Chương 1: Lạc Vào Thế Giới Khác
Lâm Nhật Hòa từ từ mở mắt ra, thứ đầu tiên anh thấy là trần nhà bằng gỗ. Anh nhớ mình vừa mới có một cuộc chạy trốn cực kì căng thẳng và đã ngất đi, không rõ tại sao bây giờ lại ở đây.
Anh định giơ tay lên dụi mắt thì phát hiện mình đã bị trói chặt vào giưởng.
Chuyện gì đây? Chẳng lẽ là bắt cóc à? Lâm Nhật Hòa lo lắng, anh thử quan sát xung quanh. Nơi này hoàn toàn làm bằng gỗ, có vẻ đều là đồ thủ công.
Chiếc giường anh đang nằm vừa đủ cho một người, có lót bông, được đặt cạnh cửa ra vào, phía bên kia có một bộ bàn ghế và một chiếc tủ. Kiểu nhà gỗ này hiện giờ khá hiếm, anh đoán là ở thế giới này chắc chưa phát triển cho lắm.
Một lúc sau, có tiếng chân người hướng tới căn phòng này. Lâm Nhật Hòa chờ đợi để xem mặt người đã bắt anh tới đây.
Anh không ngờ người đó lại là một cô gái trẻ. Cô ấy mặc một kiểu trang phục trông rất khác lạ, khiến anh liên tưởng tới những bộ tộc trên đảo mà các bộ phim thám hiểm hay chiếu. Nhưng nét mặt của cô toát lên vẻ rất hiền lành nên Lâm Nhật Hòa cũng bớt căng thằng, anh hỏi “Cô là ai? Sao lại bắt tôi về đây?”
“Bắt cái gì mà bắt? Tôi thấy anh bất tỉnh mới đưa anh về đây chăm sóc giúp. Mở miệng ra không cảm ơn mà còn định vu cáo nữa.” Cô gái bực bội nói.
Có vẻ cô ấy không hiền lành như vẻ ngoài. Lâm Nhật Hòa thầm nghĩ, nhưng cũng thấy đúng là mình đã quá thất lễ “Xin lỗi và cảm ơn cô. Nhưng tại sao lại phải trói tôi lại thế này?”
“Tôi không biết anh là người tốt hay xấu, anh lại ăn mặc kì dị như vậy, lỡ là kẻ tâm thần hay gì thì sao? Tôi phải thận trọng chứ. Nhưng xem ra chắc không phải rồi, để tôi cởi trói cho anh.”
“Vậy ra là cô đã cứu tôi. Theo tôi nhớ tôi đã gặp nạn trong rừng, sao cô lại có mặt ở đó thế?” Lâm Nhật Hòa thắc mắc.
“Một trong những nghề của tôi là thợ săn, thế nên ở trong rừng cũng đâu có gì lạ. Nhân đây giới thiệu, tôi là Triệu Tư Dao, thợ săn, thợ mộc, người nuôi cá, làm vườn, thợ dệt, người hái thuốc, đầu bếp, nói chung là bất cứ ngành nghề tự do nào.” Triệu Tư Dao nói trong lúc bắt đầu cởi dây trói. “Còn anh là ai? Sao lại ăn mặc thế này đi lại trong rừng?”
“Tôi là Lâm Nhật Hòa, một phóng viên của đài truyền hình.” Anh trả lời.
“Phóng viên? Là nghề gì? Người phóng lao à?” Triệu Tư Dao khựng lại ngạc nhiên.
“Là người thu thập tin tức, tổng hợp xử lí rồi đưa đến cho mọi người.” Lâm Nhật Hòa giải thích.
“Kiểu người nhiều chuyện ấy à? Giờ buôn chuyện cũng kiếm được tiền ư?” Triệu Tư Dao cảm thấy khó hiểu.
“Không phải, là đưa những thông tin cần thiết đến cho mọi người, cần tính chuyên nghiệp và xác thực, không phải kiểu nhiều chuyện.” Lâm Nhật Hào giải thích kĩ hơn.
“Kiểu sứ giả truyền thánh chỉ hay thông báo à?”
“Cũng không đúng, hơi khó hiểu đối với cô vì đây là nghề nghiệp của thế giới của tôi.” Lâm Nhật Hòa nói.
Triệu Tư Dao lặng lẽ cột lại dây trói.
