đâu sao?”
“Tôi luôn luôn biết em ở đâu.”
Từ ngữ được nói ra thật điềm tĩnh nên nàng không có duyên cớ để ngờ vực chàng, nhưng nàng không dám hỏi chàng nói thế có nghĩa là gì. Thay vì đáp lời chàng nàng đắp áo choàng lên người chàng và quỳ xuống cỏ giữ một khoảng cách nhỏ an toàn giữa họ. Chàng nhìn những cử động của nàng, nhưng mặt không tỏ lộ điều gì. Đôi mắt xanh lục thật chăm chú nhưng không còn xa cách. Juana không dám nhìn chàng, nàng cảm thấy chàng đang đợi nàng trả lời, thái độ kiên nhẫn như sư tử đang rình mồi. Và nàng hiểu mình đang lâm vào tình trạng nguy hiểm phải kể với chàng hết tất cả sự thật.
Tuy nhiên nếu nàng kể với chàng về chuyện đứa bé chàng sẽ cho rằng nàng làm vậy để đảm bảo chàng che chở cho đứa con, chứ không phải là vì nàng yêu chàng. Nàng quá thấu hiểu cái vẻ châm biếm lạnh buốt của chàng. Tôi là người lính đánh thuê, tôi phải tự lực cánh sinh, chàng từng nói như thế và thái độ căm hận nhân loại quá rõ ràng đó cắt ngang cảm xúc nàng tàn khốc như mũi kiếm của chàng xuyên qua bàn tay gã thổ phỉ, thẳng đến nguyên do thực tại mà chàng thấy rõ bên dưới. Vai nàng hơi chùng xuống một cách tuyệt vọng.
“Em đang dự định những kiểu mới để hành hạ tôi sao?”
Câu hỏi của chàng làm nàng vội ngước lên. “Không – giờ đây chẳng còn gì đáng sáng tác nữa. Chuyến đi sắp kết thúc rồi.”
“Ngày mai là mình sẽ tới Cadíz, chặng cuối cùng của Tây Ban Nha.” Chàng đột ngột hằn học như thể cái chân đang làm chàng đau.
“Anh vẫn còn nhớ đất nước của anh không?” Không nhận ra giọng điệu của chàng, nàng nhích lại giúp chàng, để chàng tựa vào vai nàng khi chàng dời chân sang vị trí thoải mái hơn.
“Tôi hầu như không nhớ được gì, tôi chỉ mới tám tuổi khi cha tôi nhắn mẹ con tôi sang đoàn tụ với ông bên Pháp.” Chàng nói một cách lơ đãng, khẽ nghiến răng khi cơn đau tới. “Một miền quê xanh tươi với những cánh rừng, và ngôi nhà cũ kỹ thuộc về người anh của cha tôi – nhưng hầu như mọi người dân ở đó đều ủ rũ buồn bã như dân ở Tây Ban Nha. Duy có mẹ tôi là không thôi, khi tôi còn nhỏ thì cha tôi đã già rồi.”
Chàng im lặng trong giây lát, và Juana cảm thấy thôi thúc muốn kéo đầu chàng ủ vào ngực mình. “Tôi cứ ngỡ những người Tin Lành Anh quốc là bọn người độc ác vô thần làm đủ mọi chuyện ghê tởm,” nàng nói tiếp. “Tại Zuccaro, linh mục bảo chúng tôi –”
Tristán lắc đầu. “Người Thanh giáo không phải vậy đâu, cách họ hành đạo còn nghiêm khắc hơn bất cứ ai ngoại trừ những người Thiên Chúa giáo cuồng tín thôi, Vua Felipe của em sẽ tán thành lòng nhiệt tâm của họ nếu biết được điều ấy. Nhưng họ chỉ tra tấn và thiêu hủy những người có đức tin khác với họ – họ không hại người của họ.”
“Anh muốn nói gì?” Juana kinh ngạc bởi âm điệu tàn nhẫn trong giọng nói châm biếm nhẹ nhàng.
“Cha mẹ tôi sống bốn năm ở Pháp trước khi đến Tây Ban Nha, và trong hai năm sau đó không ai nghi ngờ gì họ cả.” Tristán mệt mỏi nói như việc kể chuyện làm chàng nhàm chán, nhưng đôi mắt màu lục sắc bén chăm chú lạ thường. “Cha tôi dạy học trò để kiếm sống còn mẹ tôi thì may những đồ hàng sang trọng – rồi có người tố cáo họ với quan Trưởng toà của giáo hội với cái cớ là đức tin của họ đáng ngờ vì có quan hệ mật thiết với những người Pháp theo Thanh giáo và thậm chí còn trò chuyện với dân Do Thái. Giống người nước em còn thù nghịch cả với dân tộc được Chúa chọn, căm hận còn hơn cả người Anh.” Gương mặt nhìn xoay nghiêng của chàng trở nên cay đắng hơn. “Vị linh mục trong làng thương hại tôi nên đã đứng ra bảo đảm, nếu không thì tôi cũng bị bắt luôn. Rất nhiều lần sau đó tôi mong là lúc đó mình bị bắt đi cho xong. Cha mẹ tôi bị giam trong tù của tòa dị giáo khoảng sáu tuần, rồi lời thú nhận của họ bị công bố sau lúc họ mất. Cha tôi đã ngoài năm mươi khi tôi sinh ra, ông ấy sẽ không thay đổi lý tưởng của mình vì những giáo điều mà ông ấy cho là sai trái, còn mẹ tôi thì quá hiền lành.” Chàng ngưng bặt, đoạn đều giọng kết thúc câu nói. “Đó là nguyên nhân tôi không có niềm tin nơi Giáo hội, và lại càng không yêu thương gì những người Tây Ban Nha cai quản Giáo hội đó.”
Giọng Juana rời rạc, “tôi hiểu được,” và bàn tay nàng định đưa ra chạm vào chàng lại buông thõng xuống đùi. Ngay trong lúc này tựa vào người nàng, nhưng tâm tưởng của chàng lại quá cách xa. Giờ đây nàng không còn hy vọng để lấp đầy vực sâu ngăn cách họ. Nó còn rộng lớn hơn cả nòi giống hay thân thế, hơn cả nỗi căm ghét tưởng tượng của nàng, thậm chí còn hơn mũi nhọn độc hại đã tách ra vực thẳm ấy. Bây giờ thì nàng hiểu được tại sao chàng đã âm thầm tuyên bố chàng là kẻ thù của nàng ngay lần đầu họ gặp mặt. Nàng biết sự việc không còn thay đổi được nữa. Cho đến hôn nhân của họ cũng từng là một thứ vũ khí chống lại nàng, một giao ước không thể phá vỡ, quá thuận tiện thích hợp cho mục đích của Tristán. Chàng sẽ gạt bỏ nó ngay khi nàng không còn ích lợi cho chàng nữa, trong khi nàng thì bị ràng buộc bởi giáo lý của mình và tình yêu của nàng dành cho chàng. Nàng sẽ vĩnh viễn không thoát ra được.
“Tôi chưa kết hôn với người khác đâu,” chàng đột nhiên lên tiếng, và quan sát nàng. “Tôi không còn lòng dạ nào làm chuyện đó.”
Gò má nàng nóng bừng khi nhận ra chàng đã đọc được ý nghĩ của nàng phần nào. “Lẽ ra anh mới là người đáng bị kết tội phù thủy chứ không phải tôi.” Nàng bắt bẻ. Rồi để phá vỡ bùa phép đáng ngại đang ràng buộc họ trong bóng tối chiều tà, nàng chợt nói nhanh, “khi tới Cadíz chúng ta phải tìm Placido trả lại xe cho ông ta – đúng ra tôi nên hỏi Rafael ông ta ở chỗ nào, nhưng thế nào tôi cũng phải hỏi cho ra.”
Tristán nằm ngang qua đùi nàng, tay cầm một nếp xếp trên váy nàng để nàng khỏi bỏ đi, rồi khô khan hỏi, “đó có phải là việc quan trọng nhất em muốn làm khi đến Cadiz không?”
“Là việc đầu tiên phải làm. Nếu tôi báo đáp ông ta bằng cách cướp đi chiếc xe thì lại càng khẳng định ý nghĩ xấu của ông ấy đối với tôi.”
“Báo đáp vì chuyện gì? Ông ta đối với mình như là cùi hủi.”
“Và từ chối không lấy lộ phí của mình. Ông ta bảo tôi đi mua giày thay vì...”
Cơn buồn ngủ dâng lên, nàng chỉ muốn nằm bên cạnh chàng và đắp áo choàng cho cả hai người, nhưng nhận ra mình đã làm rồi. Tristán nằm ngửa không hề lay động trong lúc nàng duỗi dài bên cạnh chàng. Nàng cảm giác được ý nghĩ xa xăm của chàng trong khi cố gượng lại cơn buồn ngủ khiến nàng ngầy ngật, và nàng đoán tâm tưởng của chàng đang trôi ngược về những ký ức đau khổ xa xưa mà nàng không dự phần. Mắt nàng nhắm lại cho dù nàng ráng chống chọi tới đâu, nàng cảm thấy Tristán cầm tay nàng choàng qua hông chàng.
-o0o-
Họ tới Cadíz chỉ trước buổi trưa, và những tiếng động náo nhiệt vang ra làm họ choáng ngợp khiến cho họ nghĩ Villenos dường như là chốn thiên đường êm ả. Khi họ vượt qua vùng đất hẹp lại dẫn vào phố xá, Juana kinh ngạc quá đỗi khi thấy biển lần đầu. Nếu đôi bò không tự động đi tiếp, bình tĩnh luồn lách nối đuôi theo các xe khác thì nàng đã làm lật xe. Thì cứ cho là thế, cỗ xe chồm lên và Tristán lẩm bẩm một cách cộc lốc khi cơn chấn động làm vết thương nhói lên.
“Chuyện gì vậy?” Chàng đang nằm trên mớ bao vải, nghe tiếng động chàng vụt ngẩng đầu lên.
“Tôi thấy biển rồi,” nàng thì thào, sau một lúc sửng sốt chàng hỏi.
“Vậy tại sao em –” Chàng ngưng ngang. “Tôi quên mất. Có phải là lần đầu không?”
“Phải. Ba tôi lúc nào cũng thề là tôi đã thấy biển lúc còn nhỏ, nhưng tôi không nhớ được gì cả. Tôi không bao giờ hình dung được là biển lại quá – quá bao la.”
Mặt nàng rạng rỡ khi mê man nhìn mặt nước nhấp nhô liên tục. Trong khoảnh khắc đó nàng trông đẹp đến độ loá mắt khiến người xà ích trong chiếc xe đằng trước toan quay đầu lại trách nàng để cho bò của mình đến quá gần rơm của ông ta phải há hốc miệng, mắt trố ra.
Nàng thấy dù có lạ chỗ nhưng tìm đường trong thành phố đông đúc này cũng đơn giản thôi. Chỉ cần theo sau dòng xe trước mặt là được, bởi vì đôi bò hình như biết rõ chúng phải tới nơi nào. Có một lần nàng cố vòng xuống con đường rộng hơn trông có vẻ hứa hẹn, nhưng chúng lơ nàng đi và trì dây cương lại kéo xe thẳng đến phía trước thật lạ kỳ. Một ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, nàng gọi lớn, “Felipe!”
“Có vấn đề gì thế?” Giọng chàng thoáng căng thẳng.
“Mấy con vật này biết đường rõ hơn tôi. Anh có nghĩ chúng sẽ dẫn mình đến chỗ Placido, nếu để cho tụi nó tự đi lấy không?”
Chàng cười phát sặc lên. “Mình cứ thử xem sao – tôi đoán chúng biết chỗ nào họ hay tới. Cứ giữ cương xem chúng dẫn mình đi đâu.”
Nhiều lần sau đó trong suốt nửa tiếng kế tiếp Juana chợt hối hận về cơn bốc đồng của mình trong lúc cỗ xe kẽo kẹt qua những con đường hẹp đông đúc. Nhưng đôi bò dường như biết chắc phải đến đâu và cứ dai dẳng bám theo một lối duy nhất, và trước khi nàng định cho xe ngừng để hỏi đường, thì xe đã từ từ dừng hẳn lại. Đột nhiên âm thanh và sự chuyển động đều ngưng khiến nàng kinh ngạc, Juana chớp mắt nhìn chung quanh. Tất cả nhà cửa đều giống nhau – vách tô hồng và trắng lớp vữa đã long ra với cổng tò vò và cửa sổ thật hẹp – và quanh nàng ai nấy đều hối hả chăm chú vào công việc của họ. Sợ có xe khác muốn vượt lên mà đường lại hẹp, nàng vội vã chào người phụ nữ đang dắt một con lừa nhỏ xíu ở hướng đối diện.
“Cô có thể cho tôi biết người đánh xe la tên Placido ở đâu không?”
Bà ta hít mũi ra điều chê bai. “Xem nào. Ông ta ở trong quán rượu nào gần đây nhất – sau chuyến đi ông ta còn đến đâu được nữa? Đằng kia kìa.” Bà ta chỉ vào cái cổng tồi tàn, tấm biển của quán gắn phía trên khung cửa, rồi quày quả đi tiếp không đợi nàng nói tiếng cám ơn.
“Để có lòng tin thì dường như phải trả ra một cái giá.” Âm điệu của Tristán nghe thật khô khan. Juana buộc dây cương rồi trườn xuống đất, đôi chân tê cứng muốn sụm xuống khiến nàng loạng choạng, nhưng vẻ mặt lại cương quyết. Nàng nói với Tristán “Anh cứ ở đây trong lúc tôi đi tìm Placido, biết đâu ông ta biết có tàu bè nào trên cảng, điều đó sẽ giúp được mình.”
Trong suốt thời gian đi đường dáng đi nàng đã bắt đầu trở nên lắc lư như kiểu đi của thủy thủ trong cỗ xe chòng chành, nhưng nàng không lưu ý điều đó cho đến lúc nàng lại thấy mình đứng trong khuôn cửa. Giờ đây căn phòng tù mù với những chiếc bàn đầy vết ố và cái mùi nồng nặc của rượu bị chua dường như quần đảo chung quanh nàng. Juana bám vào lưng ghế thấp, tự hỏi nàng có lấy lại được cảm giác thăng bằng hay không. Ngay lúc đó nàng nhận ra cái dáng khòm khòm, như bị hành hạ của một người khách trong đấy.
