Chương : 9
Juana cảm thấy an toàn, ngầy ngật, người như đang trong trạng thái lơ lửng nửa ngủ nửa thức, nơi mà bản năng lên tiếng thay cho lý trí. Đã lâu lắm nàng mới có lại cảm giác nằm trên giường thật bình yên như thể cái thế lực ghê gớm nào đó từng đe dọa nàng đã biến mất một cách thần kỳ. Không phải là sự đe dọa hôn nhân, nhưng là một điều gì khác... điều gì đó mà nàng đã quá lười lĩnh để nhớ lại.
Cảm giác về làn da phủ lông dày bên dưới gò má nàng không gợi nên cảm xúc nào khác hơn là sự hiếu kỳ mơ hồ. Nàng mơ màng dụi mặt vào nơi ấy, giống như một con mèo nhỏ đang mày mò thám hiểm. Làn da đó đọng lại vị mặn trên môi nàng. Juana như nhớ lại có ai đó từng nói với nàng là đừng kháng cự, hãy nghe theo cảm giác của mình, và nàng lướt tay viền quanh vùng ngực vạm vỡ bắp thịt cuồn cuộn. Thình lình, tay nàng bị giữ chặt, và cảm giác một làn môi tham lam đói khát đột ngột áp vào môi nàng khiến nàng giật nảy mình, sửng sốt choàng tỉnh. Nàng cố thụt lui, nhưng cánh tay của Tristán đã vắt ngang người nàng, và chỉ bằng một động tác là kéo nàng sát vào chàng thật dễ dàng.
“Tôi thích cô mơ mơ màng màng như thế này. Cô học hỏi mau lắm.”
Âm điệu khô khan trong giọng nói chàng khiến nàng vội quay đầu đi, giấu đi đôi mắt đang ngập tràn xấu hổ.
“Tôi không biết – tôi không – ”
“Cái gì?”
Nàng giận dữ khi thấy chàng dám chế nhạo nàng. Giọng chàng đầy thú vị, và nàng vươn thẳng người trả đũa vẻ mặt tự mãn, hờ hững đó. “Lúc đó tôi không biết anh là ai. Tôi cứ tin rằng khi tôi thức giấc anh là Jaime cơ đấy.”
Nàng cảm thấy người chàng sững lại, đôi mắt xếch trông thờ ơ và trầm tĩnh, nhưng thân thể chàng đang đề phòng như con sư tử đang phục kích con mồi. Chàng hỏi một cách điềm tĩnh, “De Nueva? Tại sao?”
“Tôi từng muốn lấy anh ấy.” Nàng không có ý dùng thì quá khứ, nhưng lại vô tình buột miệng nói. “Anh ấy mãi mãi là người tôi yêu – ”
“Nhưng anh ta chưa sở hữu cô. Liệu sau đêm nay anh ta vẫn còn muốn cô chứ? Hay sẽ thấy chuyện này quá tày đình không nuốt nổi khi người yêu trong trắng thuần khiết của mình đã ngủ với người đàn ông khác?”
“Anh ấy sẽ không trách tôi về việc này! Anh – ” nàng ngập ngừng, - “anh ấy yêu tôi đủ để tha thứ cho tôi.”
“Ồ, thế à!” Giọng Tristán chua cay. “Cái tên ngu Pelleas (Hiệp Sỹ Bàn Tròn) đầu óc hắn toàn mơ với mộng à? Chắc hắn nghĩ tất cả đàn bà hãy còn là thiên thần, nếu cô chỉ nói với hắn một phần tư câu chuyện thôi hắn chắc chắn sẽ lánh xa cô như tránh bệnh dịch vậy. Một người đàn bà trả công cho việc ám sát bằng cách bán thân?” Ngón tay chàng vuốt nhẹ hàng mày nâu của nàng, âm điệu mềm mỏng một cách chế giễu. “Nếu người yêu của cô có nhiều óc bằng sắc đẹp của hắn thì hắn đã tóm lấy cô ngay từ lúc hắn biết mình có đối thủ, rồi thú phạt với ba cô sau.”
“Tôi sẽ không – ” Nàng ngưng bặt ngay sau đó.
“Cô sẽ không à? Hắn ta cũng chấp nhận chữ ‘không’ của cô chứ? Chỉ có thánh mới biết thôi!”
Chàng bật cười, âm thanh giòn giã trong trẻo hoàn toàn thú vị. Âm thanh đó khiến Juana sửng sốt. Nàng chưa từng biết một người dáng dấp như một thần tượng lại có thể cười ra được, nàng phân vân, nhưng khi ấy nàng vẫn chưa biết...
Ý tưởng ấy dập tắt nhanh chóng. Sau khi hình ảnh hàm răng trắng lóe lên một thoáng ngắn ngủi trong trời mờ tối Juana thấy chàng lại đeo lên chiếc mặt nạ cố hữu, vẻ điềm tĩnh từng che dấu ý nghĩ và cảm xúc của chàng lại hoàn nguyên như cũ. Cảm giác hổ thẹn ùa về trong tâm trí khiến nàng sửng sốt, và cùng lúc nàng hoàn toàn nhận ra mình đang khỏa thân cũng như chàng. Nàng không biết từ lúc nào chàng đã ghì lấy người nàng như thế, thật xấu hổ làm sao thân hình nàng ưỡn cong như dán vào cơ thể chàng, còn tay chân quấn chặt lấy chàng. Cảm giác tủi hổ dâng lên như dòng nham thạch nóng bỏng, nàng lắc đầu như điên dại muốn chối bỏ khi những ngón tay chàng lại mơn man trên thân thể nàng, lướt qua đỉnh ngực nhỏ màu đồng như thể chúng là hai hạt ngọc chàng vừa mua về. Nàng thở hổn hển cáu kỉnh, “hãy để tôi yên. Tôi đã trả hết cho anh rồi mà.”
“Cô còn chưa bắt đầu đâu.” Đôi mắt chàng thật y như mắt rắn, nàng thầm nghĩ mạch trong người bừng lên kinh hãi – chúng vô hồn, tàn khốc, như được tráng bằng băng đá - nụ cười trong đôi mắt đó chỉ là ảo ảnh, giờ đây vẻ khinh bỉ trong đấy làm nàng rúng động. “Cái chết trong thời buổi này đắt giá lắm, tôi từng muốn có được cô ngay từ lúc tôi thấy cô leo ra khỏi xe và nghe Bartolomé lảm nhảm nói về nhan sắc cô dâu của hắn. Yên nào –”
Bàn tay chàng đột nhiên trở nên tàn bạo khi nàng vẫy vùng cố thoát ra. Cơn đau nhói như xuyên thấu cơ thể. Nàng ráng lấy hơi để thở trước khi cái vuốt ve của chàng dịu lại, rồi điêu luyện đến không ngờ, và đầy chiếm hữu.
“Lúc đó tôi đã thề rằng đây là con mồi hắn chắc chắn sẽ vuột mất, và tôi lấy làm tự hào cô ghét cái vuốt ve của tôi ít hơn là của hắn.”
Bàn tay dài lại di chuyển, khéo léo lướt lên khum lấy ngực nàng, sự động chạm gần gũi khiến nàng rùng mình. Thật nhịp nhàng, thật kiên trì chàng vuốt ve cho đến khi nàng thở gấp rút nặng nhọc, tay chàng trườn xuống êm ái khi thân thể nàng bắt đầu tỏ ra hưởng ứng. Môi chàng đáp xuống giam giữ lấy hai cánh môi nàng, rồi từ đấy vờn khắp làn da mịn màng.
Juana nói một cách rời rạc khi chàng uyển chuyển cúi xuống hôn lên bụng nàng. “Anh thật là hy vọng hão huyền.”
Để đáp lại lời nàng chàng dằn nàng xuống, phủ lên người nàng những nụ hôn mạnh mẽ tàn nhẫn tước sạch mọi thầm kín, riêng tư của nàng. Khi chàng ngẩng đầu lên, mắt chàng lóe lên nụ cười lạnh lẽo.
“Tôi không có một cô nhân tình yểu điệu nào cả nhưng cứ nghĩ tới có đàn bà vướng víu là tôi cảm thấy chán ngán... ” chàng lạnh nhạt nói, “cứ ngủ đến khi nào cô muốn - giờ thì tôi phải đi chuẩn bị cho chuyến đi đến Navarre.”
Không khí sáng sớm làm nàng cảm thấy lạnh khi chàng trỗi dậy và ra khỏi giường nhanh như cắt, bất chợt nàng cảm thấy lo sợ. Khi chàng quay lại nhìn nàng, Juana nép sát vào đầu giường như một nữ thần vừa bị cưỡng đoạt. Thân hình màu mật ong nổi bật trên trên nền đỏ của những tấm trướng, những dấu tay chàng để lại đã hiện lên mờ mờ trên da nàng. Vẻ thù nghịch đang dần thay chỗ trong đôi mắt vẫn còn phủ bóng đam mê lúc nàng đăm đăm nhìn trả lại chàng, nhưng Tristán chỉ nói.
“Cứ ngủ đến khi nào cô muốn – và mơ đến Jaime de Nueva.”
Lời châm chọc quả thật bất ngờ, Juana không biết phải trả đũa ra sao. Nàng chỉ im lặng nghe, ngạc nhiên bởi thái độ tàn nhẫn một cách cố tình đầy bất ngờ và nỗi đau dấy lên đột ngột của nàng. Juana đờ đẫn nhìn trong lúc chàng mặc quần áo, động tác của chàng thật nhanh nhẹn thành thạo không một chút cảm xúc nào hé ra từ dáng dấp ấy, thậm chí lúc chàng giận như điên lên cũng không hề - thật là ấn tượng.
“Hãy nhớ đây – ” Giọng Tristán làm nàng giật nảy mình. Chàng đứng bên cạnh giường đang cài khóa dây đeo kiếm – “nếu anh chàng hiệp sỹ giang hồ của cô đòi thách đấu với tôi vì việc xâm phạm tiết hạnh con gái nhà lành tôi sẽ giết anh ta đấy, mặc kệ cô yêu thương chàng ta tới đâu.”
Niềm hy vọng nhỏ nhoi vừa dấy lên trong lòng nàng đã bị tắt ngấm, nàng giận dữ phản công, “tôi từng biết lương tâm của anh không coi nặng việc giết chóc như những người khác! Tôi sẽ không kể gì với Jaime để anh ấy không phải chết trong tay anh – tôi quan tâm cho anh ấy còn nhiều hơn thế.”
“Thế à,” chàng chế giễu lại nàng, rồi quay người bước đi.
Khi chàng tiến đến gần cửa sổ chấn lưới sắt bị phá hỏng, nàng lên tiếng giọng cứng rắn, không được tự nhiên lắm, “tôi có cần phải cám ơn vì được gần gũi anh không? Tôi thật không biết là tôi phải nói như thế nào trong lúc như thế này?”
Chàng quay đầu nhìn lại, ánh mắt khó hiểu. “Nếu tôi là cô tôi sẽ nói – ” chàng hơi do dự, rồi nhún vai – “chúc một ngày tốt lành, Philip.”
Từ ngữ nghe thật xa lạ làm Juana nhíu mày bối rối.
“Philip? Là cái gì vậy?”
“Đó là tên của tôi – tên thật của tôi. Đôi khi tôi chán ngấy khi nghe cái từ Tây Ban Nha của cô ‘Felipe’. Nào, nói đi –” Giọng chàng trở nên khô khan – “cô chỉ chào tôi buenas dias’ (tiếng Tây Ban Nha: chúc một ngày tốt lành) thôi sao.”
Thâm tâm nàng chợt nhói lên cảm giác lạ lùng, nàng đột nhiên hình dung ra được hình ảnh thật sống động về người đàn ông bị cô lập giữa bao nhiêu người không cùng tiếng nói với mình, rồi nàng cố vùi ý nghĩ đó xuống. Nàng nói một cách cứng nhắc, “chúc một ngày tốt đẹp, Philip,” nghe câu chào chàng nhăn nhó cười, vết sẹo nổi hẳn trên gò má trũng thoáng ửng đỏ.
“Chào buổi sáng, senorita de Arrelanos,” chàng bình thản đáp lại và bước ra ngoài trời đang dần tỏ sáng.
-o0o-
Mọi người trong castillo Benaventes dường như đều tề tựu trong nội viên chính để đánh dấu chuyến viễn hành về lại quê nhà của Juana, như cố tình tương phản với lúc nàng đến - gần như là lén lút, thiếu lễ nghi đón tiếp trịnh trọng. Trong nghi thức tống tiễn này có cả diễn văn, lời ca tiếng nhạc, và màn trao tặng quà cáp. Thậm chí việc trao trả của hồi môn vẫn còn nguyên vẹn cũng được công khai trình bày. Khi chiếc rương nhỏ xíu được đặt trước mặt nàng, Juana vô tình quay đầu liếc về hướng Tristán, chỉ thấy chàng đang trầm ngâm nhìn món đồ ấy. Rồi, như để trả lời nàng, chàng ngước mắt lên nhìn nàng, trong đôi mắt ấy lóe lên tia nhìn châm biếm. Khuôn mặt vô cảm ấy dường như đang nói với nàng, chỉ là một cái giá nhỏ cho việc mưu sát thôi.
Toàn thể sự việc không khác hơn là một trò chơi nhạt nhẽo đối với Tristán, nàng vừa nhận ra điều đó lúc nàng bắt đầu cáo từ mọi người bên dưới tầm mắt chàng. Khởi đầu từ gương mặt xám ngắt, trông xọp hẳn đi của Dona Luisa, và thân hình oằn xuống, bất động được khênh ra trong chiếc ghế mạ vàng để chính thức tỏ ý tiễn biệt vì nghi thức đòi hỏi sự hiện diện của Eugenio de Castaneda. Khi nàng thi lễ trước mặt hắn Juana như nhận ra được sức sống chợt lóe lên trong cặp mắt vô hồn – đe dọa, hiểm ác – nhưng sau đó khuôn mặt trì trệ lại trở nên bất động như trước.
Trong suốt buổi lễ đưa tiễn này không một ai hé răng nhắc đến Bartolomé. Torres đã nói đến ý Chúa, đến sự tán thành của Hoàng gia trước nghĩa cử thoái lui đầy vị tha khỏi gia thất công tước của Juana. Nàng được đối đãi trọng thể như một vị sứ thần đến viếng thăm một quốc gia khác, và hiện giờ đang chuẩn bị lên đường trở về với bao nhiêu là vinh dự, hơn là một nàng dâu không có chồng để làm đám cưới. Khi bước xuống bậc tam cấp nàng phân vân không hiểu những đồ tế nhuyễn như những cuộn hàng dệt nổi và lụa taffeta, mâm đồng, ngà và vàng bạc được xuất ra từ kho của Valenzuelas hay là của riêng Torres. Chắc chắn, nàng lạnh lùng nghĩ, ông ta không khi nào mang theo con ngựa giống Arab với bộ yên cương nạm đá quý từ mãi tận Madrid đến đây.
Jaime đi song song với nàng chậm rãi bước tới cỗ xe của công tước. Gió mơn man trên mặt nàng, khiến chiếc váy phồng của nàng đong đưa như quả chuông to tướng. Hết lần này tới lần khác nàng cúi đầu đáp lễ những lời thì thào từ biệt, nhưng tia nhìn không dừng lại trên bất cứ khuôn mặt nào. Chỉ đến khi bước đến tận bậc thang xe nàng mới quay lại nhìn nhóm người đứng ở trên đầu cầu thang: dáng thẳng đứng, nghiêm nghị nhưng rực lên vẻ đắc thắng của Torres, cái bóng thấp thoáng trong ghế của de Castaneda, và sau hết là dáng dấp tuyệt vọng nhìn về hướng Tristán của Dona Luisa.
Chuyến trở về của Juana không có bất cứ một thị nữ nào theo tháp tùng. Sự việc này là âm mưu chót của Dona Luisa nhằm bôi nhọ Juana. Đứa con gái đó có thể ra đi nhẹ nhàng, để lại sau lưng những người đàn bà sầu khổ phải chịu đựng mòn mỏi kết quả truy lùng tông tích của Bartolomé và cái chết của Eugenio, khiến lòng người phụ nữ già như bị cứa những nhát ghen tuông bén ngót cũng như các phụ nữ khác - điều mà bà vô cùng sợ hãi kể từ khi Tristán bước vào đường đời của Juana.
Dường như đã có chuyện gì đó, bà thầm nghĩ một cách gay gắt khi nhìn thấy người tùy tùng cầm lấy dây cương từ tay người mã phu đang đứng đợi, đã có chuyện gì đó xảy ra giữa hai người họ, nhưng mình không thể nào làm sáng tỏ được, mình không thể nào chịu đựng được để chứng minh chuyện ấy. Tất cả bà chỉ có thể làm được là kín đáo trả thù bằng cách tỏ rõ rằng, nếu bất cứ ai dù quý tộc hay dân dã nếu theo tháp tùng Juana sẽ không được trở về làm việc dưới trướng của bà nữa. Thế nào những bọn nhà quê ở Navarre sẽ dựa trên việc này thêu dệt những điều bất lợi cho Juana. Và Juana sẽ không thể nào bình yên trở về trong danh dự. Ít ra trong một lần cái vẻ ngoài hiền lành không bị ai nghi vấn gì đã đem lại lợi thế cho bà, Dona Luisa cay đắng nghĩ. Torres đã yêu cầu bà cho người hầu theo phục vụ Juana, nhưng ông ta cũng không màng hỏi han xem bà có làm hay chưa. Thậm chí ngay trong lúc này chắc hẳn ông ta cho rằng ít nhất là có ba thị nữ đang mướt mồ hôi ngồi đợi trong xe. Còn việc ông ta có nghi ngờ đến âm mưu của bà và chấp nhận chuyện đó vì mục đích riêng của ông ta hay không thì bà không buồn quan tâm.