“Này, không phải tôi bị điên đâu, nghe tôi giải thích đã.” Lâm Nhật Hòa vội vàng nói.
“Cóc tin.” Triệu Tư Dao siết chặt dây trói “Phải gọi người tới xử lý thôi.”
“Nghe tôi một chút thôi mà.” Lâm Nhật Hòa nài nỉ “Cô mang ba lô của tôi tới có được không?”
“Ba lô? Lại là cái gì nữa? Nói bị điên thì lại tự ái.”
Lâm Nhật Hòa nhận ra chỉ nên dùng những từ cơ bản “Túi vải ấy, cái túi vải của tôi. Lúc tôi bất tỉnh vẫn còn đeo nó trên vai mà.”
“À à, cái túi kì quặc đó à? Vứt rồi.” Triệu Tư Dao nói.
“Cái gì?” Lâm Nhật Hòa giật mình, trong đó chứa rất nhiều tài liệu anh tốn công thu thập, có cả các báo cáo chưa kịp nộp, và quan trọng hơn không có nó thì bây giơ anh chẳng biết phải dùng thứ gì để chứng minh mình không bị điên.
“Ha ha, đùa thôi, để tôi đem tới cho anh.” Cô ra khỏi phòng rồi nhanh chóng trở lại với chiếc ba lô. “Rồi đấy, chứng minh đi.”
“Cô đùa ác quá đấy.” Lâm Nhật Hòa than vãn “Mở nó ra giúp tôi với, tôi bị trói rồi.”
“Cái này mở thế nào nhỉ?” Triệu Tư Dao hỏi nhưng sau đó lập tức nhận ra chỉ cần kéo khóa kéo là mở ra được “Kết cấu này nhìn kì lạ quá.”
“Thì đó, đây là loại túi ở thế giới của tôi.” Lâm Nhật Hòa hùng hổ nói.
Triệu Tư Dao quan sát cái ba lô, vẫn chưa hết vẻ hoài nghi. Lâm Nhật Hòa thấy thế liền bảo “Cô lấy đồ bên trong ra thử xem.”
Triệu Tư Dao làm theo, bên trong ba lô có điện thoại, ví tiền, máy quay, micro, các loại tài liệu, ghi chép. Cô nhìn máy quay và micro và nhận xét “Mấy vật kim loại này hình thù kì lạ, trông giống dị giáo quá.”
Sau đó, cô chuyển sang đọc các tài liệu, cô lại nói “Toàn ghi khùng ghi điên.”
“Không phải ghi khùng ghi điên mà đó là sự việc ở thế giới khác.” Lâm Nhật Hòa cảm thấy rất khổ tâm khi chứng minh đến thế mà cô ấy vẫn không hiểu. Anh đành dùng cách cuối. “Mở điện thoại lên giúp tôi với.”
“Điện thoại?” Triệu Tư Dao lại làm vẻ mặt hoài nghi.
“Tôi biết ngay là cô lại không hiểu mà. Cởi trói cho tôi một bên tay thôi, để tôi tự làm. Một tay thôi thì tôi cũng đâu làm hại gì được cô phải không?”
“Được, nhưng cảnh báo trước, anh mà dám manh động gì thì đừng trách tôi chặt tay anh đấy.” Triệu Tư Dao đe dọa.
Lâm Nhật Hòa vội vã gật đầu, cảm thấy đúng là không thể đánh giá tính cách con người qua vẻ bề ngoài.
Sau khi đã tự do một tay, anh với lấy điện thoại, mở phần video đã lưu trử lên, hướng màn hình cho Triệu Tư Dao xem. “Đấy, thấy không? Đây là thế giới của tôi.”
“Tạo ra hình ảnh? Chẳng.. chẳng lẽ anh là thần tiên ư?” Triệu Tư Dao kinh ngạc.
Lâm Nhật Hòa phì cười, đúng là con người lạc hậu cái gì cũng liên tưởng tới thần thánh, anh giải thích “Không phải, đây gọi là khoa học công nghệ, thế giới của tôi phát triển hơn thế giới của cô khá nhiều, đây là một ví dụ.”
Triệu Tư Dao tiếp thu câu đó, suy nghĩ một lúc rồi nói “Tôi tạm tin anh, nhưng tôi muốn biết, vì cớ gì mà anh lại lạc sang thế giới này.”