“Senor Placido.”
“Ồ – ra là cô.” Giọng ông ta nghe có vẻ như cáu kỉnh hơn là ngạc nhiên khi trông thấy nàng. “Có phải mấy cái thằng bất lương đuổi theo cô đã lấy mất xe của tôi không?”
“Không đâu, chồng tôi đã đuổi bọn chúng đi. Xe của ông ở bên ngoài.” Nàng cũng bắt đầu nói năng đơn điệu như ông ta, Juana lưu ý với đôi chút thú vị.
“Vậy sao.” Placido hít mũi một cách hậm hực, Juana nghĩ chắc mình đã bị đuổi cho đến khi ông ta hỏi thêm, “Giờ thì sao?”
“Giờ thì chúng tôi phải đón tàu.”
Khuôn mặt rắn đanh của Placido nhăn lại như nàng vừa làm ông ta bị thương. “Cô nói là tàu? Tàu đi đâu?”
“Miễn là ra khỏi Tây Ban Nha, nhưng phải đi gấp. Tôi – chúng tôi cần đi xa.”
“Tôi không cho rằng ông chồng của cô bị bắn chỉ để vui đùa, và tôi cũng không thường chở người lậu qua phố xá ngay dưới mũi bọn lính canh – dù thế nào thì cũng không thường đâu.” Ông ta cau mày nhìn nàng, rồi lại quay đi. “Vậy là vận may của cô đến hồi bế mạc rồi. Trừ phi cô muốn đi vòng bờ biển Gibraltar hay là thử thời vận ở bắc Phi – thậm chí tuyến đường đó cũng không bảo đảm – không có tàu nào điên rồ tới độ liều mạng ra ngoài, ba tháng vừa qua cũng vậy. Hạm đội của Bồ Đào Nha đang phong tỏa nguyên cả vịnh, không tàu nào dám léo hánh vô hay ra.”
-o0o-
Hai ngày trời lùng sục vất vả hỏi thăm trong khu vực cảng chỉ được mỗi một việc là xác định lời tuyên bố bi quan của Placido. Rất nhiều thợ thuyền làm những công việc như sửa tàu, làm buồm, và bốc dỡ hàng hóa nếu không đứng vơ vẩn trên đường xá thì là vào trong miền sâu kiếm việc.
“Miền này ảm đạm lắm,” dì Salsa đang cau mặt nói với Juana, “ngay cả những công nhân không có tay nghề ở đó đang phải dầu dãi kiếm sống. Chỗ đó không có công ăn việc làm cho bọn họ.”
Dì Salsa làm bà chủ quán trọ tồi tàn này, đây là chỗ do Placido chỉ nàng tới kèm theo lời căn dặn cáu kỉnh là nhớ đề cập đến tên ông ta cho chủ quán biết. Bà ta đưa mắt nhìn quần áo dơ bẩn xác xơ của hai người khách, lưu ý cặn kẽ thương tích của Tristán. Sau khi tính toán chóng vánh ngay trước mặt họ bà ta nêu ra một con số ngất ngưởng cho giá cả một phòng trọ. Juana lợi dụng danh tính của Placido để mặc cả giảm giá xuống tối đa, nhưng cái giá này hãy còn cao chẳng mấy chốc họ sẽ cạn túi. Sự việc đã quá rõ là họ phải rời Cadíz cho mau trong lúc họ vẫn còn phương tiện để để đi.
Tristán không ngừng quan sát chung quanh, “cũng cần có một người ở lại để canh chừng đồ đạc. Nơi này là ổ trộm cướp đấy.”
Juana gật đầu, nàng biết Placido đã nhắn họ tới nhà trọ mà không ai sẽ hỏi han lôi thôi. Liếc quanh những khách trú ngụ nơi đây nàng hiểu hễ ai trả nổi là dì Salsa cho ở, bà ta cũng không buồn để ý xem họ là ai. Chỗ này cáu bẩn, nhớp nhúa, và hôi hám cũng y như bà chủ quán. Bà ta thường xuyên đổ mồ hôi nên mới có cái biệt hiệu đó (salsa: một loại sauce chua và cay). Trong một hai ngày đầu ở đây, Juana lánh mặt Tristán ra ngoài phố xá với bầu không khí sáng sủa rạng rỡ, lòng nàng cảm thấy nhẹ nhàng thư thái. Chỉ đến khi niềm hy vọng của nàng bắt đầu tàn lụi nàng mới thôi lưu ý đến những khác biệt giữa vẻ tươi mát bên ngoài và không gian ngột ngạt bên trong nhà trọ.
Nàng cũng có lý do riêng để ra ngoài vì cần phải lánh né chàng thật cấp bách. Cơn nôn mửa hành hạ nàng dữ dội vào buổi sáng giờ đây dường như đã lắng xuống, nên nàng có thể ở chung phòng với Tristán mà không gây nghi ngờ cho chàng, nhưng mỗi ngày nàng đều nhận ra những biến đổi nho nhỏ trong cơ thể. Đầu óc nàng ngầy ngật uể oải bởi những cảm giác dày đặc, nặng nề không sao xác định được. Càng ngày nàng càng lâm vào tình trạng nguy hiểm khó giữ được tinh thần tỉnh táo trong lúc đứa bé trong bụng cứ không ngừng ru ngủ nàng.
Mỗi ngày nàng tự nhắc mình về những nguy cơ đang lăm lăm đe dọa họ, về tình trạng thiếu ăn trầm trọng khiến vết thương của Tristán lâu lành hơn, nhưng điều duy nhất giục giã nàng phải tiếp tục ra ngoài kiếm tàu là sợ Tristán phát hiện nàng mang thai trong lúc họ vẫn lưu lại Cadíz. Vào lúc này việc giấu giếm chàng đã trở thành nỗi ám ảnh, nàng không còn khả năng suy nghĩ một cách lý trí nữa – tất cả lo sợ đã dồn thành sự thuyết phục độc nhất là chàng không thể biết nàng đang mang con chàng. Rồi sau đó – sau đó thì tâm trí nàng trống rỗng. Nàng không biết chàng sẽ nói gì làm gì, và nàng cũng không dám suy đoán.
Dù sao đi nữa trong hiện tại tình trạng của nàng cũng chưa hiện rõ. Nàng chỉ biết lưng váy đã bắt đầu xiết vào bụng nàng, và mắt cá chân đau buốt trong lúc nàng lê bước trên đường, nhưng nàng không hề nói năng gì. Phải lâm vào hoàn cảnh thiếu hoạt động càng làm Tristán trở nên lặng lẽ, tách biệt, và đáng ngại hơn. Khi họ trò chuyện với nhau thì câu chuyện cũng quanh đi quẩn lại những tin tức họ đã nghe hay tin đồn nàng lượm lặt được, hay bàn về kế hoạch nào có thể thực hiện. Đôi lúc Juana cảm thấy họ cứ tranh cãi mãi không đi đến đâu cho đến khi nàng nhận ra chàng muốn nghe được tiếng của nàng sau hàng giờ bó buộc một mình trong căn phòng như cái lồng thú. Sau khi ấy nàng cố dằn nỗi sợ xuống một chút, cái cảm giác mà lúc nào cũng tấn công nàng mỗi khi chàng ngồi đối diện với nàng và chăm chăm nhìn nàng với ánh mắt xanh lục bí hiểm như mắt mèo lai giống hoang, ánh mắt như chỉ chực công kích hay phóng ra bất cứ lúc nào, hay chỉ đơn thuần là tiếp tục nhìn chăm chú.
Nàng nghe theo lời khuyên của Placido và mua một đôi giày – một đôi guốc mộc thô kệch như người nghèo thường mang – cùng với áo chemise, quần, và áo chẽn cho chồng mình, trông vừa vặn hơn bộ đồ của Enrique và sạch sẽ hơn nhiều. Thật là khó mua được đồ rẻ mà vừa với khổ người của Tristán, nhưng nàng may mắn tìm được y phục của một thủy thủ vùng Flemish. Anh ta phải bán đi để thanh toán tiền trọ cho dì Salsa. Anh chàng thủy thủ này cao nghệu, gầy giơ xương. Không hiểu bằng cách nào người phụ nữ già biết được cô gái muốn mua đồ mới cho chồng, nên thấy có người dạm bán bà gọi Juana tới mua.
“Bọn người phương bắc, ai nấy đều giống nhau,” bà ta lẩm bẩm. “Quá to con nên đâu có ở vừa nhà cửa đàng hoàng lịch sự được hay là mặc đồ của người bình thường. Ấy thế mà cô lại đi chọn người to con –!” rồi bà đứng dậy bỏ đi, vừa thở khò khè vừa làu bàu.
Khi ra phố ngày thứ ba Juana nghĩ việc tắm táp cũng đơn giản mà không cần phải trả giá cắt cổ cho những người đầu nậu cung cấp nước. Chỉ cần ra biển một chuyến và mượn hai cái xô, và mướn một cái bồn tắm của dì Salsa là họ trút bỏ được bụi bặm đường đồi bám đầy trên người. Nước mặn làm Tristán nhói cả người, nhưng chàng quan sát chân mình và hơi gắt gỏng nói với nàng rằng mặc dù muối làm vết thương xót nhưng có công dụng trị liệu. Tối qua họ ân ái thật cuồng nhiệt, khao khát và Juana tự hỏi nàng có trở thành một thứ bùa mê của chàng hay không, hay chàng cần nàng để làm nguôi đi nỗi phiền muộn bị bó buộc và thỏa mãn lòng thèm muốn của chàng, vì chàng từng kết luận là chưa khi nào để vuột đi hạt giống hận thù.
Nàng nhận ra mình đang thơ thẩn lang thang đến một hướng khác, rồi lại vô tình rẽ vào lối đi dẫn đến bến tàu và dãy nhà kho dựng bằng những thân gỗ cao. Thấy cảnh tượng này tim nàng đập nhanh hơn một chút, vì đấy là dấu hiệu chứng tỏ việc giao dịch đang tiến hành không thể nào lầm lẫn được. Có những toán người ra vào các nhà kho và giữa những kiện hàng trên cầu tàu. Nàng không biết họ đang buôn bán loại hàng nào, nhưng ắt hẳn là những thứ không dễ hư hao. Nếu việc thương mãi đang được điều hành ở đây, chắc thế nào cũng có người biết một chiếc tàu nào đó đang chạy.
Nàng thận trọng tiến tới trước, bởi lẽ diện mạo tồi tàn của nàng sẽ có thể bị buộc tội có mưu đồ trộm cắp hơn là được niềm nở chào đón mà thuở trước nàng sẽ cho là điều tất nhiên. Mắt nàng xoe tròn hiếu kỳ, thật kỳ lạ cái nơi này lại trông quen quen. Có điều gì đấy ở những kiện hàng hình vuông to tướng được chằng dây thừng, hay có lẽ là cái mùi ngòn ngọt tràn ngập trong không gian hơi giống mùi cỏ – có phải không nhỉ? – đang khuấy động ký ức nàng...
Bất chợt nàng thấy mình ở bên trong một nhà kho gần nhất. Hầu như là nàng đã quên công việc hàng đầu vì muốn truy ra cái hồi ức đang chập chờn ám ảnh nàng. Càng dấn bước thì nàng càng cảm thấy quen thuộc. Bên trong, các kiện hàng chồng chất lên nhau làm thành những bức tường lớn. Nàng nhớ lại, lúc ấy còn bé nàng cứ nghĩ rằng có thể đứng lên tận đỉnh những thùng hàng và với được mặt trời...
Nàng đưa tay chạm vào kiện len gần nhất trong giây lát, vừa vuốt ve vừa hồi tưởng. Đúng như thế, đó chính là nguyên nhân bầu không khí ở đây dường như quen thuộc lắm, là tại sao đôi chân nàng nhất định phải đưa nàng đến đây. Chắc phải cách đây hơn chục năm rồi ba nàng đã mang nàng tới kho hàng của ông ở Cadíz, trước lúc Ugo chào đời. Khi ấy Miguel vẫn nghĩ rằng cô trưởng nữ sẽ thừa kế tài sản của ông. Dạo đó nàng hãy còn nhỏ lắm, sắp chập chững biết đi, rất được nâng niu chiều chuộng trong vòng tay hãnh diện yêu thương của cha mẹ. Nàng được du ngoạn ra bờ biển rồi trở về nhà nhưng không hề nhận ra là mình đã từng thấy biển. Nhưng nàng chỉ nhớ được mỗi nhà kho này, vì nó từng là của ba nàng.
“Nhân danh Chúa, đầu óc đám quý tộc Tây Ban Nha của em kín bưng như hũ nút vậy!” Giọng của Tristán vọng lại một cách miệt thị trong tâm trí nàng, nhưng trong giây phút này chàng đã sai. Vào lúc bắt đầu, đấy không phải là vì thân thế quý phái của nàng nhưng chính là tính khí trẻ con của nàng đã ngăn chặn tâm trí của nàng đến với chàng. Một đứa bé có thể tin rằng hồ là biển, và vẫn không nhớ tới đại dương trải ra khắp chân trời, bởi lẽ sự bao la của biển thật quá tầm hiểu biết của một đứa bé. Cũng giống như nàng từng tin rằng cảm tình mình đối với Jaime de Nueva là yêu đương, và phải mất thật lâu nàng mới thấu hiểu cảm giác của mình dành cho người hầu cận phiền toái của công tước de Valenzuela có tên là gì.
-o0o-
Thoạt đầu nàng cứ ngỡ trí nhớ mình đang trêu chọc mình khi nàng nghe có những tiếng nói vang đến gần, mãi một lúc sau nàng vẫn không cử động vì biết chắc những âm thanh ấy không thể nào là thực tại. Nàng nhận ra cái giọng khàn khàn quen thuộc của ba mình khi ông trả lời người lạ, nhưng vẫn chưa tin đó là thật cho đến lúc nàng nàng nghe được giọng nói nhỏ nhẹ của cô em nàng Teresa nàng mới biết mình không mơ. Đúng, họ thật sự đang ở đây, chỉ cách nàng một khoảng ngắn, và đang đi tuốt xuống phía vách tường chất đầy hàng hóa bên kia.