Tristán nhẹ nhàng quăng người lên yên con ngựa hồng khổng lồ, trông thấy cảnh đó cổ họng bà dâng lên vị chua chát vì tấm chân tình của mình đã bị chối từ. Bà đã sai người đến báo cho chàng biết bà tặng chàng con tuấn mã cùng với số tiền lương còn thiếu, nhưng chàng đã gửi trả lại tiền xem đó như là tiền mua ngựa. Và giờ đây chàng sắp sửa ra đi và cũng không màng quay đầu lại nhìn bà.
Đứa con trai tóc đen đang cưỡi ngựa gần cỗ xe, và Dona Luisa thấy được mặt Juana tại cửa sổ. Có phải họ đang nói chuyện gì đấy, phàn nàn không có gia nhân đi theo chăng? Thằng bé đó dường như đang bực bội, con ngựa nó đang cưỡi cứ bồn chồn lồng lên, nhưng đứa con gái hình như đang lắc đầu... Hai người đàn ông đi song song hai bên xe ngựa, còn những người đi hộ tống đoàn xe nhỏ chở tặng vật tạo thành một hình vuông rỗng ngay chính giữa. Không có tiếng la hét phản đối nào phát ra, và cái nhóm nhỏ người ngựa đó tiến lên phía trước với tốc độ cố tình tỏ ra phong cách uy nghi của họ.
Cơn rùng mình làm bà rúng động toàn thân mặc dù trời đang nóng gắt, Dona Luisa đưa tay ra vỗ vỗ như trấn an thân hình bất động của chồng bà.
-o0o-
Khi xe vượt qua bên dưới lối đi che mái vòm dẫn ngang qua khuôn viên castillo đến cổng chính, Juana ngả người tựa vào thành xe thở dài nhẹ nhõm. Nàng không thể nào chịu đựng tiếp để chờ đợi Jaime đi gặp Torres bàn bạc, như ý chàng muốn, về chuyện không có thị nữ và gia nhân đi theo cho đúng với thân phận và danh dự của nàng. Juana chỉ muốn ra khỏi lâu đài, đi cho khuất khỏi cái nơi không còn nguy cơ có người nào đó sẽ thấy được dấu chỉ nhục nhã mà nàng tưởng chừng như đang khắc rành rành trên trán mình – bây giờ ngoài việc đó ra thì chả còn chuyện nào quan trọng nữa.
Nàng thả lỏng tâm trí dù xe đang xóc không ngừng, không nghĩ ngợi, không cảm giác khi cỗ xe ngoặt gấp và bắt đầu xuôi xuống lối đi uốn vòng theo chân đồi tiến vào đồng bằng bên dưới. Thời gian còn chưa tới mười ngày kể từ lúc xe ngựa của cha nàng ì à ì ạch leo lên con dốc đó. Đột nhiên tiếng nói của chính nàng khi trước lại vang vọng trong tâm trí khi nàng hỏi Martinetti: Có phải công tước là lãnh chúa của vùng đất hoang không?
Ngay trong giây phút đó nàng cảm thấy buốt lạnh, người như đông cứng kinh hãi đến độ nàng tưởng chừng mình như bị đánh tới mù, điếc. Không thể tin rằng nàng đã quên đi, nhưng nàng đã bị lôi cuốn vào bao nhiêu rối rắm riêng tư giữa căm ghét, sợ hãi, và niềm đam mê không tự nguyện, nên đã quên đi nguyên nhân ban đầu. Nhưng giờ đây khi nàng nhớ ra thì đã quá muộn.
Cái xác hãy còn ở đó, trong hầm rượu.
-o0o-
Một người mở đường đã được gửi đi trước để thông báo cho nhà thờ kế tiếp rằng đoàn người đang đến. Theo phong tục các người lữ hành khi đi ngang qua những vùng hoang vắng đều qua đêm tại những tu viện rải rác khắp các miền không có lòng hảo tâm với khách. Juana cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng mỗi ngày họ đều được trú ngụ trong những nơi như thế giữa các vách tường đá biệt lập với thế giới bên ngoài. Nhưng giờ đây lúc bước xuống xe trong trời chạng vạng, vẻ tĩnh lặng của dòng tu dường như ẩn chứa đầy hiểm ác, những bóng áo choàng đen của các vị nữ tu trông giống như những con quạ ăn xác thối rữa. Tâm trí của Juana vần vũ với nhưng cuộc truy đuổi, chết chóc, và những thi thể chưa được mai táng khi Jaime dẫn nàng vào phòng ăn dài, trống trải.
Chàng ngồi cạnh nàng trong lúc họ dùng bữa và nàng đoan chắc họ đang chuyện trò gì đấy, nhưng nàng không biết Jaime hay nàng đang nói gì. Ý nghĩ của nàng đang bị ám ảnh quay cuồng theo Tristán. Nàng liếc thấy Tristán khi chàng xuống ngựa để giúp tay với các con ngựa thồ, và nàng biết chỗ của chàng là ở đằng sau bếp cùng với các kẻ hầu khác. Nhưng dù thế nào đi nữa nàng phải tranh thủ để nói với chàng trước khi nàng đi ngủ, và tìm hiểu xem chàng đã giải quyết tử thi của công tước chưa.
“Em chẳng nghe anh nói gì cả, Juana.” Âm điệu ghen tị trong giọng nói của Jaime đã kéo nàng về thực tại. “Suy cho cùng thì em đang hối hận vì mất đi người chồng giàu có sao?”
Chuyện đâu có giống như Jaime nói, Juana thầm nghĩ, nhưng dẫu sao nàng cũng cảm thấy ân hận vì cái chết đó. Nàng lắc đầu quầy quậy. “Không, không bao giờ! Nếu anh thấy anh ta, anh sẽ biết thôi – cho dù có đổi lấy kho tàng của dân Indies cũng không làm cho đàn bà nào yêu anh ta được. Michaela – ” Nàng suýt nghẹn khi nhắc cái tên này và bỗng dưng im bặt.
“Chuyện gì đã xảy ra cho Michaela? Cuối cùng thì cô ta bỏ em đi à? Mẹ anh luôn luôn nói cái ngữ con gái lẳng lơ đó thế nào có ngày cũng bỏ em đi thôi, dù ba em có nói điều gì đấy về chuyện phái cô ta đi cùng với em bởi vì cô ta đã chứng tỏ mình là người đáng tin cậy. Thế cô ta đã tìm được nhân tình và muốn ở lại sao?”
“Chị ấy mất rồi.”
Juana kể vắn tắt mọi sự thật về chuyện tự tử của Michaela một cách khó nhọc, chỉ lược bỏ phần hậu truyện thật tàn nhẫn nàng nghe được từ condesa sáng hôm đó – rằng thoạt đầu, trong lúc trời còn tối và tình cảnh đang rối ren mọi người đều lầm tưởng cái thân thể gẫy nát trong bộ y phục đỏ đó là Juana. Có lẽ Bartolomé cũng lầm lẫn Michaela là nàng vì khi ấy trong phòng ngủ hắn không có đèn. Họ không dám thắp đèn trong phòng hắn vì sợ hắn có thể đánh gục các người canh gác rồi nổi lửa đốt nhà. Juana thấy ý nghĩ đó hiện lên trong mắt bà, nhưng condesa vẫn giữ kín trong lòng không nói ra.
“Thật không thể hiểu được người như vậy mà họ lại để cho hắn tự do.” Khuôn mặt Jaime tối sầm vì ghê tởm và căm phẫn. “Nhưng em phải bỏ chuyện này đi Juana, và cố quên đi quá khứ. Tương lai hãy còn ở trước mắt chúng ta. Anh thật không nên nhắc lại chuyện bi thảm như thế. Nào, nếu em ăn xong rồi thì anh đưa em đến chỗ các soeur.” Chàng nói thêm khi đỡ Juana đứng dậy. “Anh không muốn rời em một chút nào.”
Juana hầu như không nghe được chàng nói gì. Nàng lặng im đi cùng với chàng đến chỗ các vị soeur. Đêm đã khuya nhưng họ vẫn kiên nhẫn vừa lần tràng hạt đọc kinh vừa kiên nhẫn đợi để chăm sóc cho khách. Nàng nhận ra đôi mắt nâu của chàng đang chăm chú quan sát nàng, ganh tị khi thấy nàng đang lơ đãng không chú ý đến chàng. Lẽ ra nàng định quay qua chàng và ép mình nở nụ cười với Jaime, nhưng giờ thì nàng làm không nổi.
“Phòng của cô đã sẵn sàng rồi, madam, tôi đã trang bị bằng các đồ đạc chúng ta đem theo.” Giọng nói mạnh mẽ trong trẻo của Tristán cất lên ngay ngưỡng cửa khiến mọi người đều vội quay đầu lại. “Trước đó căn phòng trông khắc khổ lắm.”
Juana gật đầu với vẻ lạnh lùng kiêu kỳ trái ngược với ánh mắt khẩn thiết của nàng, và nàng thấy tia nhìn màu xanh lục sắc bén hơn khi chàng nhìn nàng. Bằng giọng thản nhiên, nàng nói, “senor, tôi không hiểu chuyện gì sẽ xảy ra nếu – khi người ta tìm ra chủ của anh. Tôi có bị triệu về lại không?”
Tristán lắc đầu. “Bây giờ mọi chuyện đều kết thúc rồi, madam.”
“Nhưng nếu họ khám phá ra anh ta - bất ngờ - họ có yêu cầu anh trở về chăm nom cho anh ta không?” Juana phân vân không biết chàng có hiểu ý nàng đang ám chỉ không. Gương mặt chàng vẫn bất động, trầm tĩnh.
“Không đâu, madam, tôi đã nghỉ việc rồi.”
“Cứ để yên chuyện ấy đi, Juana, chúng không còn liên quan tới em nữa.” Những ngón tay của Jaime phớt nhẹ trên tay áo nàng, chàng xen vào đứng giữa hai người, âm điệu ra vẻ ép buộc. “Em không cần phải làm chuyện gì khác nữa đâu, em đã thực hiện ý nguyện của ba em rồi – ” giọng chàng dịu lại – “bây giờ thì ba em nên trả lại công bằng cho em.”
Chàng trò chuyện với nàng như thể người đàn ông kia không tồn tại, Juana kinh ngạc suy nghĩ, nhận ra rằng cách đây không lâu nàng cũng cư xử như Jaime. Lúc trước nàng đối xử với người ăn kẻ ở như là vật dụng trong nhà, là chỗ để cho nàng tùy tiện dọa nạt hay dỗ dành tùy theo tâm trạng của nàng. Nhưng giờ đây đột nhiên nhận biết ra bản chất tàn nhẫn của mình và Jaime, nàng cảm thấy nóng bừng mặt ngượng ngùng khi bắt gặp tia mắt Tristán.
Cố tỏ ra kiên nhẫn nàng nói với Jaime, “em không thể nghĩ đến chuyện nào cả khi em quá mệt! Nếu chúng ta phải khởi hành sớm sáng hôm sau, Jaime, giờ em phải đi ngủ thôi. Em chúc anh ngủ ngon ở đây nhé, rồi em đi với các soeur. Hãy đi theo chúng tôi, senor Tristán.”
Không màng tới phản ứng của Jaime, nàng nghiêng mình thi lễ với các vị nữ tu đang đợi và bước theo họ, bỏ lại Jaime đứng sững sờ như trời trồng. Chàng chăm chăm ngó về phía trước, mắt long lên hướng về Tristán. Hàng mày cong của người cận vệ giương lên ra điều hỏi một cách mỉa mai khiến chàng thanh niên trẻ lưỡng lự, rồi, với cái chào cố tình làm giảm uy tín Jaime hơn là công khai miệt thị, Tristán quay lưng đi theo Juana ra ngoài.
“Tôi có chuyện cần nói với anh.” Lời nàng nói nhỏ rứt đến độ các soeur mang sandal đi nhẹ nhàng đằng trước cũng không nghe được. Môi Juana chỉ khẽ mấp máy.
“Cần thiết vậy sao? Chuyện gì thế?”
Nghe câu thì thầm như làn roi quất đó, xương sống nàng cảm thấy ớn lạnh nhưng nàng ráng không xoay đầu lại. “Cái xác của công tước! Anh vẫn để trong thùng rượu sao?”
Đằng sau nàng phát ra một âm thanh nhỏ, nghe như tiếng nín thở bực bội, trước khi chàng trả lời. “Tôi còn làm được gì nữa đây? Cho đến khi họ tìm ra nó thì tôi đã cao bay xa chạy rồi, còn Torres sẽ không kêu gào phản đối hay nhỏ nước mắt thương tiếc cái chết của hắn đâu – trong thành Madrid người ta lại có dịp để ăn mừng đấy. Cô đang lo cho tôi sao?”
“Cho tôi,” nàng bặm môi trả lời.
“An toàn của hai chúng ta đã bị ràng buộc vào với nhau rồi.” Lối đi dẫn đến một hành lang khác hẹp hơn, tà áo nàng vờn nhẹ vào đùi Tristán.
“Nếu không phải như vậy thì cô đã tìm cách để gạt tôi ra phải không, tôi còn chưa nhận đủ tiền công cơ mà.”
“Anh không thể ở nhà ba tôi, ở đó không có chỗ cho anh.”
“Tôi đâu có định tới nhà ba cô. Cả cô cũng vậy.”
Bất chợt Juana cảm thấy như máu trong người nàng đã bị rút sạch. Giọng nàng khô khốc như muốn vỡ ra, “anh nói vậy là sao?”
“Tôi muốn nói là tôi không tha nợ dễ dàng như vậy, tôi càng không muốn cái tên non nớt đó cướp đi cái ở cô mà tôi có quyền được hưởng. Nếu cô quá nóng lòng muốn lấy chồng thì cô sẽ lấy tôi, ở đây, ngày mai trước khi mọi người thức giấc.” Chàng quan sát gương mặt trắng bệch của nàng trước khi nói thêm, “phần hồi môn của cô, giờ thì tăng thêm nhiều rồi, như vậy sẽ hữu dụng đấy.”
Những từ ngữ tàn bạo của chàng khiến nàng suýt vấp ngã, chàng đưa tay giữ lấy khuỷu tay đỡ nàng đứng vững. Nàng vội giật tay mình ra khỏi tay Tristán.
“Anh không làm được đâu. Còn giấy tờ, lệ phí – các linh mục ở đấy sẽ không – ”
“Vị linh mục ở đây rất vui lòng có được ba mươi quan cho nhà thờ. Tôi đã nói với ông ấy lúc ăn tối anh của cô sẽ đến đây giúp chúng ta qua mặt các vị thân sinh hà khắc của cô vì họ chê tôi không giàu có và không phải là dân Tây Ban Nha – ” vẻ ranh mãnh chợt lóe lên làm biến đổi hẳn nét mặt chàng – “còn chuyện giấy tờ, tôi đã lấy văn thư mà Eugenio sử dụng cho đám cưới của cô và Bartolomé rồi sửa đổi tên tuổi. Không có gì cản trở chúng ta cả, nhất là khi linh mục biết mình đã ‘hợp cẩn’ rồi.”
Juana nhìn đăm đăm vào những lưng áo vô tri của nữ tu phía trước, những hình ảnh đó dường như đang nhòe đi trước mắt nàng. “Tôi sẽ không kết hôn với anh đâu,” nàng nghiến răng nói, còn chàng thì khẽ nhún vai.
“Tùy cô, nhưng tôi sẽ giết cái tên miệng còn hôi sữa đó. Tôi còn mang ơn hắn vì tác phong lịch thiệp của hắn đấy.”
Âm điệu trong giọng nói chàng vẫn đều đặn, không hề tỏ ra bực bội, khiến nàng thình lình nhớ đến vẻ điềm tĩnh của con thú lúc mưu đồ giết con mồi. Nàng chỉ mới quen biết việc giết chóc lần đầu tiên, còn Tristán đã bầu bạn với chuyện ấy bao nhiêu năm trường.
“Chết chóc như thế với anh vẫn chưa đủ hay sao?” Nàng gay gắt gặng hỏi.
“Điều này tùy thuộc ở nơi cô – ưng thuận lấy tôi, như thế tôi không cần phải giết hắn.”
“Tôi...” Juana im bặt.
Các vị soeur đằng trước đã dừng lại, tươi cười và chỉ về hướng cửa nơi họ đang đứng, rồi xoay người đi vào, thì thầm nho nhỏ với nhau.
Ngay sau khi bóng các soeur vừa khuất khỏi tầm mắt, bàn tay đeo găng của Tristán nâng cằm Juana lên. “Trả lời nhanh lên, có hay là không?” Đôi mắt màu ngọc lục bảo nhạt chiếu xuống nàng sáng rực đến nỗi nàng không thể đọc được bất cứ điều gì trong đó. “Cô chọn điều nào?”
Nàng nín thở muốn chống chọi lại chàng, muốn nói rằng Jaime sẽ đem tính mạng chàng ra để bảo vệ nàng nếu nàng yêu cầu, nhưng rồi nàng nghe chính lời mình nói “có.”