“Đó là một câu chuyện dài.” Lâm Nhật Hòa nói rồi bắt đầu kể.
Anh định giơ tay lên dụi mắt thì phát hiện mình đã bị trói chặt vào giưởng.
Chuyện gì đây? Chẳng lẽ là bắt cóc à? Lâm Nhật Hòa lo lắng, anh thử quan sát xung quanh. Nơi này hoàn toàn làm bằng gỗ, có vẻ đều là đồ thủ công.
Chiếc giường anh đang nằm vừa đủ cho một người, có lót bông, được đặt cạnh cửa ra vào, phía bên kia có một bộ bàn ghế và một chiếc tủ. Kiểu nhà gỗ này hiện giờ khá hiếm, anh đoán là ở thế giới này chắc chưa phát triển cho lắm.
Một lúc sau, có tiếng chân người hướng tới căn phòng này. Lâm Nhật Hòa chờ đợi để xem mặt người đã bắt anh tới đây.
Anh không ngờ người đó lại là một cô gái trẻ. Cô ấy mặc một kiểu trang phục trông rất khác lạ, khiến anh liên tưởng tới những bộ tộc trên đảo mà các bộ phim thám hiểm hay chiếu. Nhưng nét mặt của cô toát lên vẻ rất hiền lành nên Lâm Nhật Hòa cũng bớt căng thằng, anh hỏi “Cô là ai? Sao lại bắt tôi về đây?”
“Bắt cái gì mà bắt? Tôi thấy anh bất tỉnh mới đưa anh về đây chăm sóc giúp. Mở miệng ra không cảm ơn mà còn định vu cáo nữa.” Cô gái bực bội nói.
Có vẻ cô ấy không hiền lành như vẻ ngoài. Lâm Nhật Hòa thầm nghĩ, nhưng cũng thấy đúng là mình đã quá thất lễ “Xin lỗi và cảm ơn cô. Nhưng tại sao lại phải trói tôi lại thế này?”
“Tôi không biết anh là người tốt hay xấu, anh lại ăn mặc kì dị như vậy, lỡ là kẻ tâm thần hay gì thì sao? Tôi phải thận trọng chứ. Nhưng xem ra chắc không phải rồi, để tôi cởi trói cho anh.”
“Vậy ra là cô đã cứu tôi. Theo tôi nhớ tôi đã gặp nạn trong rừng, sao cô lại có mặt ở đó thế?” Lâm Nhật Hòa thắc mắc.
“Một trong những nghề của tôi là thợ săn, thế nên ở trong rừng cũng đâu có gì lạ. Nhân đây giới thiệu, tôi là Triệu Tư Dao, thợ săn, thợ mộc, người nuôi cá, làm vườn, thợ dệt, người hái thuốc, đầu bếp, nói chung là bất cứ ngành nghề tự do nào.” Triệu Tư Dao nói trong lúc bắt đầu cởi dây trói. “Còn anh là ai? Sao lại ăn mặc thế này đi lại trong rừng?”
“Tôi là Lâm Nhật Hòa, một phóng viên của đài truyền hình.” Anh trả lời.
“Phóng viên? Là nghề gì? Người phóng lao à?” Triệu Tư Dao khựng lại ngạc nhiên.
“Là người thu thập tin tức, tổng hợp xử lí rồi đưa đến cho mọi người.” Lâm Nhật Hòa giải thích.
“Kiểu người nhiều chuyện ấy à? Giờ buôn chuyện cũng kiếm được tiền ư?” Triệu Tư Dao cảm thấy khó hiểu.
“Không phải, là đưa những thông tin cần thiết đến cho mọi người, cần tính chuyên nghiệp và xác thực, không phải kiểu nhiều chuyện.” Lâm Nhật Hào giải thích kĩ hơn.
“Kiểu sứ giả truyền thánh chỉ hay thông báo à?”
“Cũng không đúng, hơi khó hiểu đối với cô vì đây là nghề nghiệp của thế giới của tôi.” Lâm Nhật Hòa nói.
Triệu Tư Dao lặng lẽ cột lại dây trói.
“Này, không phải tôi bị điên đâu, nghe tôi giải thích đã.” Lâm Nhật Hòa vội vàng nói.