Chuyện không thể nào xảy ra, nhưng lại có thật. Juana đứng im như tờ, tim nàng đập vang dội đau buốt trong lồng ngực – họ chỉ cách nàng độ hai mươi bước, nàng chỉ việc gọi lớn và chạy tới thế là nàng được an toàn. Không còn nghèo đói, không còn gian nan nữa. Họ sẽ nhận lại nàng vì nàng là người của họ, cùng giòng máu và cùng loại với họ, và bởi lẽ họ yêu thương nàng. Tất cả thật đơn giản...
Nàng không biết động lực nào khiến nàng đứng chôn chân tại chỗ, nhưng lòng nhói đau vì ngạc nhiên, nàng hiểu ra đó chính là nỗi hoang mang sợ hãi khiến nàng ẩn trốn vào bóng tối bên cạnh vách tường. Đầu nàng hạ thấp để mũ áo choàng không che khuất mặt. Với cảm giác nửa hoài nghi nửa hiếu kỳ nàng quan sát người cha đang đi về phía mình. Ba nàng dường như nhỏ người hơn và bớt oai vệ hơn hình ảnh mà nàng từng nhớ, cái dáng dấp không sao thay đổi đã nổi trận lôi đình với nàng và đuổi nàng đi, hay có lẽ mắt nàng đã quen với chiều cao sừng sững của Tristán. Ông vẫn đẹp trai như thuở nào, với đôi mắt xám tinh anh và bộ râu cắt tỉa gọn gàng cùng với mái tóc quăn và dày lẫn đôi chút sắc nâu. Bộ y phục ông đang mặc là bộ đẹp nhất, hàng vải đắt tiền và màu tối. Và nụ cười bao dung của ông với Teresa vẫn không giấu được những lo âu mới khiến nếp nhăn trên mặt ông hằn sâu hơn.
Trước hình ảnh đó Juana nao lòng, và trong khoảnh khắc ấy nàng đã quên chuyện ông nổi giận với nàng ra sao và chỉ còn nhớ được người cha bẳn tính, kính yêu chiều chuộng nàng hết mình. Thình lình nàng run lên khao khát được lao vào trong vòng tay ông, nhưng trở lực nào đấy còn mạnh hơn cả sự nhận thức của nàng đã giữ nàng lại. Giống như cơn tê liệt hãi hùng nào đó khiến nàng đông cứng và câm lặng trong lúc mạng sống nàng lệ thuộc vào những bước đi này. Tại sao, nàng hoang mang tự hỏi, tại sao chân tay nàng lại không nghe theo nàng lúc này, khi đây là giây phút sống còn của nàng.
Trong cùng giây phút đó nàng biết câu trả lời chín chắn cứng rắn mà mãi về sau nàng mới hiểu. Điều chủ yếu là nàng phải ẩn trốn, để cha và em nàng đi qua cũng không thể nào biết được là nàng ở đây. Bởi lẽ nàng không thuộc cùng một loại người với họ, và chưa bao giờ như thế cả, dù họ có lẽ yêu thương nàng tha thiết đi nữa. Nàng là loại người của Felipe Tristán, và nếu như bây giờ nàng quay trở lại, lại giả vờ là con cái như ngày xưa – đứa con ngoan ngoãn, phục tùng chưa bao giờ hiện hữu trong nàng ngoại trừ trong ảo tưởng của nàng và trong mắt họ – quay lại là nàng sẽ phản bội chính bản thân nàng và phản bội chàng. Còn gia đình nàng nữa, nàng thầm nghĩ thâm tâm đột nhiên đau đớn buồn bã, vì biết đâu sự quay về của nàng làm họ tổn thương còn hơn cái chết giả tưởng của nàng đã gây ra cho họ: giờ đây ít ra họ có thể tưởng nhớ về nàng như họ mong muốn.
Thật là ích kỷ nếu cứ mãi ao ước được nương dựa vô tư lự như thuở ấu thơ, niềm mong mỏi đó đang thôi thúc trong lòng nàng, cũng giống như tình thương của nàng cho họ. Và bây giờ nàng cảm kích bản năng thầm kín đã giữ nàng đứng yên. Con đường đưa nàng đến vòng tay cha mình đã vòng trở lại, mặt nàng đanh lại nghiêm nghị nhìn về phía trước.
Dù cố kiên quyết đến đâu, cổ nàng nghẹn ngào nhức nhối khi thấy Teresa đang nhón chân thì thầm với ba nàng, sao cử chỉ ấy quá giống như nàng từng làm trước đây, và nàng thấy Miguel cúi đầu lắng nghe. Lần đầu tiên nàng nhìn em mình một cách toàn diện và thầm nghĩ em gái mình trông hạnh phúc quá mà nàng chưa từng thấy nó như thế này bao giờ. Gương mặt trái xoan của Teresa rạng rỡ, đôi mắt màu nâu nhạt rực sáng hơn nàng từng nhớ. Nhưng em nàng lại mặc tang phục – cũng như Miguel, vì quần áo sang trọng nhất của cha nàng toàn là màu đen, nên nàng đã nhầm lẫn ý nghĩa quan trọng trong cách trang phục này. Nàng tự hỏi ai ở Zuccaro đã mất: bác Tia Beatriz không có ở đấy, nàng bất chợt lưu ý và lòng quặn thắt. Tội nghiệp bác Tia, bác đã bị ép phải chia tay với nàng quá tàn nhẫn thật không đáng chút nào...
“Tất nhiên rồi, con gái cưng à,” Miguel vỗ vỗ lên tay Teresa. “Con muốn lâu chừng nào thì tùy con quyết định. Phải đợi cho mãn tang xong mới làm đám cưới được, con biết điều đó mà. Ba không muốn quấy rầy con, nhưng phải nhớ là bà bác đáng thương của con đang nóng lòng đặt Carmelita may áo cưới cho con! Nếu mà ba biết chọn đồ phải lo lắng hết ngần này,” ông khô khan nói thêm, “thì ba tự dệt lấy đồ cho xong – con không quan tâm đến việc mặc hàng len làm đám cưới chứ?”
Teresa bật cười. “Thật vậy sao ba, con vui lắm vì có thể lo cho việc ăn mặc của con. Chỉ là –”
“Được rồi, không nói đến chuyện đó nữa. Chuyện đã ra nông nỗi như vậy rồi, suy cho cùng con sẽ không kết hôn được nếu sự việc dẫn đến kết quả khác.”
“Vâng con không nhắc lại nữa thưa ba.” Teresa trông tiu nghỉu, nét tươi cười đã biến mất thay thế cho vẻ mặt ẩn nhẫn, vẻ mặt mà Juana còn nhớ được.
Miguel liếc nhìn người nhân viên coi kho bên cạnh ông và nói điều gì đấy Juana không thể nghe được. Ông ta gật đầu và rút lui để hai cha con đi riêng trong lúc Miguel thì thầm vào tai em nàng, trông rõ ràng là ba nàng đang an ủi Terea.
Còn một hai bước nữa là họ lên ngang hàng với Juana. Muốn đi ra ngoài họ phải đi ngang chỗ nàng, nàng chỉ cần kéo mũ xuống và bước tới là sẽ mặt đối mặt với cha nàng.
Nàng vội cúi xuống, giả vờ như đang mê mải chọn lựa trong đám những sợi len rời chưa quay nằm chất đống gần tường, sờ ấm tay và mềm như tơ chắc chẳng bao giờ được quay thành cuộn. Nàng ngồi ở đấy trong lúc đôi giày đế đỏ của cha nàng và những lớp váy bằng hàng dệt của cô em lướt ngang qua nàng không hề do dự một chút nào. Đối với họ nàng chỉ có thể xuất hiện như một hình bóng không tên tuổi lộn lạo trong tăm tối, trong khi đó đối với nàng họ là bóng dáng của quá khứ đã xa, thật thân thương nhưng hư ảo như cơn mơ mà nàng vừa nghĩ đến trong giây phút đầu tiên nàng gặp lại họ.
“Senor.” Nàng chạm vào cánh tay của người nhân viên bước ngang chỗ nàng để chặn ông ta lại, vẻ mặt thoạt bực tức dịu xuống khi ông ta trông thấy mặt nàng. “Dạo trước tôi từng sống ở Zuccaro – có thật là senorita Teresa sắp kết hôn không?”
“Tôi nghĩ là cô đã nghe đủ rồi!” Người đàn ông hất tay nàng ra điều tự cho là quan trọng, nhưng nàng thấy ông ta để ý việc nàng biết đến tên Teresa nên nói thêm, “cô ấy đang ở trong phố chọn vải áo cưới. Đám cưới định ngày vào sang năm, khi gia đình mãn tang người chị cả đã qua đời.”
“Senorita Juana à? Thì ra cô ấy đã mất?” Giọng nàng run run.
Người đàn ông gật đầu. “Thật là một thảm kịch – cô ấy lẽ ra cưới hỏi trọng thể lắm, tôi nghe senor bảo thế, nhưng cô ấy bị sốt rồi mất một ngày trước đám cưới. Ngay cả chính ngài ấy cũng không thấy mặt con gái mình lúc hấp hối vì cô ấy đi nhanh quá.”
Thế ra đấy là cách mà họ muốn tưởng niệm nàng, Juana thầm nghĩ, chết trong danh dự chết không bị khiển trách, và nỗi oán trách của cha nàng đã vùi xuống mộ sâu cùng với nàng. Nếu lúc nãy nàng quả thật lao vào vòng tay cha nàng thì – nàng chặn ngay ý nghĩ đó lại, và lại níu tay người đàn ông khi ông ta định bước theo cha nàng và Teresa.
“Senor, tôi xin ông nói cho tôi biết – senorita Teresa lấy ai thế?”
Câu trả lời không làm nàng ngạc nhiên chút nào. Nàng thậm chí còn thấy mình gật đầu, như thể cái tên mà ông ta vừa cáu kỉnh nói ra đã xác định sự mong đợi của nàng.
“Senor Jaime de Nueva – con người láng giềng của senor. Cô có biết cậu ấy không? Cô nói cô đã sống ở đó mà.”
“Phải, nhưng tôi không biết cậu ấy nhiều, cậu ta cũng không biết tôi mấy.” Nàng trả lời yếu ớt. “Cám ơn, senor.”
Ông ta càu nhàu tỏ ý đã nghe nàng nói rồi vội bỏ đi để bắt kịp Miguel. Juana dựa lưng vào bức tường phía sau, đột ngột cảm thấy mệt mỏi đến không chịu nổi. Bất chợt nàng thấy không thể nào tiếp tục đi hỏi han thêm người nào nữa về tin tức tàu bè. Nỗi kinh hoàng khi nghe chính mình bị tuyên bố là đã chết và biết rằng đối với gia đình mình đã chết thật quá lớn. Và cái chết của nàng, nàng thầm nghĩ khi hiểu ra một cách cay đắng, đã mang lại cho Teresa thêm niềm vui hơn bất cứ điều gì cô em nàng làm trong đời. Chắc nó lúc nào cũng yêu Jaime trong tận đáy sâu tâm hồn tĩnh lặng của nó, và anh ta hay là nó, luôn cả Juana chưa từng hiểu rõ được điều này.
Thâm tâm nàng nhói buốt cảm giác khao khát như một mũi giáo nhọn khi nàng nghĩ đến Tristán. Giờ thì nàng đã biết chàng là tất cả mọi điều nàng muốn có, thân yêu hơn cả danh dự hay an toàn, thiết yếu cho nàng còn hơn ký ức nào hay tình cảm nào. Nàng nhanh chóng liếc quanh và thấy người nhân viên gọi một người công nhân kế bên và hất đầu về hướng nàng rồi thì thầm ra chỉ thị. Nàng cũng vừa toan quay ra vì một kẻ cầu bơ cầu bất không thể có vị trí nào trong nhà kho của Arrelanos.
Không đợi người đàn ông đến gần, nàng vội ùa ra cửa và kín đáo lẻn ra cầu tàu tràn ngập ánh nắng, và quay trở về quán trọ của dì Salsa.
Có ba tên đàn ông cả thảy. Một gã trong đám độ trên dưới ba mươi, cao, da ngăm đen mặt hốc hác với mái tóc đen dài quá vai được buộc lại bằng một dải băng ngang trán. Miệng dày và rộng, mũi hếch có nét của giống người Moorish, nhưng gã này đi đứng nghênh ngang hoàn toàn khác lạ với những người hầu Moors nàng từng gặp qua. Y phục của gã thì là những mảnh vải vụn màu sắc lòe loẹt kết lại với nhau làm nàng liên tưởng đến áo sống của dân du mục. Gã đang dò xét nàng với nụ cười toe toét trông có vẻ thân thiện, thậm chí quyến rũ nữa là khác, nhưng đó chỉ là tăng thêm phần cuồng nhiệt khích động cho hắn và hai tên đồng bọn mặt mày bặm trợn.
Gã thứ nhì dáng người thấp thỏi, cục mịch, di chuyển nhẹ nhàng nhanh nhẹn. Gã ăn mặc rách rưới trông như nông dân lam lũ. Vẻ mặt quạu cọ, vành mắt trắng dã với tia nhìn man dại lóe sáng bên dưới rèm tóc nâu xoăn tít, tay nắm chặt cái giáo đến độ khớp xương trắng bệch. Ánh mắt gã dán chặt vào Juana nhưng khuôn mặt không hề cười cợt. Tên đàn ông thứ ba chậm rãi bước ra từ sau một tảng đá nhô ra, làm đá cuội lại nối đuôi nhau lăn dài xuống đồi. Tên này trẻ hơn hai gã kia, mũi khoằm nước da tai tái, với cặp mắt sâu hoắm tia nhìn lạnh lẽo. Trong tay hắn là một thanh trường kiếm mạ bạc, nhưng đồ khảm trang trí vài cái đã vỡ hay long mất.