-o0o-
Juana gần như thức trắng đêm đó, đơn độc trong căn phòng khắc khổ nồng mùi dược thảo và mật ong, và trước khi trời sáng không lâu Tristán đã đến tìm nàng. Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, một chiếc áo choàng phủ bên ngoài bộ y phục giản dị nhất, mũ được kéo cao, tóc được búi lại. Nàng cố tình trang phục như thế để chống đối, để làm chàng thất vọng, nhưng không ngờ được rằng bộ y phục mang hai màu sắc ảm đạm xám và nâu lại càng tôn thêm vẻ đẹp rực rỡ của nàng. Nhưng chàng chỉ nhìn đến gương mặt nàng, tia mắt đầy xét đoán khi chàng lướt qua gò má xanh xao, ánh mắt mỏi mệt, dường như tất cả sinh khí đã thoát khỏi người nàng trong nắng sớm lạnh lẽo. Chàng vẫn chỉnh tề như tự thuở nào trong bộ áo đen thật vừa vặn gắn phù hiệu, lần đầu tiên nàng tự hỏi cái dáng dấp nghiêm khắc của chàng là do chàng lựa chọn hay bị ảnh hưởng từ các chủ nhân của mình.
Toàn thể tòa nhà thật tĩnh lặng khi họ trên đường đến chỗ ở của linh mục, không ai nói với ai một lời nào, và toàn cảnh đó như càng làm tăng thêm vẻ huyền ảo không thực. Juana cảm thấy như mình đang bước trong mơ mà chỉ cần một tiếng động thật khẽ là đủ phá vỡ quyền lực của bùa mê đang giăng mắc trong không gian. Nàng tự nhủ trong lúc đó, điều quan trọng sống còn là nàng không nên tỏ ra dấu hiệu sợ sệt hay hoài nghi, nàng phải bước đi thật vững vàng từ tốn. Nếu một khi nàng để lộ ra sự thật trên mặt, khi ấy thực tế sẽ xâm nhập vào cái giấc mơ không tưởng này, đến lúc ấy nàng không hiểu mình có thể nào chịu đựng được hay không. Nàng cảm nhận được tay Tristán trên lưng nàng, hướng dẫn nàng, và nàng lập tức uốn người né tránh.
“Ai sẽ đưa tôi lên bàn thánh?” Nàng hỏi Tristán khi chàng đưa tay nâng cái chốt cửa được gò sơ sài lên.
“Mã phu của tu viện, chỉ cần tốn hai quan thôi. Không tương xứng với cô nhưng anh ta khỏi phải đói vì mất đi bữa ăn quý giá.”
“Sao không là anh tôi, anh ấy sẽ đến đây để giúp mình mà?”
“Tôi đã giải thích rằng tôi không muốn lương tâm anh ấy phải day dứt – linh mục cũng tán thành điều này.” Giọng nói đều đặn của chàng ẩn chứa điều gì đấy khiến nàng ngẩng lên quắc mắt nhìn chàng. “Trong gần hai mươi năm qua tôi chưa từng được biệt đãi như thế.”
Nhưng tuổi chàng độ hơn ba mươi hơn thì phải, nàng thầm suy đoán và cảm thấy kinh ngạc. Chàng nói thêm như thể đoán biết được ý nghĩ của nàng, “ba mươi bốn,” bằng giọng khô khan, không cảm xúc.
Nàng nói nhanh, giọng khẩn thiết, “nếu anh không có niềm tin đạo thực thụ, hôn nhân của chúng ta sẽ không thành trong mắt giáo hội. Anh không nên – ”
“Đừng lo, tôi được dạy dỗ như một người Thiên Chúa giáo chân chính.” Đôi mắt xếch ánh lên châm biếm, nhưng vẻ cương quyết vẫn phảng phất trong lời nói. “Thậm chí cha mẹ tôi đã qua đời vì niềm tin của mình. Đi nào.”
Những ngón tay dài nâng cái chốt lên, và chàng giục nàng đi trước chàng vào căn phòng trần xây thấp. Vị linh mục đang đứng đợi cùng với người giữ ngựa và hai người phụ nữ lớn tuổi quàng khăn đen, nét mặt như diều hâu. Chàng giải thích họ là nhân chứng để bảo đảm mọi thủ hợp lệ cho dù vị luật sư khe khắt nhất cũng phải chấp thuận. Juana liếc lên nhìn Tristán, thoáng căm phẫn, nhưng ánh mắt cảnh giác của chàng khiến nàng phải nén những lời nói tức tối vào lòng trước khi buột miệng nói ra.
“Tôi muốn lấy lại nhẫn của tôi để làm phép cưới, đưa cho tôi ngay đi.”
Giọng nói khẽ khàng của chàng làm nàng sững người. Chàng đang đứng thật gần nàng trong căn phòng chật hẹp, mà bây giờ có tới những sáu người chen chúc trong đó. Mái đầu đỏ cúi thấp gần đầu nàng để tránh trần nhà, chàng đưa tay giữ lấy tay nàng để nàng khỏi rụt về.
Nàng lắc đầu. “Tôi không có giữ nhẫn của anh.”
Đáp lại lời nàng, chàng rút chiếc nhẫn chạm hình sư tử ra khỏi ngón tay nàng và đeo vào tay chàng. Chiếc nhẫn ôm lỏng lẻo trên tay nàng nhưng lại vừa khít với chàng. Môi Juana hé ra không thốt nên lời khi đã hiểu ra đầu đuôi câu chuyện, còn chàng thì quay qua đối mặt với linh mục. Giờ đây nhớ lại, nàng đã trải qua hàng giờ nghiền ngẫm xuôi ngược về chiếc nhẫn này, căm ghét nó, nhưng lại quá kiêu hãnh để hỏi tại sao huy hiệu của nó lại khác với phù hiệu điểu sư của công tước. Đến cuối cùng nàng đành kết luận rằng chiếc nhẫn sư tử chắc là dấu ấn thuộc một nhánh họ hàng xa trong gia tộc công tước, rồi khinh thị không màng tốn thời gian tìm hiểu thêm nữa. Nhưng hóa ra nó lại là nhẫn của Tristán đưa cho nàng một cách lén lút – bây giờ thì quá rõ là chàng đã cảm thấy thú vị như thế nào khi đánh dấu nàng như vật sở hữu của chàng ngay giây phút đầu tiên nàng đặt chân đến lâu đài.
Linh mục ra hiệu cho nàng tiến lên phía trước, và nàng đã tuân lời. Sau đó nghi thức không còn gì khác ngoài một tràng kinh cầu bằng tiếng Latin, những cử động nhanh nhẹn thuần thục của vị giáo sỹ, và uy lực của cái ảo ảnh đang níu chặt lấy nàng khi nàng bắt gặp ánh mắt chàng. Nàng nghe chính tiếng nói mình, khàn khàn nặng nhọc, đáp lại lời linh mục chủ tế trong khi giọng chàng trầm và rắn rỏi, vọng lại sự kiên quyết nàng thấy được trong mắt Tristán. Chàng không nói dối, nàng nghĩ thế - cho dù bây giờ chàng có là gì đi nữa, nhưng trong quá khứ chàng đã trải qua nhiều năm như một tín đồ Thiên Chúa giáo, và hôn nhân này sẽ là hôn nhân đích thực. Nàng đã chính thức kết hôn với Felipe Tristán, nhưng nàng vẫn chưa nghe được một lời nào của hôn lễ vừa xảy ra.
“Đấy, thế là kết thúc.” Chàng nói với nàng ra vẻ trấn an như thể nàng là một đứa bé bị chàng ép uống thuốc. “Điều gì làm em phiền vậy?”
Đôi mắt xanh lục quan sát khắp mặt nàng khiến nàng rũ mi xuống. Nàng ao ước được phản bác rằng điều làm nàng phiền là bị ép buộc phải thành hôn, nhưng từ ngữ không thoát ra nổi, thay vì thế nàng lại nói, “tôi - mọi chuyện dường như là giả tưởng vậy. Tôi không làm cách nào khiến mình tin được.”
“Chồng của con sẽ có cách để thuyết phục con tin, senora.”
Linh mục vừa nói vừa cười tươi. Ông ấy rõ ràng là cảm thấy nhẹ nhõm vì nghi thức đã kết thúc, và nhìn về đôi uyên ương một cách trìu mến khi ông cởi áo tế và đặt chúng sang một bên. Họ thật đẹp đôi, ông hài lòng nghĩ thầm, dù chú rể khuôn mặt bị hủy dung và cô dâu trông như sắp ngất xỉu. “Cha chúc các con tương lai tốt đẹp khi hôn lễ hôm nay được công bố, nhưng cha chắc rằng cha mẹ các con sẽ mau chóng bỏ qua vấn đề dị biệt thôi – con đã chọn được người chồng rất tháo vát đấy.”
Juana mỉm cười lúc Tristán kéo lưng nàng sát vào chàng, gò má sẹo dựa trên thái dương nàng với thái độ tỏ ra âu yếm khiến nàng buồn nôn.
Môi Juana cử động trông giống như đang nhăn nhó. “con chắc chắn như thế, thưa cha,” nàng nhỏ nhẹ trả lời.
-o0o-
Khoảng hơn một giờ sau Juana lại yên bình trở về phòng nàng, nghe được tiếng chân các nữ tu khi họ bắt đầu bận rộn với công việc trong ngày, và sau đó tu viện bắt đầu náo động nghiêm trọng. Cho đến lúc dự lễ nàng ngồi yên căng thẳng, tâm trí quay cuồng như con vật bị vướng bẫy khi nàng xoay chiếc nhẫn quanh ngón tay không ngừng. Thật châm biếm làm sao, nàng thầm nghĩ, khi Tristán chiếm hữu nàng lần đầu tiên nàng cho rằng lấy đi trinh tiết của nàng là sự tàn nhẫn cực đỉnh của đàn ông đối với đàn bà: còn bây giờ nàng hiểu được chàng đã lấy đi tất cả mọi thứ nàng sở hữu, chỉ bằng cách đơn giản là lập lại những lời nói hình thức trước mặt một vị linh mục. Vì chuyện cưới xin này chàng cũng đáng được tuyên dương đấy chứ, bởi lẽ cưới nàng chàng đã khôi phục danh dự cho nàng trong mắt người đời.
Nhưng nàng không chỉ nghĩ đến hành động đánh cướp có tính toán của chàng – mà là điều xấu xa hơn thế là quá máu lạnh – khi nàng ngồi xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, ao ước được giật phăng ra. Chiếc nhẫn này đánh dấu sự khuất phục của nàng. Nàng hiểu một người vợ chỉ là vật sở hữu của chồng mình, tài sản của người đó, cũng không khác chi với việc mua một người nô lệ. Felipe Tristán đang là chủ của nàng, với tất cả mọi thứ thuộc về nàng. Nếu chàng muốn xem mối hận đó là vĩnh viễn thì cách mà chàng chọn để trả thù không còn gì hữu hiệu hơn.
Chàng đã tham dự lễ sáng hôm đó, và nàng cay đắng nhận ra chàng đã chu toàn đóng trọn vai trò của chàng vì sự tin tưởng của linh mục nơi chàng, thậm chí trong lĩnh vực mà chàng từng tuyên bố là căm ghét. Khi rời khỏi nhà nguyện và trong lúc dùng bữa sáng được lo liệu bởi các soeur nàng đều ở bên cạnh Jaime. Anh ấy dường như không lưu ý đến sự thay đổi nào trong nàng, Juana chỉ cảm thấy cảm kích là Jaime không nhận ra. Dường như Jaime đã quăng bỏ thái độ hờn dỗi đã khiến anh im hơi lặng tiếng suốt ngày hôm trước. Nàng để anh nói năng huyên thuyên, cười với anh trong khi thâm tâm nàng không thể nào gạt bỏ lời đe dọa của Tristán. Juana nghĩ đến ngày nào đó tiếng cười này sẽ bị câm nín, khuôn mặt tuấn tú sẽ bị thần chết tàn khốc rình rập, nàng cảm thấy một luồng lạnh buốt xuyên ngang qua tim khi cảm thấy anh đang sống còn, rất gần gũi bên cạnh nàng. Cuối cùng, Jaime cũng không phải chịu chết vì nàng.
Linh mục đến chào từ biệt đoàn lữ hành khi xe ngựa đã sẵn sàng lên đường, trong khoảnh khắc nàng sợ điếng người, nhưng ngài chỉ thốt lời cầu nguyện chung cho tất cả mọi người và tươi cười dù đã cố giữ yên lặng. Nàng thấy linh mục liếc xuống bàn tay phải của mình và gật đầu tỏ ý hài lòng và xoay qua nói gì đấy với Tristán. Nàng biết ngài đang có ý kiến về chiếc găng tay nàng đang đeo đã giấu đi chiếc nhẫn. Lúc này Tristán đứng quay lưng về phía nàng và đang chỉnh lại bàn đạp của con ngựa hồng, nhưng nghe lời linh mục nói chàng đột ngột liếc quanh như thể nàng đã gọi tên chàng và mắt họ giao nhau. Chỉ là thoáng chốc, và chàng lại quay qua con ngựa, nhưng ở chàng toát ra điều gì đấy khiến nàng ngưng ngay câu chuyện đang nói với Jaime và trèo nhanh lên xe.
Tâm trí nàng trống rỗng trong lúc nàng ngồi tựa vào xe, và nhìn đăm đăm khung cảnh bên ngoài với ánh mắt vô hồn. Xe bị chặn giữa hai con ngựa hai bên nên nàng cũng không thấy được gì nhiều ngoài những rặng đồi và vùng đất lởm chởm phủ đầy cỏ dại sau khi những tòa nhà của tu viện đã lùi xa đằng sau. Mọi vật đều khô cằn ảm đạm, trơ trọi và đáng sợ như tương lai mờ mịt trước mắt nàng. Những bụi cây olive rậm rạp rễ quấn chằng chịt vào những kẽ nứt trên các con dốc, ép thành lối đi méo mó dẫn mãi lên đến tận trời, trong khi trên đồng bằng cỏ thô nhám lụi tàn giữa vùng đất hoang phủ đầy cát. Mạng sống con người có lẽ rẻ mạt trong cái nơi hoang dã này. Đột nhiên tâm trí này hiện lên ý tưởng nếu Tristán - nếuchồng nàng muốn loại bỏ bất cứ người nào trong số họ giữa cái sa mạc này thì cũng chả có ai ngăn cản nổi chàng - thế là chàng sẽ có toàn bộ số hồi môn của nàng và bớt đi một người vợ vướng bận tay chân.
“Em trông xanh xao quá, Juana.” Jaime thúc con ngựa xám sát vào xe và cúi xuống nói với nàng. “Tối qua em ngủ ngon không?”
“Tạm đủ.” Nàng thấm ướt hai cánh môi khô. “Mình đang ở đâu vậy?”
“Anh không biết – cái tên đó dẫn đường mà.” Jaime ném tia nhìn tối sầm về phía bóng dáng cao lớn đang ngồi trên lưng con ngựa hồng khổng lồ. “Đồ chết tiệt, coi bộ hắn tự đắc với chức vụ của hắn lắm! Còn nữa anh không thích kiểu hắn nhìn em, hắn cứ tưởng là không ai biết sao. Em có biết là khi anh muốn trở lại nói chuyện với em đêm hôm kia, anh nghe họ từ chối không cho gặp em nhân danh hắn chứ không phải là công tước? “pellirojo không cho phép gặp” - rồi anh bị mời về! Hắn là cái thá gì mà có thể ra lệnh độc đoán như vậy chứ?”
“Anh ta là người hầu cận thân tín nhất của công tước. Hầu hết mọi người – ” Juana ngập ngừng – “hầu hết mọi người nghe lời anh ta.”
Chợt nàng thoáng phân vân không hiểu Jaime sẽ phản ứng ra sao nếu nàng kể hết sự thật từ đầu cho tới cuối – về cái chết của Bartolomé, nàng bị ô nhục, và buổi lễ cưới hoang đường đó. Tristán nói đúng, tâm trí nàng dường như sáng tỏ hơn, Jaime sẽ không bao giờ hiểu được tại sao nàng lại cư xử như thế, tại sao nàng vẫn tiếp tục sống trong nhục nhã. Trong mắt anh ấy nàng lẽ ra phải tự hủy mình sau khi Tristán ngủ với nàng, bỏ lại đằng sau hồi ức tiết hạnh bị xâm phạm.
Đăm chiêu mơ màng, nàng thấy mình quan sát Jaime bằng nhận thức thật rõ ràng mà nàng chưa từng kinh qua trước đó, và thấy được ý niệm của nàng về con người hiện tại của Jaime trở nên rối rắm với ký ức của nàng về anh ấy như một anh hùng thuở ấu thơ. Giờ đây đôi môi dày của anh đanh lại vì căm ghét, hoàn toàn là cơn giận của người trưởng thành. Cặp mắt màu nâu nhạt không còn nét trẻ con nhưng sẫm với đăm chiêu. Nhìn Jaime lúc này nàng kinh ngạc nhận ra bản tính hung tợn không hề khoan nhượng đặc trưng của cha nàng và anh, và tất cả mọi người điền chủ danh giá khác ở Navarre.
“Jaime,” đột nhiên nàng hỏi chàng một cách khẩn thiết, “em muốn biết – là anh có thể nào tha thứ một chuyện lầm lỗi gây ra trong tình trạng bị ép buộc hay không?”
Chàng nhìn xuống thật mau với nụ cười ngày trước lúc nào cũng khiến nàng tim nàng đập nhanh, nhưng bây giờ nàng chẳng cảm thấy chút nào rung động. “Em muốn nói chuyện em đồng ý lấy công tước à? Việc đó đã được tha thứ rồi. Anh đã nói với em, anh biết là em không thể không nghe lời ba em trong những vấn đề trọng đại như vậy.”