“Cóc tin.” Triệu Tư Dao siết chặt dây trói “Phải gọi người tới xử lý thôi.”
“Nghe tôi một chút thôi mà.” Lâm Nhật Hòa nài nỉ “Cô mang ba lô của tôi tới có được không?”
“Ba lô? Lại là cái gì nữa? Nói bị điên thì lại tự ái.”
Lâm Nhật Hòa nhận ra chỉ nên dùng những từ cơ bản “Túi vải ấy, cái túi vải của tôi. Lúc tôi bất tỉnh vẫn còn đeo nó trên vai mà.”
“À à, cái túi kì quặc đó à? Vứt rồi.” Triệu Tư Dao nói.
“Cái gì?” Lâm Nhật Hòa giật mình, trong đó chứa rất nhiều tài liệu anh tốn công thu thập, có cả các báo cáo chưa kịp nộp, và quan trọng hơn không có nó thì bây giơ anh chẳng biết phải dùng thứ gì để chứng minh mình không bị điên.
“Ha ha, đùa thôi, để tôi đem tới cho anh.” Cô ra khỏi phòng rồi nhanh chóng trở lại với chiếc ba lô. “Rồi đấy, chứng minh đi.”
“Cô đùa ác quá đấy.” Lâm Nhật Hòa than vãn “Mở nó ra giúp tôi với, tôi bị trói rồi.”
“Cái này mở thế nào nhỉ?” Triệu Tư Dao hỏi nhưng sau đó lập tức nhận ra chỉ cần kéo khóa kéo là mở ra được “Kết cấu này nhìn kì lạ quá.”
“Thì đó, đây là loại túi ở thế giới của tôi.” Lâm Nhật Hòa hùng hổ nói.
Triệu Tư Dao quan sát cái ba lô, vẫn chưa hết vẻ hoài nghi. Lâm Nhật Hòa thấy thế liền bảo “Cô lấy đồ bên trong ra thử xem.”
Triệu Tư Dao làm theo, bên trong ba lô có điện thoại, ví tiền, máy quay, micro, các loại tài liệu, ghi chép. Cô nhìn máy quay và micro và nhận xét “Mấy vật kim loại này hình thù kì lạ, trông giống dị giáo quá.”
Sau đó, cô chuyển sang đọc các tài liệu, cô lại nói “Toàn ghi khùng ghi điên.”
“Không phải ghi khùng ghi điên mà đó là sự việc ở thế giới khác.” Lâm Nhật Hòa cảm thấy rất khổ tâm khi chứng minh đến thế mà cô ấy vẫn không hiểu. Anh đành dùng cách cuối. “Mở điện thoại lên giúp tôi với.”
“Điện thoại?” Triệu Tư Dao lại làm vẻ mặt hoài nghi.
“Tôi biết ngay là cô lại không hiểu mà. Cởi trói cho tôi một bên tay thôi, để tôi tự làm. Một tay thôi thì tôi cũng đâu làm hại gì được cô phải không?”
“Được, nhưng cảnh báo trước, anh mà dám manh động gì thì đừng trách tôi chặt tay anh đấy.” Triệu Tư Dao đe dọa.
Lâm Nhật Hòa vội vã gật đầu, cảm thấy đúng là không thể đánh giá tính cách con người qua vẻ bề ngoài.
Sau khi đã tự do một tay, anh với lấy điện thoại, mở phần video đã lưu trử lên, hướng màn hình cho Triệu Tư Dao xem. “Đấy, thấy không? Đây là thế giới của tôi.”
“Tạo ra hình ảnh? Chẳng.. chẳng lẽ anh là thần tiên ư?” Triệu Tư Dao kinh ngạc.
Lâm Nhật Hòa phì cười, đúng là con người lạc hậu cái gì cũng liên tưởng tới thần thánh, anh giải thích “Không phải, đây gọi là khoa học công nghệ, thế giới của tôi phát triển hơn thế giới của cô khá nhiều, đây là một ví dụ.”
Triệu Tư Dao tiếp thu câu đó, suy nghĩ một lúc rồi nói “Tôi tạm tin anh, nhưng tôi muốn biết, vì cớ gì mà anh lại lạc sang thế giới này.”
“Đó là một câu chuyện dài.” Lâm Nhật Hòa nói rồi bắt đầu kể.