“Ê tụi bay đám đánh la bỏ lại cho mình ít quà cáp đây.” Gã tóc sẫm vẫn nhăn răng cười hềnh hệch. “Đồ ăn, củi đốt, lại còn đồ giải trí nữa!”
“Không có thức ăn gì cả.” Juana gằn giọng nói, và gã phá lên cười.
“Chứ hai con bò là cái gì? Đủ cho bọn này nhét miệng đấy, công nương, còn nhiều hơn bọn này ăn hôm kia và mấy bữa trước. Cô em không miễn cưỡng với bọn này mấy con vật đi chậm như rùa đó chứ? Xét cho cùng cô em đâu đã đi ngay.”
Tâm trí Juana đang lao vun vút. Nàng biết gã đang dọa nàng, nhưng lời lẽ đó chả có nghĩa lý gì cả. Nàng đang nghĩ ngợi bọn cướp chưa phát hiện Tristán bị thương nằm trong xe, và nếu như nàng có thể đánh lạc hướng ba gã đàn ông cho chàng có kịp thời giờ ráng lê đến chỗ trốn an toàn. Ba tên này sẽ không đời nào nhỏ nước mắt ân hận vì sát hại một kẻ thương tật đâu.
Nàng bước tránh ra khỏi xe một bước và nói, “ông không thể bắt tôi đi bộ tới Cadíz được.”
“Đó là chỗ cô em muốn tới à? Không xa lắm đâu, tiểu thư, chỉ cần đi một ngày là tới. Nhưng tại sao cô em lại muốn rời bọn này gấp rút vậy?”
Hàm răng hắn lóe lên lấp lánh, những chiếc răng vuông vắn và trắng trên khuôn mặt nước da nâu, và nàng nhận ra thái độ hòa nhã của hắn chỉ là gian trá. Đó là điệu bộ của kẻ đang đi săn, rắn rỏi và dẻo dai, dáng dấp cao gầy toát lên vẻ thèm khát sao đó, nên dù có vẻ khả ái gã lại trông nguy hiểm hai tên kia.
“Nào cô em, tôi biết cô em không đi đường mà chả có xu nào trong túi đâu – cái mặt xinh thế kia thì muốn mua sắm đủ mọi thứ trong phố xá là chắc rồi. Cho tụi này xem cô em muốn tiêu xài gì trong Cadíz.”
Juana chợt nghĩ đến số tiền phải ky cóp chật vật đang giấu kín bên dưới mấy cái bao lúa mì. Lòng nàng chùng xuống, rồi nàng so vai và liếc xuống chân. “Thế tôi có giống như người có tiền để phung phí không?” Nàng gay gắt hỏi.
Nhưng nàng lưỡng lự quá lâu. Gã tóc quăn tiến một bước tới trước, nhưng tên da nâu ra hiệu ngăn lại. Gã đứng chống nạnh quan sát Juana mắt loé lên nét cười thất thường. “Nếu cô em diện sang trọng hơn không chừng tôi sẽ tin là cô em đã xài hết tiền rồi, phải không tụi bay? Nhưng giờ thì –” gã lắc đầu ra điều trách móc nhạo báng. “Nếu cô em tới đó mà không mua bán cái gì hết, vậy chỉ đi khơi khơi thôi sao? Giữ con bé lại cho ta, Blas.”
Mệnh lệnh của hắn phát ra đột ngột, giọng điệu vẫn vui vẻ, nhưng hiển nhiên là gã tóc quăn chỉ đợi câu nói này là ra tay. Gã bước lại đưa một tay ra chụp lấy cánh tay Juana, tay kia của hắn vẫn nắm chặt cái giáo. Từ đằng sau Juana nghe được tiếng cử động khe khẽ trong lòng xe và thầm cầu mong Tristán lanh trí đừng để bọn chúng phát hiện. Tay của tên Blas giữ nàng thật thô bạo nên nàng nhích người đi một chút như phản đối, rồi tránh xa khỏi cỗ xe.
“Tôi đâu có nói là tôi không có thứ gì bán.” Nàng nói chắc giọng.
Mắt gã lấp lánh, gã đưa bàn tay xương xẩu lên cọ cọ vào quai hàm đầy râu, dò xét nàng từ đầu tóc rối bù xuống tới bàn chân bẩn thỉu trước khi liếc sang đồng bọn hết đứa này đến đứa khác. “Đúng đấy phải không tụi mày?” Gã hất đầu và gãi tai, tia mắt lấp loáng rực lên. “Có lẽ bọn mình nên chiêu đãi lẫn nhau, tiểu thư. Ba người bọn này sẽ chỉ cho cô em biết cách cư xử ra sao trong nơi huy hoàng như Cadíz – sau khi bọn này bảo đảm là cô em nói thật, lẽ dĩ nhiên rồi. Cô em không phản đối tụi này xét người cô em chứ?”
Nàng nghiến răng không cho bọn chúng thấy răng nàng va vào nhau lập cập, Juana lắc đầu, nhưng vừa khi đó gã tên Blas siết chặt tay nàng. “Con bé đang run kìa.” Giọng địa phương của hắn nặng trịch. “Nó đang nói láo.”
“Đương nhiên là tôi phải run! Thử hỏi nếu ông bị một đám cướp vây quanh, ông có dang tay ra nồng nhiệt đón chào và tin là bọn nó chỉ đối xử với mình thân tình không tơ hào gì đến mình không?” Mắt lóe sáng, nàng nhìn quanh ba tên đàn ông đang nhích gần lại, gần, nhưng chưa tới gần chiếc xe đến độ chí mạng. “Có lẽ bọn các ông thích thú bị kẻ khác cướp bóc dọa dẫm nhưng tôi thì không!”
Tên cầm đầu chuyển người từ chân này qua chân kia. Mặt gã vẫn tươi cười, nhưng không hiểu sao cử động nhẹ nhàng đó của hắn thật đáng ngại khác thường. “Miệng lưỡi đanh đá không kém! Thật đáng tiếc. Thế mà tôi cứ nghĩ cô em sẽ đón tiếp bọn này – ân cần đấy chứ.” Hắn đảo mắt về phía tên nhỏ nhất bọn, cái tên đang chằm chằm nhìn Juana miệng thì há hốc. “Cắt dây thả mấy con bò ra đi, Ferrando, rồi đốt luôn xe.”
“Không được!” Juana giằng khỏi tay Blas kịch liệt đến nỗi nàng sắp vuột ra được, làm chiếc giáo của hắn rớt xuống đất. Ferrando phóng tới một bước giúp hắn kềm nàng lại, và duy đến lúc đó Juana lưu ý rằng tên đầu sỏ vẫn chưa xê dịch. Điệu bộ của gã đã hết nghênh ngang, và gã đang nhìn ngang qua nàng với vẻ mặt vừa sửng sốt vừa đang tính toán mau chóng.
“Ba đứa đàn ông tụi bay lại đi hiếp đáp một phụ nữ sao?
Tiếng nói điềm tĩnh, pha nét chế giễu vang lên sau lưng nàng khiến nàng hé miệng kinh ngạc, nàng vụt quay đầu nhìn qua vai. Thấy cảnh tượng đó nàng đứng chết sững, đầu óc chao đảo vì hoảng sợ và nghi hoặc không tin ở mắt mình.
Tristán đứng thẳng người không cần phải vịn vào thành xe. Mặt trời chiều tỏa sáng phía sau chàng, bao quanh đầu chàng những quầng sáng màu đồng và phủ bóng trên mặt chàng, nhưng nàng vẫn thấy được vành miệng sẹo vặn lại một cách khinh thị. Đã khá lâu mới thấy chàng trong tư thế đứng, nên nàng quá ngạc nhiên trước dáng dấp sừng sững vạm vỡ ấy. Gã đàn ông da ngăm dường như co rúm trong mớ quần áo rách tơi tả. Nhìn thấy thanh kiếm lăm lăm trong tay chồng mình nàng rợn người với cảm giác hãi hùng. Chàng đâu thể nào, chàng không thể đấu với bọn chúng được...
-o0o-
“Lại đây.”
Đôi mắt màu lục nhìn chăm chăm vào tên cướp thủ lĩnh, nhưng nàng hiểu chàng đang nói với nàng. Nàng vùng ra khỏi bàn tay đã lơi ra trong tích tắc của tên Blas, chạy đến xe rồi leo vào. Chỉ đến lúc Tristán chạm vào nàng Juana mới hiểu chàng định làm gì, nàng biết nguồn hy vọng duy nhất trong lúc này là nàng không nên ra mặt phản đối. Nhích sát vào chàng như thể tìm nơi che chở, nàng cảm giác được tay Tristán đang choàng qua ôm lấy vai nàng. Juana gồng hết sức một cách kín đáo để đỡ lấy thân hình của chàng.
Nàng cảm thấy tim chàng đập vang dội trên má nàng và đoán được chàng đã phải chịu đau cỡ nào để tạo dáng đứng ngạo mạn, bình tĩnh đến thế, và tay làm ra vẻ chỉ đặt nhẹ trên vai nàng.
“Ê tụi bay, tiểu thư có người chống lưng đó!”
Gã tóc đen đã lấy lại bình tĩnh, nhưng âm điệu giễu cợt nghe có vẻ giả dối. Cặp mắt sẫm của hắn đảo qua đảo lại lia lịa, nhìn xem đồng bọn của gã đang làm gì. Ferrando đứng sững như chôn chân, vũ khí chúc xuống như thể hắn đã quên là mình đang cầm trong tay, trong lúc Blas phóng tia nhìn hau háu vào cái giáo nằm trên đất. Thân hình nhấp nhổm của hắn đang trân ra chỉ chực lao xuống chộp lấy vũ khí. Nếu hắn thành công, Juana biết, cơ hội của họ chắc chắn sẽ tiêu tan.
Nàng cảm thấy ngón tay Tristán bấu vào vai nàng thật chặt để nén tiếng kêu đau đớn. Rồi chàng bắt đầu cử động, Tristán chậm rãi hạ người xuống đất và đứng một mình. Chàng không hề kêu lên tiếng nào trong khi trụ người trên chiếc chân bị thương, nhưng lúc quay đầu lại nàng thấy môi chàng thoáng đanh lại khi đá trượt dưới chân chàng. Trong giây phút ánh mắt xanh lục hơi ngây đi, rồi chân chàng đã đáp được trên nền đất cứng. Chàng đứng thẳng người, một tay đặt trên khung xe dáng dấp trông thanh lịch như có chủ ý, nét mặt không chứa đựng điều gì ngoài vẻ cao ngạo.
“Chúng bay cho rằng tao phải ngoan ngoan đứng ở đây trong lúc chúng bay cướp đi đồ của tao sao?”
“Nếu mày biết khôn thì đứng yên đó. Còn không –” Gã da đen hất đầu ra hiệu cho tên Blas, hắn lao xuống lượm cái giáo. Tristán phản ứng ngay lập tức, người chàng chuyển động thật khoan thai và lưỡi kiếm lóe lên sáng loáng.
“Không khôn hơn bao nhiêu,” chàng cất giọng một cách sắc bén, và gã tóc quăn bỗng khựng lại.
Tia nhìn của Tristán vẫn không rời khỏi mặt tên cầm đầu, nụ cười giận dữ vẫn thoáng hiện trên vành miệng sẹo.
Gã cầm đầu liếc nhanh xuống Blas, hắn đã quỳ một chân xuống hai tay dang ra, rồi thình lình lớn tiếng giọng điệu nửa chế nhạo nửa hoang mang, “mày đúng là điên rồi! Tụi tao sẽ khử mày ngay bây giờ, ngay chỗ mày đứng!”
Không gian như im ắng lạ thường trong giây lát, Juana nghiến mạnh vành môi dưới phân vân không biết nàng có thấy Tristán xoay người hay không. Chàng dường như đang làm cho cả ba tên bị thôi miên, đứa nào đứa nấy đều có chung một nét mặt, thù nghịch tuyệt vọng trộn lẫn với u mê và nghi hoặc.
Gã da đen đột ngột phá lên cười, âm thanh không đượm chút nào thú vị. “Mày lầm rồi – tao có cả chục đứa nữa bên đồi. Nhìn đằng sau mày đi!”
Mắt Tristán vẫn không lay động. “Nhìn thử xem, Juana.”
Nàng nghe theo lòng có phần lo sợ, rồi đảo mắt nhìn sườn đồi. Rồi lướt qua những gộp đá – hốc đá – các bụi cây còi cọc – không có dấu hiệu ai đang di chuyển chỉ có cơn gió mạnh đang thổi cuốn bụi thành những con lốc xoáy.
“Không. Không có gì cả.” Giọng nàng vang to.
“Ra thế. Chỉ có ba đứa.”
Tristán cắm mũi kiếm trên đất và chống lên chuôi, ra điều không màng chĩa vũ khí vào thứ kẻ địch tép riu. Chỉ có Juana để ý rằng tư thế uyển chuyển đĩnh đạc đó, chân trước chân sau trông thật tao nhã là để dồn sức nặng vào chiếc chân lành bên trái. Blas vươn tay chụp cái giáo cùng lúc lưỡi kiếm kiếm phóng tới, rung rung cắm xuống giữa mấy ngón tay đang duỗi ra của hắn.
“Không.” Tristán chỉ nói có thế, giọng chàng trách cứ nhẹ nhàng.
Gã thủ lĩnh giờ đây thở gấp rút hơn và toàn bộ dấu vết nhã nhặn đã biến mất trong lúc hắn gào lên chát chúa, “đem óc mày ra xài coi, Ferrando, đừng có đứng há miệng ra – bọc ra phía sau nó cho tao.”
“Thử xem,” Tristán đều giọng mời mọc.
Tên đàn ông trẻ cứ há miệng ra rồi ngậm vào đôi ba lần, và đưa cánh tay áo lên lau trán. Hắn ngập ngừng không nói tiếng nào rồi nhử nhử vài đòn nghi binh về phía trái Tristán, rồi lại đổi ý, cứ bồn chồn xê qua dịch lại ngay chỗ hắn đứng. Trong suốt thời gian đó đôi mắt xếch của Tristán vẫn nhìn thẳng vào tên cầm đầu, ánh mắt càng lúc càng tỏ vẻ nhạo báng.