Trong một thoáng nàng tê dại nhìn chàng, rồi cơn giận nàng phừng lên. Vừa mới lúc nãy đây nàng còn định năn nỉ chàng tha thứ cho cái tội nàng phạm phải mà chàng chưa biết, nhưng sự tha thứ của chàng cho một lỗi lầm vô nghĩa đến nỗi nàng cảm giác gần như quên bẵng suýt nữa đã tố giác nàng. Chàng vẫn nhìn xuống nàng cười, mong gặp ở nàng cảm giác hối hận mà nàng không thể nào giả vờ bày tỏ. Khi thấy nàng không trả lời, hàng mày nâu sậm của chàng cau lại. Jaime thúc ngựa đi gần vào xe hơn, gần như là ép sườn của nó vào thành xe và lại cúi người xuống nói chuyện với nàng. Trong khi đó một giọng nói chắc nịch vang lên át cả tiếng bánh xe nghiến ầm ầm trên đường và tiếng vó ngựa, “ông đang gây nguy hiểm cho ngựa của ông, senor.”
Jaime ngồi bật dậy, giật mạnh dây cương, và ngựa của anh loạng choạng đi xiên ra khỏi tầm nguy hiểm của bánh xe đang lăn nhanh. Cái vẻ mặt quạu cọ trẻ con lại hiện lên mặt trong lúc anh trừng mắt nhìn Tristán. “Ta đã bảo ngươi từ trước là phải biết cương vị của ngươi, nghe không tên kia. Nếu ngươi – ”
“Đó là việc tôi đang làm. Tôi được giao trọng trách giữ an toàn cho ông, senor.” Đôi mắt xanh lục lóe lên tia chế giễu khi chàng liếc sang Juana, rồi lại quay sang khuôn mặt hầm hầm tức tối của chàng thanh niên trẻ.
“Tuy ngươi nói thế, nhưng ngươi đang dẫn mọi người đi sai đường! Sau hai ngày đường chúng ta lẽ ra phải băng qua mấy ngọn đồi đằng kia, nhưng giờ lại đi song song – có phải ngươi cố tình làm lạc đường để kiếm thêm chút tiền công không hả đồ chó?”
“Tôi chọn đường nào an toàn nhất, senor,” Tristán kiên nhẫn đáp lại. “Nếu bị tấn công chúng ta chỉ có vài người để bảo vệ cho cả senorita và tài sản của cô ấy, vì thế tôi phải đi vòng lối khác để tránh nguy cơ bị tập kích. Lối đó tuy ít trực tiếp nhưng đỡ nguy hiểm.” Mắt chàng ngó thẳng Jaime một cách vững chãi, và ánh mắt của chàng thanh niên trở nên nao núng trước.
“Thôi được ta chịu thua ngươi, – dù ta thừa nhận ta không tán thành! Nhưng ta chấp nhận cơ hội để bảo vệ cho senorita.”
Tristán nhấc chiếc nón vành rộng ra và nghiêng mình cúi chào, kín đáo tỏ cử chỉ quá cung kính đến độ Jaime không lưu ý được sự mỉa mai ngấm ngầm trong lúc anh thúc con ngựa xám phóng tới trước. Juana thở ra một hơi dài nhẹ cả lòng vì tình trạng bế tắc giữa hai người họ đã được giải tỏa, nhưng cùng lúc ấy Tristán liếc về hướng nàng. Bên dưới mái tóc đỏ rực gương mặt sẹo bất động một cách bình thản như tự bao giờ nhưng mắt chàng chứa đựng tia nhìn hung hiểm của con mãnh sư vừa thức tỉnh chuẩn bị săn mồi.
-o0o-
Cho đến cuối ngày hôm đó, trời trở nên quá nóng bức khiến người ngựa không thể đi xa thêm. Đoàn người tới một miệng giếng bỏ hoang, trục quay của nó trông khẳng khiu trên bầu trời gió thổi rì rào. Kế bên có một hai tòa nhà hoang, người ta có thể đoán được chúng bị bỏ lại lúc giếng bắt đầu hư hại. Bị bỏ phế đã lâu ngày hệ thống bơm nước vẫn tiếp tục bơm lên nước đục ngầu vào những vũng lầy chung quanh miệng mỏ.
Juana nóng lòng ra khỏi xe và đi vòng vòng cho giãn chân, nhưng Tristán khuyên nàng không nên ra bước xuống vì bùn sẽ ngập lên đến cổ chân.
“Tôi mặc kệ! Tôi sẽ bị ngộp mất nếu cứ ở trong đây.”
Nàng nghe giọng điệu của nàng trẻ con làm sao và biết đó là vì nàng đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng trước mặt chàng – vì chàng giờ đây đã là chồng nàng, chàng đã trở thành một người khác, người mà nàng không dám dễ dàng gây sự. Nàng bắt đầu nhoài người ra, nhưng chàng đưa tay giữ lấy người nàng ngăn nàng bước xuống. Rồi trước ánh mắt ngạc nhiên của những người hầu chàng nhấc nàng lên bế nàng đến một ngôi nhà hoang. Quá sửng sốt để chống cự, nàng nằm im trong vòng tay nhẹ nhàng, hầu như thản nhiên đó cho đến khi chàng đặt nàng xuống ngưỡng cửa trống.
“Ở đằng đó – có người nông phu nào đó chắc ân cần với vợ mình lắm nên đã lót sàn bếp bằng gạch. Cô có thể đi vòng vòng trong đấy không sợ bị lấm đôi giày sang trọng của cô.”
“Tôi cứ nghĩ anh chỉ quan tâm tới việc lôi tôi vào sâu hơn trong bùn lầy thôi (làm nhục).” Nàng gằn giọng phản bác, và cảm thấy vừa sợ vừa thỏa mãn khi thấy những lời ấy đã đánh trúng tim đen của chàng.
Chàng thản nói, “Nếu tôi không xen vào, vào lúc này cô đã cưới hỏi xong xuôi rồi.”
“Thì bây giờ tôi kết hôn rồi, và lấy người mà tôi cũng ghê tởm không kém!”
“Tóm lại cô cứ giữ giọng điệu đó đi đến chừng nào tôi bắt đầu tin là cô trung thực.”
“Đương nhiên là tôi sẽ làm vậy,” nàng vặn lại, “cho đến khi tôi còn hơi thở.”
Tiếng kẽo kẹt phát ra từ trục giếng lúc xoay lúc dừng vang động trong không gian yên tịnh. Juana lưu ý, gần như lơ đãng, rằng người đánh xe và cận vệ đã túm tụm lại ngay cửa ngôi nhà hình như lúc trước là nhà giặt, và đang bận rộn chuẩn bị bữa ăn từ số thực phẩm chót mang theo từ castillo. Lòng chợt nhói lên lo lắng, nàng gặn hỏi, “Jaime đâu rồi?”
Đôi mí mắt nặng của Tristán hạ xuống, vẻ kỳ lạ trước đó trong đôi mắt ấy vụt biến mất. “Cô không nghe tiếng anh ta sao?” Âm điệu của chàng đầy châm biếm. “Anh ta thấy có con thú chạy trong bụi rậm và chạy đi đuổi bắt nó rồi. Ngựa của anh ta sẽ bị mệt nhoài cho đến hết cả ngày, rồi chúng ta lại phải đợi, nhưng anh ta phải cần giải trí, tôi hiểu mà.”
“Anh không hiểu được – ” Juana nói với giọng cấp bách mà ngay cả nàng cũng không tự giải thích được – “đó là một vai trò trong quy luật của chúng tôi. Theo thông lệ tất cả thanh niên xuất thân trong các gia đình danh giá ở Navarre đều săn bắn và bày tỏ tình cảm trên lưng ngựa, điều này là một phần trong quá trình rèn luyện của họ. Không có môn thể thao nào có giá trị nếu không có kết cuộc đổ máu, và đó cũng là vì sao binh sỹ của chúng tôi dũng cảm nhất thế giới.”
“Và là thành phần vô kỷ luật nhất. Có phải họ dạy cô những thứ ấy khi cô còn trong nôi để giờ đây cô luyên thuyên như két nói không?”
Nàng kinh ngạc trước lời nói không chút xúc cảm. Chàng thậm chí không hề phiền toái bởi lời biện hộ máy móc của nàng. Nàng chỉ thấy được một thoáng thú vị trên gương mặt đó.
“Anh cho rằng đó là chuyện điên rồ,” nàng đột nhiên nói một cách quả quyết, và chàng nhướn mày.
“Trong những lúc như thế này thì đúng là điên rồ, và phí tổn công sức. Tôi không thích lãng phí sức lực như thế.”
Khi chàng quay đi với tính đột ngột cố hữu, Juana nhận thấy những điều chàng vừa nói quả thật đều đúng cả. Vẻ tĩnh lặng, lạnh nhạt thật phi phàm, ngay cả tư thế đứng đợi kiên nhẫn đó đều đề phòng mọi lãng phí. Ở con người đó không có điều gì là dư thừa cả. Mọi cử chỉ hành động đều được kiểm soát chặt chẽ để sử dụng cho mục đích nào đó. Còn tất cả khía cạnh khác - những nghi thức cung đình rườm rà, nỗi đau khổ của nàng về mối hiểm họa đã được cất nhắc và giờ đây không thể trả dứt, bản tính liều lĩnh bộc phát của Jaime - đều tuyệt đối thừa thãi, một thái độ thiếu thận trọng đáng khinh bỉ.
Thái độ thiếu thận trọng... Ý nghĩ vừa dấy lên bất chợt đó như vừa đâm nàng một nhát, nàng lên tiếng gọi chàng. Khi Tristán quay lại, chàng lại trở về hình ảnh của người hầu cận, nghiêm trang nhún nhường. Nàng lưu ý thấy người xà ích đã len đến gần hơn và đang quan sát họ.
“Madam?”
“Tại sao chúng ta không quay về hướng đồi? Chúng ta đã đánh một vòng quá xa xuống phía nam rồi.”
Đôi mắt che kín dưới hàng mi dày lóe lên tia chế giễu. “Cái đó là cho mục đích tôi đã nói với cô,” chàng trả lời vắn tắt, rồi sải chân bước về phía người đàn ông kia.
Jaime trở lại nửa tiếng sau, trưng ra con mồi vừa bắt được - một con thỏ ốm nhom – bị xuyên trên mũi kiếm, mặt anh rạng ngời mong thấy thái độ tán thưởng của mọi người. Tristán chỉ lướt đôi mắt chế nhạo trên be sườn phập phồng của con vật lông xám không nói một câu nào, trong khi Juana đang cố dằn cảm giác ghê tởm vừa nhói lên. Nàng không cảm thấy gì khác ngoài lòng thương hại đến đôi mắt đờ đẫn và những cái chân rũ liệt của con thú bị săn. Rồi miệng nàng lắp bắp thốt ra lời chúc mừng chiến tích của Jaime.
Jaime xuống ngựa, đưa mắt nhìn Tristán một cách ghét bỏ và nói với giọng hung hăng, “cho ngựa nghỉ đủ để một tiếng sau đi tiếp.”
“Vậy cứ theo như senor nói.”
Juana nhận ra cái vẻ điềm tĩnh hàm ý khinh bỉ Tristán thường dùng để khiêu khích người khác. Nàng từng thấy nó khiến cho Eugenio de Castaneda phải ngậm bồ hòn, và nó từng được sử dụng tài tình khiến nàng mất đi khả năng tự chủ đã hơn một lần. Giờ đây nàng cũng không ngạc nhiên gì khi thấy sắc tối sẫm đang lan ra khắp khuôn mặt đường nét như điêu khắc của Jaime.
“Đi lo nhiệm vụ của ngươi đi! Hãy lo cho senorita de Arrelanos dùng bữa đi.”
“Chúng tôi chỉ cần đợi ông về thôi, senor.”
Juana nghĩ ngồi với Jaime trong bóng mát của ngôi nhà hoang nhỏ xíu này và ngắm vầng dương đang dần dần lặn xuống trong lúc họ ăn uống sẽ dễ chịu hơn. Nhưng tâm trạng bứt rứt cứ bủa vây lấy nàng. Juana cảm thấy mình như bị bóc trần, yếu đuối làm sao, như thể mỗi lời nàng thốt ra sẽ đưa nàng tới bờ vực hủy diệt tàn khốc. Nàng biết thái độ im lặng của nàng thật đáng trách cứ, và nếu cứ giữ lặng yên như thế sẽ khiến cho người ngồi bên cạnh nàng nghi ngờ, nhưng nàng không hiểu tại sao nàng thấy mình lại quan sát Tristán trong lúc chàng đang sắp xếp lại hành lý và không thể nào rời mắt khỏi bóng dáng đó.
Từ đằng xa chàng trông giống như một hình dáng đen rắn chắc trên đỉnh là một ngọn đuốc ánh sắc đồng, nhưng thình lình nàng nhìn ra nơi bóng dáng ấy cái điều thầm kín mà Michaela và Dona Luisa từng thấy, nàng thở nhanh hơn. Điếng người, cổ nghẹn lại. Chợt cảm giác được Jaime đang chú ý nàng, Juana cố mỉm cười.
“Chắc anh ta đang tìm cách cho mấy con ngựa thồ bớt chở nặng,” Nàng quan sát với thái độ cố tỏ ra thản nhiên. “bằng cách xếp hành lý nặng trên xe chở đồ. Tuy là vậy nhưng nếu anh ta đụng đến cái rương hồi môn, em sẽ mắng anh ta. Em không dám rời mắt cho đến lúc ba em thấy lại nó.”
Vẻ bất mãn trên mặt Jaime đã dịu xuống. “Nói hay lắm! Hắn đang buộc con ngựa Arab vào sau xe chở đồ - thế nào nó cũng vấy đầy bùn cho xem. Anh phải ra nói với hắn.” Jaime chuẩn bị đứng dậy.
“Đừng, chưa được! Em – ” Juana ngưng bặt, kinh hoảng bởi chính nỗi sợ sệt trong lời nói của mình, nàng chậm chạp hạ cánh tay vừa đưa ra.
Jaime dừng lại, nheo mắt ngó nàng.
“Juana, chuyện gì đã xảy ra cho em trong lúc em ở castillo vậy?” Câu hỏi làm nàng giật mình. “Dường như em đã thay đổi – không hiểu vì sao em không còn nhu mì như trước, anh cảm thấy em đang giấu anh chuyện gì, như thể em không còn tin tưởng anh nữa. Có người nào đối xử với em quá hà khắc không? Có phải – ”
Nàng bật cười như điên cuồng, và cắn môi đến rướm máu. “Không, em hứa với anh. Em đã chú trọng đến tất cả mọi chuyện rồi. Không có điều gì sơ xuất để có thể thuyết phục em có thiện ý kết hôn với công tước.” Tay nàng run rẩy, và nàng cố tình nắm chặt hai tay lại. “Nếu em quan tâm đến thanh danh hay giàu sang, giờ đây có lẽ em đã kết hôn với hắn.”
“Nhưng em đâu thể - nếu hắn là loại người em đã kể cho anh nghe! Rồi bôi nhọ thanh danh em bằng cách bỏ trốn trước toàn thể mọi người trong nhà – ba em sẽ nổi giận nếu biết em bị ngược đãi ra sao.”
Nàng nhắm mắt, ép mình nhìn sang hướng khác tránh khỏi bóng dáng cao lớn in đậm trên nền đất nâu xám. “Chuyện đó không còn quan trọng nữa. Biết được sự thật trước khi em lấy hắn tốt hơn là phát hiện ra sau này, và bằng chứng đó có lợi cho em hơn, phải không? Việc em thích hay không vẫn không thay đổi được suy nghĩ của ba em hay của bất cứ người nào khác.”
“Juana – ”
Jaime nhanh tay làm cử chỉ như muốn kéo nàng vào lòng, nhưng một cái bóng đã phủ ngang hai thân hình đang tựa sát vào nhau. Từ ngưỡng cửa đôi mắt xếch của Tristán đang quan sát họ một cách nhạo báng.
“Xin lỗi ông, senor – ” giọng nói cất lên trong trẻo đều đặn – “tôi đã gửi người đi trước cùng với xe chở hành lý, để đặt phòng trước cho đêm chúng ta ở Turon, trong làng kế bên. Xe của senorita sẽ đợi ở đây cho đến khi ngựa của ông nghỉ ngơi đầy đủ, đến lúc đó ông và tôi sẽ hộ tống tiểu thư.”
Jaime loạng choạng trỗi dậy. “Ngươi đã lạm dụng quyền hành quá nhiều rồi,” anh lắp bắp một cách tức tối. “Ngươi không có quyền ra lệnh như thế, đồ láo xược – ”
“Tôi có lệnh thư của ngài công tước de Medina de las Torres để chăm lo cho ông và tiểu thư được yên nơi ấm chỗ, senor de Nueva, và tôi nghĩ rằng – ” lúc này nét mặt chàng không tài nào đoán được – “cô ấy được hầu hạ như thế là tốt nhất. Chúng ta sẽ đi theo những người kia trong vòng một giờ nữa. Turon cách đây không quá hai giờ đi ngựa.”
Chàng bỏ họ lại đấy không màng nhìn về hướng Juana. Khi chàng bước qua cửa ra bên ngoài nàng thấy chàng vươn người, duỗi tay cho đỡ mỏi vai. Juana thấy chàng đã phải khom người đứng nơi cửa vì không thể nào đứng thẳng bên trong nhà. Còn Jaime thì đang nói gì đó với nàng, hình như là về Turon thì phải, rồi nàng gật đầu giả vờ như đang lắng nghe. Sự can thiệp của Tristán lúc nãy như một hòn đá ném hai con chim: châm chích Jaime nổi điên đến độ bất lực trong khi đó nhắc nhở nàng theo luật chàng có quyền hành đối với nàng. Rằng những từ ngữ như chủ nhân, nữ chủ nhân và người hầu không khác gì hơn những cái tên trong vở kịch dối trá có phần nào chán chường mà chàng có thể kết thúc bất cứ lúc nào chàng muốn.
Cảm giác về làn da phủ lông dày bên dưới gò má nàng không gợi nên cảm xúc nào khác hơn là sự hiếu kỳ mơ hồ. Nàng mơ màng dụi mặt vào nơi ấy, giống như một con mèo nhỏ đang mày mò thám hiểm. Làn da đó đọng lại vị mặn trên môi nàng. Juana như nhớ lại có ai đó từng nói với nàng là đừng kháng cự, hãy nghe theo cảm giác của mình, và nàng lướt tay viền quanh vùng ngực vạm vỡ bắp thịt cuồn cuộn. Thình lình, tay nàng bị giữ chặt, và cảm giác một làn môi tham lam đói khát đột ngột áp vào môi nàng khiến nàng giật nảy mình, sửng sốt choàng tỉnh. Nàng cố thụt lui, nhưng cánh tay của Tristán đã vắt ngang người nàng, và chỉ bằng một động tác là kéo nàng sát vào chàng thật dễ dàng.
“Tôi thích cô mơ mơ màng màng như thế này. Cô học hỏi mau lắm.”
Âm điệu khô khan trong giọng nói chàng khiến nàng vội quay đầu đi, giấu đi đôi mắt đang ngập tràn xấu hổ.
“Tôi không biết – tôi không – ”
“Cái gì?”
Nàng giận dữ khi thấy chàng dám chế nhạo nàng. Giọng chàng đầy thú vị, và nàng vươn thẳng người trả đũa vẻ mặt tự mãn, hờ hững đó. “Lúc đó tôi không biết anh là ai. Tôi cứ tin rằng khi tôi thức giấc anh là Jaime cơ đấy.”
Nàng cảm thấy người chàng sững lại, đôi mắt xếch trông thờ ơ và trầm tĩnh, nhưng thân thể chàng đang đề phòng như con sư tử đang phục kích con mồi. Chàng hỏi một cách điềm tĩnh, “De Nueva? Tại sao?”
“Tôi từng muốn lấy anh ấy.” Nàng không có ý dùng thì quá khứ, nhưng lại vô tình buột miệng nói. “Anh ấy mãi mãi là người tôi yêu – ”
“Nhưng anh ta chưa sở hữu cô. Liệu sau đêm nay anh ta vẫn còn muốn cô chứ? Hay sẽ thấy chuyện này quá tày đình không nuốt nổi khi người yêu trong trắng thuần khiết của mình đã ngủ với người đàn ông khác?”
“Anh ấy sẽ không trách tôi về việc này! Anh – ” nàng ngập ngừng, - “anh ấy yêu tôi đủ để tha thứ cho tôi.”
“Ồ, thế à!” Giọng Tristán chua cay. “Cái tên ngu Pelleas (Hiệp Sỹ Bàn Tròn) đầu óc hắn toàn mơ với mộng à? Chắc hắn nghĩ tất cả đàn bà hãy còn là thiên thần, nếu cô chỉ nói với hắn một phần tư câu chuyện thôi hắn chắc chắn sẽ lánh xa cô như tránh bệnh dịch vậy. Một người đàn bà trả công cho việc ám sát bằng cách bán thân?” Ngón tay chàng vuốt nhẹ hàng mày nâu của nàng, âm điệu mềm mỏng một cách chế giễu. “Nếu người yêu của cô có nhiều óc bằng sắc đẹp của hắn thì hắn đã tóm lấy cô ngay từ lúc hắn biết mình có đối thủ, rồi thú phạt với ba cô sau.”
“Tôi sẽ không – ” Nàng ngưng bặt ngay sau đó.
“Cô sẽ không à? Hắn ta cũng chấp nhận chữ ‘không’ của cô chứ? Chỉ có thánh mới biết thôi!”
Chàng bật cười, âm thanh giòn giã trong trẻo hoàn toàn thú vị. Âm thanh đó khiến Juana sửng sốt. Nàng chưa từng biết một người dáng dấp như một thần tượng lại có thể cười ra được, nàng phân vân, nhưng khi ấy nàng vẫn chưa biết...
Ý tưởng ấy dập tắt nhanh chóng. Sau khi hình ảnh hàm răng trắng lóe lên một thoáng ngắn ngủi trong trời mờ tối Juana thấy chàng lại đeo lên chiếc mặt nạ cố hữu, vẻ điềm tĩnh từng che dấu ý nghĩ và cảm xúc của chàng lại hoàn nguyên như cũ. Cảm giác hổ thẹn ùa về trong tâm trí khiến nàng sửng sốt, và cùng lúc nàng hoàn toàn nhận ra mình đang khỏa thân cũng như chàng. Nàng không biết từ lúc nào chàng đã ghì lấy người nàng như thế, thật xấu hổ làm sao thân hình nàng ưỡn cong như dán vào cơ thể chàng, còn tay chân quấn chặt lấy chàng. Cảm giác tủi hổ dâng lên như dòng nham thạch nóng bỏng, nàng lắc đầu như điên dại muốn chối bỏ khi những ngón tay chàng lại mơn man trên thân thể nàng, lướt qua đỉnh ngực nhỏ màu đồng như thể chúng là hai hạt ngọc chàng vừa mua về. Nàng thở hổn hển cáu kỉnh, “hãy để tôi yên. Tôi đã trả hết cho anh rồi mà.”
“Cô còn chưa bắt đầu đâu.” Đôi mắt chàng thật y như mắt rắn, nàng thầm nghĩ mạch trong người bừng lên kinh hãi – chúng vô hồn, tàn khốc, như được tráng bằng băng đá - nụ cười trong đôi mắt đó chỉ là ảo ảnh, giờ đây vẻ khinh bỉ trong đấy làm nàng rúng động. “Cái chết trong thời buổi này đắt giá lắm, tôi từng muốn có được cô ngay từ lúc tôi thấy cô leo ra khỏi xe và nghe Bartolomé lảm nhảm nói về nhan sắc cô dâu của hắn. Yên nào –”
Bàn tay chàng đột nhiên trở nên tàn bạo khi nàng vẫy vùng cố thoát ra. Cơn đau nhói như xuyên thấu cơ thể. Nàng ráng lấy hơi để thở trước khi cái vuốt ve của chàng dịu lại, rồi điêu luyện đến không ngờ, và đầy chiếm hữu.
“Lúc đó tôi đã thề rằng đây là con mồi hắn chắc chắn sẽ vuột mất, và tôi lấy làm tự hào cô ghét cái vuốt ve của tôi ít hơn là của hắn.”
Bàn tay dài lại di chuyển, khéo léo lướt lên khum lấy ngực nàng, sự động chạm gần gũi khiến nàng rùng mình. Thật nhịp nhàng, thật kiên trì chàng vuốt ve cho đến khi nàng thở gấp rút nặng nhọc, tay chàng trườn xuống êm ái khi thân thể nàng bắt đầu tỏ ra hưởng ứng. Môi chàng đáp xuống giam giữ lấy hai cánh môi nàng, rồi từ đấy vờn khắp làn da mịn màng.
Juana nói một cách rời rạc khi chàng uyển chuyển cúi xuống hôn lên bụng nàng. “Anh thật là hy vọng hão huyền.”
Để đáp lại lời nàng chàng dằn nàng xuống, phủ lên người nàng những nụ hôn mạnh mẽ tàn nhẫn tước sạch mọi thầm kín, riêng tư của nàng. Khi chàng ngẩng đầu lên, mắt chàng lóe lên nụ cười lạnh lẽo.
“Tôi không có một cô nhân tình yểu điệu nào cả nhưng cứ nghĩ tới có đàn bà vướng víu là tôi cảm thấy chán ngán... ” chàng lạnh nhạt nói, “cứ ngủ đến khi nào cô muốn - giờ thì tôi phải đi chuẩn bị cho chuyến đi đến Navarre.”
Không khí sáng sớm làm nàng cảm thấy lạnh khi chàng trỗi dậy và ra khỏi giường nhanh như cắt, bất chợt nàng cảm thấy lo sợ. Khi chàng quay lại nhìn nàng, Juana nép sát vào đầu giường như một nữ thần vừa bị cưỡng đoạt. Thân hình màu mật ong nổi bật trên trên nền đỏ của những tấm trướng, những dấu tay chàng để lại đã hiện lên mờ mờ trên da nàng. Vẻ thù nghịch đang dần thay chỗ trong đôi mắt vẫn còn phủ bóng đam mê lúc nàng đăm đăm nhìn trả lại chàng, nhưng Tristán chỉ nói.
“Cứ ngủ đến khi nào cô muốn – và mơ đến Jaime de Nueva.”
Lời châm chọc quả thật bất ngờ, Juana không biết phải trả đũa ra sao. Nàng chỉ im lặng nghe, ngạc nhiên bởi thái độ tàn nhẫn một cách cố tình đầy bất ngờ và nỗi đau dấy lên đột ngột của nàng. Juana đờ đẫn nhìn trong lúc chàng mặc quần áo, động tác của chàng thật nhanh nhẹn thành thạo không một chút cảm xúc nào hé ra từ dáng dấp ấy, thậm chí lúc chàng giận như điên lên cũng không hề - thật là ấn tượng.
“Hãy nhớ đây – ” Giọng Tristán làm nàng giật nảy mình. Chàng đứng bên cạnh giường đang cài khóa dây đeo kiếm – “nếu anh chàng hiệp sỹ giang hồ của cô đòi thách đấu với tôi vì việc xâm phạm tiết hạnh con gái nhà lành tôi sẽ giết anh ta đấy, mặc kệ cô yêu thương chàng ta tới đâu.”
Niềm hy vọng nhỏ nhoi vừa dấy lên trong lòng nàng đã bị tắt ngấm, nàng giận dữ phản công, “tôi từng biết lương tâm của anh không coi nặng việc giết chóc như những người khác! Tôi sẽ không kể gì với Jaime để anh ấy không phải chết trong tay anh – tôi quan tâm cho anh ấy còn nhiều hơn thế.”
“Thế à,” chàng chế giễu lại nàng, rồi quay người bước đi.
Khi chàng tiến đến gần cửa sổ chấn lưới sắt bị phá hỏng, nàng lên tiếng giọng cứng rắn, không được tự nhiên lắm, “tôi có cần phải cám ơn vì được gần gũi anh không? Tôi thật không biết là tôi phải nói như thế nào trong lúc như thế này?”
Chàng quay đầu nhìn lại, ánh mắt khó hiểu. “Nếu tôi là cô tôi sẽ nói – ” chàng hơi do dự, rồi nhún vai – “chúc một ngày tốt lành, Philip.”
Từ ngữ nghe thật xa lạ làm Juana nhíu mày bối rối.
“Philip? Là cái gì vậy?”
“Đó là tên của tôi – tên thật của tôi. Đôi khi tôi chán ngấy khi nghe cái từ Tây Ban Nha của cô ‘Felipe’. Nào, nói đi –” Giọng chàng trở nên khô khan – “cô chỉ chào tôi buenas dias’ (tiếng Tây Ban Nha: chúc một ngày tốt lành) thôi sao.”
Thâm tâm nàng chợt nhói lên cảm giác lạ lùng, nàng đột nhiên hình dung ra được hình ảnh thật sống động về người đàn ông bị cô lập giữa bao nhiêu người không cùng tiếng nói với mình, rồi nàng cố vùi ý nghĩ đó xuống. Nàng nói một cách cứng nhắc, “chúc một ngày tốt đẹp, Philip,” nghe câu chào chàng nhăn nhó cười, vết sẹo nổi hẳn trên gò má trũng thoáng ửng đỏ.
“Chào buổi sáng, senorita de Arrelanos,” chàng bình thản đáp lại và bước ra ngoài trời đang dần tỏ sáng.
-o0o-
Mọi người trong castillo Benaventes dường như đều tề tựu trong nội viên chính để đánh dấu chuyến viễn hành về lại quê nhà của Juana, như cố tình tương phản với lúc nàng đến - gần như là lén lút, thiếu lễ nghi đón tiếp trịnh trọng. Trong nghi thức tống tiễn này có cả diễn văn, lời ca tiếng nhạc, và màn trao tặng quà cáp. Thậm chí việc trao trả của hồi môn vẫn còn nguyên vẹn cũng được công khai trình bày. Khi chiếc rương nhỏ xíu được đặt trước mặt nàng, Juana vô tình quay đầu liếc về hướng Tristán, chỉ thấy chàng đang trầm ngâm nhìn món đồ ấy. Rồi, như để trả lời nàng, chàng ngước mắt lên nhìn nàng, trong đôi mắt ấy lóe lên tia nhìn châm biếm. Khuôn mặt vô cảm ấy dường như đang nói với nàng, chỉ là một cái giá nhỏ cho việc mưu sát thôi.
Toàn thể sự việc không khác hơn là một trò chơi nhạt nhẽo đối với Tristán, nàng vừa nhận ra điều đó lúc nàng bắt đầu cáo từ mọi người bên dưới tầm mắt chàng. Khởi đầu từ gương mặt xám ngắt, trông xọp hẳn đi của Dona Luisa, và thân hình oằn xuống, bất động được khênh ra trong chiếc ghế mạ vàng để chính thức tỏ ý tiễn biệt vì nghi thức đòi hỏi sự hiện diện của Eugenio de Castaneda. Khi nàng thi lễ trước mặt hắn Juana như nhận ra được sức sống chợt lóe lên trong cặp mắt vô hồn – đe dọa, hiểm ác – nhưng sau đó khuôn mặt trì trệ lại trở nên bất động như trước.
Trong suốt buổi lễ đưa tiễn này không một ai hé răng nhắc đến Bartolomé. Torres đã nói đến ý Chúa, đến sự tán thành của Hoàng gia trước nghĩa cử thoái lui đầy vị tha khỏi gia thất công tước của Juana. Nàng được đối đãi trọng thể như một vị sứ thần đến viếng thăm một quốc gia khác, và hiện giờ đang chuẩn bị lên đường trở về với bao nhiêu là vinh dự, hơn là một nàng dâu không có chồng để làm đám cưới. Khi bước xuống bậc tam cấp nàng phân vân không hiểu những đồ tế nhuyễn như những cuộn hàng dệt nổi và lụa taffeta, mâm đồng, ngà và vàng bạc được xuất ra từ kho của Valenzuelas hay là của riêng Torres. Chắc chắn, nàng lạnh lùng nghĩ, ông ta không khi nào mang theo con ngựa giống Arab với bộ yên cương nạm đá quý từ mãi tận Madrid đến đây.
Jaime đi song song với nàng chậm rãi bước tới cỗ xe của công tước. Gió mơn man trên mặt nàng, khiến chiếc váy phồng của nàng đong đưa như quả chuông to tướng. Hết lần này tới lần khác nàng cúi đầu đáp lễ những lời thì thào từ biệt, nhưng tia nhìn không dừng lại trên bất cứ khuôn mặt nào. Chỉ đến khi bước đến tận bậc thang xe nàng mới quay lại nhìn nhóm người đứng ở trên đầu cầu thang: dáng thẳng đứng, nghiêm nghị nhưng rực lên vẻ đắc thắng của Torres, cái bóng thấp thoáng trong ghế của de Castaneda, và sau hết là dáng dấp tuyệt vọng nhìn về hướng Tristán của Dona Luisa.
Chuyến trở về của Juana không có bất cứ một thị nữ nào theo tháp tùng. Sự việc này là âm mưu chót của Dona Luisa nhằm bôi nhọ Juana. Đứa con gái đó có thể ra đi nhẹ nhàng, để lại sau lưng những người đàn bà sầu khổ phải chịu đựng mòn mỏi kết quả truy lùng tông tích của Bartolomé và cái chết của Eugenio, khiến lòng người phụ nữ già như bị cứa những nhát ghen tuông bén ngót cũng như các phụ nữ khác - điều mà bà vô cùng sợ hãi kể từ khi Tristán bước vào đường đời của Juana.
Dường như đã có chuyện gì đó, bà thầm nghĩ một cách gay gắt khi nhìn thấy người tùy tùng cầm lấy dây cương từ tay người mã phu đang đứng đợi, đã có chuyện gì đó xảy ra giữa hai người họ, nhưng mình không thể nào làm sáng tỏ được, mình không thể nào chịu đựng được để chứng minh chuyện ấy. Tất cả bà chỉ có thể làm được là kín đáo trả thù bằng cách tỏ rõ rằng, nếu bất cứ ai dù quý tộc hay dân dã nếu theo tháp tùng Juana sẽ không được trở về làm việc dưới trướng của bà nữa. Thế nào những bọn nhà quê ở Navarre sẽ dựa trên việc này thêu dệt những điều bất lợi cho Juana. Và Juana sẽ không thể nào bình yên trở về trong danh dự. Ít ra trong một lần cái vẻ ngoài hiền lành không bị ai nghi vấn gì đã đem lại lợi thế cho bà, Dona Luisa cay đắng nghĩ. Torres đã yêu cầu bà cho người hầu theo phục vụ Juana, nhưng ông ta cũng không màng hỏi han xem bà có làm hay chưa. Thậm chí ngay trong lúc này chắc hẳn ông ta cho rằng ít nhất là có ba thị nữ đang mướt mồ hôi ngồi đợi trong xe. Còn việc ông ta có nghi ngờ đến âm mưu của bà và chấp nhận chuyện đó vì mục đích riêng của ông ta hay không thì bà không buồn quan tâm.