“Mày – !” gã đàn ông thốt lên.
“Nào đến đây,” câu trả lời ra điều châm biếm đay nghiến, “tao không muốn đợi ở đây cả ngày trong lúc tụi bay chần chừ xem có muốn cướp hay không.”
Gã đàn ông nhe răng gầm gừ. “Ferrando! Blas!”
Trong giây phút kế tiếp Juana vô cùng bối rối. Nàng thấy bọn chúng xô đẩy tới lui, thấy Tristán xoay trên chân trái nhẹ tênh, rồi kế đến là ánh kim khí vung lên sáng lóa và một tiếng rú hãi hùng vang lên. Và phía bên kia của chàng Ferrando cho đến lúc này vẫn chưa có hành động nào dứt khoát, bỗng thoái lui mặt mày kinh hoảng. Blas toan đứng lên, nhưng vấp chân suýt ngã. Khi tên da đen xông tới giúp đồng bọn, nàng thấy bàn tay chìa ra chụp cái giáo bỗng rút về ôm chầm lấy ngực, máu túa ra từ vết thương xuyên suốt bàn tay. Sau lúc đó, cả ba tên cướp bỏ chạy thục mạng rồi trườn lên đồi trở về theo lối cũ. Trên mặt đất chỉ còn chỏng chơ cái giáo và một hai vệt đỏ ghi dấu chúng đã từng đến đấy.
Tristán cúi đầu xuống khi Juana bước tới bên cạnh. Chàng dường như đang mải miết làm sạch vết máu trên kiếm bằng cách xới xới chỗ đất xám ngay chỗ chàng đứng, bắp thịt săn lại như sợi thừng bện chặt, hơi thở nén lại đau đớn. Nàng định lại đỡ chàng, nhưng Tristán thì thào ngăn lại.
“Đừng đụng tôi – kẻo chúng nó hãy còn theo dõi.”
Tay nàng buông thõng xuống hai bên hông, bàn tay khẽ nắm lại thất vọng. Nàng phải cắn vào tay để khỏi kêu lên khi thấy chàng bước đi thật chậm trông giống như người vô cùng tự tin, ngang qua lớp đá phiến trơn trượt về hướng cỗ xe. Lúc chàng tới bên cạnh xe, nàng nhắm mắt lại. Và khi nàng mở mắt ra thì chàng đã ngồi sau hai con bò, vùng da chung quanh miệng chàng trắng nhợt, và tay chàng thì bình tĩnh tháo dây cương.
“Tốt hơn mình nên đi tiếp, phòng khi chúng lại quyết định thăm viếng mình lần nữa.” chàng đưa ý kiến một cách ngắn gọn. Khi thấy nàng vẫn đứng yên nhìn lên chàng đăm đăm, nét mặt kinh hoàng miệng không nói nên lời, bàn tay dài đang mở nút dây chợt dừng lại. “Có chuyện gì thế?”
“Tôi không biết là anh có kiếm – và –”
“Tôi thấy kiếm giấu trong xe, cách đây mấy ngày – Elena đã mang lại cho tôi. Tôi tha cho em vì đã không lưu ý tôi mang kiếm trong buổi tiệc của Dona Jerónima. Còn gì nữa không?”
“Tôi không biết là –” nàng nuốt khan – “tôi không biết là anh đi được.”
“Tôi cũng đâu biết hơn gì em,” chàng khô khan đáp lại. “Leo lên đi trong khi tôi điều khiển mấy con vật này chạy tiếp.”
-o0o-
Mặt trời đã lặn thấp trên rặng đồi khi Juana đã thôi nghĩ vẩn vơ, nàng ngước lên thấy xe đang chạy chậm lại. Nàng sững người dáo dác ngó quanh, rồi nhìn lên nét mặt quay nghiêng nghiêm nghị của Tristán với vẻ trách móc.
“Trời đã bắt đầu tối mịt khó mà theo được dấu chân la thêm một tiếng nữa.” Chàng lên tiếng mắt vẫn không rời lối đi trước mặt. “Vị trí này trống cả hai phía nên mình có thể nghe tiếng chân người lạ sớm trước khi bọn nó tập kích mình – còn có nước, có cả bãi cỏ nữa. Còn chỗ nào để qua đêm tốt hơn chỗ này?”
Nàng không trả lời chàng. Những lời lẽ nghe có vẻ bình thường lại đối chọi với dòng ý tưởng của nàng khiến nàng không ngờ được là chàng có thể thốt ra như vậy. Dường như cảm nhận được tâm trạng của nàng, chàng yên lặng gò cương cho mấy con bò chậm lụt dừng lại và quay sang đối diện nàng. Trước mặt chàng là gương mặt mỹ miều đang bừng bừng chống đối.
“Suýt chút nữa là anh bị giết rồi.” Từ ngữ của nàng vuột ra không tự chủ được. “Bọn chúng suýt giết anh đấy!”
Đôi mắt màu lục ánh lên nét hiếu kỳ trong một thoáng ngắn trước khi chàng trả lởi. “Bọn lùng cướp theo đàn chỉ giết khi chúng bị kích thích thôi,” chàng đều giọng. “Người khôn thì đánh trước cân nhắc sau, nhưng chúng chần chừ nên đã tạo lợi thế cho tôi.”
“Còn anh thì không thể bỏ qua lợi thế nào, phải không, công tử đánh thuê? Anh luôn luôn thích mạo hiểm mà bất kể hậ –”
Răng Juana bắt đầu va lập cập. Nàng hầu như không biết mình đang nói gì, trừ phi phải trút bớt nỗi đau nếu không chắc nàng chết mất.
“Mạng sống của mình không phải là của cải kiếm được để bỏ đi nhẹ nhàng như vậy.”
“Anh không cần phải làm như thế! Tôi có thể nói với bọn chúng – tôi sắp thuyết phục được bọn nó là tôi chỉ có một thân một mình, không có đồng xu nào dính túi cả. Lẽ ra bọn cướp không cần biết anh ở đó! Nhưng anh lại lộ – lộ mặt ra –”
“Trong năm phút nữa thôi là em bị ba tên đó hãm hiếp rồi. Đó có phải là điều em muốn không?”
Nàng hất cằm lên, cử chỉ nửa kinh hãi nửa ngang ngạnh. “Tôi – chúng không làm vậy đâu! Bọn nó chỉ hứng thú nghĩ rằng tôi có tiền thôi, và...” Nàng chợt ấp úng.
“Tôi nghe chúng nói hết rồi,” chàng cắt ngang lời nàng. “Tôi biết bọn cướp đó muốn cái gì. Còn em thì sẵng sàng trao ra cho bọn nó phải không?”
Để cứu chàng nàng sẵn sàng làm bất cứ điều gì, Juana nhớ lại lúc đó, nghĩ đến nỗi lo sợ đã khiến nàng liều lĩnh. Gò má nàng nóng bừng, nhưng quá xấu hổ nên không biết rằng câu hỏi được nhấn mạnh đó của chàng nghe có vẻ nhẫn tâm nhưng không hề hàm chứa khinh bỉ.
Khi thấy nàng không lên tiếng, chàng nói, “giúp tôi xuống đi. Lần này tôi không thể tự đứng được.”
Nàng lưỡng lự nhưng lại lặng lẽ tiến đến bên chàng luồn bờ vai mảnh mai bên dưới cánh tay phải của chàng, trong lúc chàng vụng về trườn ra khỏi chỗ của xà ích và tuột xuống đất. Tristán dừng lại cạnh bờ hồ có hai ba dòng nước nhỏ xíu đổ vào. Hồ này trông có vẻ nông, nước lợ. Có đến cả chục thân cây tàn phủ đầy bụi nhánh chìa ra mặt hồ, và cỏ xanh tươi mọc lan ra đến tận mé nước. Juana đỡ chàng ra bờ hồ. Nàng cố dằn cơn run rẩy, rồi cuối cùng giúp chàng ngồi xuống cỏ và thở dài nhẹ nhõm.
“Mình không có gì để ăn cả,” nàng buột miệng nói khi chàng ngả lưng xuống. “Tôi đi tìm xem có cây trái gì quanh đây không.”
Nỗi kinh hoàng đến rợn người, cơn giận như thiêu đốt trong nàng giờ đã lắng xuống thay chỗ cho cơn thôi thúc muốn thố lộ hết yêu đương và sợ hãi đang làm nàng choáng ngợp. Nàng toan đứng dậy để ngăn mình đưa tay vén mái tóc rối qua khỏi gương mặt nghiêm nghị của chàng, nhưng chàng đã chụp lấy cổ tay nàng.
“Giờ thì chuyện đó không quan trọng, trời sẽ ngả tối mau lắm. Đợi đến mai đi.”
Tia mắt kiên định bí ẩn của chàng giữ nàng lặng im. Nàng cảm thấy mình như bị cuốn vào cơn lốc xoáy, hun hút bên dưới mặt hồ tĩnh lặng. Trái với ý nguyện, trái với cảm giác của mình nàng cúi xuống và thấy một nhánh tóc mình buông xuống mơn man trên mặt chàng. Rồi chàng đưa tay lên đan lại sau đầu nàng, kéo nàng xuống cho đến khi môi họ chạm vào nhau, và lúc ấy nàng tan ra mất hút.
Sự khắc nghiệt được kiềm nén mà khi nào nàng cũng cảm thấy hiện hữu trong chàng, lúc nào cũng phân ranh họ như một lưỡi kiếm sắc giờ đã không còn. Môi chàng cuốn lấy môi nàng với nỗi khao khát mà trước đây, dù có tàn bạo, tách biệt châm biếm đến đâu thì giờ đây đã trở thành mãnh liệt như bão giông khiến nàng đã mất hết sức phản kháng. Nàng chỉ chống chọi được trong giây lát, cố thoát ra, nhưng bỗng dưng nàng lại đưa tay sờ mặt chàng, rồi vùi sâu vào mái tóc đỏ.
Sau cùng nàng thở gấp rút khi ngước đầu lên, giọng nàng dồn dập run rẩy. “Felipe, anh phải cẩn thận – lỡ như trong lúc này vết thương lại nứt ra –”
Chàng không màng trả lời nàng. Tristán đã tháo xong dây thắt chiếc áo cánh của nàng, tay chàng tham lam ve vuốt làn da trần trên cổ nàng, lần vào trong áo khum lấy ngực nàng, thật nhẹ nhàng mê mải khiến nàng chỉ biết khép mắt hưởng ứng sự âu yếm đó. Thâm tâm nàng rạo rực vì ham muốn, đột ngột nhói buốt đến độ không cất tiếng nổi để ngăn chàng trong lúc Tristán đã cởi áo nàng ra và hung hãn kéo nàng xuống áp vào miệng chàng.
Nàng rùng mình. Tâm trí nàng bảo rằng chuyện này thật là điên rồ, rằng họ phải liều tất cả vì điều này, nhưng thể xác nàng tảng lờ lý lẽ ấy. Lưng nàng ưỡn cong, bả vai lõm sâu đầy đê mê đáp lại đôi môi đòi hỏi kia. Rồi không hiểu bằng cách nào Tristán đã xoay thân hình Juana để nửa thân người nàng nằm trên người chàng, chân tay họ khép sát vào nhau. Lòng nàng thôi thúc không gì đè nén được, nàng đưa tay lúng túng dò dẫm những mối dây thắt và khóa cài trên y phục chàng vì quá run rẩy. Cuối cùng nàng lướt tay thật trìu mến dọc xuống thân thể dẽ khắc cứng cáp, ấm áp của chàng. Nàng chợt nghĩ bàn tay nàng mới nhỏ bé, thiếu cân xứng làm sao so với làn da lấm tấm ánh đồng, nhưng tay chàng đã phủ lên tay nàng và giữ chặt lại trên người chàng.
“Juana.”
Nàng biết đấy là lời mời gọi, và lẽ ra nàng phải nhận ra được cái tên ấy, nhưng nàng lơ đi mọi vật chung quanh chỉ còn biết mỗi da thịt chàng đang áp sát vào nàng, và da thịt nàng đang áp sát vào chàng. Hất đầu một cách nôn nóng, nàng ấn sát hơn, cơ thể chìm sâu trong nỗi khao khát của riêng mình. Nàng để chàng hướng dẫn nàng quỳ hai hàng trên người chàng, tay chàng lần dưới lớp váy vải nâu bám lấy hông nàng. Thoạt đầu là dịu dàng từ tốn và kế tiếp là tàn bạo đau điếng.
Nàng bay bổng chơi vơi, cảm giác được nguồn sở hữu của chàng nhịp nhàng bên trong nàng: theo bản năng nào đó cơ thể nàng song hành với nhịp điệu ấy mà nàng không sao nhận thức được. Sự hưởng ứng vô tình đó đã mở ra cánh cửa bước vào hân hoan say đắm, và nàng chợt nghĩ vu vơ cảm xúc này như cưỡi trên con tuấn mã soãi cánh vút cao trên toàn thể thế giới. Xuyên suốt người nàng lượn sóng ngây ngất mù lòa đang cuồn cuộn dâng lên khi khoái cảm đang bao phủ lấy hai người họ. Nàng nghe được tiếng rên khe khẽ của mình, lòng tràn ngập cảm giác vừa ngọt ngào vừa đau đớn, lại vừa mới mẻ thâm sâu khiến nàng không cách nào chịu nổi, nhưng cũng chịu không nổi nếu cảm giác ấy ngừng lại. Tận trên cao, khi mở mắt ra nàng thấy được bầu trời xanh thẳm đang thẫm dần thành hợp sắc chói lọi của đồng và nhung lam, và mặt nước – nước trong hồ đã biến thành vàng lỏng, ánh hồi quang cuối cùng của mặt trời vào lúc ngày tàn. Cảm giác được tung bay mới tuyệt diệu làm sao, nàng cũng không lấy làm ngạc nhiên rằng Icarus (nhân vật thần thoại Hy Lạp) bay quá gần mặt trời làm cho đôi cánh sáp của chàng ta tan chảy.