Tristán nhẹ nhàng quăng người lên yên con ngựa hồng khổng lồ, trông thấy cảnh đó cổ họng bà dâng lên vị chua chát vì tấm chân tình của mình đã bị chối từ. Bà đã sai người đến báo cho chàng biết bà tặng chàng con tuấn mã cùng với số tiền lương còn thiếu, nhưng chàng đã gửi trả lại tiền xem đó như là tiền mua ngựa. Và giờ đây chàng sắp sửa ra đi và cũng không màng quay đầu lại nhìn bà.
Đứa con trai tóc đen đang cưỡi ngựa gần cỗ xe, và Dona Luisa thấy được mặt Juana tại cửa sổ. Có phải họ đang nói chuyện gì đấy, phàn nàn không có gia nhân đi theo chăng? Thằng bé đó dường như đang bực bội, con ngựa nó đang cưỡi cứ bồn chồn lồng lên, nhưng đứa con gái hình như đang lắc đầu... Hai người đàn ông đi song song hai bên xe ngựa, còn những người đi hộ tống đoàn xe nhỏ chở tặng vật tạo thành một hình vuông rỗng ngay chính giữa. Không có tiếng la hét phản đối nào phát ra, và cái nhóm nhỏ người ngựa đó tiến lên phía trước với tốc độ cố tình tỏ ra phong cách uy nghi của họ.
Cơn rùng mình làm bà rúng động toàn thân mặc dù trời đang nóng gắt, Dona Luisa đưa tay ra vỗ vỗ như trấn an thân hình bất động của chồng bà.
-o0o-
Khi xe vượt qua bên dưới lối đi che mái vòm dẫn ngang qua khuôn viên castillo đến cổng chính, Juana ngả người tựa vào thành xe thở dài nhẹ nhõm. Nàng không thể nào chịu đựng tiếp để chờ đợi Jaime đi gặp Torres bàn bạc, như ý chàng muốn, về chuyện không có thị nữ và gia nhân đi theo cho đúng với thân phận và danh dự của nàng. Juana chỉ muốn ra khỏi lâu đài, đi cho khuất khỏi cái nơi không còn nguy cơ có người nào đó sẽ thấy được dấu chỉ nhục nhã mà nàng tưởng chừng như đang khắc rành rành trên trán mình – bây giờ ngoài việc đó ra thì chả còn chuyện nào quan trọng nữa.
Nàng thả lỏng tâm trí dù xe đang xóc không ngừng, không nghĩ ngợi, không cảm giác khi cỗ xe ngoặt gấp và bắt đầu xuôi xuống lối đi uốn vòng theo chân đồi tiến vào đồng bằng bên dưới. Thời gian còn chưa tới mười ngày kể từ lúc xe ngựa của cha nàng ì à ì ạch leo lên con dốc đó. Đột nhiên tiếng nói của chính nàng khi trước lại vang vọng trong tâm trí khi nàng hỏi Martinetti: Có phải công tước là lãnh chúa của vùng đất hoang không?
Ngay trong giây phút đó nàng cảm thấy buốt lạnh, người như đông cứng kinh hãi đến độ nàng tưởng chừng mình như bị đánh tới mù, điếc. Không thể tin rằng nàng đã quên đi, nhưng nàng đã bị lôi cuốn vào bao nhiêu rối rắm riêng tư giữa căm ghét, sợ hãi, và niềm đam mê không tự nguyện, nên đã quên đi nguyên nhân ban đầu. Nhưng giờ đây khi nàng nhớ ra thì đã quá muộn.
Cái xác hãy còn ở đó, trong hầm rượu.
-o0o-
Một người mở đường đã được gửi đi trước để thông báo cho nhà thờ kế tiếp rằng đoàn người đang đến. Theo phong tục các người lữ hành khi đi ngang qua những vùng hoang vắng đều qua đêm tại những tu viện rải rác khắp các miền không có lòng hảo tâm với khách. Juana cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng mỗi ngày họ đều được trú ngụ trong những nơi như thế giữa các vách tường đá biệt lập với thế giới bên ngoài. Nhưng giờ đây lúc bước xuống xe trong trời chạng vạng, vẻ tĩnh lặng của dòng tu dường như ẩn chứa đầy hiểm ác, những bóng áo choàng đen của các vị nữ tu trông giống như những con quạ ăn xác thối rữa. Tâm trí của Juana vần vũ với nhưng cuộc truy đuổi, chết chóc, và những thi thể chưa được mai táng khi Jaime dẫn nàng vào phòng ăn dài, trống trải.
Chàng ngồi cạnh nàng trong lúc họ dùng bữa và nàng đoan chắc họ đang chuyện trò gì đấy, nhưng nàng không biết Jaime hay nàng đang nói gì. Ý nghĩ của nàng đang bị ám ảnh quay cuồng theo Tristán. Nàng liếc thấy Tristán khi chàng xuống ngựa để giúp tay với các con ngựa thồ, và nàng biết chỗ của chàng là ở đằng sau bếp cùng với các kẻ hầu khác. Nhưng dù thế nào đi nữa nàng phải tranh thủ để nói với chàng trước khi nàng đi ngủ, và tìm hiểu xem chàng đã giải quyết tử thi của công tước chưa.
“Em chẳng nghe anh nói gì cả, Juana.” Âm điệu ghen tị trong giọng nói của Jaime đã kéo nàng về thực tại. “Suy cho cùng thì em đang hối hận vì mất đi người chồng giàu có sao?”
Chuyện đâu có giống như Jaime nói, Juana thầm nghĩ, nhưng dẫu sao nàng cũng cảm thấy ân hận vì cái chết đó. Nàng lắc đầu quầy quậy. “Không, không bao giờ! Nếu anh thấy anh ta, anh sẽ biết thôi – cho dù có đổi lấy kho tàng của dân Indies cũng không làm cho đàn bà nào yêu anh ta được. Michaela – ” Nàng suýt nghẹn khi nhắc cái tên này và bỗng dưng im bặt.
“Chuyện gì đã xảy ra cho Michaela? Cuối cùng thì cô ta bỏ em đi à? Mẹ anh luôn luôn nói cái ngữ con gái lẳng lơ đó thế nào có ngày cũng bỏ em đi thôi, dù ba em có nói điều gì đấy về chuyện phái cô ta đi cùng với em bởi vì cô ta đã chứng tỏ mình là người đáng tin cậy. Thế cô ta đã tìm được nhân tình và muốn ở lại sao?”
“Chị ấy mất rồi.”
Juana kể vắn tắt mọi sự thật về chuyện tự tử của Michaela một cách khó nhọc, chỉ lược bỏ phần hậu truyện thật tàn nhẫn nàng nghe được từ condesa sáng hôm đó – rằng thoạt đầu, trong lúc trời còn tối và tình cảnh đang rối ren mọi người đều lầm tưởng cái thân thể gẫy nát trong bộ y phục đỏ đó là Juana. Có lẽ Bartolomé cũng lầm lẫn Michaela là nàng vì khi ấy trong phòng ngủ hắn không có đèn. Họ không dám thắp đèn trong phòng hắn vì sợ hắn có thể đánh gục các người canh gác rồi nổi lửa đốt nhà. Juana thấy ý nghĩ đó hiện lên trong mắt bà, nhưng condesa vẫn giữ kín trong lòng không nói ra.
“Thật không thể hiểu được người như vậy mà họ lại để cho hắn tự do.” Khuôn mặt Jaime tối sầm vì ghê tởm và căm phẫn. “Nhưng em phải bỏ chuyện này đi Juana, và cố quên đi quá khứ. Tương lai hãy còn ở trước mắt chúng ta. Anh thật không nên nhắc lại chuyện bi thảm như thế. Nào, nếu em ăn xong rồi thì anh đưa em đến chỗ các soeur.” Chàng nói thêm khi đỡ Juana đứng dậy. “Anh không muốn rời em một chút nào.”
Juana hầu như không nghe được chàng nói gì. Nàng lặng im đi cùng với chàng đến chỗ các vị soeur. Đêm đã khuya nhưng họ vẫn kiên nhẫn vừa lần tràng hạt đọc kinh vừa kiên nhẫn đợi để chăm sóc cho khách. Nàng nhận ra đôi mắt nâu của chàng đang chăm chú quan sát nàng, ganh tị khi thấy nàng đang lơ đãng không chú ý đến chàng. Lẽ ra nàng định quay qua chàng và ép mình nở nụ cười với Jaime, nhưng giờ thì nàng làm không nổi.
“Phòng của cô đã sẵn sàng rồi, madam, tôi đã trang bị bằng các đồ đạc chúng ta đem theo.” Giọng nói mạnh mẽ trong trẻo của Tristán cất lên ngay ngưỡng cửa khiến mọi người đều vội quay đầu lại. “Trước đó căn phòng trông khắc khổ lắm.”
Juana gật đầu với vẻ lạnh lùng kiêu kỳ trái ngược với ánh mắt khẩn thiết của nàng, và nàng thấy tia nhìn màu xanh lục sắc bén hơn khi chàng nhìn nàng. Bằng giọng thản nhiên, nàng nói, “senor, tôi không hiểu chuyện gì sẽ xảy ra nếu – khi người ta tìm ra chủ của anh. Tôi có bị triệu về lại không?”
Tristán lắc đầu. “Bây giờ mọi chuyện đều kết thúc rồi, madam.”
“Nhưng nếu họ khám phá ra anh ta - bất ngờ - họ có yêu cầu anh trở về chăm nom cho anh ta không?” Juana phân vân không biết chàng có hiểu ý nàng đang ám chỉ không. Gương mặt chàng vẫn bất động, trầm tĩnh.
“Không đâu, madam, tôi đã nghỉ việc rồi.”
“Cứ để yên chuyện ấy đi, Juana, chúng không còn liên quan tới em nữa.” Những ngón tay của Jaime phớt nhẹ trên tay áo nàng, chàng xen vào đứng giữa hai người, âm điệu ra vẻ ép buộc. “Em không cần phải làm chuyện gì khác nữa đâu, em đã thực hiện ý nguyện của ba em rồi – ” giọng chàng dịu lại – “bây giờ thì ba em nên trả lại công bằng cho em.”
Chàng trò chuyện với nàng như thể người đàn ông kia không tồn tại, Juana kinh ngạc suy nghĩ, nhận ra rằng cách đây không lâu nàng cũng cư xử như Jaime. Lúc trước nàng đối xử với người ăn kẻ ở như là vật dụng trong nhà, là chỗ để cho nàng tùy tiện dọa nạt hay dỗ dành tùy theo tâm trạng của nàng. Nhưng giờ đây đột nhiên nhận biết ra bản chất tàn nhẫn của mình và Jaime, nàng cảm thấy nóng bừng mặt ngượng ngùng khi bắt gặp tia mắt Tristán.
Cố tỏ ra kiên nhẫn nàng nói với Jaime, “em không thể nghĩ đến chuyện nào cả khi em quá mệt! Nếu chúng ta phải khởi hành sớm sáng hôm sau, Jaime, giờ em phải đi ngủ thôi. Em chúc anh ngủ ngon ở đây nhé, rồi em đi với các soeur. Hãy đi theo chúng tôi, senor Tristán.”
Không màng tới phản ứng của Jaime, nàng nghiêng mình thi lễ với các vị nữ tu đang đợi và bước theo họ, bỏ lại Jaime đứng sững sờ như trời trồng. Chàng chăm chăm ngó về phía trước, mắt long lên hướng về Tristán. Hàng mày cong của người cận vệ giương lên ra điều hỏi một cách mỉa mai khiến chàng thanh niên trẻ lưỡng lự, rồi, với cái chào cố tình làm giảm uy tín Jaime hơn là công khai miệt thị, Tristán quay lưng đi theo Juana ra ngoài.
“Tôi có chuyện cần nói với anh.” Lời nàng nói nhỏ rứt đến độ các soeur mang sandal đi nhẹ nhàng đằng trước cũng không nghe được. Môi Juana chỉ khẽ mấp máy.
“Cần thiết vậy sao? Chuyện gì thế?”
Nghe câu thì thầm như làn roi quất đó, xương sống nàng cảm thấy ớn lạnh nhưng nàng ráng không xoay đầu lại. “Cái xác của công tước! Anh vẫn để trong thùng rượu sao?”
Đằng sau nàng phát ra một âm thanh nhỏ, nghe như tiếng nín thở bực bội, trước khi chàng trả lời. “Tôi còn làm được gì nữa đây? Cho đến khi họ tìm ra nó thì tôi đã cao bay xa chạy rồi, còn Torres sẽ không kêu gào phản đối hay nhỏ nước mắt thương tiếc cái chết của hắn đâu – trong thành Madrid người ta lại có dịp để ăn mừng đấy. Cô đang lo cho tôi sao?”
“Cho tôi,” nàng bặm môi trả lời.
“An toàn của hai chúng ta đã bị ràng buộc vào với nhau rồi.” Lối đi dẫn đến một hành lang khác hẹp hơn, tà áo nàng vờn nhẹ vào đùi Tristán.
“Nếu không phải như vậy thì cô đã tìm cách để gạt tôi ra phải không, tôi còn chưa nhận đủ tiền công cơ mà.”
“Anh không thể ở nhà ba tôi, ở đó không có chỗ cho anh.”
“Tôi đâu có định tới nhà ba cô. Cả cô cũng vậy.”
Bất chợt Juana cảm thấy như máu trong người nàng đã bị rút sạch. Giọng nàng khô khốc như muốn vỡ ra, “anh nói vậy là sao?”
“Tôi muốn nói là tôi không tha nợ dễ dàng như vậy, tôi càng không muốn cái tên non nớt đó cướp đi cái ở cô mà tôi có quyền được hưởng. Nếu cô quá nóng lòng muốn lấy chồng thì cô sẽ lấy tôi, ở đây, ngày mai trước khi mọi người thức giấc.” Chàng quan sát gương mặt trắng bệch của nàng trước khi nói thêm, “phần hồi môn của cô, giờ thì tăng thêm nhiều rồi, như vậy sẽ hữu dụng đấy.”
Những từ ngữ tàn bạo của chàng khiến nàng suýt vấp ngã, chàng đưa tay giữ lấy khuỷu tay đỡ nàng đứng vững. Nàng vội giật tay mình ra khỏi tay Tristán.
“Anh không làm được đâu. Còn giấy tờ, lệ phí – các linh mục ở đấy sẽ không – ”
“Vị linh mục ở đây rất vui lòng có được ba mươi quan cho nhà thờ. Tôi đã nói với ông ấy lúc ăn tối anh của cô sẽ đến đây giúp chúng ta qua mặt các vị thân sinh hà khắc của cô vì họ chê tôi không giàu có và không phải là dân Tây Ban Nha – ” vẻ ranh mãnh chợt lóe lên làm biến đổi hẳn nét mặt chàng – “còn chuyện giấy tờ, tôi đã lấy văn thư mà Eugenio sử dụng cho đám cưới của cô và Bartolomé rồi sửa đổi tên tuổi. Không có gì cản trở chúng ta cả, nhất là khi linh mục biết mình đã ‘hợp cẩn’ rồi.”
Juana nhìn đăm đăm vào những lưng áo vô tri của nữ tu phía trước, những hình ảnh đó dường như đang nhòe đi trước mắt nàng. “Tôi sẽ không kết hôn với anh đâu,” nàng nghiến răng nói, còn chàng thì khẽ nhún vai.
“Tùy cô, nhưng tôi sẽ giết cái tên miệng còn hôi sữa đó. Tôi còn mang ơn hắn vì tác phong lịch thiệp của hắn đấy.”
Âm điệu trong giọng nói chàng vẫn đều đặn, không hề tỏ ra bực bội, khiến nàng thình lình nhớ đến vẻ điềm tĩnh của con thú lúc mưu đồ giết con mồi. Nàng chỉ mới quen biết việc giết chóc lần đầu tiên, còn Tristán đã bầu bạn với chuyện ấy bao nhiêu năm trường.
“Chết chóc như thế với anh vẫn chưa đủ hay sao?” Nàng gay gắt gặng hỏi.
“Điều này tùy thuộc ở nơi cô – ưng thuận lấy tôi, như thế tôi không cần phải giết hắn.”
“Tôi...” Juana im bặt.
Các vị soeur đằng trước đã dừng lại, tươi cười và chỉ về hướng cửa nơi họ đang đứng, rồi xoay người đi vào, thì thầm nho nhỏ với nhau.
Ngay sau khi bóng các soeur vừa khuất khỏi tầm mắt, bàn tay đeo găng của Tristán nâng cằm Juana lên. “Trả lời nhanh lên, có hay là không?” Đôi mắt màu ngọc lục bảo nhạt chiếu xuống nàng sáng rực đến nỗi nàng không thể đọc được bất cứ điều gì trong đó. “Cô chọn điều nào?”
Nàng nín thở muốn chống chọi lại chàng, muốn nói rằng Jaime sẽ đem tính mạng chàng ra để bảo vệ nàng nếu nàng yêu cầu, nhưng rồi nàng nghe chính lời mình nói “có.”
-o0o-
Juana gần như thức trắng đêm đó, đơn độc trong căn phòng khắc khổ nồng mùi dược thảo và mật ong, và trước khi trời sáng không lâu Tristán đã đến tìm nàng. Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, một chiếc áo choàng phủ bên ngoài bộ y phục giản dị nhất, mũ được kéo cao, tóc được búi lại. Nàng cố tình trang phục như thế để chống đối, để làm chàng thất vọng, nhưng không ngờ được rằng bộ y phục mang hai màu sắc ảm đạm xám và nâu lại càng tôn thêm vẻ đẹp rực rỡ của nàng. Nhưng chàng chỉ nhìn đến gương mặt nàng, tia mắt đầy xét đoán khi chàng lướt qua gò má xanh xao, ánh mắt mỏi mệt, dường như tất cả sinh khí đã thoát khỏi người nàng trong nắng sớm lạnh lẽo. Chàng vẫn chỉnh tề như tự thuở nào trong bộ áo đen thật vừa vặn gắn phù hiệu, lần đầu tiên nàng tự hỏi cái dáng dấp nghiêm khắc của chàng là do chàng lựa chọn hay bị ảnh hưởng từ các chủ nhân của mình.
Toàn thể tòa nhà thật tĩnh lặng khi họ trên đường đến chỗ ở của linh mục, không ai nói với ai một lời nào, và toàn cảnh đó như càng làm tăng thêm vẻ huyền ảo không thực. Juana cảm thấy như mình đang bước trong mơ mà chỉ cần một tiếng động thật khẽ là đủ phá vỡ quyền lực của bùa mê đang giăng mắc trong không gian. Nàng tự nhủ trong lúc đó, điều quan trọng sống còn là nàng không nên tỏ ra dấu hiệu sợ sệt hay hoài nghi, nàng phải bước đi thật vững vàng từ tốn. Nếu một khi nàng để lộ ra sự thật trên mặt, khi ấy thực tế sẽ xâm nhập vào cái giấc mơ không tưởng này, đến lúc ấy nàng không hiểu mình có thể nào chịu đựng được hay không. Nàng cảm nhận được tay Tristán trên lưng nàng, hướng dẫn nàng, và nàng lập tức uốn người né tránh.
“Ai sẽ đưa tôi lên bàn thánh?” Nàng hỏi Tristán khi chàng đưa tay nâng cái chốt cửa được gò sơ sài lên.
“Mã phu của tu viện, chỉ cần tốn hai quan thôi. Không tương xứng với cô nhưng anh ta khỏi phải đói vì mất đi bữa ăn quý giá.”
“Sao không là anh tôi, anh ấy sẽ đến đây để giúp mình mà?”
“Tôi đã giải thích rằng tôi không muốn lương tâm anh ấy phải day dứt – linh mục cũng tán thành điều này.” Giọng nói đều đặn của chàng ẩn chứa điều gì đấy khiến nàng ngẩng lên quắc mắt nhìn chàng. “Trong gần hai mươi năm qua tôi chưa từng được biệt đãi như thế.”
Nhưng tuổi chàng độ hơn ba mươi hơn thì phải, nàng thầm suy đoán và cảm thấy kinh ngạc. Chàng nói thêm như thể đoán biết được ý nghĩ của nàng, “ba mươi bốn,” bằng giọng khô khan, không cảm xúc.
Nàng nói nhanh, giọng khẩn thiết, “nếu anh không có niềm tin đạo thực thụ, hôn nhân của chúng ta sẽ không thành trong mắt giáo hội. Anh không nên – ”
“Đừng lo, tôi được dạy dỗ như một người Thiên Chúa giáo chân chính.” Đôi mắt xếch ánh lên châm biếm, nhưng vẻ cương quyết vẫn phảng phất trong lời nói. “Thậm chí cha mẹ tôi đã qua đời vì niềm tin của mình. Đi nào.”
Những ngón tay dài nâng cái chốt lên, và chàng giục nàng đi trước chàng vào căn phòng trần xây thấp. Vị linh mục đang đứng đợi cùng với người giữ ngựa và hai người phụ nữ lớn tuổi quàng khăn đen, nét mặt như diều hâu. Chàng giải thích họ là nhân chứng để bảo đảm mọi thủ hợp lệ cho dù vị luật sư khe khắt nhất cũng phải chấp thuận. Juana liếc lên nhìn Tristán, thoáng căm phẫn, nhưng ánh mắt cảnh giác của chàng khiến nàng phải nén những lời nói tức tối vào lòng trước khi buột miệng nói ra.
“Tôi muốn lấy lại nhẫn của tôi để làm phép cưới, đưa cho tôi ngay đi.”
Giọng nói khẽ khàng của chàng làm nàng sững người. Chàng đang đứng thật gần nàng trong căn phòng chật hẹp, mà bây giờ có tới những sáu người chen chúc trong đó. Mái đầu đỏ cúi thấp gần đầu nàng để tránh trần nhà, chàng đưa tay giữ lấy tay nàng để nàng khỏi rụt về.
Nàng lắc đầu. “Tôi không có giữ nhẫn của anh.”
Đáp lại lời nàng, chàng rút chiếc nhẫn chạm hình sư tử ra khỏi ngón tay nàng và đeo vào tay chàng. Chiếc nhẫn ôm lỏng lẻo trên tay nàng nhưng lại vừa khít với chàng. Môi Juana hé ra không thốt nên lời khi đã hiểu ra đầu đuôi câu chuyện, còn chàng thì quay qua đối mặt với linh mục. Giờ đây nhớ lại, nàng đã trải qua hàng giờ nghiền ngẫm xuôi ngược về chiếc nhẫn này, căm ghét nó, nhưng lại quá kiêu hãnh để hỏi tại sao huy hiệu của nó lại khác với phù hiệu điểu sư của công tước. Đến cuối cùng nàng đành kết luận rằng chiếc nhẫn sư tử chắc là dấu ấn thuộc một nhánh họ hàng xa trong gia tộc công tước, rồi khinh thị không màng tốn thời gian tìm hiểu thêm nữa. Nhưng hóa ra nó lại là nhẫn của Tristán đưa cho nàng một cách lén lút – bây giờ thì quá rõ là chàng đã cảm thấy thú vị như thế nào khi đánh dấu nàng như vật sở hữu của chàng ngay giây phút đầu tiên nàng đặt chân đến lâu đài.
Linh mục ra hiệu cho nàng tiến lên phía trước, và nàng đã tuân lời. Sau đó nghi thức không còn gì khác ngoài một tràng kinh cầu bằng tiếng Latin, những cử động nhanh nhẹn thuần thục của vị giáo sỹ, và uy lực của cái ảo ảnh đang níu chặt lấy nàng khi nàng bắt gặp ánh mắt chàng. Nàng nghe chính tiếng nói mình, khàn khàn nặng nhọc, đáp lại lời linh mục chủ tế trong khi giọng chàng trầm và rắn rỏi, vọng lại sự kiên quyết nàng thấy được trong mắt Tristán. Chàng không nói dối, nàng nghĩ thế - cho dù bây giờ chàng có là gì đi nữa, nhưng trong quá khứ chàng đã trải qua nhiều năm như một tín đồ Thiên Chúa giáo, và hôn nhân này sẽ là hôn nhân đích thực. Nàng đã chính thức kết hôn với Felipe Tristán, nhưng nàng vẫn chưa nghe được một lời nào của hôn lễ vừa xảy ra.
“Đấy, thế là kết thúc.” Chàng nói với nàng ra vẻ trấn an như thể nàng là một đứa bé bị chàng ép uống thuốc. “Điều gì làm em phiền vậy?”
Đôi mắt xanh lục quan sát khắp mặt nàng khiến nàng rũ mi xuống. Nàng ao ước được phản bác rằng điều làm nàng phiền là bị ép buộc phải thành hôn, nhưng từ ngữ không thoát ra nổi, thay vì thế nàng lại nói, “tôi - mọi chuyện dường như là giả tưởng vậy. Tôi không làm cách nào khiến mình tin được.”
“Chồng của con sẽ có cách để thuyết phục con tin, senora.”
Linh mục vừa nói vừa cười tươi. Ông ấy rõ ràng là cảm thấy nhẹ nhõm vì nghi thức đã kết thúc, và nhìn về đôi uyên ương một cách trìu mến khi ông cởi áo tế và đặt chúng sang một bên. Họ thật đẹp đôi, ông hài lòng nghĩ thầm, dù chú rể khuôn mặt bị hủy dung và cô dâu trông như sắp ngất xỉu. “Cha chúc các con tương lai tốt đẹp khi hôn lễ hôm nay được công bố, nhưng cha chắc rằng cha mẹ các con sẽ mau chóng bỏ qua vấn đề dị biệt thôi – con đã chọn được người chồng rất tháo vát đấy.”
Juana mỉm cười lúc Tristán kéo lưng nàng sát vào chàng, gò má sẹo dựa trên thái dương nàng với thái độ tỏ ra âu yếm khiến nàng buồn nôn.
Môi Juana cử động trông giống như đang nhăn nhó. “con chắc chắn như thế, thưa cha,” nàng nhỏ nhẹ trả lời.
-o0o-
Khoảng hơn một giờ sau Juana lại yên bình trở về phòng nàng, nghe được tiếng chân các nữ tu khi họ bắt đầu bận rộn với công việc trong ngày, và sau đó tu viện bắt đầu náo động nghiêm trọng. Cho đến lúc dự lễ nàng ngồi yên căng thẳng, tâm trí quay cuồng như con vật bị vướng bẫy khi nàng xoay chiếc nhẫn quanh ngón tay không ngừng. Thật châm biếm làm sao, nàng thầm nghĩ, khi Tristán chiếm hữu nàng lần đầu tiên nàng cho rằng lấy đi trinh tiết của nàng là sự tàn nhẫn cực đỉnh của đàn ông đối với đàn bà: còn bây giờ nàng hiểu được chàng đã lấy đi tất cả mọi thứ nàng sở hữu, chỉ bằng cách đơn giản là lập lại những lời nói hình thức trước mặt một vị linh mục. Vì chuyện cưới xin này chàng cũng đáng được tuyên dương đấy chứ, bởi lẽ cưới nàng chàng đã khôi phục danh dự cho nàng trong mắt người đời.
Nhưng nàng không chỉ nghĩ đến hành động đánh cướp có tính toán của chàng – mà là điều xấu xa hơn thế là quá máu lạnh – khi nàng ngồi xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, ao ước được giật phăng ra. Chiếc nhẫn này đánh dấu sự khuất phục của nàng. Nàng hiểu một người vợ chỉ là vật sở hữu của chồng mình, tài sản của người đó, cũng không khác chi với việc mua một người nô lệ. Felipe Tristán đang là chủ của nàng, với tất cả mọi thứ thuộc về nàng. Nếu chàng muốn xem mối hận đó là vĩnh viễn thì cách mà chàng chọn để trả thù không còn gì hữu hiệu hơn.
Chàng đã tham dự lễ sáng hôm đó, và nàng cay đắng nhận ra chàng đã chu toàn đóng trọn vai trò của chàng vì sự tin tưởng của linh mục nơi chàng, thậm chí trong lĩnh vực mà chàng từng tuyên bố là căm ghét. Khi rời khỏi nhà nguyện và trong lúc dùng bữa sáng được lo liệu bởi các soeur nàng đều ở bên cạnh Jaime. Anh ấy dường như không lưu ý đến sự thay đổi nào trong nàng, Juana chỉ cảm thấy cảm kích là Jaime không nhận ra. Dường như Jaime đã quăng bỏ thái độ hờn dỗi đã khiến anh im hơi lặng tiếng suốt ngày hôm trước. Nàng để anh nói năng huyên thuyên, cười với anh trong khi thâm tâm nàng không thể nào gạt bỏ lời đe dọa của Tristán. Juana nghĩ đến ngày nào đó tiếng cười này sẽ bị câm nín, khuôn mặt tuấn tú sẽ bị thần chết tàn khốc rình rập, nàng cảm thấy một luồng lạnh buốt xuyên ngang qua tim khi cảm thấy anh đang sống còn, rất gần gũi bên cạnh nàng. Cuối cùng, Jaime cũng không phải chịu chết vì nàng.
Linh mục đến chào từ biệt đoàn lữ hành khi xe ngựa đã sẵn sàng lên đường, trong khoảnh khắc nàng sợ điếng người, nhưng ngài chỉ thốt lời cầu nguyện chung cho tất cả mọi người và tươi cười dù đã cố giữ yên lặng. Nàng thấy linh mục liếc xuống bàn tay phải của mình và gật đầu tỏ ý hài lòng và xoay qua nói gì đấy với Tristán. Nàng biết ngài đang có ý kiến về chiếc găng tay nàng đang đeo đã giấu đi chiếc nhẫn. Lúc này Tristán đứng quay lưng về phía nàng và đang chỉnh lại bàn đạp của con ngựa hồng, nhưng nghe lời linh mục nói chàng đột ngột liếc quanh như thể nàng đã gọi tên chàng và mắt họ giao nhau. Chỉ là thoáng chốc, và chàng lại quay qua con ngựa, nhưng ở chàng toát ra điều gì đấy khiến nàng ngưng ngay câu chuyện đang nói với Jaime và trèo nhanh lên xe.
Tâm trí nàng trống rỗng trong lúc nàng ngồi tựa vào xe, và nhìn đăm đăm khung cảnh bên ngoài với ánh mắt vô hồn. Xe bị chặn giữa hai con ngựa hai bên nên nàng cũng không thấy được gì nhiều ngoài những rặng đồi và vùng đất lởm chởm phủ đầy cỏ dại sau khi những tòa nhà của tu viện đã lùi xa đằng sau. Mọi vật đều khô cằn ảm đạm, trơ trọi và đáng sợ như tương lai mờ mịt trước mắt nàng. Những bụi cây olive rậm rạp rễ quấn chằng chịt vào những kẽ nứt trên các con dốc, ép thành lối đi méo mó dẫn mãi lên đến tận trời, trong khi trên đồng bằng cỏ thô nhám lụi tàn giữa vùng đất hoang phủ đầy cát. Mạng sống con người có lẽ rẻ mạt trong cái nơi hoang dã này. Đột nhiên tâm trí này hiện lên ý tưởng nếu Tristán - nếuchồng nàng muốn loại bỏ bất cứ người nào trong số họ giữa cái sa mạc này thì cũng chả có ai ngăn cản nổi chàng - thế là chàng sẽ có toàn bộ số hồi môn của nàng và bớt đi một người vợ vướng bận tay chân.
“Em trông xanh xao quá, Juana.” Jaime thúc con ngựa xám sát vào xe và cúi xuống nói với nàng. “Tối qua em ngủ ngon không?”
“Tạm đủ.” Nàng thấm ướt hai cánh môi khô. “Mình đang ở đâu vậy?”
“Anh không biết – cái tên đó dẫn đường mà.” Jaime ném tia nhìn tối sầm về phía bóng dáng cao lớn đang ngồi trên lưng con ngựa hồng khổng lồ. “Đồ chết tiệt, coi bộ hắn tự đắc với chức vụ của hắn lắm! Còn nữa anh không thích kiểu hắn nhìn em, hắn cứ tưởng là không ai biết sao. Em có biết là khi anh muốn trở lại nói chuyện với em đêm hôm kia, anh nghe họ từ chối không cho gặp em nhân danh hắn chứ không phải là công tước? “pellirojo không cho phép gặp” - rồi anh bị mời về! Hắn là cái thá gì mà có thể ra lệnh độc đoán như vậy chứ?”
“Anh ta là người hầu cận thân tín nhất của công tước. Hầu hết mọi người – ” Juana ngập ngừng – “hầu hết mọi người nghe lời anh ta.”
Chợt nàng thoáng phân vân không hiểu Jaime sẽ phản ứng ra sao nếu nàng kể hết sự thật từ đầu cho tới cuối – về cái chết của Bartolomé, nàng bị ô nhục, và buổi lễ cưới hoang đường đó. Tristán nói đúng, tâm trí nàng dường như sáng tỏ hơn, Jaime sẽ không bao giờ hiểu được tại sao nàng lại cư xử như thế, tại sao nàng vẫn tiếp tục sống trong nhục nhã. Trong mắt anh ấy nàng lẽ ra phải tự hủy mình sau khi Tristán ngủ với nàng, bỏ lại đằng sau hồi ức tiết hạnh bị xâm phạm.
Đăm chiêu mơ màng, nàng thấy mình quan sát Jaime bằng nhận thức thật rõ ràng mà nàng chưa từng kinh qua trước đó, và thấy được ý niệm của nàng về con người hiện tại của Jaime trở nên rối rắm với ký ức của nàng về anh ấy như một anh hùng thuở ấu thơ. Giờ đây đôi môi dày của anh đanh lại vì căm ghét, hoàn toàn là cơn giận của người trưởng thành. Cặp mắt màu nâu nhạt không còn nét trẻ con nhưng sẫm với đăm chiêu. Nhìn Jaime lúc này nàng kinh ngạc nhận ra bản tính hung tợn không hề khoan nhượng đặc trưng của cha nàng và anh, và tất cả mọi người điền chủ danh giá khác ở Navarre.
“Jaime,” đột nhiên nàng hỏi chàng một cách khẩn thiết, “em muốn biết – là anh có thể nào tha thứ một chuyện lầm lỗi gây ra trong tình trạng bị ép buộc hay không?”
Chàng nhìn xuống thật mau với nụ cười ngày trước lúc nào cũng khiến nàng tim nàng đập nhanh, nhưng bây giờ nàng chẳng cảm thấy chút nào rung động. “Em muốn nói chuyện em đồng ý lấy công tước à? Việc đó đã được tha thứ rồi. Anh đã nói với em, anh biết là em không thể không nghe lời ba em trong những vấn đề trọng đại như vậy.”