Rồi bất chợt ánh sáng, bóng tối, và cảm giác mê đắm nhạt nhòa quyện vào nhau, và nàng bị cuốn ra khỏi bầu trời lao vào vòng tay mạnh mẽ đang giữ lấy nàng, đong đưa nàng như một đứa bé con. Nàng mở mắt lần nữa, chỉ mơ màng nhận ra mình đang khóc, và thấy đôi mắt xanh lục của Tristán đang dò xét nàng với ánh mắt khắc nghiệt cố hữu.
“Em vừa gọi tôi là Philip,” chàng nói bằng giọng lạ lẫm.
Nàng nhìn chàng đăm đăm, thậm chí không biết mình đã kêu tên chàng. Trong buổi hoàng hôn đang ngả nhanh sang tối, bức tranh kết hợp với ba sắc màu đồng, hoàng kim, và lam vẫn rực rỡ trong mắt nàng. Giếng mắt sâu thẫm sáng lóa chỉ trong chớp nhoáng, rồi không thể nói thêm gì nữa môi chàng lại vươn lên đòi hỏi môi nàng. Và nàng đã quên mất mọi cảnh sắc ảo tưởng, trong đáy mắt ấy chỉ còn lại mỗi hình bóng chàng.
-o0o-
Sau lúc nàng trỗi dậy để lo cho đôi bò cần cù và chêm lại bánh xe, nàng lại quay về bên chàng. Tristán nằm chống một bên khuỷu tay trên cỏ, ánh mắt màu lục vẫn dõi theo nàng. Juana thả chiếc áo choàng trên tay xuống, và kéo hờ chiếc áo chemise của chú Enrique quanh người chàng. Chiếc áo chỉ vừa ngang vai, nhưng phần còn lại thì buông thõng xuống, còn hai ống tay áo thì chỉ xuống được nửa cánh tay Tristán.
“Khi mặt trời xuống anh sẽ bị lạnh đấy,” nàng nói một cách thường tình.
“Không đâu trừ phi em định trốn tôi núp dưới gầm xe.”
Nàng nín thở. “Anh biết tôi ở đâu sao?”
“Tôi luôn luôn biết em ở đâu.”
Từ ngữ được nói ra thật điềm tĩnh nên nàng không có duyên cớ để ngờ vực chàng, nhưng nàng không dám hỏi chàng nói thế có nghĩa là gì. Thay vì đáp lời chàng nàng đắp áo choàng lên người chàng và quỳ xuống cỏ giữ một khoảng cách nhỏ an toàn giữa họ. Chàng nhìn những cử động của nàng, nhưng mặt không tỏ lộ điều gì. Đôi mắt xanh lục thật chăm chú nhưng không còn xa cách. Juana không dám nhìn chàng, nàng cảm thấy chàng đang đợi nàng trả lời, thái độ kiên nhẫn như sư tử đang rình mồi. Và nàng hiểu mình đang lâm vào tình trạng nguy hiểm phải kể với chàng hết tất cả sự thật.
Tuy nhiên nếu nàng kể với chàng về chuyện đứa bé chàng sẽ cho rằng nàng làm vậy để đảm bảo chàng che chở cho đứa con, chứ không phải là vì nàng yêu chàng. Nàng quá thấu hiểu cái vẻ châm biếm lạnh buốt của chàng. Tôi là người lính đánh thuê, tôi phải tự lực cánh sinh, chàng từng nói như thế và thái độ căm hận nhân loại quá rõ ràng đó cắt ngang cảm xúc nàng tàn khốc như mũi kiếm của chàng xuyên qua bàn tay gã thổ phỉ, thẳng đến nguyên do thực tại mà chàng thấy rõ bên dưới. Vai nàng hơi chùng xuống một cách tuyệt vọng.
“Em đang dự định những kiểu mới để hành hạ tôi sao?”
Câu hỏi của chàng làm nàng vội ngước lên. “Không – giờ đây chẳng còn gì đáng sáng tác nữa. Chuyến đi sắp kết thúc rồi.”
“Ngày mai là mình sẽ tới Cadíz, chặng cuối cùng của Tây Ban Nha.” Chàng đột ngột hằn học như thể cái chân đang làm chàng đau.
“Anh vẫn còn nhớ đất nước của anh không?” Không nhận ra giọng điệu của chàng, nàng nhích lại giúp chàng, để chàng tựa vào vai nàng khi chàng dời chân sang vị trí thoải mái hơn.
“Tôi hầu như không nhớ được gì, tôi chỉ mới tám tuổi khi cha tôi nhắn mẹ con tôi sang đoàn tụ với ông bên Pháp.” Chàng nói một cách lơ đãng, khẽ nghiến răng khi cơn đau tới. “Một miền quê xanh tươi với những cánh rừng, và ngôi nhà cũ kỹ thuộc về người anh của cha tôi – nhưng hầu như mọi người dân ở đó đều ủ rũ buồn bã như dân ở Tây Ban Nha. Duy có mẹ tôi là không thôi, khi tôi còn nhỏ thì cha tôi đã già rồi.”
Chàng im lặng trong giây lát, và Juana cảm thấy thôi thúc muốn kéo đầu chàng ủ vào ngực mình. “Tôi cứ ngỡ những người Tin Lành Anh quốc là bọn người độc ác vô thần làm đủ mọi chuyện ghê tởm,” nàng nói tiếp. “Tại Zuccaro, linh mục bảo chúng tôi –”
Tristán lắc đầu. “Người Thanh giáo không phải vậy đâu, cách họ hành đạo còn nghiêm khắc hơn bất cứ ai ngoại trừ những người Thiên Chúa giáo cuồng tín thôi, Vua Felipe của em sẽ tán thành lòng nhiệt tâm của họ nếu biết được điều ấy. Nhưng họ chỉ tra tấn và thiêu hủy những người có đức tin khác với họ – họ không hại người của họ.”
“Anh muốn nói gì?” Juana kinh ngạc bởi âm điệu tàn nhẫn trong giọng nói châm biếm nhẹ nhàng.
“Cha mẹ tôi sống bốn năm ở Pháp trước khi đến Tây Ban Nha, và trong hai năm sau đó không ai nghi ngờ gì họ cả.” Tristán mệt mỏi nói như việc kể chuyện làm chàng nhàm chán, nhưng đôi mắt màu lục sắc bén chăm chú lạ thường. “Cha tôi dạy học trò để kiếm sống còn mẹ tôi thì may những đồ hàng sang trọng – rồi có người tố cáo họ với quan Trưởng toà của giáo hội với cái cớ là đức tin của họ đáng ngờ vì có quan hệ mật thiết với những người Pháp theo Thanh giáo và thậm chí còn trò chuyện với dân Do Thái. Giống người nước em còn thù nghịch cả với dân tộc được Chúa chọn, căm hận còn hơn cả người Anh.” Gương mặt nhìn xoay nghiêng của chàng trở nên cay đắng hơn. “Vị linh mục trong làng thương hại tôi nên đã đứng ra bảo đảm, nếu không thì tôi cũng bị bắt luôn. Rất nhiều lần sau đó tôi mong là lúc đó mình bị bắt đi cho xong. Cha mẹ tôi bị giam trong tù của tòa dị giáo khoảng sáu tuần, rồi lời thú nhận của họ bị công bố sau lúc họ mất. Cha tôi đã ngoài năm mươi khi tôi sinh ra, ông ấy sẽ không thay đổi lý tưởng của mình vì những giáo điều mà ông ấy cho là sai trái, còn mẹ tôi thì quá hiền lành.” Chàng ngưng bặt, đoạn đều giọng kết thúc câu nói. “Đó là nguyên nhân tôi không có niềm tin nơi Giáo hội, và lại càng không yêu thương gì những người Tây Ban Nha cai quản Giáo hội đó.”
Giọng Juana rời rạc, “tôi hiểu được,” và bàn tay nàng định đưa ra chạm vào chàng lại buông thõng xuống đùi. Ngay trong lúc này tựa vào người nàng, nhưng tâm tưởng của chàng lại quá cách xa. Giờ đây nàng không còn hy vọng để lấp đầy vực sâu ngăn cách họ. Nó còn rộng lớn hơn cả nòi giống hay thân thế, hơn cả nỗi căm ghét tưởng tượng của nàng, thậm chí còn hơn mũi nhọn độc hại đã tách ra vực thẳm ấy. Bây giờ thì nàng hiểu được tại sao chàng đã âm thầm tuyên bố chàng là kẻ thù của nàng ngay lần đầu họ gặp mặt. Nàng biết sự việc không còn thay đổi được nữa. Cho đến hôn nhân của họ cũng từng là một thứ vũ khí chống lại nàng, một giao ước không thể phá vỡ, quá thuận tiện thích hợp cho mục đích của Tristán. Chàng sẽ gạt bỏ nó ngay khi nàng không còn ích lợi cho chàng nữa, trong khi nàng thì bị ràng buộc bởi giáo lý của mình và tình yêu của nàng dành cho chàng. Nàng sẽ vĩnh viễn không thoát ra được.
“Tôi chưa kết hôn với người khác đâu,” chàng đột nhiên lên tiếng, và quan sát nàng. “Tôi không còn lòng dạ nào làm chuyện đó.”
Gò má nàng nóng bừng khi nhận ra chàng đã đọc được ý nghĩ của nàng phần nào. “Lẽ ra anh mới là người đáng bị kết tội phù thủy chứ không phải tôi.” Nàng bắt bẻ. Rồi để phá vỡ bùa phép đáng ngại đang ràng buộc họ trong bóng tối chiều tà, nàng chợt nói nhanh, “khi tới Cadíz chúng ta phải tìm Placido trả lại xe cho ông ta – đúng ra tôi nên hỏi Rafael ông ta ở chỗ nào, nhưng thế nào tôi cũng phải hỏi cho ra.”
Tristán nằm ngang qua đùi nàng, tay cầm một nếp xếp trên váy nàng để nàng khỏi bỏ đi, rồi khô khan hỏi, “đó có phải là việc quan trọng nhất em muốn làm khi đến Cadiz không?”
“Là việc đầu tiên phải làm. Nếu tôi báo đáp ông ta bằng cách cướp đi chiếc xe thì lại càng khẳng định ý nghĩ xấu của ông ấy đối với tôi.”
“Báo đáp vì chuyện gì? Ông ta đối với mình như là cùi hủi.”
“Và từ chối không lấy lộ phí của mình. Ông ta bảo tôi đi mua giày thay vì...”
Cơn buồn ngủ dâng lên, nàng chỉ muốn nằm bên cạnh chàng và đắp áo choàng cho cả hai người, nhưng nhận ra mình đã làm rồi. Tristán nằm ngửa không hề lay động trong lúc nàng duỗi dài bên cạnh chàng. Nàng cảm giác được ý nghĩ xa xăm của chàng trong khi cố gượng lại cơn buồn ngủ khiến nàng ngầy ngật, và nàng đoán tâm tưởng của chàng đang trôi ngược về những ký ức đau khổ xa xưa mà nàng không dự phần. Mắt nàng nhắm lại cho dù nàng ráng chống chọi tới đâu, nàng cảm thấy Tristán cầm tay nàng choàng qua hông chàng.
-o0o-
Họ tới Cadíz chỉ trước buổi trưa, và những tiếng động náo nhiệt vang ra làm họ choáng ngợp khiến cho họ nghĩ Villenos dường như là chốn thiên đường êm ả. Khi họ vượt qua vùng đất hẹp lại dẫn vào phố xá, Juana kinh ngạc quá đỗi khi thấy biển lần đầu. Nếu đôi bò không tự động đi tiếp, bình tĩnh luồn lách nối đuôi theo các xe khác thì nàng đã làm lật xe. Thì cứ cho là thế, cỗ xe chồm lên và Tristán lẩm bẩm một cách cộc lốc khi cơn chấn động làm vết thương nhói lên.
“Chuyện gì vậy?” Chàng đang nằm trên mớ bao vải, nghe tiếng động chàng vụt ngẩng đầu lên.
“Tôi thấy biển rồi,” nàng thì thào, sau một lúc sửng sốt chàng hỏi.
“Vậy tại sao em –” Chàng ngưng ngang. “Tôi quên mất. Có phải là lần đầu không?”
“Phải. Ba tôi lúc nào cũng thề là tôi đã thấy biển lúc còn nhỏ, nhưng tôi không nhớ được gì cả. Tôi không bao giờ hình dung được là biển lại quá – quá bao la.”
Mặt nàng rạng rỡ khi mê man nhìn mặt nước nhấp nhô liên tục. Trong khoảnh khắc đó nàng trông đẹp đến độ loá mắt khiến người xà ích trong chiếc xe đằng trước toan quay đầu lại trách nàng để cho bò của mình đến quá gần rơm của ông ta phải há hốc miệng, mắt trố ra.
Nàng thấy dù có lạ chỗ nhưng tìm đường trong thành phố đông đúc này cũng đơn giản thôi. Chỉ cần theo sau dòng xe trước mặt là được, bởi vì đôi bò hình như biết rõ chúng phải tới nơi nào. Có một lần nàng cố vòng xuống con đường rộng hơn trông có vẻ hứa hẹn, nhưng chúng lơ nàng đi và trì dây cương lại kéo xe thẳng đến phía trước thật lạ kỳ. Một ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, nàng gọi lớn, “Felipe!”
“Có vấn đề gì thế?” Giọng chàng thoáng căng thẳng.
“Mấy con vật này biết đường rõ hơn tôi. Anh có nghĩ chúng sẽ dẫn mình đến chỗ Placido, nếu để cho tụi nó tự đi lấy không?”
Chàng cười phát sặc lên. “Mình cứ thử xem sao – tôi đoán chúng biết chỗ nào họ hay tới. Cứ giữ cương xem chúng dẫn mình đi đâu.”
Nhiều lần sau đó trong suốt nửa tiếng kế tiếp Juana chợt hối hận về cơn bốc đồng của mình trong lúc cỗ xe kẽo kẹt qua những con đường hẹp đông đúc. Nhưng đôi bò dường như biết chắc phải đến đâu và cứ dai dẳng bám theo một lối duy nhất, và trước khi nàng định cho xe ngừng để hỏi đường, thì xe đã từ từ dừng hẳn lại. Đột nhiên âm thanh và sự chuyển động đều ngưng khiến nàng kinh ngạc, Juana chớp mắt nhìn chung quanh. Tất cả nhà cửa đều giống nhau – vách tô hồng và trắng lớp vữa đã long ra với cổng tò vò và cửa sổ thật hẹp – và quanh nàng ai nấy đều hối hả chăm chú vào công việc của họ. Sợ có xe khác muốn vượt lên mà đường lại hẹp, nàng vội vã chào người phụ nữ đang dắt một con lừa nhỏ xíu ở hướng đối diện.