Trong một thoáng nàng tê dại nhìn chàng, rồi cơn giận nàng phừng lên. Vừa mới lúc nãy đây nàng còn định năn nỉ chàng tha thứ cho cái tội nàng phạm phải mà chàng chưa biết, nhưng sự tha thứ của chàng cho một lỗi lầm vô nghĩa đến nỗi nàng cảm giác gần như quên bẵng suýt nữa đã tố giác nàng. Chàng vẫn nhìn xuống nàng cười, mong gặp ở nàng cảm giác hối hận mà nàng không thể nào giả vờ bày tỏ. Khi thấy nàng không trả lời, hàng mày nâu sậm của chàng cau lại. Jaime thúc ngựa đi gần vào xe hơn, gần như là ép sườn của nó vào thành xe và lại cúi người xuống nói chuyện với nàng. Trong khi đó một giọng nói chắc nịch vang lên át cả tiếng bánh xe nghiến ầm ầm trên đường và tiếng vó ngựa, “ông đang gây nguy hiểm cho ngựa của ông, senor.”
Jaime ngồi bật dậy, giật mạnh dây cương, và ngựa của anh loạng choạng đi xiên ra khỏi tầm nguy hiểm của bánh xe đang lăn nhanh. Cái vẻ mặt quạu cọ trẻ con lại hiện lên mặt trong lúc anh trừng mắt nhìn Tristán. “Ta đã bảo ngươi từ trước là phải biết cương vị của ngươi, nghe không tên kia. Nếu ngươi – ”
“Đó là việc tôi đang làm. Tôi được giao trọng trách giữ an toàn cho ông, senor.” Đôi mắt xanh lục lóe lên tia chế giễu khi chàng liếc sang Juana, rồi lại quay sang khuôn mặt hầm hầm tức tối của chàng thanh niên trẻ.
“Tuy ngươi nói thế, nhưng ngươi đang dẫn mọi người đi sai đường! Sau hai ngày đường chúng ta lẽ ra phải băng qua mấy ngọn đồi đằng kia, nhưng giờ lại đi song song – có phải ngươi cố tình làm lạc đường để kiếm thêm chút tiền công không hả đồ chó?”
“Tôi chọn đường nào an toàn nhất, senor,” Tristán kiên nhẫn đáp lại. “Nếu bị tấn công chúng ta chỉ có vài người để bảo vệ cho cả senorita và tài sản của cô ấy, vì thế tôi phải đi vòng lối khác để tránh nguy cơ bị tập kích. Lối đó tuy ít trực tiếp nhưng đỡ nguy hiểm.” Mắt chàng ngó thẳng Jaime một cách vững chãi, và ánh mắt của chàng thanh niên trở nên nao núng trước.
“Thôi được ta chịu thua ngươi, – dù ta thừa nhận ta không tán thành! Nhưng ta chấp nhận cơ hội để bảo vệ cho senorita.”
Tristán nhấc chiếc nón vành rộng ra và nghiêng mình cúi chào, kín đáo tỏ cử chỉ quá cung kính đến độ Jaime không lưu ý được sự mỉa mai ngấm ngầm trong lúc anh thúc con ngựa xám phóng tới trước. Juana thở ra một hơi dài nhẹ cả lòng vì tình trạng bế tắc giữa hai người họ đã được giải tỏa, nhưng cùng lúc ấy Tristán liếc về hướng nàng. Bên dưới mái tóc đỏ rực gương mặt sẹo bất động một cách bình thản như tự bao giờ nhưng mắt chàng chứa đựng tia nhìn hung hiểm của con mãnh sư vừa thức tỉnh chuẩn bị săn mồi.
-o0o-
Cho đến cuối ngày hôm đó, trời trở nên quá nóng bức khiến người ngựa không thể đi xa thêm. Đoàn người tới một miệng giếng bỏ hoang, trục quay của nó trông khẳng khiu trên bầu trời gió thổi rì rào. Kế bên có một hai tòa nhà hoang, người ta có thể đoán được chúng bị bỏ lại lúc giếng bắt đầu hư hại. Bị bỏ phế đã lâu ngày hệ thống bơm nước vẫn tiếp tục bơm lên nước đục ngầu vào những vũng lầy chung quanh miệng mỏ.
Juana nóng lòng ra khỏi xe và đi vòng vòng cho giãn chân, nhưng Tristán khuyên nàng không nên ra bước xuống vì bùn sẽ ngập lên đến cổ chân.
“Tôi mặc kệ! Tôi sẽ bị ngộp mất nếu cứ ở trong đây.”
Nàng nghe giọng điệu của nàng trẻ con làm sao và biết đó là vì nàng đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng trước mặt chàng – vì chàng giờ đây đã là chồng nàng, chàng đã trở thành một người khác, người mà nàng không dám dễ dàng gây sự. Nàng bắt đầu nhoài người ra, nhưng chàng đưa tay giữ lấy người nàng ngăn nàng bước xuống. Rồi trước ánh mắt ngạc nhiên của những người hầu chàng nhấc nàng lên bế nàng đến một ngôi nhà hoang. Quá sửng sốt để chống cự, nàng nằm im trong vòng tay nhẹ nhàng, hầu như thản nhiên đó cho đến khi chàng đặt nàng xuống ngưỡng cửa trống.
“Ở đằng đó – có người nông phu nào đó chắc ân cần với vợ mình lắm nên đã lót sàn bếp bằng gạch. Cô có thể đi vòng vòng trong đấy không sợ bị lấm đôi giày sang trọng của cô.”
“Tôi cứ nghĩ anh chỉ quan tâm tới việc lôi tôi vào sâu hơn trong bùn lầy thôi (làm nhục).” Nàng gằn giọng phản bác, và cảm thấy vừa sợ vừa thỏa mãn khi thấy những lời ấy đã đánh trúng tim đen của chàng.
Chàng thản nói, “Nếu tôi không xen vào, vào lúc này cô đã cưới hỏi xong xuôi rồi.”
“Thì bây giờ tôi kết hôn rồi, và lấy người mà tôi cũng ghê tởm không kém!”
“Tóm lại cô cứ giữ giọng điệu đó đi đến chừng nào tôi bắt đầu tin là cô trung thực.”
“Đương nhiên là tôi sẽ làm vậy,” nàng vặn lại, “cho đến khi tôi còn hơi thở.”
Tiếng kẽo kẹt phát ra từ trục giếng lúc xoay lúc dừng vang động trong không gian yên tịnh. Juana lưu ý, gần như lơ đãng, rằng người đánh xe và cận vệ đã túm tụm lại ngay cửa ngôi nhà hình như lúc trước là nhà giặt, và đang bận rộn chuẩn bị bữa ăn từ số thực phẩm chót mang theo từ castillo. Lòng chợt nhói lên lo lắng, nàng gặn hỏi, “Jaime đâu rồi?”
Đôi mí mắt nặng của Tristán hạ xuống, vẻ kỳ lạ trước đó trong đôi mắt ấy vụt biến mất. “Cô không nghe tiếng anh ta sao?” Âm điệu của chàng đầy châm biếm. “Anh ta thấy có con thú chạy trong bụi rậm và chạy đi đuổi bắt nó rồi. Ngựa của anh ta sẽ bị mệt nhoài cho đến hết cả ngày, rồi chúng ta lại phải đợi, nhưng anh ta phải cần giải trí, tôi hiểu mà.”
“Anh không hiểu được – ” Juana nói với giọng cấp bách mà ngay cả nàng cũng không tự giải thích được – “đó là một vai trò trong quy luật của chúng tôi. Theo thông lệ tất cả thanh niên xuất thân trong các gia đình danh giá ở Navarre đều săn bắn và bày tỏ tình cảm trên lưng ngựa, điều này là một phần trong quá trình rèn luyện của họ. Không có môn thể thao nào có giá trị nếu không có kết cuộc đổ máu, và đó cũng là vì sao binh sỹ của chúng tôi dũng cảm nhất thế giới.”
“Và là thành phần vô kỷ luật nhất. Có phải họ dạy cô những thứ ấy khi cô còn trong nôi để giờ đây cô luyên thuyên như két nói không?”
Nàng kinh ngạc trước lời nói không chút xúc cảm. Chàng thậm chí không hề phiền toái bởi lời biện hộ máy móc của nàng. Nàng chỉ thấy được một thoáng thú vị trên gương mặt đó.
“Anh cho rằng đó là chuyện điên rồ,” nàng đột nhiên nói một cách quả quyết, và chàng nhướn mày.
“Trong những lúc như thế này thì đúng là điên rồ, và phí tổn công sức. Tôi không thích lãng phí sức lực như thế.”
Khi chàng quay đi với tính đột ngột cố hữu, Juana nhận thấy những điều chàng vừa nói quả thật đều đúng cả. Vẻ tĩnh lặng, lạnh nhạt thật phi phàm, ngay cả tư thế đứng đợi kiên nhẫn đó đều đề phòng mọi lãng phí. Ở con người đó không có điều gì là dư thừa cả. Mọi cử chỉ hành động đều được kiểm soát chặt chẽ để sử dụng cho mục đích nào đó. Còn tất cả khía cạnh khác - những nghi thức cung đình rườm rà, nỗi đau khổ của nàng về mối hiểm họa đã được cất nhắc và giờ đây không thể trả dứt, bản tính liều lĩnh bộc phát của Jaime - đều tuyệt đối thừa thãi, một thái độ thiếu thận trọng đáng khinh bỉ.
Thái độ thiếu thận trọng... Ý nghĩ vừa dấy lên bất chợt đó như vừa đâm nàng một nhát, nàng lên tiếng gọi chàng. Khi Tristán quay lại, chàng lại trở về hình ảnh của người hầu cận, nghiêm trang nhún nhường. Nàng lưu ý thấy người xà ích đã len đến gần hơn và đang quan sát họ.
“Madam?”
“Tại sao chúng ta không quay về hướng đồi? Chúng ta đã đánh một vòng quá xa xuống phía nam rồi.”
Đôi mắt che kín dưới hàng mi dày lóe lên tia chế giễu. “Cái đó là cho mục đích tôi đã nói với cô,” chàng trả lời vắn tắt, rồi sải chân bước về phía người đàn ông kia.
Jaime trở lại nửa tiếng sau, trưng ra con mồi vừa bắt được - một con thỏ ốm nhom – bị xuyên trên mũi kiếm, mặt anh rạng ngời mong thấy thái độ tán thưởng của mọi người. Tristán chỉ lướt đôi mắt chế nhạo trên be sườn phập phồng của con vật lông xám không nói một câu nào, trong khi Juana đang cố dằn cảm giác ghê tởm vừa nhói lên. Nàng không cảm thấy gì khác ngoài lòng thương hại đến đôi mắt đờ đẫn và những cái chân rũ liệt của con thú bị săn. Rồi miệng nàng lắp bắp thốt ra lời chúc mừng chiến tích của Jaime.
Jaime xuống ngựa, đưa mắt nhìn Tristán một cách ghét bỏ và nói với giọng hung hăng, “cho ngựa nghỉ đủ để một tiếng sau đi tiếp.”
“Vậy cứ theo như senor nói.”
Juana nhận ra cái vẻ điềm tĩnh hàm ý khinh bỉ Tristán thường dùng để khiêu khích người khác. Nàng từng thấy nó khiến cho Eugenio de Castaneda phải ngậm bồ hòn, và nó từng được sử dụng tài tình khiến nàng mất đi khả năng tự chủ đã hơn một lần. Giờ đây nàng cũng không ngạc nhiên gì khi thấy sắc tối sẫm đang lan ra khắp khuôn mặt đường nét như điêu khắc của Jaime.
“Đi lo nhiệm vụ của ngươi đi! Hãy lo cho senorita de Arrelanos dùng bữa đi.”
“Chúng tôi chỉ cần đợi ông về thôi, senor.”
Juana nghĩ ngồi với Jaime trong bóng mát của ngôi nhà hoang nhỏ xíu này và ngắm vầng dương đang dần dần lặn xuống trong lúc họ ăn uống sẽ dễ chịu hơn. Nhưng tâm trạng bứt rứt cứ bủa vây lấy nàng. Juana cảm thấy mình như bị bóc trần, yếu đuối làm sao, như thể mỗi lời nàng thốt ra sẽ đưa nàng tới bờ vực hủy diệt tàn khốc. Nàng biết thái độ im lặng của nàng thật đáng trách cứ, và nếu cứ giữ lặng yên như thế sẽ khiến cho người ngồi bên cạnh nàng nghi ngờ, nhưng nàng không hiểu tại sao nàng thấy mình lại quan sát Tristán trong lúc chàng đang sắp xếp lại hành lý và không thể nào rời mắt khỏi bóng dáng đó.
Từ đằng xa chàng trông giống như một hình dáng đen rắn chắc trên đỉnh là một ngọn đuốc ánh sắc đồng, nhưng thình lình nàng nhìn ra nơi bóng dáng ấy cái điều thầm kín mà Michaela và Dona Luisa từng thấy, nàng thở nhanh hơn. Điếng người, cổ nghẹn lại. Chợt cảm giác được Jaime đang chú ý nàng, Juana cố mỉm cười.
“Chắc anh ta đang tìm cách cho mấy con ngựa thồ bớt chở nặng,” Nàng quan sát với thái độ cố tỏ ra thản nhiên. “bằng cách xếp hành lý nặng trên xe chở đồ. Tuy là vậy nhưng nếu anh ta đụng đến cái rương hồi môn, em sẽ mắng anh ta. Em không dám rời mắt cho đến lúc ba em thấy lại nó.”
Vẻ bất mãn trên mặt Jaime đã dịu xuống. “Nói hay lắm! Hắn đang buộc con ngựa Arab vào sau xe chở đồ - thế nào nó cũng vấy đầy bùn cho xem. Anh phải ra nói với hắn.” Jaime chuẩn bị đứng dậy.
“Đừng, chưa được! Em – ” Juana ngưng bặt, kinh hoảng bởi chính nỗi sợ sệt trong lời nói của mình, nàng chậm chạp hạ cánh tay vừa đưa ra.
Jaime dừng lại, nheo mắt ngó nàng.
“Juana, chuyện gì đã xảy ra cho em trong lúc em ở castillo vậy?” Câu hỏi làm nàng giật mình. “Dường như em đã thay đổi – không hiểu vì sao em không còn nhu mì như trước, anh cảm thấy em đang giấu anh chuyện gì, như thể em không còn tin tưởng anh nữa. Có người nào đối xử với em quá hà khắc không? Có phải – ”
Nàng bật cười như điên cuồng, và cắn môi đến rướm máu. “Không, em hứa với anh. Em đã chú trọng đến tất cả mọi chuyện rồi. Không có điều gì sơ xuất để có thể thuyết phục em có thiện ý kết hôn với công tước.” Tay nàng run rẩy, và nàng cố tình nắm chặt hai tay lại. “Nếu em quan tâm đến thanh danh hay giàu sang, giờ đây có lẽ em đã kết hôn với hắn.”
“Nhưng em đâu thể - nếu hắn là loại người em đã kể cho anh nghe! Rồi bôi nhọ thanh danh em bằng cách bỏ trốn trước toàn thể mọi người trong nhà – ba em sẽ nổi giận nếu biết em bị ngược đãi ra sao.”
Nàng nhắm mắt, ép mình nhìn sang hướng khác tránh khỏi bóng dáng cao lớn in đậm trên nền đất nâu xám. “Chuyện đó không còn quan trọng nữa. Biết được sự thật trước khi em lấy hắn tốt hơn là phát hiện ra sau này, và bằng chứng đó có lợi cho em hơn, phải không? Việc em thích hay không vẫn không thay đổi được suy nghĩ của ba em hay của bất cứ người nào khác.”
“Juana – ”
Jaime nhanh tay làm cử chỉ như muốn kéo nàng vào lòng, nhưng một cái bóng đã phủ ngang hai thân hình đang tựa sát vào nhau. Từ ngưỡng cửa đôi mắt xếch của Tristán đang quan sát họ một cách nhạo báng.
“Xin lỗi ông, senor – ” giọng nói cất lên trong trẻo đều đặn – “tôi đã gửi người đi trước cùng với xe chở hành lý, để đặt phòng trước cho đêm chúng ta ở Turon, trong làng kế bên. Xe của senorita sẽ đợi ở đây cho đến khi ngựa của ông nghỉ ngơi đầy đủ, đến lúc đó ông và tôi sẽ hộ tống tiểu thư.”
Jaime loạng choạng trỗi dậy. “Ngươi đã lạm dụng quyền hành quá nhiều rồi,” anh lắp bắp một cách tức tối. “Ngươi không có quyền ra lệnh như thế, đồ láo xược – ”
“Tôi có lệnh thư của ngài công tước de Medina de las Torres để chăm lo cho ông và tiểu thư được yên nơi ấm chỗ, senor de Nueva, và tôi nghĩ rằng – ” lúc này nét mặt chàng không tài nào đoán được – “cô ấy được hầu hạ như thế là tốt nhất. Chúng ta sẽ đi theo những người kia trong vòng một giờ nữa. Turon cách đây không quá hai giờ đi ngựa.”
Chàng bỏ họ lại đấy không màng nhìn về hướng Juana. Khi chàng bước qua cửa ra bên ngoài nàng thấy chàng vươn người, duỗi tay cho đỡ mỏi vai. Juana thấy chàng đã phải khom người đứng nơi cửa vì không thể nào đứng thẳng bên trong nhà. Còn Jaime thì đang nói gì đó với nàng, hình như là về Turon thì phải, rồi nàng gật đầu giả vờ như đang lắng nghe. Sự can thiệp của Tristán lúc nãy như một hòn đá ném hai con chim: châm chích Jaime nổi điên đến độ bất lực trong khi đó nhắc nhở nàng theo luật chàng có quyền hành đối với nàng. Rằng những từ ngữ như chủ nhân, nữ chủ nhân và người hầu không khác gì hơn những cái tên trong vở kịch dối trá có phần nào chán chường mà chàng có thể kết thúc bất cứ lúc nào chàng muốn.