“Cô có thể cho tôi biết người đánh xe la tên Placido ở đâu không?”
Bà ta hít mũi ra điều chê bai. “Xem nào. Ông ta ở trong quán rượu nào gần đây nhất – sau chuyến đi ông ta còn đến đâu được nữa? Đằng kia kìa.” Bà ta chỉ vào cái cổng tồi tàn, tấm biển của quán gắn phía trên khung cửa, rồi quày quả đi tiếp không đợi nàng nói tiếng cám ơn.
“Để có lòng tin thì dường như phải trả ra một cái giá.” Âm điệu của Tristán nghe thật khô khan. Juana buộc dây cương rồi trườn xuống đất, đôi chân tê cứng muốn sụm xuống khiến nàng loạng choạng, nhưng vẻ mặt lại cương quyết. Nàng nói với Tristán “Anh cứ ở đây trong lúc tôi đi tìm Placido, biết đâu ông ta biết có tàu bè nào trên cảng, điều đó sẽ giúp được mình.”
Trong suốt thời gian đi đường dáng đi nàng đã bắt đầu trở nên lắc lư như kiểu đi của thủy thủ trong cỗ xe chòng chành, nhưng nàng không lưu ý điều đó cho đến lúc nàng lại thấy mình đứng trong khuôn cửa. Giờ đây căn phòng tù mù với những chiếc bàn đầy vết ố và cái mùi nồng nặc của rượu bị chua dường như quần đảo chung quanh nàng. Juana bám vào lưng ghế thấp, tự hỏi nàng có lấy lại được cảm giác thăng bằng hay không. Ngay lúc đó nàng nhận ra cái dáng khòm khòm, như bị hành hạ của một người khách trong đấy.
“Senor Placido.”
“Ồ – ra là cô.” Giọng ông ta nghe có vẻ như cáu kỉnh hơn là ngạc nhiên khi trông thấy nàng. “Có phải mấy cái thằng bất lương đuổi theo cô đã lấy mất xe của tôi không?”
“Không đâu, chồng tôi đã đuổi bọn chúng đi. Xe của ông ở bên ngoài.” Nàng cũng bắt đầu nói năng đơn điệu như ông ta, Juana lưu ý với đôi chút thú vị.
“Vậy sao.” Placido hít mũi một cách hậm hực, Juana nghĩ chắc mình đã bị đuổi cho đến khi ông ta hỏi thêm, “Giờ thì sao?”
“Giờ thì chúng tôi phải đón tàu.”
Khuôn mặt rắn đanh của Placido nhăn lại như nàng vừa làm ông ta bị thương. “Cô nói là tàu? Tàu đi đâu?”
“Miễn là ra khỏi Tây Ban Nha, nhưng phải đi gấp. Tôi – chúng tôi cần đi xa.”
“Tôi không cho rằng ông chồng của cô bị bắn chỉ để vui đùa, và tôi cũng không thường chở người lậu qua phố xá ngay dưới mũi bọn lính canh – dù thế nào thì cũng không thường đâu.” Ông ta cau mày nhìn nàng, rồi lại quay đi. “Vậy là vận may của cô đến hồi bế mạc rồi. Trừ phi cô muốn đi vòng bờ biển Gibraltar hay là thử thời vận ở bắc Phi – thậm chí tuyến đường đó cũng không bảo đảm – không có tàu nào điên rồ tới độ liều mạng ra ngoài, ba tháng vừa qua cũng vậy. Hạm đội của Bồ Đào Nha đang phong tỏa nguyên cả vịnh, không tàu nào dám léo hánh vô hay ra.”
-o0o-
Hai ngày trời lùng sục vất vả hỏi thăm trong khu vực cảng chỉ được mỗi một việc là xác định lời tuyên bố bi quan của Placido. Rất nhiều thợ thuyền làm những công việc như sửa tàu, làm buồm, và bốc dỡ hàng hóa nếu không đứng vơ vẩn trên đường xá thì là vào trong miền sâu kiếm việc.
“Miền này ảm đạm lắm,” dì Salsa đang cau mặt nói với Juana, “ngay cả những công nhân không có tay nghề ở đó đang phải dầu dãi kiếm sống. Chỗ đó không có công ăn việc làm cho bọn họ.”
Dì Salsa làm bà chủ quán trọ tồi tàn này, đây là chỗ do Placido chỉ nàng tới kèm theo lời căn dặn cáu kỉnh là nhớ đề cập đến tên ông ta cho chủ quán biết. Bà ta đưa mắt nhìn quần áo dơ bẩn xác xơ của hai người khách, lưu ý cặn kẽ thương tích của Tristán. Sau khi tính toán chóng vánh ngay trước mặt họ bà ta nêu ra một con số ngất ngưởng cho giá cả một phòng trọ. Juana lợi dụng danh tính của Placido để mặc cả giảm giá xuống tối đa, nhưng cái giá này hãy còn cao chẳng mấy chốc họ sẽ cạn túi. Sự việc đã quá rõ là họ phải rời Cadíz cho mau trong lúc họ vẫn còn phương tiện để để đi.
Tristán không ngừng quan sát chung quanh, “cũng cần có một người ở lại để canh chừng đồ đạc. Nơi này là ổ trộm cướp đấy.”
Juana gật đầu, nàng biết Placido đã nhắn họ tới nhà trọ mà không ai sẽ hỏi han lôi thôi. Liếc quanh những khách trú ngụ nơi đây nàng hiểu hễ ai trả nổi là dì Salsa cho ở, bà ta cũng không buồn để ý xem họ là ai. Chỗ này cáu bẩn, nhớp nhúa, và hôi hám cũng y như bà chủ quán. Bà ta thường xuyên đổ mồ hôi nên mới có cái biệt hiệu đó (salsa: một loại sauce chua và cay). Trong một hai ngày đầu ở đây, Juana lánh mặt Tristán ra ngoài phố xá với bầu không khí sáng sủa rạng rỡ, lòng nàng cảm thấy nhẹ nhàng thư thái. Chỉ đến khi niềm hy vọng của nàng bắt đầu tàn lụi nàng mới thôi lưu ý đến những khác biệt giữa vẻ tươi mát bên ngoài và không gian ngột ngạt bên trong nhà trọ.
Nàng cũng có lý do riêng để ra ngoài vì cần phải lánh né chàng thật cấp bách. Cơn nôn mửa hành hạ nàng dữ dội vào buổi sáng giờ đây dường như đã lắng xuống, nên nàng có thể ở chung phòng với Tristán mà không gây nghi ngờ cho chàng, nhưng mỗi ngày nàng đều nhận ra những biến đổi nho nhỏ trong cơ thể. Đầu óc nàng ngầy ngật uể oải bởi những cảm giác dày đặc, nặng nề không sao xác định được. Càng ngày nàng càng lâm vào tình trạng nguy hiểm khó giữ được tinh thần tỉnh táo trong lúc đứa bé trong bụng cứ không ngừng ru ngủ nàng.
Mỗi ngày nàng tự nhắc mình về những nguy cơ đang lăm lăm đe dọa họ, về tình trạng thiếu ăn trầm trọng khiến vết thương của Tristán lâu lành hơn, nhưng điều duy nhất giục giã nàng phải tiếp tục ra ngoài kiếm tàu là sợ Tristán phát hiện nàng mang thai trong lúc họ vẫn lưu lại Cadíz. Vào lúc này việc giấu giếm chàng đã trở thành nỗi ám ảnh, nàng không còn khả năng suy nghĩ một cách lý trí nữa – tất cả lo sợ đã dồn thành sự thuyết phục độc nhất là chàng không thể biết nàng đang mang con chàng. Rồi sau đó – sau đó thì tâm trí nàng trống rỗng. Nàng không biết chàng sẽ nói gì làm gì, và nàng cũng không dám suy đoán.
Dù sao đi nữa trong hiện tại tình trạng của nàng cũng chưa hiện rõ. Nàng chỉ biết lưng váy đã bắt đầu xiết vào bụng nàng, và mắt cá chân đau buốt trong lúc nàng lê bước trên đường, nhưng nàng không hề nói năng gì. Phải lâm vào hoàn cảnh thiếu hoạt động càng làm Tristán trở nên lặng lẽ, tách biệt, và đáng ngại hơn. Khi họ trò chuyện với nhau thì câu chuyện cũng quanh đi quẩn lại những tin tức họ đã nghe hay tin đồn nàng lượm lặt được, hay bàn về kế hoạch nào có thể thực hiện. Đôi lúc Juana cảm thấy họ cứ tranh cãi mãi không đi đến đâu cho đến khi nàng nhận ra chàng muốn nghe được tiếng của nàng sau hàng giờ bó buộc một mình trong căn phòng như cái lồng thú. Sau khi ấy nàng cố dằn nỗi sợ xuống một chút, cái cảm giác mà lúc nào cũng tấn công nàng mỗi khi chàng ngồi đối diện với nàng và chăm chăm nhìn nàng với ánh mắt xanh lục bí hiểm như mắt mèo lai giống hoang, ánh mắt như chỉ chực công kích hay phóng ra bất cứ lúc nào, hay chỉ đơn thuần là tiếp tục nhìn chăm chú.
Nàng nghe theo lời khuyên của Placido và mua một đôi giày – một đôi guốc mộc thô kệch như người nghèo thường mang – cùng với áo chemise, quần, và áo chẽn cho chồng mình, trông vừa vặn hơn bộ đồ của Enrique và sạch sẽ hơn nhiều. Thật là khó mua được đồ rẻ mà vừa với khổ người của Tristán, nhưng nàng may mắn tìm được y phục của một thủy thủ vùng Flemish. Anh ta phải bán đi để thanh toán tiền trọ cho dì Salsa. Anh chàng thủy thủ này cao nghệu, gầy giơ xương. Không hiểu bằng cách nào người phụ nữ già biết được cô gái muốn mua đồ mới cho chồng, nên thấy có người dạm bán bà gọi Juana tới mua.
“Bọn người phương bắc, ai nấy đều giống nhau,” bà ta lẩm bẩm. “Quá to con nên đâu có ở vừa nhà cửa đàng hoàng lịch sự được hay là mặc đồ của người bình thường. Ấy thế mà cô lại đi chọn người to con –!” rồi bà đứng dậy bỏ đi, vừa thở khò khè vừa làu bàu.
Khi ra phố ngày thứ ba Juana nghĩ việc tắm táp cũng đơn giản mà không cần phải trả giá cắt cổ cho những người đầu nậu cung cấp nước. Chỉ cần ra biển một chuyến và mượn hai cái xô, và mướn một cái bồn tắm của dì Salsa là họ trút bỏ được bụi bặm đường đồi bám đầy trên người. Nước mặn làm Tristán nhói cả người, nhưng chàng quan sát chân mình và hơi gắt gỏng nói với nàng rằng mặc dù muối làm vết thương xót nhưng có công dụng trị liệu. Tối qua họ ân ái thật cuồng nhiệt, khao khát và Juana tự hỏi nàng có trở thành một thứ bùa mê của chàng hay không, hay chàng cần nàng để làm nguôi đi nỗi phiền muộn bị bó buộc và thỏa mãn lòng thèm muốn của chàng, vì chàng từng kết luận là chưa khi nào để vuột đi hạt giống hận thù.
Nàng nhận ra mình đang thơ thẩn lang thang đến một hướng khác, rồi lại vô tình rẽ vào lối đi dẫn đến bến tàu và dãy nhà kho dựng bằng những thân gỗ cao. Thấy cảnh tượng này tim nàng đập nhanh hơn một chút, vì đấy là dấu hiệu chứng tỏ việc giao dịch đang tiến hành không thể nào lầm lẫn được. Có những toán người ra vào các nhà kho và giữa những kiện hàng trên cầu tàu. Nàng không biết họ đang buôn bán loại hàng nào, nhưng ắt hẳn là những thứ không dễ hư hao. Nếu việc thương mãi đang được điều hành ở đây, chắc thế nào cũng có người biết một chiếc tàu nào đó đang chạy.
Nàng thận trọng tiến tới trước, bởi lẽ diện mạo tồi tàn của nàng sẽ có thể bị buộc tội có mưu đồ trộm cắp hơn là được niềm nở chào đón mà thuở trước nàng sẽ cho là điều tất nhiên. Mắt nàng xoe tròn hiếu kỳ, thật kỳ lạ cái nơi này lại trông quen quen. Có điều gì đấy ở những kiện hàng hình vuông to tướng được chằng dây thừng, hay có lẽ là cái mùi ngòn ngọt tràn ngập trong không gian hơi giống mùi cỏ – có phải không nhỉ? – đang khuấy động ký ức nàng...
Bất chợt nàng thấy mình ở bên trong một nhà kho gần nhất. Hầu như là nàng đã quên công việc hàng đầu vì muốn truy ra cái hồi ức đang chập chờn ám ảnh nàng. Càng dấn bước thì nàng càng cảm thấy quen thuộc. Bên trong, các kiện hàng chồng chất lên nhau làm thành những bức tường lớn. Nàng nhớ lại, lúc ấy còn bé nàng cứ nghĩ rằng có thể đứng lên tận đỉnh những thùng hàng và với được mặt trời...
Nàng đưa tay chạm vào kiện len gần nhất trong giây lát, vừa vuốt ve vừa hồi tưởng. Đúng như thế, đó chính là nguyên nhân bầu không khí ở đây dường như quen thuộc lắm, là tại sao đôi chân nàng nhất định phải đưa nàng đến đây. Chắc phải cách đây hơn chục năm rồi ba nàng đã mang nàng tới kho hàng của ông ở Cadíz, trước lúc Ugo chào đời. Khi ấy Miguel vẫn nghĩ rằng cô trưởng nữ sẽ thừa kế tài sản của ông. Dạo đó nàng hãy còn nhỏ lắm, sắp chập chững biết đi, rất được nâng niu chiều chuộng trong vòng tay hãnh diện yêu thương của cha mẹ. Nàng được du ngoạn ra bờ biển rồi trở về nhà nhưng không hề nhận ra là mình đã từng thấy biển. Nhưng nàng chỉ nhớ được mỗi nhà kho này, vì nó từng là của ba nàng.
“Nhân danh Chúa, đầu óc đám quý tộc Tây Ban Nha của em kín bưng như hũ nút vậy!” Giọng của Tristán vọng lại một cách miệt thị trong tâm trí nàng, nhưng trong giây phút này chàng đã sai. Vào lúc bắt đầu, đấy không phải là vì thân thế quý phái của nàng nhưng chính là tính khí trẻ con của nàng đã ngăn chặn tâm trí của nàng đến với chàng. Một đứa bé có thể tin rằng hồ là biển, và vẫn không nhớ tới đại dương trải ra khắp chân trời, bởi lẽ sự bao la của biển thật quá tầm hiểu biết của một đứa bé. Cũng giống như nàng từng tin rằng cảm tình mình đối với Jaime de Nueva là yêu đương, và phải mất thật lâu nàng mới thấu hiểu cảm giác của mình dành cho người hầu cận phiền toái của công tước de Valenzuela có tên là gì.
-o0o-
Thoạt đầu nàng cứ ngỡ trí nhớ mình đang trêu chọc mình khi nàng nghe có những tiếng nói vang đến gần, mãi một lúc sau nàng vẫn không cử động vì biết chắc những âm thanh ấy không thể nào là thực tại. Nàng nhận ra cái giọng khàn khàn quen thuộc của ba mình khi ông trả lời người lạ, nhưng vẫn chưa tin đó là thật cho đến lúc nàng nàng nghe được giọng nói nhỏ nhẹ của cô em nàng Teresa nàng mới biết mình không mơ. Đúng, họ thật sự đang ở đây, chỉ cách nàng một khoảng ngắn, và đang đi tuốt xuống phía vách tường chất đầy hàng hóa bên kia.
Chuyện không thể nào xảy ra, nhưng lại có thật. Juana đứng im như tờ, tim nàng đập vang dội đau buốt trong lồng ngực – họ chỉ cách nàng độ hai mươi bước, nàng chỉ việc gọi lớn và chạy tới thế là nàng được an toàn. Không còn nghèo đói, không còn gian nan nữa. Họ sẽ nhận lại nàng vì nàng là người của họ, cùng giòng máu và cùng loại với họ, và bởi lẽ họ yêu thương nàng. Tất cả thật đơn giản...
Nàng không biết động lực nào khiến nàng đứng chôn chân tại chỗ, nhưng lòng nhói đau vì ngạc nhiên, nàng hiểu ra đó chính là nỗi hoang mang sợ hãi khiến nàng ẩn trốn vào bóng tối bên cạnh vách tường. Đầu nàng hạ thấp để mũ áo choàng không che khuất mặt. Với cảm giác nửa hoài nghi nửa hiếu kỳ nàng quan sát người cha đang đi về phía mình. Ba nàng dường như nhỏ người hơn và bớt oai vệ hơn hình ảnh mà nàng từng nhớ, cái dáng dấp không sao thay đổi đã nổi trận lôi đình với nàng và đuổi nàng đi, hay có lẽ mắt nàng đã quen với chiều cao sừng sững của Tristán. Ông vẫn đẹp trai như thuở nào, với đôi mắt xám tinh anh và bộ râu cắt tỉa gọn gàng cùng với mái tóc quăn và dày lẫn đôi chút sắc nâu. Bộ y phục ông đang mặc là bộ đẹp nhất, hàng vải đắt tiền và màu tối. Và nụ cười bao dung của ông với Teresa vẫn không giấu được những lo âu mới khiến nếp nhăn trên mặt ông hằn sâu hơn.
Trước hình ảnh đó Juana nao lòng, và trong khoảnh khắc ấy nàng đã quên chuyện ông nổi giận với nàng ra sao và chỉ còn nhớ được người cha bẳn tính, kính yêu chiều chuộng nàng hết mình. Thình lình nàng run lên khao khát được lao vào trong vòng tay ông, nhưng trở lực nào đấy còn mạnh hơn cả sự nhận thức của nàng đã giữ nàng lại. Giống như cơn tê liệt hãi hùng nào đó khiến nàng đông cứng và câm lặng trong lúc mạng sống nàng lệ thuộc vào những bước đi này. Tại sao, nàng hoang mang tự hỏi, tại sao chân tay nàng lại không nghe theo nàng lúc này, khi đây là giây phút sống còn của nàng.
Trong cùng giây phút đó nàng biết câu trả lời chín chắn cứng rắn mà mãi về sau nàng mới hiểu. Điều chủ yếu là nàng phải ẩn trốn, để cha và em nàng đi qua cũng không thể nào biết được là nàng ở đây. Bởi lẽ nàng không thuộc cùng một loại người với họ, và chưa bao giờ như thế cả, dù họ có lẽ yêu thương nàng tha thiết đi nữa. Nàng là loại người của Felipe Tristán, và nếu như bây giờ nàng quay trở lại, lại giả vờ là con cái như ngày xưa – đứa con ngoan ngoãn, phục tùng chưa bao giờ hiện hữu trong nàng ngoại trừ trong ảo tưởng của nàng và trong mắt họ – quay lại là nàng sẽ phản bội chính bản thân nàng và phản bội chàng. Còn gia đình nàng nữa, nàng thầm nghĩ thâm tâm đột nhiên đau đớn buồn bã, vì biết đâu sự quay về của nàng làm họ tổn thương còn hơn cái chết giả tưởng của nàng đã gây ra cho họ: giờ đây ít ra họ có thể tưởng nhớ về nàng như họ mong muốn.
Thật là ích kỷ nếu cứ mãi ao ước được nương dựa vô tư lự như thuở ấu thơ, niềm mong mỏi đó đang thôi thúc trong lòng nàng, cũng giống như tình thương của nàng cho họ. Và bây giờ nàng cảm kích bản năng thầm kín đã giữ nàng đứng yên. Con đường đưa nàng đến vòng tay cha mình đã vòng trở lại, mặt nàng đanh lại nghiêm nghị nhìn về phía trước.
Dù cố kiên quyết đến đâu, cổ nàng nghẹn ngào nhức nhối khi thấy Teresa đang nhón chân thì thầm với ba nàng, sao cử chỉ ấy quá giống như nàng từng làm trước đây, và nàng thấy Miguel cúi đầu lắng nghe. Lần đầu tiên nàng nhìn em mình một cách toàn diện và thầm nghĩ em gái mình trông hạnh phúc quá mà nàng chưa từng thấy nó như thế này bao giờ. Gương mặt trái xoan của Teresa rạng rỡ, đôi mắt màu nâu nhạt rực sáng hơn nàng từng nhớ. Nhưng em nàng lại mặc tang phục – cũng như Miguel, vì quần áo sang trọng nhất của cha nàng toàn là màu đen, nên nàng đã nhầm lẫn ý nghĩa quan trọng trong cách trang phục này. Nàng tự hỏi ai ở Zuccaro đã mất: bác Tia Beatriz không có ở đấy, nàng bất chợt lưu ý và lòng quặn thắt. Tội nghiệp bác Tia, bác đã bị ép phải chia tay với nàng quá tàn nhẫn thật không đáng chút nào...
“Tất nhiên rồi, con gái cưng à,” Miguel vỗ vỗ lên tay Teresa. “Con muốn lâu chừng nào thì tùy con quyết định. Phải đợi cho mãn tang xong mới làm đám cưới được, con biết điều đó mà. Ba không muốn quấy rầy con, nhưng phải nhớ là bà bác đáng thương của con đang nóng lòng đặt Carmelita may áo cưới cho con! Nếu mà ba biết chọn đồ phải lo lắng hết ngần này,” ông khô khan nói thêm, “thì ba tự dệt lấy đồ cho xong – con không quan tâm đến việc mặc hàng len làm đám cưới chứ?”
Teresa bật cười. “Thật vậy sao ba, con vui lắm vì có thể lo cho việc ăn mặc của con. Chỉ là –”
“Được rồi, không nói đến chuyện đó nữa. Chuyện đã ra nông nỗi như vậy rồi, suy cho cùng con sẽ không kết hôn được nếu sự việc dẫn đến kết quả khác.”
“Vâng con không nhắc lại nữa thưa ba.” Teresa trông tiu nghỉu, nét tươi cười đã biến mất thay thế cho vẻ mặt ẩn nhẫn, vẻ mặt mà Juana còn nhớ được.
Miguel liếc nhìn người nhân viên coi kho bên cạnh ông và nói điều gì đấy Juana không thể nghe được. Ông ta gật đầu và rút lui để hai cha con đi riêng trong lúc Miguel thì thầm vào tai em nàng, trông rõ ràng là ba nàng đang an ủi Terea.
Còn một hai bước nữa là họ lên ngang hàng với Juana. Muốn đi ra ngoài họ phải đi ngang chỗ nàng, nàng chỉ cần kéo mũ xuống và bước tới là sẽ mặt đối mặt với cha nàng.
Nàng vội cúi xuống, giả vờ như đang mê mải chọn lựa trong đám những sợi len rời chưa quay nằm chất đống gần tường, sờ ấm tay và mềm như tơ chắc chẳng bao giờ được quay thành cuộn. Nàng ngồi ở đấy trong lúc đôi giày đế đỏ của cha nàng và những lớp váy bằng hàng dệt của cô em lướt ngang qua nàng không hề do dự một chút nào. Đối với họ nàng chỉ có thể xuất hiện như một hình bóng không tên tuổi lộn lạo trong tăm tối, trong khi đó đối với nàng họ là bóng dáng của quá khứ đã xa, thật thân thương nhưng hư ảo như cơn mơ mà nàng vừa nghĩ đến trong giây phút đầu tiên nàng gặp lại họ.
“Senor.” Nàng chạm vào cánh tay của người nhân viên bước ngang chỗ nàng để chặn ông ta lại, vẻ mặt thoạt bực tức dịu xuống khi ông ta trông thấy mặt nàng. “Dạo trước tôi từng sống ở Zuccaro – có thật là senorita Teresa sắp kết hôn không?”
“Tôi nghĩ là cô đã nghe đủ rồi!” Người đàn ông hất tay nàng ra điều tự cho là quan trọng, nhưng nàng thấy ông ta để ý việc nàng biết đến tên Teresa nên nói thêm, “cô ấy đang ở trong phố chọn vải áo cưới. Đám cưới định ngày vào sang năm, khi gia đình mãn tang người chị cả đã qua đời.”
“Senorita Juana à? Thì ra cô ấy đã mất?” Giọng nàng run run.
Người đàn ông gật đầu. “Thật là một thảm kịch – cô ấy lẽ ra cưới hỏi trọng thể lắm, tôi nghe senor bảo thế, nhưng cô ấy bị sốt rồi mất một ngày trước đám cưới. Ngay cả chính ngài ấy cũng không thấy mặt con gái mình lúc hấp hối vì cô ấy đi nhanh quá.”
Thế ra đấy là cách mà họ muốn tưởng niệm nàng, Juana thầm nghĩ, chết trong danh dự chết không bị khiển trách, và nỗi oán trách của cha nàng đã vùi xuống mộ sâu cùng với nàng. Nếu lúc nãy nàng quả thật lao vào vòng tay cha nàng thì – nàng chặn ngay ý nghĩ đó lại, và lại níu tay người đàn ông khi ông ta định bước theo cha nàng và Teresa.
“Senor, tôi xin ông nói cho tôi biết – senorita Teresa lấy ai thế?”
Câu trả lời không làm nàng ngạc nhiên chút nào. Nàng thậm chí còn thấy mình gật đầu, như thể cái tên mà ông ta vừa cáu kỉnh nói ra đã xác định sự mong đợi của nàng.
“Senor Jaime de Nueva – con người láng giềng của senor. Cô có biết cậu ấy không? Cô nói cô đã sống ở đó mà.”
“Phải, nhưng tôi không biết cậu ấy nhiều, cậu ta cũng không biết tôi mấy.” Nàng trả lời yếu ớt. “Cám ơn, senor.”
Ông ta càu nhàu tỏ ý đã nghe nàng nói rồi vội bỏ đi để bắt kịp Miguel. Juana dựa lưng vào bức tường phía sau, đột ngột cảm thấy mệt mỏi đến không chịu nổi. Bất chợt nàng thấy không thể nào tiếp tục đi hỏi han thêm người nào nữa về tin tức tàu bè. Nỗi kinh hoàng khi nghe chính mình bị tuyên bố là đã chết và biết rằng đối với gia đình mình đã chết thật quá lớn. Và cái chết của nàng, nàng thầm nghĩ khi hiểu ra một cách cay đắng, đã mang lại cho Teresa thêm niềm vui hơn bất cứ điều gì cô em nàng làm trong đời. Chắc nó lúc nào cũng yêu Jaime trong tận đáy sâu tâm hồn tĩnh lặng của nó, và anh ta hay là nó, luôn cả Juana chưa từng hiểu rõ được điều này.
Thâm tâm nàng nhói buốt cảm giác khao khát như một mũi giáo nhọn khi nàng nghĩ đến Tristán. Giờ thì nàng đã biết chàng là tất cả mọi điều nàng muốn có, thân yêu hơn cả danh dự hay an toàn, thiết yếu cho nàng còn hơn ký ức nào hay tình cảm nào. Nàng nhanh chóng liếc quanh và thấy người nhân viên gọi một người công nhân kế bên và hất đầu về hướng nàng rồi thì thầm ra chỉ thị. Nàng cũng vừa toan quay ra vì một kẻ cầu bơ cầu bất không thể có vị trí nào trong nhà kho của Arrelanos.
Không đợi người đàn ông đến gần, nàng vội ùa ra cửa và kín đáo lẻn ra cầu tàu tràn ngập ánh nắng, và quay trở về quán trọ của dì Salsa.